Mục lục
Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ngạn Tịnh.

Trong một sơn động không biết tên, Bạch Vi nhìn Tống Thiên Dương thương thế quá nặng nằm cách đó không xa, mỉm cười. Đương nhiên phải nặng rồi, nàng chính là lôi kéo tóc của hắn kéo tới nơi này, mới tìm được một hang động nghỉ tạm. Vết máu trên đường kia, Bạch Vi cũng không dám quay đầu lại nhìn, giống như hiện trường phao thi, nhìn thấy ghê người. Nhưng nàng biết Tống Thiên Dương thân là nam chính, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cùng sẽ tốt lên, sinh mệnh có thể so sánh với tiểu cường (gián), nàng cũng không hề phải lo lắng.

Nghĩ như vậy, Bạch Vi không biết lấy đâu ra một cái nồi vừa rỉ sắt lại còn đen, châm lửa ném các loại dược liệu vào nấu. Con nhện hồng, chân bò cạp, con rết đen.., Hơn nữa ánh lửa trong động sáng lên một bên mặt mang theo nụ cười quỷ dị của Bạch Vi, rất giống như một bà phù thủy đang chế thuốc.

Lần này gặp được Tống Thiên Dương làm cho nàng hiểu được, mặc kệ như thế nào, Tống Thiên Dương này nàng nhất định phải cứu. Nói tiếp trong kịch tình vốn chính là Bạch Vi cứu hắn, ân tình còn chưa có trả đâu, đã bị những người đó liên thủ giết chết. Lần này nàng thế nào cũng phải cứu hắn, dù sao nam chính cũng không chết được, còn không bằng để phần ân tình này mình nắm giữ. Vốn dĩ phần ân tình này là thuộc về nàng, có ân cứu mạng kia, Bạch Vi có thể lên mặt lên mũi, nàng thích!

Không qua một hồi nôi canh liền sôi trào, nhìn qua chỉ thấy màu nước đen sì, một đám bọt màu xám nổi lên ở trên. May mắn Bạch Vi vẫn nín thở, trước đó nàng chỉ không cẩn thận hít một ngụm nhỏ, thiếu chút nữa bị thối đến ngất đi. Vừa thối vừa ghê tởm lại khó coi, Bạch Vi thật sự bội phục thủ đoạn chế thuốc của bản thân. Chỉ là cũng không phải nàng uống, nàng sợ cái gì!

Lấy ra một cái chén bị sứt miệng, Bạch Vi múc một chén, cười tủm tỉm đi về phía Tống Thiên Dương, sau đó ngồi xổm người xuống, nắm lấy miệng Tống Thiên Dương, một hơi đổ hết vào miệng hắn. Sau đó nàng thấy sắc mặt Tống Thiên Dương bằng mắt thường cũng thấy được đổi màu, tiếp theo nhanh chóng sưng phù lên, không qua một hồi liền hoàn toàn thay đổi. Bạch Vi cố nén cười, lại múc một chén tiếp tục đổ vào...

Tuy rằng nàng nấu ra có vài thành phần xấu, nhưng nồi thuốc của nàng hiệu quả thực sự rất tốt. Chính là dùng xong, trong thời gian ngắn bộ dáng rất khó coi. Nhưng cũng là nàng có lòng tốt á, đợi thêm một lát nữa, Tống Thiên Dương liền sẽ chầu trời luôn rồi, cho nên nàng mới phải dùng thuốc mạnh...

Một nồi thuốc đi vào, Bạch Vi thậm chí nhìn thấy bụng Tống Thiên Dương đều phình ra. Hơn nữa cộng với gương mặt thể nhìn thẳng kia, Bạch Vi cảm thấy thật thương tổn tới ánh mắt của nàng a. Nhắm mắt lại bắt mạch cho Tống Thiên Dương, quả nhiên độc trong cơ thể đều loại trừ không sai biệt lắm, tánh mạng xem như không có trở ngại. Mà nói đến nguyên nhân Tống Thiên Dương bị thương cũng có chút quan hệ với Vạn Sĩ Bạch đấy.

