Cuối tuần, Bạch vi theo lời hẹn đến quán cà phê gần nhà ôn tập với Minh Hàn, hai người cứ như vậy ngồi mặt đối mặt với nhau. Xem sách qua buổi trưa, Bạch Vi cảm thấy vô cùng phong phú, cô càng cảm thấy chắc chắn với cuộc thi sắp đến, cảm giác này thật sự rất tốt! Ánh mặt trời giữa trưa vừa qua, không khí thực thích ý.
Bạch Vi vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi, quay đầu nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, lại thấy hai bóng dáng của Chương Đại Long cùng Vương Xuân Mai lướt qua. Thị lực của cô rất tốt, tuyệt sẽ không có chuyện nhận sai, chính là rất kỳ quái sao hai người kia lại ở đây.
Lập tức nói một tiếng với Minh Hàn, ngay cả sách vở cũng không để ý liền đuổi theo.
"A, Bạch Vi..." Minh Hàn kinh ngạc đuổi theo hai bước, trong tay còn cầm một hộp quà đóng gói tinh xảo xinh đẹp, trên mặt lướt qua chút ảo não.
Thấy bộ dáng Minh Hàn như sắp rời khỏi, nhân viên trong quán cà phê vội vàng đi qua, "Khách nhân, cậu phải rời khỏi sao? Dự định trước đó của cậu... Còn muốn lên hay không?"
Minh Hàn nhìn cô một cái, khẽ thở dài.
Phía khác, Bạch Vi vẫn luôn cẩn thận đi theo phía sau hai người Chương Đại Long, sau đó nhìn thấy hai người đi vào cục Dân Chính. Chương Đại Long cùng Vương Xuân mai vào cục Dân Chính trừ bỏ kết hôn ra Bạch vi thật không thể nghĩ đến khả năng thứ hai, ly hôn? Hai người này thế nhưng ly hôn, rất khôi hài, rõ ràng xứng đôi đến vậy...
Chỉ là, Bạch Vi nghĩ đến sau này trong kịch tình, nhà cũ Chương gia hẳn là sắp hủy, cho nên mục đích của hai người này không cần nói cũng biết. Này cũng rất có ý tứ, không ly hôn còn có rất nhiều ước thúc, ly hôn rồi, dụ hoặc sẽ càng lớn hơn!
Qua ước chừng nửa tiếng, Bạch Vi liền nhìn thấy hai người kia đi ra, trong tay mỗi người cầm một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, trên mặt cũng là vui sướng. Thị lực của Bạch Vi rất tốt nói cho cô biết rằng dấu ấn trên sổ đỏ kia không phải ly hôn thì còn là gì, sau đó Bạch vi đọc ra được Chương Đại Long nói, "... Đừng để lộ ra ngoài...."
Đừng để lộ ra ngoài? Năm chữ này ý vị cũng đủ sâu xa, khóe miệng Bạch Vi hơi hơi cong lên, cô nghĩ phương hướng suy đoán của cô hẳn là chính xác. Ha ha, chỉ vì một phòng ở, hai người này cũng đủ liều mạng. Cũng không biết khoản tiền giải tỏa ai sẽ là người lấy, nhưng là lấy suy đoán của Bạch Vi, mười phần sẽ là Chương Đại Long lấy. Người đàn ông này so đo lại ích kỷ, bỏ được đống tiền kia mới kỳ quái đấy. Chỉ là vậy mới tiện để cô thực thi kế hoạch tiếp theo.
Sau đó Bạch Vi cũng không quay về quán cà phê, ngược lại tìm một con phố làm đẹp, không chút để ý bắt đầu đi dạo, cuối cùng ở bên trong tìm được một người phụ nữ tên là Thu Nhã, hoàn toàn phù hợp các loại chỉ tiêu của cô. Cô nghĩ cô thật sự là cô con gái hiếu thuận nhất trên đời này rồi, hy vọng Chương Đại Long có thể hưởng thụ thật tốt.
Bạch Vi thanh toán một vạn khối cho Thu Nhã kia liền trở lại nhà, một vạn khối ba Đường Khả Hân cho cô trước kia, lấy tính cách của Bạch Vi sao có thể miệng ăn núi lở chứ, đã sớm ném vào trong thị trường chứng khoáng, hiện tại cũng không biết trở mình bao nhiêu lần. Dù sao Bạch Vi làm nhiệm vụ còn chưa bao giờ có một ngày bị tiền làm khó, làm nhiều thế giới nhiệm vụ như vậy, nếu cô còn vì tiền mà phiền lòng, quả thực là nói giỡn có được không?
Chờ cô trở lại dưới lầu nhà trọ của mình, cô mới đột nhiên nhớ tới, trước đó cô bỏ một mình Minh Hàn ở tiệm cà phê, còn có cặp sách và sách cở của cô, nghĩ như vậy Bạch Vi liền muốn quay trở lại.
"Đi đâu vậy!" Ngay khoảnh khắc Bạch Vi vừa quay đầu, cánh tay đột nhiên bị người bắt lấy. Không đợi cô ra phản kích, giọng nói quen thuộc đã thành công ức chế động tác của cô.
"Minh Hàn, sao cậu lại ở đây?" Bạch Vi kinh hỉ quay đầu lại nhìn người đứng phía sau mình.
Trên người thiếu niên mặc một áo khoác màu lam, trên tay cầm theo hai cặp sách, một cái trong đó đúng là của Bạch Vi.
"Buổi chiều đi đâu vậy, sao chạy nhanh đến như vậy chứ, túi sách còn muốn không?" Minh Hàn cười hỏi.
"Muốn, đương nhiên muốn, cảm ơn cậu! Buổi chiều có chút việc gấp, thật ngại quá!" Bạch Vi có chút áy náy nói, đối phương cố ý đến gần nhà cô cùng nhau ôn tập, kết quả cô lại đột nhiên bỏ người ta lại, thật sự là có chút quá phận.
"Cũng không có gì, chỉ là, cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì chứ?" Minh Hàn đột nhiên hỏi như vậy.
"Ưm? Hôm nay là sinh nhật cậu sao?" Bạch Vi theo bản năng hỏi, mỗi khi có người hỏi như vậy, mười phần là vì sinh nhật của mình, nhưng bởi vì bạn bè, hay người yêu không nhớ rõ, mưới hàm súc nhắc nhở nhu thế, Bạch vi cảm thấy suy đoán của mình chắc hẳn đã đúng rồi.
"Sao có thể? Ngay cả sinh nhật của mình mà cậu cũng không nhớ sao?" Minh Hàn có chút kinh ngạc.
"Tớ? Sinh nhật tớ!" Bạch Vi càng kinh ngạc, nghĩ lại một chút, dường như hôm nay thật là sinh nhật của Chương Bạch Vi, đáng tiếc cô cũng không nhớ rõ. Đừng nói là cô, ngay cả Chương Bạch Vi mười năm mới được ăn sinh nhật một lần cũng đã sớm quên sinh nhật của mình là ngày nào rồi!
"Đương nhiên, cậu sẽ không quên đi, tặng cho cậu." Minh Hàn đột nhiên lấy từ trong túi áo ra một hộp quà màu xanh biếc được đóng gói tinh xảo xinh đẹp, sau đó đặt vào tay Bạch Vi. Bạch Vi vừa mở ra, ánh mắt nhất thời ngưng đọng lại.
"Này..."
"Tặng cậu, vốn là muốn ở quán cà phê giúp cậu chúc mừng, ai ngờ cậu chạy nhanh như vậy, đã dự định xong bánh ngọt ở quán cà phê luôn rồi, cuối cùng cũng chỉ cắt một phần nhỏ mang về, cậu muốn ăn sao?" Giúp Bạch Vi mang vòng xong, Minh Hàn cười hỏi.
Mà ánh mắt Bạch Vi vẫn dán chặt lên vòng tay kia, sau đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thoáng qua Minh Hàn, "Cậu..."
"Lmà sao vậy?"
"Không có gì..." Bạch Vi vươn tay che lại cổ tay phải, cô thật sự chấn kinh rồi, vòng tay Minh Hàn tặng thế nhưng giống như đúc chuỗi vòng tay như ẩn như hiện trên cổ tay phải của cô, vì sao chứ? Minh Hàn hẳn là không nhìn thấy mới đúng! Bạch Vi không hiểu ra sao, nhưng đã có thể khẳng định Minh Hàn là Giang Mạc không hề sai.
"Vừa rồi cậu hỏi tớ có ăn bánh ngọt không sao? Sinh nhật sao có thể không ăn bánh ngọt chứ? Chúng ta qua vườn hoa nhỏ bên kia ăn được không? Tớ còn muốn thổi nến, ước nguyện." Không nghĩ đến những chuyện kia nữa, Bạch Vi cao hứng phấn chấn nói, cô còn chưa đón sinh nhật bao giờ đâu, bởi vì cô căn bản không nhớ được ngày sinh của mình là ngày nào, hôm nay coi như hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ, ha ha.
Tâm tình Bạch Vi thật không tệ, hai người ở bên trong vườn hoa nhỏ nhỏ mang theo khối bánh ngọt, châm hai cây nến, mỗi người một cây, Bạch Vi còn ước nguyện, thổi nến, sau đó lại chia khối bánh ngọt kia ăn. Trong vườn hoa cũ, khe nước trong ngọn núi nhỏ, ánh trăng mờ nhạt, bánh ngọt sắp tan, tất cả đều có vẻ keo kiệt, nhưng Bạch Vi lại trôi qua vô cùng hạnh phúc, bởi vì sinh nhật đầu tiên chân chính này của cô, người giúp cô làm sinh nhật chính là Minh Hàn, thật tốt!
Sau đó, chính là thời gian năm ngày thi của Gia Nam, trường thi trung học Gia Nam bình thường đều dựa theo thành tích để phân phối, lấy thành tích thi lần trước của Chương Bạch Vi, Bạch Vi thành công bi phân đến trường thi thứ hai, đếm ngược. Bởi vì mọi người đềuhọc dở, cho nên căn bản không thể sao chép gì kia, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Môn đầu tiên là Ngữ Văn, Bạch Vi coi như làm thuận lợi. Năm ngày thi vừa kết thúc, Bạch Vi liền cảm giác cả người buông lỏng, chín môn thi, trừ toán học có chút khó, Bạch Vi cảm thấy các môn khác quả thực rất thuận lợi, tâm tình cực kỳ khoái trá.
Buổi chiều thi xong môn Ngoại Ngữ, Bạch Vi ngủ trưa suốt buổi, vừa tỉnh lại cảm giác trời đã đen, nhìn điện thoại di động, thế nhưng phát hiện có ba cái tin nhắn, trong đó có một tin là của Thu Nhã, chị nhắn báo tiến trình, tỏ vẽ chị đã sắp thành công, đây xem như là một tin tức tốt.
Hai tin khác đều là của Minh hàn, tin thứ nhất khá sớm, gần như thi xong liền gửi đến, hỏi tình huống của cô. Một tin khác có chút trễ, hơn ba giờ chiều mới gửi đến, là bảo cô tối ra cửa, cậu ở phố XX chờ cô, giúp cô chúc mừng đã thi xong.
Bạch Vi nhìn tin nhắn thứ hai, có chút nghiền ngẫm nở nụ cười, cô nghĩ đêm nay có lẽ có thể nhìn thấy một đám liên minh báo thù...
Thay xong quần áo, cơm nước xong, Bạch Vi mới chậm chạp ra cửa, dù sao cô cũng không vội.
Chờ đến chỗ hẹn, Bạch Vi mưới phát iện đây quả thật là một nơi gọi là chuyên dùng để giết người phóng hỏa, lấy nhiều khi ít, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, chung quanh không hề có một chiếc camera nào, ngay cả đèn đường cũng hỏng vài cái, chung quanh tối mờ, nhìn đều phát hoảng, cũng không biết mấy người kia làm thế nào mới tìm được một nơi phong thủy tốt thế này!
Nhưng Bạch Vi vẫn là đi qua, vừa đi vừa hô, "Minh Hàn, cậu ở nơi nào?"
Chờ đến khi đi tới dưới bóng đèn vẫn còn sáng kia, một đám người đột nhiên đi ra từ bụi cây bên cạnh, mang theo một chiếc ví da rách, áo T-shirt in hoa văn cổ quái, trang sức khoa trương, cùng một loại màu tóc rực rỡ, Bạch Vi nhất thời có chút hoài nghi có phải mình bước vào trung tâm cải tạo sắc đẹp hay không, những người này, xấu cũng đừng nói, mấu chốt là cực kỳ xấu luôn á! Có thể tụ tập đến với nhau cũng là một loại duyên phận đưa đẩy a!
"Các người..." Bạch Vi có chút kinh ngạc.
"Chương Bạch Vi, đây đều là anh em của tôi, sau khi nghe xong sự tích của cô, người người đều muốn đến đây lãnh giáo, thế nào, hãnh diện không?" Trương Nguyên đột nhiên vọt ra từ đám người kỳ quái kia, Bạch Vi nhất thời phát hiện bản chất scheming bitch (*) của hắn, vốn lấy gương mặt tục tằn xấu xí của hắn, dáng người to lớn, đặt trong lớp 17, hoàn toàn chính là tinh tinh đi nhầm vào xã hội, nhưng bây giờ dưới sự nổi bật của đám người kia, thế nhưng cũng biểu hiện ra một cỗ suất khí, hắn không phải scheming bitch thì ai phải!
(*) Scheming bitch: chó cái J
"Tôi nghĩ trong này có lẽ có hiểu lầm gì rồi!" Bạch Vi châm chước nói.
"Hiểu lầm?" Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên vang lên, "Tao cũng không cảm thấy có hiểu gì đâu? Chương Bạch Vi!"
Sau đó Bạch Vi liền nhìn thấy Đường Khả Hân cũng từ bóng tối chậm rãi đi ra, sau đó ôm lấy cánh tay Trương Nguyên, cao ngạo hiên nang, rất giống như đang diễu võ giương oai, cực kỳ cao ngạo.
Mà mặt Trương Nguyên ngay khi Đương Khả Hân khoác tay lên, liền sinh ra đỏ ửng khả nghi, cực kỳ tương phản với bề ngoài của hắn, thế nhưng Bạch Vi lại có cảm giác rất muốn nôn, gương mặt này cũng quá ghê tởm rồi, đại tinh tinh thế nhưng mặt lại ửng hồng!
"Đường Khả Hân? Sao cô lại ở đây chứ, cô quen biết những người này sao? Rõ ràng là Minh Hàn gửi tin nhắn đến bảo tôi tới nơi này, cô thấy cậu ấy sao?" Bạch Vi không để ý đến bén nhọn trong lời nói của Đường Khả Hân, tự nhiên hỏi.
"Minh Hàn?" Đường Khả Hân cười lạnh một tiếng, sau đó lấy một chiếc điện thoại di động từ trong túi sách ra ném xuống đất, "Cũng không phải ở đây sao! Chương Bạch Vi, tao khuyên mày nhanh xóa hết ảnh của tao đi, sau đó dập đầu nhận sai với tao cùng Trương Nguyên, chúng ta có thể cho mày một đường sống, nhiều nhất bảo anh em dịu dàng một chút, nếu không... Chương Bạch Vi, mày hiểu được, dù ở trong đám người này bị đánh tới nửa người phân liệt cũng là mày tự tìm!"
"À?" Bạch Vi có chút buồn rầu, "Vậy thì có thể có chút phiền phức..."
"Biết là tốt rồi!" Đường Khả Hân cười lạnh nói.
"Tao không phải nói tao, tao là nói bọn mày!" Ánh mắt Bạch Vi dần dần trở nên lạnh lẽo.