Càng tốt đẹp hơn là Tô Diệp mời khách.
Cả Trần Miễn, sáu người vây quanh bàn, ăn uống vui vẻ. Phì Phì cào cào chân ghế, mắt đen lúng liếng chuyển động, mũi khịt khịt liên tục.
Tần Bạch gắp mấy miếng thịt, chiếc đũa chuyển xuống bàn, nhẹ buông tay, Phì Phì nghiêng đầu chạy vọt ra.
Đường Hàn khái quát khám nghiệm tử thi một lần, Nhiếp Cửu nói: “Vụ án này có hai điểm đáng ngờ, đầu tiên, không thấy di động, thứ hai, toàn bộ vụ án có liên quan tới máu.”
Tô Diệp gắp một miếng nấm hương, vừa ăn vừa nói: “Chúng ta có thể suy đoán thế này, hung thủ chỉ muốn máu Lý Từ Nhị, nhưng lỡ tay giết cô ta. Mà Mạc Phi chết, là vì hắn đã uy hiếp đến hung thủ.”
Tần Niệm nghiêng đầu: “Vậy máu ở đâu?”
Tay đang gắp tiết vịt của Triệu Kì run lên, cuối cùng nhìn nó chìm xuống đáy nồi.
Tô Diệp nhún vai: “Bọn họ không đến mức bán máu, có lẽ dùng máu làm sản phẩm gì đó? Ai biết được.”
Trần Miễn vừa nhúng thịt dê vừa nói: “A Tùy đang âm thầm bảo vệ Điền Ny, nếu hung thủ xuất hiện, gã liền bại lộ, nếu không xuất hiện, dựa theo Tần Bạch, Điền Ny sẽ đến làm chứng.” Thịt dê biến màu, lập tức từ nổi chuyển qua bát Tần Niệm.
Tần Bạch chống cằm, chiếc đũa đảo đi đảo lại trong bát, “Rốt cuộc máu ở đâu?”
Tần Niệm ăn no nấc một cái, có chút ngượng ngùng ngây ngô cười, “Hắc hắc, ăn rất no rồi, em đi toilet.”
Trần Miễn cười cười, nhìn cậu rời đi.
Tần Niệm một đường lảo đảo tìm được toilet, vào một gian.
Giải quyết xong, đang chuẩn bị đẩy cửa ra, lại phát hiện cửa bị kẹt. Tần Niệm kỳ quái nhíu mày, lui ra sau một chút, dùng sức tông lên.
Cửa bỗng nhiên bị mở ra. Thân thể Tần Niệm theo quán tính ngã về phía trước, rơi vào một cái ôm ấp.
Nam nhân mở hai tay, chờ cậu vừa nhào vào lòng liền siết lại, cười xấu xa: “Vật nhỏ, đã lâu không gặp, đúng là nhiệt tình a.”
Tần Niệm khó hiểu ngẩng đầu, mắt to chớp chớp, lập tức nhận ra người trước mắt, “Sao lại là anh.”
Trầm Việt Nhiên tà khí cong khóe môi, “Ừm, chính là tôi, có muốn cùng tôi hẹn hò?”
Tần Niệm đẩy một chút, lại bị ôm chặt hơn. “Anh buông ra trước.”
Trầm Việt Nhiên chậc lưỡi nói: “Vật nhỏ đáng yêu như vậy, sao tôi nỡ buông ra.”
Tần Niệm có chút ủy khuất nhìn hắn, chớp mắt vô tội.
Trầm Việt Nhiên hơi sững sờ, lúc hoàn hồn thì đã hôn lên môi Tần Niệm, chỉ chạm nhẹ liền rời đi, tay vẫn ôm chặt cậu.
Tần Niệm cũng ngây ngẩn cả người, mặt đột nhiên nóng lên, e lệ nói: “Buông.”
Trầm Việt Nhiên giơ hai tay lên, “Được được.” Sao đó cười hỏi: “Có muốn hẹn hò với tôi?”
“Mới, mới không cần!” Tần Niệm thở phì phì trừng hắn, rồi đá hắn một cái mới xoay người rời khỏi.
Trầm Việt Nhiên cởi măng – sét trên áo sơ mi đen, cười nói: “Một chút khí lực cũng không có.”
Tần Niệm lề mề trở lại ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ, thân thể cứng ngắc, ánh mắt dại ra.
Trần Miễn vươn tay sờ sờ hai má cậu, nghi hoặc nói: “Sao mặt nóng như vậy?”
Tần Niệm giật giật miệng, ủy khuất dựa vào cánh tay Tần Bạch, “Anh……”
Một tiếng gọi này thật sự rất ai oán, Tần Bạch run lên, vội vàng vươn tay chạm vào trán cậu, “Sao vậy? Cảm ư?”
Tần Niệm khịt mũi, liều mạng cọ cọ trên người Tần Bạch, hai má nóng bỏng.
Bộ dáng làm nũng thật đáng yêu, Trần Miễn nhìn mà tâm ngứa.