Vạn Sĩ Bạch, con thủ phủ thiên hạ Mặc Sĩ. Mặc Sĩ hậu cung cường đại, có thể so với Hoàng đế, nhưng con trai lại chỉ có một mình Vạn Sĩ Bạch, làm cho hắn từ nhỏ đến lớn nhận vô số ngược đãi hãm hại, cũng bởi vậy thành công làm cho hắn phân hóa thành hai loại nhân cách. Một cái hướng về phía ánh mặt trời, chính là sư thúc rất tốt trong miệng Liên Kiều. Một cái hắc ám tà mị, chính là Tiếu công tử danh khí rất lớn trên giang hồ. Trên đời này không hề có thứ hắn không trộm được, chỉ cần có người treo thưởng, có người chê trách hay gì đó hắn đều có thể đánh cắp trong một đêm. Mặc kệ thủ vệ sâm nghiêm bao nhiêu, đối thủ cường đại đến thế nào, ngày mai, vật kia sẽ xuất hiện ở nơi nhân sĩ giang hồ tụ tập nhiều nhất, mái nhà Thiên Cơ lâu.

Mà Tống Thiên Dương là con trai Võ lâm minh chủ Tống Hạc, vì làm ra chút thành tích, liền chủ động xin đi đánh giặc truy đuổi tên Tiếu công tử kia. Kết quả mọi người cũng thấy được, một người trúng độc nằm ở đây, cũng sắp chết. Thế nhưng Vạn Sĩ Bạch vẫn bình yên vô sự, bên cao bên thấp liếc mắt liền có thể nhìn ra.

Nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Vạn Sĩ Bạch thế nhưng trộm đồ trên đầu Diệp Thiên Trọng, bị hắn một chưởng đánh cho trọng thương, sau cùng vẫn là Tiết Bạch Vi cứu. Thật sự không biết những người này đều có cừu oán với đối phương, Vân Tưởng Dung rốt cuộc là làm thế nào tạo ra kết cục mùa thu hoạch đoàn viên kia, cũng thật là lợi hại.

Đổ thuốc cho Tống Thiên Dương xong, cái này cũng không tính là gì, nhưng nàng cũng không có ý định rời đi. Nàng phải tận mắt xem thư, người cứu mạng Tống Thiên Dương chính là nàng, không có ân cứu mạng, hai người kia rốt cuộc làm thế nào dưới mí mắt mình thông đồng với nhau.

Vì thế liền ngồi ở một bên bắt đầu cố gắng tu luyện, tranh thủ tan rã hết tất cả nội lực do tu tập Vô Tâm kiếm quyết trong cơ thể di. Bởi vậy giá trị võ lực của nàng sẽ giảm xuống cực thấp, vậy thì càng cần cố gắng tu luyện.

Ba ngày sau, Tống Thiên Dương vẫn giống như một cỗ tử thi nằm ở nơi đó, mùi máu tươi trên người thật nồng. Bạch Vi cũng không hề giúp hắn băng bó, chính là mỗi ngày thoa chút kim sang thuốc lên người hắn, chỉ như vậy cũng có thể tốt nhanh đến như vậy, Bạch Vi không khỏi bội phục. Tình huống trên mặt hắn đã tốt lên không ít, tuy rằng vẫn tổn thương ánh mắt, nhưng Bạch Vi cũng không thường nhìn hắn nên không có vấn đề gì.

Hôm nay, Bạch Vi còn đang tu luyện, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài động. Tiếng bước chân rất nặng, võ công hẳn không cao.

"A!" Một tiếng nữ tử duyên dáng kêu to, Bạch Vi liền nhìn thấu một bóng người như hồ lô lăn vào động, trực tiếp đụng vào người Tống Thiên Dương. Bạch Vi thậm chí có thể rõ ràng nghe thấy hắn phát ra một tiếng kêu rên, theo sau đó Tống Thiên Dương cũng chậm rãi mwor mắt, đúng lúc đối diện với gương mặt nữ tử áp trên người hắn kia.

