Bạch y nữ tử trước mắt toàn thân dính không ít bụi bặm, gương mặt vẫn ẩn đằng sau mặt nạ bạc vô hồn. Nhưng nàng ấy tùy ý ngồi ở nơi đó, sống lưng thẳng tắp, tư thái đoan trang, vắng lặng như lãnh nguyệt, lại ôn nhu như nguyệt hoa, mâu thuẫn đến thần kỳ.
Lạc Thanh Từ yên tĩnh để Tiểu Long Tử đánh giá chính mình, đôi mắt kia còn không ngừng tới lui tuần tra trong lồng ngực của nàng.
"Vừa rồi ngươi còn giẫm tới giẫm lui trên người ta, hiện tại làm sao không tới?" Trong mơ màng, nàng còn tưởng rằng là Tiểu Miêu giẫm sữa đấy.
Nghe xong lời của nàng, Tiểu Long Tử cuối cùng chậm rãi bơi tới, chính mình vẫn cảm thấy Lạc Thanh Từ rất gần gũi.
Lạc Thanh Từ ngồi xếp bằng, vỗ vỗ chân của mình, "Nơi này."
Tiểu Long Tử xem xét một chút, sau đó ngẩng đầu liếc hướng ngực của nàng, nơi đó càng mềm.
Tuy rằng rồng con không lên tiếng, nhưng Lạc Thanh Từ đã nhìn ra tâm tư của nàng ấy rồi. Nàng thoáng nhíu mày, tiểu hỗn đản này, suy nghĩ tốt lắm.
Nàng mặc kệ đối phương ở kia ra hiệu, vẫn là chỉ trỏ chân.
Lùi lại mà cầu việc khác, nữ chủ đại nhân rốt cục xem như nể nang mặt mũi, nhẹ rơi vào trên đùi Lạc Thanh Từ, bốn cái tiểu móng vuốt theo bản năng đạp giẫm, sau đó bé ngoan nằm nhoài ở mặt trên, ngưỡng đầu nhìn nàng.
Lạc Thanh Từ mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng sắp bị manh hóa.
Ngón tay nàng đặt ở cằm Tiểu Long Tử, nhẹ nhàng gãi gãi, "Ngươi rõ ràng là Tiểu Rồng, làm sao lại giống Tiểu Miêu như vậy."
Tiểu Long Tử mất hứng, giơ móng vuốt đẩy tay Lạc Thanh Từ ra, há miệng đối nàng gầm nhẹ, mang theo tia uy hiếp.
"Hử? Không thích sao? Không cho ta sờ ngươi?"
Tiểu Long Tử lắc mạnh cái bờm nhỏ trên đầu mình với vẻ nghiêm túc, tựa hồ bất mãn Lạc Thanh Từ đối xử với mình giống như sủng vật.
Lạc Thanh Từ xem hiểu ý nàng, mím môi nở nụ cười, "Ừm, rất uy phong đấy, Tiểu Miêu không thể sánh. Vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện."
Tiểu Long Tử nghe nàng nói như vậy, đầu nhỏ rũ xuống, tựa hồ có chút ảo não.
Trong lòng Lạc Thanh Từ phát sinh một tiếng thở dài, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Ta biết ngươi rất khó tiếp thu, thế nhưng hết thảy đều đã xảy ra, ngươi nhất định phải đối mặt. Nhân tộc cùng Long tộc không đội trời chung, Tiên môn hạ lệnh, phàm là gặp rồng, giết không cần hỏi. Vì lẽ đó ngươi không thể chạy loạn, càng không thể bị người phát hiện, bằng không rất nguy hiểm, hiểu rõ sao?"
Tiếng nói của nguyên chủ vốn đạm nhạt, nhiều năm tu theo Vô Tình Đạo càng là dưỡng ra khí chất thanh lãnh, lời nói ra cũng lạnh tựa băng sương, không mang theo bao nhiêu cảm xúc.
Nhưng hiện tại đổi thành Lạc Thanh Từ trước sau như một dông dài, bên trong lạnh lẽo lại mang theo tia ấm áp, mạc danh làm người cảm thấy thân thiết.
Tiểu Long Tử chăm chú lắng nghe, không dời mắt mà nhìn nữ tử đang cúi đầu xuống, đuôi rồng không nhịn được chạm vào cổ tay Lạc Thanh Từ, sau đó ở kia vẽ vòng tròn. Cường độ cũng không lớn, nhưng lại lộ ra thân mật cùng dò xét, còn có độ ấm uất thiếp.
