Nguyễn Ly hôn rồi lại hôn, cuối cùng nàng chịu đựng tình tố kích động trong lòng, chỉ là cầm tay Lạc Thanh Từ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng không biết khi nào Lạc Thanh Từ mới tỉnh, nhưng nàng có rất nhiều điều muốn nói với nàng ấy, vì vậy nàng nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, không có trọng điểm, nhưng đều là trọng điểm.
"A Thanh, nàng có biết hay không, sự xuất hiện của nàng đã thay đổi rất nhiều chuyện. Nếu không có nàng, ta không thể tưởng tượng mình sẽ sống đến bây giờ bằng cách nào, nếu không có nàng, kiếp này ta cũng sẽ trải qua vô cùng đau khổ, còn bỏ lỡ rất nhiều thứ quan trọng. Chuyện đáng nhớ trong cuộc đời ta vô cùng ít ỏi, mà nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ quên được nàng."
Nguyễn Ly hít hít cái mũi, trìu mến nhìn Lạc Thanh Từ, trong mắt sương mù bao phủ, rồi lại nhịn không được nở nụ cười, "Nhưng bây giờ ta đã hiểu, không phải bởi vì quá ít nên mới trân quý, mà là sự xuất hiện của nàng quá mức tốt đẹp, đem đến cho ta quá nhiều."
Mỗi một hồi ức ở bên Trì Thanh đều thật đẹp, so với ngàn vạn đau khổ ở đời trước rõ ràng khác nhau một trời một vực, để giờ đây tất cả hóa thành lệ quang, "Người kia luôn nói ta xử trí theo cảm tính, chỉ biết ôm hy vọng hoang đường, mà quên mất chính mình lưng đeo huyết hải thâm thù. Thế nhưng, nàng tốt với ta như vậy, ta sao có thể đối nàng nhắm mắt làm ngơ? Đôi khi ta gặp ác mộng, tỉnh lại liền cảm thấy thực sợ hãi, ta sợ rằng nàng chỉ là ảo ảnh. Cho nên mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều thực an tâm. Bởi vì chỉ cần có nàng bên cạnh, ta liền biết tương lai của ta còn có lối thoát."
Lạc Thanh Từ hôn mê bất tỉnh, nhưng Hệ thống lại tai nghe mắt thấy rất rõ ràng. Nguyễn Ly làm một loạt sự tình khiến Hệ thống nhân sinh quan gần như sụp đổ.
Lúc nhìn thấy Nguyễn Ly bị Mắt Quỷ xâm lấm, Hệ thống đã gấp đến độ tay chân luống cuống, sau đó lại nhìn thấy Nguyễn Ly mất quyền kiểm soát cơ thể liền muốn xốc lên mặt nạ của Lạc Thanh Từ, còn thẹn quá thành giận muốn bóp chết đối phương, Hệ thống càng là sắp điên rồi.
Thật vất vả ở thời khắc mấu chốt Nguyễn Ly thanh tỉnh, ngăn trở bi kịch phát sinh. Hệ thống còn chưa kịp cao hứng, Nguyễn Ly đã một phen lời nói biểu lộ chân tình, làm nàng một chút may mắn đều bị đánh nát!
Lạc Thanh Từ, ngươi tạo nghiệt rồi!
Hiện giờ cái gọi là độ hảo cảm đã hoàn toàn vô nghĩa, Nguyễn Ly nụ hôn tràn đầy thương tiếc cùng khắc chế kia đã làm Hệ thống suýt chút nữa ngất xỉu.
Nàng có thể liều mạng giúp Lạc Thanh Từ giữ mặt nạ, nhưng lại không có biện pháp giúp Lạc Thanh Từ giữ được sự trong sạch!
Nàng thật sự muốn túm cổ Lạc Thanh Từ, sau đó hảo hảo mắng một trận, Lạc Thanh Từ ngươi dậy mà xem chuyện tốt ngươi làm, Tiểu Long Tử ngây thơ đáng yêu của ta vậy mà bị ngươi sơ suất dưỡng cong rồi! Tình cảm không biết từ lúc nào đã sớm biến chất, cái gì vừa gặp đã thương, kết nghĩa kim lan, rõ ràng là rễ tình đâm sâu!