Kiêm gia bạc phơ, bạch lộ vì sương, cái gọi là y nhân, ở thủy nhất phương.

Không biết vì sao, trong đầu Tống Thiên Dương đột nhiên xẹt qua một câu như vậy. Thiên hạ trước mặt hai má trong sáng, mày liễu thủy mâu, mũi ngọc châu môi. Vừa tỉnh lại liền nhìn thấy nữ tử như vậy, Tống Thiên Dương chân chính cảm thấy như nhìn thấy Cửu Thiên Huyền Nữ rớt xuống phàm trần, ánh mắt không tự giác bắt đầu trở nên si mê.

Vân Tưởng Dung vốn cảm thấy dưới thân có một thân hình cường tráng ấm áp, cũng hiểu được bản thân hẳn ngã vào ngực một mỹ nam, vì thế hai má thẹn thùng ngẩng đầu, nhất thời phát ra một tiếng kêu sợ hãi, "Qủy aaa!"

Tiếng kêu vang tận mây xanh, thiếu chút nữa làm cho Bạch Vi bật cười ra tiếng. Sắc mặt Tống Thiên Dương tuy tốt lên không ít, nhưng vẫn có chút sưng, quan trọng nhất nó chính là màu tím đấy, trong động có vẻ âm u, như vậy chợt nhìn thấy thật dọa người.

Trước đó nàng nhìn thấy Vân Tưởng Dung lăn tới đây còn đang cảm thán, nữ chính đến đây, tiếp đo thế nhưng áp lên người Tống Thiên Dương. Tống Thiên Dưởng bởi vậy tỉnh lại, đại thán hai người duyên phận sâu, cảm thấy bản thân có nên làm chút gì không, liền nhìn thấy một màn như vậy. Trên mặt tuy rằng thanh lãnh, tiểu nhân trong lòng đã sớm ôm bụng cười đến lăn lộn.

"Không, ta không phải quỷ, ta là người, tiên tử nàng xem... Tiên tử có phải là người đã cứu ta hay không? Tiên tử..." Tống Thiên Dương đứng lên đuổi theo Vân Tưởng Dung, làm nàng sợ tới mức ôn đầu kêu tán loạn.

Đột nhiên nàng ta nhìn thấy Tiết Bạch Vi một thân hắc y, che hắc sa đứng ở bên trong, lập tức giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, chạy tới phía nàng, "Vi Vi cứu ta! Có quỷ!"

Nữ tử khóe mắt mang lệ, nhìn qua có vẻ thập phần điềm đạm đáng yêu, tươi mát thoát tục giống như một đóa hoa sen không dính bùn, khó trách Tống Thiên Dương vừa gặp nàng ta liền gọi tiên tử.

Vân Tưởng Dung gắt gao tránh ở phía sau Bạch Vi, như thế nào cũng không đi ra. Nghĩ đến bản thân thế nhưng vừa nằm trên một người quái dị như vậy, nàng đều muốn nôn ra, Đáng tiếc Cảnh Việt đã dẫn dắt kẻ địch đi giúp mình, nếu không nàng đã có thể ôm Cảnh Việt cầu an ủi rồi!

"Yêu nữ là ngươi?" Tống Thiên Dương vốn đang đuổi theo Vân Tưởng Dung, lúc này mới phát hiện trong động vẫn còn người thứ ba, nhưng còn là người mình nhận biết. Phải biết rằng Võ lâm minh chủ cùng Thiên Qúy giáo là tử địch, hiện tạ hắn thấy Tiết Bạch Vi, thật hận không thể một kiếm trực tiếp chém chết nàng.

"Tốt, không ngờ ta thế nhưng nhìn thấy yêu nữ nhà ngươi làm xằng làm bậy, có phải ngươi bắt cóc tiên tử, làm cho nàng không dám nói gì với ta hay không? Phải biết rằng nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi mau thả nàng ra, nếu không ta lấy mạng của ngươi!" Tống Thiên Dương nâng gương mặt vừa tím vừ sưng kia lên, nói lời chính nghĩa.