Lạc Thanh Từ không nhúc nhích, ngưng mắt nhìn rồng con: "Ngươi hỏi ta vì sao không sợ ngươi ư?"
Tiểu Long Tử khẽ gật đầu.
Lạc Thanh Từ nâng rồng con lên, để nàng ấy có thể nhìn thẳng chính mình, nghiêm túc nói: "Ta không giống bọn họ, đối với ta, mỗi một sinh mạng tồn tại đều có ý nghĩa, không thể tùy ý cướp đoạt. Nếu làm người không phân phải trái, chỉ muốn giết chóc thì không bằng cầm thú."
"Ngươi không uy hiếp tính mạng ta, ta vì sao lại muốn giết ngươi. Ta cũng không tán đồng cách làm của bọn họ, càng không mong ngươi bị người khác làm hại, hiểu chưa?"
Đây là lời từ đáy lòng nàng, nàng sống ở thế giới hiện đại, nơi có đạo đức và pháp trị rất nghiêm minh, khác hẳn thế giới cường giả vi tôn này. Tuy rằng nàng cứu nữ chủ là vì nhiệm vụ, đây có thể chỉ là một thế giới giả lập, nhưng nàng không thể đứng ngoài cuộc, bỏ mặc rồng con của nàng bị người hành hạ đến chết.
Tiểu Long Tử nghe được cái hiểu cái không, thế nhưng nàng có thể khẳng định, nữ tử trước mắt sẽ không hại nàng. Nàng ấy là trộm đem mình ra ngoài sao?
Nhìn dáng vẻ ngốc lăng của nàng, Lạc Thanh Từ lại nghiêm mặt nói: "Thế nhưng ngoài ta ra, ở trước mặt bất luận kẻ nào, bất luận lúc nào, ngươi đều phải giữ kín thân phận mình, không thể bại lộ. Ngươi nghe rõ không?"
Ngày sau nữ chủ vì cứu người mà bại lộ thân rồng, đám người kia chẳng những không cảm kích, trái lại quyết giữ ý mình, đối nàng tàn nhẫn hạ thủ. Liền ngay cả nam chủ cũng đối nàng quay lưng, còn trợ giúp Tiên môn truy sát nàng, đẩy nàng vào thảm kịch.
Nghĩ tới đây, Lạc Thanh Từ nhíu chặt lông mày, phải sớm cho nữ chủ phòng bị. Cái kia nam chủ, sớm ném đi vẫn là tốt nhất.
Tiểu Long Tử bé ngoan gật đầu, tuy rằng nàng còn chưa hiểu rõ con người làm sao phức tạp như vậy, nhưng điều cốt yếu nàng đã nhớ kỹ.
Chỉ là, ký ức của nàng dừng lại ở thời điểm phụ vương cất tiếng gào đánh thức nàng, nàng không phải đang được dưỡng ở Long Uyên sao? Thế nào lại ra ngoài rồi?
Nàng còn chưa kịp phân biệt rõ trạng huống, bi thống lại một lần kéo tới. Phụ vương cùng tộc nhân đều bị người giết hại.
Lúc nàng còn ở trong trứng, phụ vương thường xuyên kể cho nàng nghe chuyện ở Tu Chân giới, ngài nói Nhân tộc rất thú vị, giữa những hàng chữ một điểm căm hận đều không có.
Nàng không hiểu, tại sao họ muốn giết phụ vương, còn muốn tàn hại gia tộc rồng của nàng.
Nàng nghẹn rất lâu, nước mắt lại không dừng được, co rúc trong lòng bàn tay Lạc Thanh Từ khóc thút thít.
Lạc Thanh Từ hiểu rõ nàng khóc vì điều gì, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng: "Ngươi khổ sở cứ khóc ra đi, thế nhưng khóc xong, phải hảo hảo lớn lên. Chỉ có còn sống, ngươi mới có thể làm yên lòng phụ vương ngươi."
Tiểu Long Tử khóc đến nghẹn ngào, ngưỡng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, hơi nghi hoặc một chút, người này biết thân phận mình sao? Nàng ấy giúp mình có hay không mục đích khác?
Lạc Thanh Từ không có thuật đọc tâm, đoán ra không tâm tư của nữ chủ, chỉ là nhìn nàng khóc, liền nhéo ống tay áo lau nước mắt cho nàng.