Càng nghĩ Hệ thống càng choáng váng, nữ chủ đời này chẳng những từ bỏ nam chủ, mà cảm tình cũng đi lệch hướng, nàng ấy thích Lạc Thanh Từ, cốt truyện này không phải hoàn toàn tan vỡ rồi sao?
Trong sách gốc, nguyên nhân lớn nhất làm nữ chủ hắc hóa, chính là bị người chí thân bên cạnh phản bội, đặc biệt là nam chủ, hắn vì Tiên môn không màng cảm thụ của Nguyễn Ly, lợi dụng nàng đối phó Long tộc, khiến ngày sau Nguyễn Ly bị cả Long tộc cùng Tiên môn đuổi giết.
Hiện giờ Nguyễn Ly thích Lạc Thanh Từ, vạn nhất để nàng phát hiện thân phận thật sự của Lạc Thanh Từ, phát hiện bản thân vẫn luôn bị lừa xoay quanh, trong vô tri vô giác đã yêu thích kẻ thù diệt tộc, chỉ sợ mối hận này còn lớn hơn bị nam chủ phản bội rất nhiều lần.
Hệ thống đã là sống không còn gì luyến tiếc, lại nghĩ đến trong nguyên tác Nguyễn Ly hắc hóa, đem Lạc Thanh Từ giam cầm rồi tra tấn hành hạ cho đến chết, thật là vì yêu sinh hận, Hệ thống tức khắc cảm giác lạnh cả người.
Kiếp này Lạc Thanh Từ lại xong đời rồi, chính mình cũng kết thúc rồi.
Hệ thống càng lúc càng tuyệt vọng, mà Nguyễn Ly vẫn luôn si mê nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, khiến Hệ thống cũng chịu không nổi nữa, chính mình vẫn nên tiếp tục giả chết, mắt không thấy tâm không phiền.
Một người chuyển biến sao lại có thể lớn đến mức này, Hệ thống thật sự không ngờ sau khi nữ chủ yêu thích một người, liền biến thành dáng vẻ như vậy. Lại nói đời trước Nguyễn Ly đối Nam Cung Quyết cũng không hề có cái gọi là lưu luyến si mê, tại sao đến lượt Lạc Thanh Từ liền thay đổi nghiêng trời lệch đất?
Nguyễn Ly cũng không biết trong cơ thể Lạc Thanh Từ còn có Hệ thống, nàng càng không biết lời tỏ tình thầm kín của mình đã bị đối phương nghe được, nàng chỉ là dịu dàng ôm Lạc Thanh Từ, chờ nàng ấy tỉnh lại.
Nàng nhìn mặt nạ của Lạc Thanh Từ, bỗng nhiên lại nhớ đến lý do thoái thác của nàng ấy, khi đó nàng cũng không nghĩ nhiều, hiện nay động tâm tư rồi, sự dụ hoặc trong đó liền gia tăng gấp trăm lần.
Nàng duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nạ, sau một hồi nàng gọi một tiếng, "Trì Thanh."
Lạc Thanh Từ không có đáp lại.
Nguyễn Ly có chút thẫn thờ, có lẽ trong mắt Trì Thanh nàng chỉ là tiểu muội muội, hơn nữa các nàng đều là nữ tử, Trì Thanh có thể tiếp thu nàng là tình lữ hay sao? Vấn đề này còn nghiêm trọng hơn việc nàng phát hiện mình yêu thích Trì Thanh, càng làm cho nàng cảm thấy khổ sở.
Vạn nhất Trì Thanh không thích nữ tử, chính mình lại không cẩn thận nói ra tâm tư, Trì Thanh sẽ xa lánh nàng sao? Mãn đầu óc đều là lo được lo mất, làm Nguyễn Ly sầu não vô cùng.
Trì Thanh xưa nay đều độc lai độc vãng, cũng chưa từng nhắc qua bản thân có người trong lòng, vậy nàng hẳn là vẫn còn hy vọng.
Nếu chính mình nỗ lực trưởng thành lên, bảo hộ Trì Thanh thật tốt, đối nàng ấy hảo, có hay không một ngày Trì Thanh cũng sẽ cảm động, nguyện ý tiếp nhận nàng trở thành đạo lữ của nàng ấy?
Cho dù tâm tư này cả đời không thể nói ra, cũng không sao hết, chỉ cần từ nay về sau các nàng vẫn luôn ở bên nhau thân mật, nàng đã cảm thấy đủ.
Nguyễn Ly không ngừng trấn an trái tim hỗn độn chua xót của mình, sắc mặt rốt cuộc khá lên một chút.
Chỉ là nhìn Lạc Thanh Từ, ý nghĩ muốn hôn nàng ấy lại bừng lên, nàng nhịn lại nhẫn, vẫn là chịu không nổi cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai Lạc Thanh Từ, nỉ non nói: "A Thanh, nếu có một ngày nàng nguyện ý tháo mặt nạ xuống cho ta nhìn, nàng nhất định phải gả cho ta đấy."
"Nàng gả cho ta, làm thê tử của ta, được không?"
Hệ thống đã nhịn không được nữa, nàng thậm chí là muốn bất chấp tất cả mà hiện ra bản thể, sau đó trợn trắng mắt nhìn Nguyễn Ly. Đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ, nữ chủ, ngươi sao có thể làm thuần thục đến như vậy?
Thế nhưng, đầu sỏ gây tội cũng không phải Nguyễn Ly, mà chính là Lạc Thanh Từ! Lạc Thanh Từ, tội nghiệt này là ngươi gây ra, đều tại ngươi hết. Ai bảo ngươi bịa chuyện đi lừa gạt tiểu cô nương đơn thuần ngây ngô kia. Nói cái gì chỉ tháo mặt nạ cho người trong định mệnh nhìn, còn không phải đào hố tự mình nhảy xuống sao? Hiện giờ Tiểu Long Tử không chỉ thân thể trưởng thành, trái tim cũng đủ lớn, ngươi lại một mực nghĩ rằng nàng chỉ ỷ lại ngươi, đối ngươi có tình có nghĩa, trong khi nàng một lòng đều muốn cưới ngươi làm thê tử!
Hệ thống trong lòng tức giận khó bình, lại một lần đối Lạc Thanh Từ gây kích thích, có Nguyễn Ly bên cạnh tận tâm tận lực vì nàng chữa thương, Lạc Thanh Từ cuối cùng đã hoàn hồn lại.
Ý thức chậm rãi khôi phục, một màn trước khi hôn mê lực đánh sâu vào quá lớn, Lạc Thanh Từ theo bản năng muốn giơ tay lên, lại phát hiện tay đột nhiên bị người nắm chặt, trong đầu nàng tức khắc nghĩ tới Nguyễn Ly, mở miệng gọi một tiếng, "A Ly."
Nàng mở bừng mắt liền thấy được Rồng Con của nàng, tức khắc xoay người ngồi dậy, "A Ly, nàng thế nào rồi? Tiến cấp thành công không? Long châu đã ổn định chưa, còn khó chịu sao?"
Nguyễn Ly chỉ cảm thấy trong lòng lên men, kèm theo chính là ấm áp, có chút vui sướng vì được người mình thầm yêu quan tâm nhiều như vậy. Cảm xúc quá mức phức tạp, thế cho nên nàng nhất thời không nói nên lời, sau một lúc lâu mới nức nở: "Ta không sao, không có chuyện gì, có nàng ở bên ta tiến cấp rất thuận lợi. Nàng đừng lo cho ta nữa, nàng có biết bản thân bị thương rất nghiêm trọng hay không, ta đều bị nàng dọa chết khiếp."
Lạc Thanh Từ sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được mình đã ngất đi, nhưng nàng chỉ là có chút suy yếu, cũng không cảm thấy đau, vì thế khẽ cười, "Ta không có việc gì, hiện tại khá tốt, nàng đừng sợ."
Nàng còn chưa nói xong, Nguyễn Ly đã ôm chặt lấy nàng.
Lạc Thanh Từ bật cười không thôi, vừa mới chuẩn bị vỗ vỗ lưng Nguyễn Ly, an ủi nàng ấy một hồi, lại phát hiện đầu vai một cổ ướt nóng lan tràn, vì thế nụ cười trên môi tức khắc ngưng kết.
"A Ly."