Bạch Vi đầu đầy hắc tuyến, đầu năm, não bổ là bệnh, phải trị!

"Đối đãi với ân nhân của ngươi chính là thái độ như này?" Gương mặt Bạch Vi lạnh lại, nói.

"Đối đãi với ân nhân cứu mạng tát nhiên sẽ không phải loại thái độ này, nhưng đối với yêu nữ ngươi, ta... Ngươi... Là ngươi... là ngươi cứu ta!" vẻ mặt Tống Thiên Dương đầy vẻ khó tin.

Vân Tưởng Dung núp sau lưng Bạch Vi cũng nghĩ không thông. Nàng thật không biết Bạch Vi vì sao lại cứu loại người quái dị như vậy, vừa rồi còn dọa nàng, khẩu vị cũng thật nặng, chỉ là có thể thoát khỏi người quái dị là được.

"Đương nhiên là Vi Vi cứu ngươi, ta vừa mới đến cũng không biết ngươi là ai? Hơn nữa ta cũng sẽ không cứu người..." Vân Tưởng Dung một bộ dáng muốn cực lực thoát khỏi Tống Thiên Dương, nàng cũng không muốn có liên hệ gì với người quái dị này, Cảnh Việt đi nơi nào rồi? Tại sao vẫn chưa tới tìm nàng?

Nghe Vân Tưởng Dung nói vậy, Bạch Vi nhíu mày. Xem ra, nồi thuốc trước đó của bản thân công dụng cũng thật lớn, Vân Tưởng Dung chưa từng thấy qua bộ dáng trước kia của Tống Thiên Dương, hiện tại ước gì nhanh chóng bỏ chạy khỏi hắn đấy!

"Tiển tử nàng đúng là người thành thật" Thế nhưng chỉ thấy Tống Thiên Dương càng thêm tán thưởng.

Bạch Vi không khỏi liếc mắt ở trong lòng. Hiện tại chúng ta đang thảo luận vấn đề thành thực hay không thành thực sao? Ân cứu mạng đấy, bên trong kịch tình bởi vì Vân Tưởng Dung có ân cứu mạng với ngươi, ngươi thế nhưng đều lấy thân báo đáp. Mặc dù ta cũng chướng mắt ngươi lấy thân báo đáp, nhưng ít ra cũng phải bưng trà rót nước làm tùy tùng cho ta sai sử hai ngày cũng không tệ.

Vân Tưởng Dung lại sợ tới mức xua tay liên tục, "Không, không, không có liên quan tới ta, đều là Bạch Vi cứu ngươi, ngươi chẳng lẽ không cảm ơn cô ấy sao?" Vẻ mặt nàng như muốn nói ngươi là kẻ lãnh khốc vô tình cố tình gây sự nhìn Tống Thiên Dương.

Lúc này Tống Thiên Dương mới quay đầu nhìn về phía Bạch Vi, nhìn đôi mắt không gợn sóng không sợ hãi của nàng, mặt nhất thời liền lạnh xuống, "Yêu nữ, Thiên Qúy giáo các ngươi cùng nhân sĩ chính phái chúng ta chính là cừu địch sinh tử, hôm nay ta gặp ngươi vốn nên ra tay lấy mạng của ngươi, nhưng niệm tình ngươi cứu ta một mạng, lần này thả cho ngươi một con ngươi. Chỉ là xin ngươi hãy thả người vô tội ra, nếu không Tống mỗ cho dù liều mạng trọng thương cũng sẽ không để ngươi dễ dàng rời đi!"

Người nọ là con khỉ được phái tới diễn trò xiếc đi? Bạch Vi ngay cả dục vọng phỉ nhổ cũng không có, xoay người không để ý tới hắn liền đi ra ngoài, nàng nên ngẫm lại lần tới nhìn thấy Vạn Sĩ Bạch có nên ra tay cứu giúp hắn không. Đều là loại người thế này, nàng nghĩ vẫn là không cần tìm ngược, trực tiếp bổ một đao cho bọn họ đến gặp Diêm Vương đi.