Nhìn rồng con gầy yếu trước mắt, Lạc Thanh Từ trêu đùa nói: "Ngươi đói bụng chưa? Tộc rồng các ngươi sau khi ra đời ăn cái gì? Muốn uống sữa sao?"
Tiểu Long Tử: "........" Nàng ra sức lắc đầu, rồng làm sao cần bú sữa mẹ, nhưng đói bụng là thật đói bụng.
"Ây, thiếu chút nữa quên, rồng đẻ trứng, không phải động vật nuôi con bằng sữa. Vậy ngươi có thể ăn cái gì? Ăn cỏ hay là thịt cá? Chín hay là sống? Có điều ngươi nhỏ như vậy, ăn thịt sống rất có hại, sẽ đau bụng đấy. Nơi này cũng không có gì ăn, chúng ta phải đi ra ngoài thôi."
Tiểu Long Tử đầy mặt mờ mịt, đẻ trứng, động vật nuôi con bằng sữa là có ý gì? Người này làm sao hỏi nhiều như vậy, trong lúc nhất thời khiến nàng cũng không biết đáp ra sao.
Nàng bất đắc dĩ đem đầu cọ vào tay Lạc Thanh Từ, trong bụng phát sinh tiếng ùng ục thật nhỏ.
"Hả? Ngươi đói bụng thật sao?" Lạc Thanh Từ làm như thấy chuyện lạ, đem mặt nạ bạc dán đến gần Tiểu Long Tử.
Tiểu Long Tử có chút xấu hổ, giơ móng vuốt đẩy đẩy mặt nạ, không cho người kia nhìn chằm chằm chính mình.
Lạc Thanh Từ cũng không chú ý, đem móng vuốt nhỏ của nàng gỡ xuống, đứng lên suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra túi đan dược mà Giang Nguyệt Bạch cho mình.
Bên trong có một bình ngũ phẩm Ngưng Lộ Đan, chính là dùng Linh Quả cùng Linh Thảo cấp cao luyện chế mà thành. Tu sĩ bình thường ăn vào có thể bồi bổ gân cốt, nếu bị hao tổn, còn còn thể cấp tốc bổ sung linh lực.
Tiểu Long Tử vì trừ hàn khí cho nàng liền tổn hao không ít linh lực, tuy nói Long tộc vừa sinh chính là Trúc Cơ, nhưng nàng ấy mới phá xác, cũng chịu không nổi dằn vặt.
"Lại đây, ăn đi." Lạc Thanh Từ đưa ra một viên Ngưng Lộ Đan.
Tiểu Long Tử thò đầu qua nhìn, nhẹ nhàng ngửi một cái, một luồng hương vị trong veo, rất là mê người.
"Yên tâm, không có độc."
Nói xong Lạc Thanh Từ lấy ra một viên khác, chính mình ăn trước. Nàng bị hàn khí U Đàm xâm nhiễm, tuy nói đã đè ép xuống nhưng cảm giác vẫn không dễ chịu, linh lực trong cơ thể loạn thành một đoàn, không ngừng tra tấn nàng.
Tiểu Long Tử trừng mắt nhìn, ngậm lấy viên đan nuốt xuống.
Lần đầu tiên nếm trải mùi vị, nàng suýt nữa cắn nhầm lưỡi, ăn ngon. Tuy nói không sánh được linh đan diệu dược mà phụ vương đút cho nàng, nhưng thắng ở hương vị thơm ngọt vừa miệng.
"Chút đan dược này tạm thời có thể lót dạ, trời sắp tối rồi, nội thương của ta còn chưa lành, không thể tùy tiện đi ra ngoài. Đêm nay trước tiên ở lại đây, ngươi cũng nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta lại đi tìm thức ăn."
Tiểu Long Tử ngoan ngoãn gật đầu, nheo nheo mắt nằm cuộn ở trên đùi nàng.
Lạc Thanh Từ nhắm mắt lại, bắt đầu rơi vào tu luyện. Lần này nội thương quá nặng, nàng phát hiện trong đan điền có một cỗ hàn khí tích tụ không tiêu tan, nhất định phải dùng linh lực áp chế, không phải vậy sợ rằng nàng sẽ đông thành kem tuyết.
Mặc dù Tiểu Long Tử mới ra đời, nhưng nàng đã sớm có ý thức, lúc còn trong trứng đã có thể nhận biết chuyện phát sinh bên ngoài, tuy rằng mơ mơ hồ hồ thế nhưng nàng cũng không phải đứa trẻ non nớt.