Nàng muốn nhìn Nguyễn Ly, nhưng Nguyễn Ly lại không chịu buông tay, "Ta chỉ là có chút sợ hãi, để ta ôm nàng thì tốt rồi."
Lạc Thanh Từ cũng không biết vừa rồi mình suýt nữa bị Hồng Ảnh bóp chết, nhưng nàng biết Nguyễn Ly đang rất sợ hãi, vì vậy nhẹ nhàng vòng lấy nàng ấy, tay phải vuốt ve mái tóc nàng ấy, "A Ly đừng khóc, ta vẫn còn rất tốt đây."
Lạc Thanh Từ tràn đầy đau lòng, chỉ muốn trấn an Nguyễn Ly thật nhiều, Hệ thống đột nhiên phun ra một câu làm nàng trong nháy mắt ngây ra như phỗng.
"Lúc ngươi ngất xỉu, nàng đã hôn ngươi."
Tám chữ đơn giản, lại khiến Lạc Thanh Từ như bị sét đánh giữa trời quang, nàng không thể tin được: "Ngươi nói cái gì?"
"Nàng hôn ngươi, còn hôn rất nhiều lần. Nàng còn nói, nếu một ngày ngươi nguyện ý tháo mặt nạ xuống cho nàng nhìn, thì ngươi phải gả cho nàng, làm thê tử của nàng đấy."
Hệ thống dừng một chút, thở dài: "Lạc Thanh Từ, ngươi xong đời rồi. A Ly đối ngươi chính là tình yêu, ngươi đã biến quyển sách ngôn tình này thành bách hợp. Ta cũng đã tra xét qua, làm sư tôn trong tiểu thuyết bách hợp, nguy cơ rất cao. "
"Ngươi, kết thúc rồi."
Lạc Thanh Từ hơn nửa ngày mới biết rõ ràng trạng huống, nàng thậm chí quên mất mình đang nói chuyện cùng hệ thống, buột miệng thốt ra một câu, "Tổn thọ."
Nguyễn Ly nghe được sửng sốt, "Trì Thanh, nàng nói gì?"
Lạc Thanh Từ đầy mặt phức tạp buông ra Nguyễn Ly, nhíu mày nhìn nàng ấy. Nguyễn Ly bị nàng nhìn đến như đứng đống lửa như ngồi đống than, có chút không biết làm sao, "Nàng sao vậy.... có chuyện gì?"
Lạc Thanh Từ nhìn sắc mặt Nguyễn Ly từ mờ mịt đến thất thố, thấp thỏm bất an, cuối cùng lấy lại tinh thần. Nàng hơi hơi thu liễm cảm xúc, khẽ lắc đầu, "Không liên quan đến nàng, là ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện."
"Sao lại không liên quan A Ly?" Hệ thống chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lạc Thanh Từ có chút bất mãn, "Nàng yêu một người không có gì sai."
Hệ thống đã trực tiếp tắt máy, được rồi, rõ ràng là Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận, chỉ có chính mình là người thừa ở đây.
Đại khái là trong lòng có chuyện che giấu, Nguyễn Ly càng thêm cảm thấy bất an, nàng luôn cảm thấy Lạc Thanh Từ đã biết được tâm tư nàng, nhất thời ngồi ở bên không ngừng xoa xoa ngón tay.
Lạc Thanh Từ quá quen thuộc động tác nhỏ này của Nguyễn Ly, nàng muốn nói lại thôi, rốt cuộc là không đành lòng nhìn tiểu cô nương cẩn thận chặt chẽ như vậy, chỉ là thở dài: "Nàng tiếp thu truyền thừa thế nào rồi?"
Nguyễn Ly cảm thấy đây cũng không phải điều Lạc Thanh Từ muốn hỏi, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại nhịn không được vui vẻ, "Ta đã đột phá kim đan, hơn nữa bản thể của ta....." Trưởng thành rồi, nàng còn chưa kịp nói ra, Lạc Thanh Từ đột nhiên ôm lấy nàng, giơ tay bưng kín miệng nàng.
Chuyện đến quá bất ngờ, Lạc Thanh Từ động tác lại gấp, lòng bàn tay đều dán ở trên môi Nguyễn Ly. Nguyễn Ly tức khắc liền ngây dại, lòng bàn tay ấm áp mềm mại, mang theo u hương độc hữu trên người Trì Thanh, trong lúc nhất thời khiến nàng không dám hô hấp.