"Vi Vi chờ ta với!" Vân Tưởng Dung vội vàng đuổi theo, hiện tại nàng lẻ loi một mình, ****** vẫn chưa luyện thành, gần như ngay cả một cao thủ đại nội nàng cũng không đỡ nổi, có Vi Vi ở bên cạnh có thể bảo vệ mình, cũng không thể để nàng ta cứ như vậy mà đi được.

"Tiên tử, cẩn thận. Tiết Bạch Vi kia chính là yêu nữ ma giáo, tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma, nàng đừng nên quá mức thân cận với nàng ta" Tống Thiên Dương vươn người khuyên can nói.

Vân Tưởng Dung mạnh mẽ né tránh, ngay cả người quái dị này cũng muốn dính lên người mình, mơ đẹp. Ngay sau đó liếc mắt xem thường một cái, bỏ lại cho hắn hai chữ, "Thần kinh!"

Tống Thiên Dương có chút mù mịt, hắn thật không biết đã làm sai chỗ nào, vì sao tiên tử lại tị hắn như tị rắn rết? Nếu Bạch Vi biết tiếng lòng của hắn, khẳng định sẽ nói cho hắn biết, bởi vì hiện tại ngươi rất xấu nha, trên đời này, Vân Tưởng Dung có sắc mặt hòa nhã chỉ với một loại sinh vật, chính là mỹ nam nha, đáng tiếc hiện tại ngươi không phải nha!

Nhưng Tống Thiên Dương vẫn cứ đuổi theo. Hắn cảm thấy Vân Tưởng Dung khẳng định có nhược điểm trong tay Tiết Bạch Vi, hắn không thể để cho tiên tử bị yêu nữ quản chế thế được, nhất định pahir tìm cơ hội cứu nàng đi.

Nhưng là ba người còn chưa đi được vài bước, một đám nam tử mặc quần áo đỏ sậm, từ không trung hạ xuống, bao quanh bọn họ.

Một đám vây quanh, ngay cả lời vô nghĩa cũng không nói, tên đầu lĩnh liền vung tay lên, đám người kia liền xông lên tấn công.

Là cao thủ đại nội trong hoàng cung, Bạch Vi ánh mắt ngưng trọng, ha ba người nàng còn có thể chống đỡ, nơi này ít nhất cũng có hai ba mươi người, nàng....

"Tiên tử, đi mau!" Tống Thiên Dương đột nhiên ôm lấy Vân Tưởng Dung, sau đó đánh một chưởng về phía Bạch Vi, bỏ chạy. Hắn nghĩ những người này là đến tìm Bạch Vi gây phiền toái, dù sao triều đình vẫn luôn thế bất lưỡng lập với ma giáo, chỉ cần để lại Tiết Bạch Vi, hai người hắn cùng Vân Tưởng Dung có thể chạy thoát.

"Không, Vi Vi..." Giọng nói của Vân Tưởng Dung dần dần xa.

Mà Bạch Vi bất ngờ không kịp phòng bị, đáp chưởng với hắn, khí huyết toàn thân có chút bốc lên, sau đó liền nhìn thấy đám cao thủ đại nội sôi nổi đuổi theo hai người Tống Thiên Dương cùng Vân Tưởng Dung, không chút để ý tới nàng. Bạch Vi cũng không giống như Tiết Bạch Vi liều chết mà ngăn cản, không quá một hồi, ở chỗ đó chỉ còn lại một mình nàng, làm cho nàng không khỏi chảy hắc tuyến đầy đầu.

Tiếp theo nàng bước đi, không ngờ đi hai bước, liền nhìn thấy Vạn Sĩ Bạch bất tỉnh nhân sự bên suối nhỏ, Bạch Vi liền theo bản năng rút kiếm ra....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK