Hồi ức quá vãng đủ loại nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao sư tôn đối sư muội đặc biệt như thế, trước nàng chỉ cảm thấy sư tôn đối sư muội thực tốt, vì sư muội làm rất nhiều chuyện, lại chưa từng nghĩ theo phương diện này.
Nàng kính Lạc Thanh Từ, coi sư tôn là tấm gương trong nhân sinh chính mình. Ngay từ lần đầu tiên thấy mặt, nàng liền quyết định bái Lạc Thanh Từ là vi sư. Vô luận người khác nói thế nào, nàng đều chưa từng hoài nghi lòng tốt của sư tôn. Trên người sư tôn có một loại mị lực đặc thù, chẳng sợ thường ngày thanh lãnh đạm mạc, nhưng hành động đều nhiệt liệt hơn bất kỳ ai khác.
Sau khi Nguyễn Ly bái nhập môn hạ, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Sư tôn vốn là thiên chi kiêu tử, lại cũng là đề tài câu chuyện trong tiên môn. Có người ngưỡng mộ sư tôn, cũng có người đố kỵ với sư tôn.
Tô Ngọc ở bên cạnh Lạc Thanh Từ nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thấy sư tôn bởi vì những lời đàm tiếu của người khác mà tức giận, duy nhất một lần sư tôn lạnh lùng sắc bén ra tay, cũng là vì nàng cùng Nguyễn Ly.
Tuy sư tôn nói không muốn nhận đồ đệ, nhưng sau khi nhận đệ tử rồi, sư tôn so với ai khác đều để bụng. Trước khi Nguyễn Ly đến, mặc dù sư tôn không quá chú ý đến nàng, nhưng cơm ăn áo mặc, cái loại đan dược thứ tốt, nàng cũng không hề thua kém Hoa Nhứ Vãn bọn họ. Chỉ cần sư tôn có, người đều sẽ không keo kiệt.
Từ đó về sau mỗi lần đối mặt chuyện Long tộc, chẳng sợ Tiên môn đã sớm thói quen khó sửa, mặt trên còn có Thiên Cơ Tử áp chế, sư tôn như cũ nghịch ý trời mà làm. Lần thứ nhất tại Thiên Diễn Tông xé mở bộ mặt giả dối của Thiên Cơ Tử, cho dù đối mặt ngàn vạn người, sư tôn cũng dũng cảm khí phách bước tới, làm nàng thật sâu ngưỡng mộ cùng tự hào.
Đối với nàng, Lạc Thanh Từ không chỉ là sư tôn, còn là người dẫn đường trên tu hành chi lộ của nàng, cũng là nơi đạo tâm nàng hướng tới.
Trình Tố lại đây đỡ nàng, đáy mắt cũng là một mảnh ướt át.
Tô Ngọc đau lòng khó nhịn, nàng cúi đầu chôn trong ngực Trình Tố, nghẹn ngào nói: "Trình tỷ tỷ, muội không còn sư tôn nữa."
Trình Tố hít vào một hơi, thổn thức đến không nói nên lời, chỉ là gắt gao ôm Tô Ngọc.
"Muội không còn sư tôn, vậy còn A Ly, muội ấy làm sao bây giờ?"
Tô Ngọc nói ra một câu không đầu không đuôi, nhưng Trình Tố lại quá hiểu Tô Ngọc, lập tức nước mắt hòa nước mưa cuồn cuộn rơi xuống, nàng cắn môi nhìn Nguyễn Ly.
Đúng vậy, Tô Ngọc không còn sư tôn thống khổ đến tận đây, vậy Nguyễn Ly thì sao? Nàng ấy mất đi đâu chỉ là sư tôn, mà còn là người hứa hẹn cả đời.
Nguyễn Ly đã khóc không thành tiếng, nàng gắt gao ôm Lạc Thanh Từ, phí công mà truyền linh lực vào trong cơ thể nàng ấy. Nàng chợt nhớ đến viên long châu của con rồng đen, lập tức đem nó đưa cho Lạc Thanh Từ.
Nhưng cho dù long châu chính là vô thượng chí bảo, trong khoảnh khắc nhập thể vết thương đều biến mất, Lạc Thanh Từ cũng như cũ không có nhịp tim cùng mạch đập.
Nước mưa hỗn nước mắt rơi xuống, đã sớm phân không rõ là nàng khóc hay là ông trời khóc.
Nguyễn Ly dường như ý thức được đã vô lực xoay chuyển trời đất, nàng mới run rẩy thu tay về, nhìn dung mạo xinh đẹp của Lạc Thanh Từ bị mưa tưới ướt, tóc cũng có chút rối loạn, nàng vén ống tay áo cẩn thận lau cho nàng ấy, lẩm bẩm nói: "Sư tôn, ta lau khô cho nàng, nàng đừng tức giận, nàng thích nhất sạch sẽ, ta mang nàng trở về, thay y phục mới cho nàng. Này đều bẩn...."
Đang nói, nàng lại liếc nhìn tảng lớn vết máu trên người Lạc Thanh Từ, cũng chính là nơi vừa tồn tại miệng vết thương thật lớn, bàn tay nàng cứng đờ, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, "Là đồ nhi.... Đồ nhi gây ra, là đồ nhi hại chết sư tôn. Ha ha, là ta hại chết nàng. Ta nên sớm biết, nó từng nhắc nhở ta, ta hộ không được nàng, ta sẽ hại chết nàng. Vậy mà ta vẫn cố chấp, ta vẫn ngu xuẩn như vậy..... ha ha ha ha...... A...... A!"
Nguyễn Ly giống như phát điên rồi, một bên lung tung nói cái gì, một bên cười ha ha, chính là cười đến cuối cùng lại tê tâm liệt phế khóc lên.
Nàng cả người linh lực thập phần không xong, thậm chí ma khí vừa mới bị Lạc Thanh Từ hiến tế một thân máu để ngăn chặn, lại một lần mơ hồ dò xét ra tới.
"Không xong, ma khí trên người nàng vẫn còn!"
Hòa Quang lấy lại tinh thần, có chút hoảng loạn. Nếu không phải Lạc Thanh Từ tự sát ngăn chặn Nguyễn Ly ma khí, lúc này chỉ sợ Nguyễn Ly đã hoàn toàn đọa vào ma đạo, đem bọn họ toàn giết.
Chính là trước mắt Lạc Thanh Từ đã chết, sức mạnh ma quỷ trong cơ thể Nguyễn Ly có xu hướng tăng lên, dưới loại tình huống này, Tiên môn liền không còn người có thể quản được nàng, nếu nàng thật sự bởi vì Lạc Thanh Từ chết mà lần nữa nhập ma, không chỉ có Tiên môn, toàn bộ Tu chân giới đều sẽ kết thúc!
Trong lúc đám người Hòa Quang khẩn trương vạn phần, đột nhiên không khí xung quanh nổi lên sát ý, lưỡng đạo linh lực ngưng tụ một trước một sau, lấy thế lôi đình vạn quân xông thẳng về phía Nguyễn Ly đang ôm Lạc Thanh Từ khóc rống.
"Hỗn trướng, các ngươi làm gì!" Nam Cung Quyết phát giác dị thường nhưng đã ngăn cản không kịp, hắn phẫn nộ hét lên, làm Tô Ngọc ngẩng đầu liền thấy được biến cố bất thình lình.
"A Ly!" Tô Ngọc thất thanh hô lớn, nàng ném ra Trúc Tiên, vừa lúc đụng phải một đoàn linh lực trong đó.
Hai bên va chạm mãnh liệt, Trúc Tiên bỗng chốc bị văng ra, xoay tròn một vòng liền trở lại trong tay Tô Ngọc.
Mà đoàn linh lực còn lại xuyên thẳng qua lưng Nguyễn Ly. Hai vai Nguyễn Ly run lên, ngã gục về phía trước, phun ra một ngụm máu lớn. Trên lưng nàng đã bị phá khai một đạo vết thương, máu tươi đầm đìa.
"Điện hạ!" Huyền Ảnh nhíu chặt lông mày, thần sắc hoảng loạn, ánh mắt lập tức phát lạnh. Hắn cũng bất chấp cả người thương tích, rút kiếm xông về phía Tập Phong. Trong tay kiếm thế sắc bén, liên tiếp ba đạo kiếm khí đánh thẳng mệnh môn của đối phương.
Tô Ngọc nắm lấy Trúc Tiên một khắc không ngừng, tung người bay lên, Trình Tố cũng theo sát mà thượng, hai người liên thủ đối chiến với kẻ đánh lén còn lại.
Quả nhiên chính là hai thầy trò Vân Hoa Tán Nhân cùng Tập Phong ra tay, sau khi thấy rõ bọn hắn, lửa giận trong lòng Tô Ngọc đột nhiên bùng phát, phẫn nộ cùng căm ghét xông thẳng đại não, trong lúc nhất thời linh lực kể hết tuôn ra, nơi đi đến kiếm khí tầng tầng nổ tung, khiến cho Vân Hoa không cách nào tiếp cận được Nguyễn Ly.
"Tập Phong, Vân Hoa, các ngươi thật sự đáng chết! Dưới tình huống này còn dám đánh lén đả thương người, ghê tởm đến cực điểm! Thất tín bội nghĩa, vô sỉ tiểu nhân!"
"Tô Ngọc, ngươi váng đầu rồi sao? Ngươi không thấy Mắt Quỷ tiến vào cơ thể nàng? Ngay cả Lạc Thanh Từ cũng bị nàng giết, ngươi cho rằng nàng sẽ bỏ qua ngươi, buông tha cho chúng ta ư? Không tranh thủ lúc này giết nàng, Tiên môn hoàn toàn xong rồi. Long tộc trước mắt không còn Mặc Diễm, không đáng lo ngại nữa."
"Chỉ cần Nguyễn Ly chết, Tiên môn nguy cơ sẽ được giải trừ, các ngươi còn không mau ra tay!"
Văn Huyền Ca nghe vậy giãy giụa đứng lên, nhìn Nguyễn Ly ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy không đành lòng, "Vân Hoa chân nhân, trận chiến này nếu không phải Nguyễn Ly cùng Hoài Trúc Quân ra lực, chúng ta không có bất luận phần thắng nào. Hoài Trúc Quân đã lấy thân hiến tế, ngăn chặn Nguyễn Ly ma tính, hành vi đánh lén của ngài, thật sự khiến người khinh thường!"
Vân Hoa Tán Nhân cười lạnh một tiếng, "Văn các chủ, ngài thật đúng là thiên chân. Nguyễn Ly là rồng, hiện tại nàng nhập ma, ngài có thể bảo đảm nàng thanh tỉnh sao? Ngài còn không động thủ, chờ nàng khôi phục, toàn bộ Tu Chân giới đều bị hủy!"
"Đánh rắm! Tập Phong, Vân Hoa, các ngươi căn bản chính là ghi hận trong lòng, nhân cơ hội trả thù. Nói đến đường hoàng, lão đầu ngươi chỉ muốn thừa cơ hội ám toán sư muội ta, lần nữa đem Long tộc giẫm dưới chân." Tô Ngọc quá mức phẫn nộ, thế cho nên hoàn toàn khống chế không được cảm xúc.
Tính cách nàng ở trình độ nào đó mấy phần giống Lạc Thanh Từ, nàng xưa nay ít khi để ý đến những chuyện không liên quan, cũng sẽ không để bụng những kẻ nhàn rỗi đàm tiếu ở sau lưng nàng.
Nhiều năm như vậy, kẻ khiến nàng chán ghét cùng căm hận chỉ có hai thầy trò Vân Hoa cùng Tập Phong. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó, hai thầy trò kia đã ép buộc sư muội nàng chịu phạt, sư tôn cũng vì vậy mà nhận thay sư muội hai trăm roi. Lúc ấy nàng quỳ gối bên dưới đếm số roi, liền đem hận khắc sâu vào lòng.
Nhưng Vân Hoa thực thực đã tới Tiểu Thừa cảnh, Tô Ngọc cùng Trình Tố chỉ mới Nguyên Anh cùng Phân Thần, căn bản không phải đối thủ của hắn.
Bên kia Huyền Ảnh trên người có thương tích, tuy rằng có thể ứng đối Tập Phong nhưng cũng không cách nào qua hỗ trợ Tô Ngọc các nàng.
Sau khi giao thủ hơn trăm chiêu, Tô Ngọc cùng Trình Tố song song bị Vân Hoa một chưởng đánh bay.
Vừa chạm đất, Tô Ngọc liền chống kiếm đứng lên, lau khô vết máu trên môi. Nàng đỡ Trình Tố, ngay sau đó nắm Trúc Tiên, một bước cũng không nhường mà che chắn trước người Nguyễn Ly.
Tô Ngọc quét mắt nhìn đám người Tiên môn xung quanh, dồn khí vào đan điền, gằn từng chữ: "Hôm nay có Tô Ngọc ta ở đây, không ai được phép chạm vào sư muội ta. Nếu không cho dù ta thần hồn câu diệt, cũng quyết kéo theo kẻ đó xuống địa ngục!"
Nguyễn Ly là sư muội của nàng, là người mà sư tôn dùng mệnh tương hộ, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương nàng ấy.
Tập Phong cũng không phải đối thủ của Huyền Ảnh, sau khi Huyền Ảnh phi thân một cước đá bay Tập Phong, lập tức hóa thành nguyên hình xoay quanh một vòng, đem Nguyễn Ly hộ ở sau người.
Huyền Ảnh ngửa mặt lên trời thét dài mấy tiếng, trong phút chốc từng trận long ngâm giống như sấm sét nổ vang giữa không trung.
Hắn từ phía chân trời cúi xuống, một đôi long mục lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vân Hoa Tán Nhân, đồng thời ra tiếng cảnh cáo những người khác, "Tiên môn thật khi dễ Long tộc ta không người? Nếu hôm nay các ngươi dám to gan đi theo hai kẻ có mắt không tròng kia, đụng đến Điện hạ nhà ta dù chỉ một cọng tóc, ta thề, Long tộc ta cùng các ngươi không chết không thôi!"
Vân Hoa thần sắc có chút ngưng trọng, quay đầu hướng về phía Hòa Quang cùng Nam Cung Quyết nói: "Hắn đang thông tri Long tộc, Hòa Quang trưởng lão, Nam Cung sư điệt, xin nhanh chóng lấy ra Hàng Long Thần Mộc, giết Nguyễn Ly, trừ bỏ hậu hoạn."
Tô Ngọc tức giận đến sắc mặt xanh mét, "Lão thất phu, ngươi thật sự không biết xấu hổ. Trong thời khắc nguy nan, tất cả mọi người hy sinh quên mình, tranh thủ thời gian để sư tôn cùng sư muội ta hồi phục, mà hai thầy trò ngươi lại co đầu rút cổ ở phía sau, chờ tất cả mọi người bị thương mới bước ra gây khó dễ. Bây giờ còn xúi Hòa Quang trưởng lão bội ước, đối phó Long tộc. Tiên môn có ngươi, thật sự là sỉ nhục."
"Tô Ngọc, ngươi muốn chết cũng không cần mang theo Tiên môn, Nguyễn Ly sớm hay muộn sẽ nhập ma, nếu nàng không chết, Long tộc cùng Tiên môn đều sẽ bị hủy. Ta vốn nghĩ tình Thiên Diễn Tông mà tha cho ngươi con đường sống, nhưng xem ra, sư tôn thế nào thì dạy ra đồ đệ thế đó. Lạc Thanh Từ li kinh phản đạo, nàng cùng Nguyễn Ly đều là nữ tử, lại là quan hệ sư đồ, thế nhưng lại cùng nhau nảy sinh bất luân chi tình, thật sự mất mặt xấu hổ. Hiện giờ nàng chết dưới kiếm đồ đệ chính mình, cũng là gieo gió gặt bão, chẳng trách......"
Tô Ngọc tức giận đến cả người phát run, lập tức liền phải tiến lên liều mạng. Nhưng nàng vừa mới động, một mạt thân ảnh quỷ mị xẹt qua người nàng, kích khởi một trận gió mạnh, trong chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Vân Hoa Tán Nhân.
Vân Hoa trong lòng cả kinh, hoảng sợ lui về phía sau, chính là đối phương tốc độ quá nhanh, hắn đều chỉ có thể nhìn đến một mảnh tàn ảnh, đi theo trên mặt đau xót, hóa ra hắn bị người tát liền mấy chục bạt tai, lực đạo mạnh đến mức khiến mặt hắn biến dạng.
Vân Hoa Tán Nhân tức khắc bị đánh đến lệch đầu, còn không đợi hắn thở dốc, đối phương đã túm lấy vạt áo trước ngực hắn.
Hắn vội vàng ngưng tụ linh lực, giơ tay xoắn lấy cánh tay nàng kia, tránh cho bị nàng bóp cổ.
Nhưng ngay sau đó đối phương dưới chân phát lực, một cú đá nặng tựa vạn cân xé gió mà ra, hắn không kịp tránh, thân thể bị đá văng lên trời.
Rồi lại một đấm cực mạnh nện trên ngực hắn, làm hắn từ không trung bị dập xuống mặt đất. Sau một tiếng vang lớn, mặt đất chấn động trực tiếp nứt ra rồi.
Hắn cả người xương cốt đều sắp vỡ vụn, sắc mặt bởi vì chịu liên tiếp mấy đòn nghiêm trọng mà xám như tro tàn, quanh thân linh lực kể hết trào ra, chống lại lực đạo của đối phương, giằng co không thôi.
Lúc này, không chỉ có Vân Hoa Tán Nhân, tất cả mọi người đều thấy rõ đó là ai. Nguyễn Ly một thân tử sắc y sam bị huyết nhiễm thấu, tóc dài rối tung, đuôi mắt đỏ thắm như máu, giữa mày đóa diên vĩ yêu dã khiếp người, trong mắt âm trầm mang theo cuồng loạn tuyệt vọng, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Hoa.
"Ngươi nói ai mất mặt xấu hổ? Lão già chết tiệt, sao ngươi dám vũ nhục sư phụ ta?" Dáng vẻ của Nguyễn Ly giống như lệ quỷ từ địa ngục ra tới, trong tiếng nói lạnh lẽo mang theo điên cuồng, làm người không rét mà run.
"Ngươi...... Ngươi thế nhưng......" Vân Hoa toàn thân phát lạnh, hắn rõ ràng vừa mới đánh trúng Nguyễn Ly, chất dịch thần mộc kia là hắn trộm để dành phòng ngừa vạn nhất, vô cùng đậm đặc, chưa từng bị pha loãng. Một khi nhập thể, Nguyễn Ly dĩ nhiên mất hết linh lực, nàng như thế nào còn có thể nghịch thiên đến tận đây.
Hắn rốt cuộc bắt đầu sợ hãi, sắc mặt một mảnh tái nhợt, hoảng loạn mà tế ra bản mạng linh kiếm, như gió mạnh chém về phía Nguyễn Ly.
Mà Tập Phong ở đằng xa vừa mới bò dậy, nhìn thấy Vân Hoa bị yếu thế, lập tức dùng ra ngự kiếm thuật, trong nháy mắt mấy chục kiếm ảnh như sao băng bắn về phía Nguyễn Ly.
Tô Ngọc thấy Nguyễn Ly xuất thủ, chưa kịp vui mừng thì nghe được những lời thất hồn lạc phách kia của nàng ấy, nước mắt lập tức bừng lên.
Phát hiện Tập Phong ra tay đánh lén, Tô Ngọc cấp tốc nâng Trúc Tiên, ngón tay phất qua thân kiếm, trong phút chốc Trúc Tiên hóa thành tầng tầng bóng kiếm, vây xung quanh Tô Ngọc.
Nguyễn Ly xoay người tránh thoát Vân Hoa cùng Tập Phong giáp công, nhịn không được nhìn Tô Ngọc. Chiêu thức này nàng quá quen thuộc, chính là Vạn Kiếm Quy Tông của sư tôn. Ngực nàng đau đến xé rách, hận không thể chết ngay lập tức, cho nên căn bản không dám nhìn nhiều.
Bất luận là đồ vật gì liên quan đến sư tôn, giờ phút này đều có thể làm trái tim nàng tan vỡ. Nàng chỉ có thể đem đầy ngập thống khổ hóa thành vô tận sát ý.
Vân Hoa cùng Tập Phong, hai kẻ này phải chết. Nghĩ đến bọn hắn đã từng đối sư tôn tạo thành thương tổn, Nguyễn Ly liền hận không thể đem bọn hắn lột da rút gân, nghiền xương thành tro.
Nàng vứt đi Thanh Uyên, liền như vậy đi bước một đến gần Vân Hoa, "Các ngươi giết ta là đúng, bởi vì vô luận ta nhập ma hay không, các ngươi đều phải chết. Kẻ từng thương tổn sư tôn của ta, đều đáng chết."
Lúc Vạn kiếm quy tông của Tô Ngọc như sao băng phóng về phía Tập Phong, Nguyễn Ly lại một lần động. Lần này nàng thế như tia chớp, giữa không trung hóa thành thân rồng, ngũ trảo kim long tất hiện, long vĩ như roi thép lăng không quất vào Vân Hoa, đánh vào kiếm của hắn, chấn đến lòng bàn tay hắn bị xé rách, máu tươi tuôi trào.
Kim Long phẫn nộ, không một phàm nhân nào có thể chống lại. Nguyễn Ly gần như đã phát điên, không hề phòng ngự, linh lực cũng không giữ lại, ra tay không ngừng nghỉ, nơi nàng đi đến cát bay đá chạy. Đám người vây xem trong lòng run sợ, căn bản nhìn không rõ chiến cuộc, chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của thầy trò Vân Hoa.