"Vừa rồi là lôi kiếp sao? Có người tiến vào Kim Đan cảnh?"
Âm thanh từ bên ngoài truyền đến, làm Nguyễn Ly từ trong bối rối lấy lại tinh thần, lôi kiếp giánh xuống đã gây sự chú ý cho những người xung quanh.
"Khả năng là vậy, nơi này có dấu vết lôi kiếp lưu lại."
Tiếng nói có chút quen tai, Lạc Thanh Từ không khỏi nhíu mày, Nguyễn Ly thấy thế nắm lấy cổ tay của nàng, cũng không kéo tay nàng xuống, mà là chừa ra một khe hở, giật giật môi, "Tiêu Vân, Lâm Tụ."
Ban đầu Lạc Thanh Từ chỉ lo nóng nảy, không suy nghĩ nhiều, ôm lấy cùng bảo hộ Nguyễn Ly chỉ là theo bản năng.
Giờ phút này Nguyễn Ly bờ môi khẽ động, như có như không mà chạm vào lòng bàn tay nàng, trên da thịt rõ ràng cảm giác được hai cánh môi mềm mại khép mở, ấm áp trong veo tựa như cánh hoa, còn mang theo một trận ngứa.
Xúc cảm rất tốt, nhưng nhớ đến lời hệ thống, Lạc Thanh Từ bàn tay giống như bị phỏng, chạy nhanh rụt trở về, trong miệng lắp bắp nói: "Ta không phải cố ý, A Ly, ta chỉ là...."
Nguyễn Ly như thế nào không nhận ra Lạc Thanh Từ quẫn bách, lập tức mặt cũng đỏ lên.
Vừa rồi nàng rõ ràng có thể trực tiếp kéo tay Trì Thanh xuống, nhưng lúc ấy nàng choáng váng đầu, chỉ là đẩy ra một khe hở nhỏ, vô tình làm cho bầu không khí giữa các nàng càng thêm ái muội.
Nguyễn Ly ngượng ngùng làm Lạc Thanh Từ càng thêm cảm thấy phức tạp, nàng thật hoài nghi chính mình có phải hay không bị Tuyệt Tình Kiếm Quyết làm cho tê liệt. Hành động của A Ly từ lâu đã không thích hợp, tại sao đến bây giờ nàng mới nhận ra?
Sự thẹn thùng của Rồng Con đã sớm không phải là đứa trẻ hồn nhiên non nớt, mà chính là thiếu nữ hoang mang cùng bối rối khi tình yêu chớm nở.
Lòng bàn tay độ ấm đã sớm biến mất, chính là tàn lưu xúc cảm vẫn như thế rõ ràng. Có một tia ngứa ngáy phảng phất theo tay chui vào trong lòng nàng. Lạc Thanh Từ cảm giác có chút mê man, nắm thật chặt tay phải.
"Trì Thanh?"
Lạc Thanh Từ nhìn nàng, "Bọn họ đã chú ý đến sơn động này, chúng ta ra ngoài thôi."
Nguyễn Ly suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Đang chuẩn bị đi, Lạc Thanh Từ lại vội vàng hỏi: "Nàng xác định mình không để lộ hơi thở sao?"
Nguyễn Ly gật gật đầu.
Tiêu Vân cùng Lâm Tụ phát hiện nơi cửa động có kết giới, hơn nữa người Tiên môn truy đuổi rồng đều chạy tới đây, bọn hắn cũng không định quấy rầy, vừa muốn ly khai đã nghe bên kia hỏi: "Ta vừa mới ngửi được khí tức của con rồng táo bạo, liền có người độ kiếp, không phải là rồng kia giở trò quỷ đi. Nhị vị đạo hữu, bên trong có người không?"
Tiêu Vân cũng không trả lời, Lâm Tụ miễn cưỡng nói: "Lúc chúng ta tới, nơi này cũng không có hơi thở rồng, hẳn là có người vừa kết đan lánh ở trong động để khôi phục nguyên khí. Chúng ta vẫn là không nên quấy rầy mới phải."
Đệ tử Nam Hoa Phái chạy tới không ít, trong đó Tập Phong cùng Lược Vân đánh hơi được chuyện gì, đã sớm đuổi lại đây, giữa bọn hắn cùng Long tộc xưa nay không chết không thôi, sao có thể buông tha bất luận dấu vết gì để lại, tự nhiên không nghe Lâm Tụ nói.
"A, nếu thật là có người thành công kết đan, chúng ta tiến vào nhìn một chút cũng không sao, thuận tiện thỉnh giáo người đó, nếu là rồng, vậy...."
Lược Vân cười lạnh một tiếng, một chưởng liền đánh vào cửa động, hắn nghĩ rằng với thực lực chính mình, nhất định sẽ phá tan kết giới, nào ngờ sau một tiếng trầm đục, quầng sáng trong suốt kia chỉ là gợn sóng một chút, cũng không hề bị tổn hại.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, mặt mũi đều bị ném rớt, đặc biệt một đám người xung quanh đang cười nhạo, càng khiến hắn thẹn quá thành giận.
"Có thể ngăn trở ta bảy tầng công lực, kết giới này sao có thể là tu sĩ Kim Đan thiết trí ra tới, nếu không nhờ ta thăm dò, các ngươi liền đã bị gạt." Lược Vân cùng Tập Phong liếc nhau, rất nhanh hợp lực dùng hết mười phần sức mạnh đánh ra, kết giới xem như miễn cưỡng bị phá khai.
Bọn hắn hùng hổ dẫn đầu tiến vào, mà bên trong Lạc Thanh Từ đã sớm nghe được bên ngoài đối thoại, nàng giữ lại Nguyễn Ly, ý bảo nàng ấy chờ một chút.
Nguyễn Ly dĩ nhiên thuận theo, cùng Lạc Thanh Từ đợi ở trong bóng tối. Nàng vẫn nhớ rõ, lúc ấy là hai tên kia đánh lén Trì Thanh, làm hại Trì Thanh bị phản phệ, mới dẫn tới hàn độc phát tác.
Nhưng Nguyễn Ly còn chưa kịp thay người trong lòng báo thù, thì Lạc Thanh Từ đã ra tay trước một bước.
Lạc Thanh Từ đôi tay giao nắm, hai ngón tay chắp lại, nhắm mắt niệm pháp quyết, lập tức một đoàn linh lực bắn ra, đem hai người Tập Phong giam lại.
Tập Phong cùng Lược Vân đại kinh thất sắc, giãy giụa muốn tránh thoát trói buộc, lại phát hiện căn bản vô pháp nhúc nhích. Điều này khiến cho bọn hắn sợ hãi không gì tả được, bọn hắn đều đã Kim Đan trung kỳ, người kia thế nhưng dễ dàng giam cầm bọn hắn, cho dù là cảnh giới Phân Thần cũng khó có thể làm được.
Một tồn tại cường đại như vậy, nếu cố tình hạ sát chiêu, bọn hắn liền phải chết không thể nghi ngờ.
Trong khoảng khắc Lạc Thanh Từ giam cầm bọn hắn, Nguyễn Ly thập phần ăn ý mà bồi tiếp một chiêu, nàng ánh mắt lạnh lùng, linh lực rót mãn, nhấc chân không chút lưu tình đạp vào Lược Vân một cái, mà Lạc Thanh Từ cũng đồng thời đá vào ngực Tập Phong, tức khắc bọn hắn bị đá bay ra ngoài còn nhanh hơn lúc bọn hắn tiến vào.
Nam Cung Quyết vừa đuổi tới, đứng ở cửa động nhìn thấy một màn này, mau mau xoay người tránh đi. Hắn không thấy rõ kẻ bị đá bay là ai, nhưng tư thế này hắn rất quen thuộc, chính mình cũng bị nàng đá qua vài lần, tức khắc hắn con ngươi sáng ngời, "Chẳng lẽ là các nàng?"
Tập Phong cùng Lược Vân liều mạng muốn giữ chút hình tượng, nhưng bọn hắn cũng không may mắn như Nam Cung Quyết, lần này Lạc Thanh Từ đá rất tàn nhẫn, làm bọn hắn văng ra ngoài ngã chổng vó trên mặt đất, rất lâu cũng không thể gượng dậy được.