Nàng có thể nhìn ra Lạc Thanh Từ không thoải mái, thật giống bị thương.
Nàng muốn quan tâm nàng ấy, nhưng khổ nỗi không có cách nào nói chuyện.
Đúng, nàng có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng hiện tại còn chưa mở miệng được.
Nàng sinh ra đời đã có chút gầy yếu, ấp trong trứng 300 năm mới ra ngoài, không giống với tộc nhân bình thường. Nàng vẫn chưa thể tùy ý biến thành nhân hình, nghe hiểu được, nhưng không thể lên tiếng.
Cảm giác này thật sự không tốt, lúc còn trong trứng nàng từng nghe qua, có người bảo phụ vương nên từ bỏ nàng. Nhưng phụ vương không chịu, một mực ôn dưỡng nàng hơn 300 năm.
Tâm nguyện lớn nhất của ngài, chính là ngóng trông nàng phá xác. Bây giờ nàng rốt cục đã phá xác, nhưng phụ vương đã không còn trên đời nữa.
Ngài chờ suốt 300 năm, cuối cùng vẫn không đợi được.
Trong lòng dâng lên đau nhức khiến vành mắt nàng đều đỏ bừng, cho dù chính mình ra đời, cũng chỉ là một tiểu long vô dụng.
Nàng quá nhỏ, còn không ý thức được cừu hận thấu xương, chỉ là chìm đắm trong thống khổ.
Nàng một người trăm mối sầu lo, trằn trọc suốt cả buổi tối.
Tiểu Long Tử không biết che giấu tâm tình mình, chờ Lạc Thanh Từ dùng linh lực hóa dụng xong đan dược, mở mắt ra liền cảm giác được rồng con đang buồn bã.
Tiểu dáng dấp này, rất giống Tiểu Miêu bị mưa làm ướt lông, chọc người đau lòng.
Chậm rãi phun ra một ngụm khí lạnh, Lạc Thanh Từ đưa tay chọc chọc Tiểu Long Tử, "Ngươi mới sinh không bao lâu, làm sao nhiều tâm sự như vậy. Lại đang nghĩ chuyện gì, sao lại là dáng vẻ này?"
Tiểu Long Tử mệt mỏi nhìn nàng một cái, cúi đầu không đáp lời nàng. Hỏi có ích lợi gì, chính mình vẫn không nói được.
Lạc Thanh Từ khẽ hừ một tiếng, "Ngươi vẫn là một nàng rồng con, nghĩ nhiều như vậy, không sợ đem mình nghẹn chết. Ngươi không thể nói chuyện, vậy ta liền đoán xem, nếu ngươi nhớ nhà, Tiểu Khóc Túi như ngươi nhất định khóc, hiện tại không khóc, hẳn là...."
Không đợi nàng nói xong, Tiểu Long Tử đã ngậm lấy tay áo của nàng, hung dữ giật một hồi, trong mắt đều là bất mãn.
Trong lòng Lạc Thanh Từ âm thầm buồn cười, quả nhiên không khác gì đứa trẻ.
"Ta gọi ngươi là Tiểu Khóc Túi, ngươi không cao hứng?"
Tiểu Long Tử căm giận gật đầu.
Lạc Thanh Từ biết đùa nàng có chừng mực, mau mau nhận sai: "Được rồi, ta xin lỗi, không gọi nữa. Ngươi tâm tình kém như vậy, là lo lắng tình cảnh chính mình hay sao?"
Tiểu Long Tử nhìn Lạc Thanh Từ, nàng có thể cảm nhận được người này nghiêm túc quan tâm mình, cũng không phải tùy ý qua loa.
Nàng ủ rũ hé miệng, muốn thử nói gì đó. Tuy rằng đã tận lực biến đổi âm điệu, nhưng nghe lên vẫn là một tiếng long ngâm.
Sau đó, nàng lại nhìn nhìn bốn cái móng vuốt của mình, chỉ chỉ Long Lân màu đỏ trên người, há miệng phun ra một ngụm long diễm. Nhưng nàng chỉ phun ra một cụm lửa nhỏ, uy lực hoàn toàn không có.
Lạc Thanh Từ nhìn ở trong mắt, lập tức hiểu được Tiểu Long Tử muốn biểu đạt điều gì. Không hổ là nữ chủ, vừa sinh ra liền suy nghĩ sâu sắc hơn người thường rất nhiều.
"Ngươi ghét bỏ chính mình quá yếu?"
- ---------------------------------