Mà vạn kiếm quy tông của Tô Ngọc tuy không bằng Lạc Thanh Từ, lại cũng học được bảy phần tương tự. Nàng mới Nguyên Anh sơ kỳ, thực lực không sánh được Tập Phong, nhưng một chiêu này, hắn tiếp không nổi.
Đầy trời bóng kiếm bức cho hắn không chỗ để trốn, trường bào đều bị cắt tả tơi, không nơi nào lành lặn. Hắn sắc mặt tái nhợt, lảo đảo rơi xuống, trên người đầy lỗ thủng, máu tươi rào rạt chảy ra.
Hắn còn muốn giãy giụa, phía sau Nguyễn Ly lại đáp xuống, móng vuốt đâm thẳng vai hắn, đem hắn ném vào Vân Hoa đang điên cuồng chém túi bụi giữa không trung.
Chờ đến Vân Hoa khôi phục lý trí, Tập Phong đã bị hắn chém vô số kiếm, da thịt tan nát, ngã vào trong vũng máu.
Tập Phong trợn tròn mắt nhìn chằm chằm sư phụ mình, môi khép mở nhưng không thể nói lời nào, ngay sau đó tắt thở.
Vân Hoa nhìn Tập Phong, kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống, không ngờ chính tay hắn đem đồ đệ mình chém đến thịt nát xương tan. Hắn lui từng bước về phía sau, run run chỉ vào Nguyễn Ly, "Ngươi cái này ma đầu, ngươi là ma đầu."
Nguyễn Ly không nói chuyện, nàng ngửa đầu phát ra một tiếng long ngâm, thanh âm thê lương lại đau khổ, như con cá voi cô độc dưới đáy vực sâu tìm không thấy đồng bạn, ngay sau đó phun ra một ngụm long viêm, đem Vân Hoa hoàn toàn thiêu đốt.
Tận mắt chứng kiến Tập Phong chết thảm, lại thấy Vân Hoa gào thét khóc rống giữa long viêm, cuối cùng hóa thành tro tàn, thần hồn câu diệt, ngay cả Nam Cung Quyết đều ngăn không được run rẩy.
Khi đầu rồng to lớn kia quay về phía bọn họ, tất cả mọi người nháo nhào lùi về sau, mãn nhãn sợ hãi cùng khẩn trương.
Nguyễn Ly cái gì cũng chưa nói, nàng đi bước một tới gần Lạc Thanh Từ đang nằm ở kia.
Huyền Ảnh nhìn nàng, muốn nói lại thôi, vẫn là yên lặng thối lui.
Nguyễn Ly dường như lại một lần bị rút đi linh hồn.
Kim sắc cự long vốn là uy phong lẫm lẫm khiến người sợ hãi, giờ phút này lại cúi đầu, lông bờm xinh đẹp vẫn luôn tung bay nơi cổ cũng ảm đạm rũ xuống.
Cự long đi tới bên người Lạc Thanh Từ, chôn đầu nhắm hai mắt nhẹ nhàng cọ xát thân thể lạnh băng kia, từng viên nước mắt rồng to lớn, cho dù bị nàng nhắm chặt mắt ngăn chặn, cũng rào rạt rơi xuống.
Nỗi đau đớn cùng bi ai nơi yết hầu không gì diễn tả được, hóa thành từng trận rên rỉ, khiến đám người Nam Cung Quyết nghe được đỏ cả mắt.
Chẳng sợ bọn họ không hiểu loại tình cảm này, không đồng tình với nàng, nhưng sự bi thống này, bọn họ cảm giác được rõ ràng.
Một lát sau, Nguyễn Ly cẩn thận ngậm lấy Lạc Thanh Từ, quay đầu đặt nàng ấy lên lưng mình. Nàng mở mắt ra, đáy mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: "Sư tôn dặn ta không được nhập ma, không được tự sát, ta đều nghe nàng. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không bị khống chế, cũng tuyệt không chết."
Dứt lời nàng mang theo Lạc Thanh Từ bay vào đám mây, không thấy bóng dáng.
Chỉ có Thanh Uyên bị ném tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Mặt trên lây dính đỏ tươi giờ phút này đã khô cạn, âm u.
Thanh Uyên chưa bao giờ tùy ý để máu tươi lây dính trên thân kiếm, nhưng lúc này nó cũng giống như chủ nhân của mình, hoàn toàn mất linh khí. Lặng im không nói gì.
- ------------------------------------