Bọn hắn chật vật bất kham nằm liệt trên đất, đều phun ra một búng máu, đặc biệt là Tập Phong, lần trước hắn làm Nguyễn Ly bị thương, Lạc Thanh Từ vẫn luôn nhớ kỹ, một cước vừa rồi suýt chút nữa đã lấy mạng hắn.
Bên ngoài một đám người xem đến trợn mắt há hốc mồm, vội vàng lùi lại cảnh giác, đúng lúc này Lạc Thanh Từ mang theo Nguyễn Ly đi ra.
"Kẻ nào không có mắt dám phá hỏng kết giới của ta?" Nhìn rõ đám người bên ngoài, Lạc Thanh Từ giống như có chút kinh ngạc.
Nam Cung Quyết nhìn thấy hai người, vội vàng đi qua, "Nguyễn cô nương, Trì tiền bối, thật là hai người, tốt quá. Tô Ngọc các nàng vẫn luôn tìm hai người suốt ba năm nay, ta còn nghĩ rằng...."
Hắn kinh hỉ cũng không phải giả, nam nhân ngày xưa trầm ổn nội liễm, rất hiếm khi thất thố trước mặt người khác, giờ đây giống như đã thay đổi rất nhiều.
Lạc Thanh Từ hiện giờ nhìn hắn có chút thuận mắt, rốt cuộc người A Ly thích là chính mình chứ không phải Nam Cung Quyết, thân phận tình địch của hắn từ nay loại bỏ.
"A Ly phúc lớn mạng lớn, ngươi cho rằng cái gì."
Nam Cung Quyết gật gật đầu, ngay sau đó biểu tình phức tạp, "Cho nên Nguyễn cô nương đã đột phá Kim Đan cảnh rồi?"
Nguyễn Ly nhẹ ứng, "Ân, xem như trong họa có phúc." Nàng biết vì sao hắn lộ ra biểu tình này, nhưng nàng cũng không quan tâm. Nàng có được ngày hôm nay hết thảy là nhờ Trì Thanh, nàng cũng không cần thiết nói cho người khác biết, vì thế cuối cùng chỉ đáp một câu đơn giản.
Hai người Tiêu Vân cùng Lâm Tụ còn không kịp đi qua dò hỏi tình huống Nguyễn Ly, một đám đệ tử Nam Hoa Phái đã xông tới hưng sư vấn tội.
"Hành vi của nhị vị sao lại quá đáng như vậy, vừa ra tay liền đả thương người, còn không một câu giải thích, chẳng lẽ không xem Nam Hoa Phái chúng ta ra gì?"
Nguyễn Ly chuẩn bị đáp trả, Lạc Thanh Từ đã ngăn lại nàng, biểu tình nghiêm nghị lạnh nhạt, "Bằng hữu của ta mới độ kiếp, thương thế nghiêm trọng, ta bày ra kết giới chữa thương cho nàng, tự nhiên là để phòng vạn nhất. Hai tên rác rưởi kia vô cớ phá hoại kết giới của ta, rõ ràng là không có hảo ý. Ta chưa giết bọn hắn đã là may mắn, các ngươi nên mang ơn đội nghĩa đi. Ai cho các ngươi lá gan chất vấn ta?"
Lạc Thanh Từ hiện tại dùng thân phận Trì Thanh, hoàn toàn không màng cái gì Nam Hoa Phái, lời nói vừa ra, quanh thân uy áp đánh tới, làm hai người Tập Phong vừa mới được nâng dậy, cùng một đám đệ tử Nam Hoa Phái bùm bùm quỳ gối xuống trước mặt Nguyễn Ly.
Vốn dĩ nàng sợ bọn hắn tìm Nguyễn Ly gây phiền toái, nên muốn điệu thấp một chút, nhưng nghĩ lại, trở về Thiên Diễn Tông nàng còn có thân phận Lạc Thanh Từ, đám người Nam Hoa Phái đến cáo trạng cũng vô dụng, sư tôn nàng đây chính là vạn phần thiên vị đệ tử, bọn hắn có thể làm gì chứ, vì vậy không chút lưu tình đè ép xuống.
Lạc Thanh Từ bá đạo thực sự ra ngoài mọi người đoán trước, Nam Cung Quyết biết một ít ẩn tình, không nói gì thêm, chỉ đứng bên ngoài không can dự, mà một đám đệ tử Tiên môn nhìn thấy Lạc Thanh Từ thực lực quá cường, xa xa bọn họ không thể với tới, liền im như ve sầu mùa đông.
"Tiền bối, ngài ỷ vào tu vi cao thâm hạ nhục chúng ta, có phải rất mất thân phận hay không. Nguyễn Ly là đệ tử Thiên Diễn Tông, hành vi này của ngài, là muốn cùng Nam Hoa Phái kết thù?"
"Hừ, không ỷ vào tu vi cao khi dễ người, chẳng lẽ ỷ vào tu vi thấp đi nói lý? Ngự phong nhị sứ các ngươi nếu là hai thằng nhóc Trúc Cơ kỳ, có dám như thế làm càn hủy hoại kết giới do tu sĩ kết đan bày ra không?"
"Chúng ta...... Chúng ta chỉ là hoài nghi bên trong có Long tộc." Lược Vân gian nan nói.
"Rồi phát hiện Long tộc chưa?" Lạc Thanh Từ triệt rớt uy áp, nhàn nhạt hỏi. "Ta cũng không phải lần đầu gặp các ngươi, lần trước ta phát hiện Mắt Quỷ ẩn trong xích long, đang cùng với các đệ tử Thiên Diễn Tông lấy ra, kết quả bị hai thằng nhãi ranh các ngươi đánh lén, dẫn tới xích long kia chạy thoát, còn làm A Ly của ta bị thương. Nợ nần chúng ta còn chưa tính xong, hôm nay một cước này, xem như lễ thượng vãng lai."
"Ngươi nói bậy!"
"Ta nói bậy hả? Nam Cung Quyết, ngươi xem thế nào?" Lạc Thanh Từ liếc nhìn Nam Cung Quyết.
Nam Cung Quyết vốn dĩ không ưa gì ngự phong nhị sứ, thần sắc như thường gật đầu, "Tiền bối nói hoàn toàn chính xác, khi đó ta cũng có mặt."
"Sư muội!"
Đột nhiên một tiếng kêu vội vã từ phía chân trời truyền đến, chính là Tô Ngọc đang mau mau ngự kiếm bay qua bên này.
Nàng thậm chí không kịp thu hồi kiếm, lập tức từ trên linh kiếm nhảy xuống, đẩy ra một đám đệ tử Nam Hoa Phái, vọt tới trước mặt Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly vốn dĩ vẫn luôn trộm nhìn Lạc Thanh Từ, nghe được tiếng kêu từ nơi xa truyền tới, lúc nhìn thấy Tô Ngọc, nàng cũng không nhịn được khóe mắt đỏ bừng, "Sư Tỷ."
Tô Ngọc một cái bước xa tiến lên ôm chặt lấy Nguyễn Ly, "Ngươi làm sư tỷ lo lắng muốn chết, ta tìm ngươi đã lâu, như thế nào cũng tìm không thấy ngươi."
Nguyễn Ly áy náy nói: "Thực xin lỗi sư tỷ, làm ngươi lo lắng, ta thực hảo, có Trì Thanh ở bên, ta không có việc gì."
Tô Ngọc có chút thất thố, nàng lau lau khóe mắt, vội vàng kiểm tra Nguyễn Ly một chút, lại liếc sang Trì Thanh.
Thấy Tô Ngọc chần chừ không dám tiến lên, Lạc Thanh Từ bật cười không thôi, "Ngươi cũng muốn ôm ta sao?"
Nguyễn Ly nghe được sửng sốt, Tô Ngọc cũng ngây người, theo sau nàng đỏ mặt, thật đúng là ôm lấy Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ ngậm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tô Ngọc, "Ngươi vất vả rồi."
Tô Ngọc bỗng nhiên hai mắt đỏ lên, nàng cũng rất nhớ sư tôn.
"Đinh, Trì Thanh độ hảo cảm -0.1."
Lạc Thanh Từ nhướng mày, thì ra là vậy, mỗi lần Rồng Con ghen, nàng sẽ bị trừ 0,1 điểm.
- -----------------------------