Tần Bạch không hiểu ra sao, vội vàng gắp thức ăn cho cậu, lại xoa xoa mặt.
Bữa tiệc này, lẩu ăn đến cuối cùng xương và nước lèo đều hết, mọi người đổ đầy mồ hôi, ngay cả Đường Hàn cũng không hình tượng híp mắt le lưỡi, mặt đỏ bừng.
Tô Diệp thanh toán tiền xong, một đám người lục tục đi ra ngoài, Tần Niệm thật cẩn thận nắm tay Tần Bạch, ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây.
Thẳng đến đi khi ra cửa, gió lạnh ập đến, đầu mới thanh tỉnh.
Nhiếp Cửu nhận trọng trách lái xe, đưa năm an hem Tần gia về nhà. Theo thói quen tắm rửa ngủ.
Tần Niệm vọt vào tắm rửa, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, sau đó chui vào chăn cuộn tròn.
Hai má chậm rãi đỏ ửng, trong đầu xuất hiện nụ cười tà mị, môi cũng tựa hồ nóng lên.
Tiếng chuông mèo máy đột nhiên vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Tần Niệm chớp mắt mấy cái, ấn nút nghe.
“Chào ngài, tôi là Tần Niệm.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, mang theo vài phần trêu tức.
“Chào ngài, tôi là Tần Niệm.” Tần Niệm chậm rãi lặp lại, bắt đầu hoài nghi đây là trò đùa dai của ai đó.
“A, muốn dùng ‘Ngài’ sao?” Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên, “Tôi là Trầm Việt Nhiên.”
Tay Tần Niệm run rẩy, cơ hồ không cầm được di động, mặt lại nóng bỏng.
“Sao anh biết số điện thoại của tôi.” Giọng nói pha chút nghi ngờ, nhưng càng nhiều là oán giận.
Thanh âm Trầm Việt Nhiên đột nhiên trở nên sâu thẳm, mang theo một tia mị hoặc, “Theo tôi hẹn hò, sẽ rất thú vị.”
Tần Niệm bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, mơ mơ màng màng nói: “Anh hai sẽ mất hứng.”
“Muốn hẹn hò thế nào?” Trầm Việt Nhiên cười hỏi, “Tôi có một thư viện riêng, bên trong có rất nhiều cuốn sách không xuất bản nữa, muốn tới nhìn không? Sau đó, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa tối.”
“Ngày mai tôi không rảnh.” Tần Niệm cường điệu nói, “Cảnh sát không có cuối tuần!”
“Vậy em muốn đi công viên hay viện hải dương không? Tôi có nuôi một con cá heo, tên là…… A…… Lần sau nói cho em.”
Tần Niệm nghĩ nghĩ, còn nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể sờ nó ư?”
“Không chỉ nó, tôi cũng có thể cho em sờ.”
Mặt Tần Niệm bỗng nhiên nóng lên, hai người nói chuyện thật lâu, thẳng đến bên tai nóng lên cũng không buông điện thoại.
Mơ hồ, Tần Niệm dần dần tiến vào mộng đẹp, tay nắm di động chậm rãi buông ra.
Thanh âm Trầm Việt Nhiên từ di động truyền đến, “Cuối cùng, thay anh gửi lời hỏi thăm Tần Bạch, ngủ ngon, Tiểu Niệm.”
Ngày hôm sau, Tần Niệm mang theo đôi mắt gấu trúc ra khỏi phòng, chỉ thấy Tần Bạch và Nhiếp Cửu đang cãi nhau.
Chuẩn xác mà nói, là Tần Bạch đang oán giận.
“Tổ trưởng! Đêm nay anh về kí túc ngủ đi, thật sự rất chật, thân thể anh quá cứng rắn, xương cốt tôi đều đau!” Tần Bạch trừng mắt, thở phì phì chỉ vào Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu hậm hực sờ sờ cái mũi, đặt hoa quả và sandwich lên bàn, cười nói: “Không có gối ôm cậu thư thái hơn sao, mau ăn, rồi tôi đưa cậu đi làm.”
Tần Bạch nói thầm, “Phải a.” Tần Bạch vừa chuẩn bị bỏ vào trong miệng, thấy Tần Niệm đi ra, lập tức rót sữa ra, “Tiểu niệm, mau tới ăn bữa sáng.”
“Anh hai, buổi sáng tốt lành.” Tần Niệm híp mắt, gian nan nhìn Tần Bạch.
Tần Bạch nghi hoặc nhìn cậu, “Xem hoạt hình tới khuya sao?”
Tần Niệm ngây ngô cười, bỗng nhiên nghĩ đến Trầm Việt Nhiên, cảm thấy cả người quái dị.
Tần Bạch thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn bữa sáng, liền cầm lấy bánh từ tay Nhiếp Cửu, há mồm nhét vào miệng.
Ăn xong, Nhiếp Cửu đưa Tần Bạch tới tòa soạn. Tần Bạch bước xuống phó lại, đi vài bước liền quay lại gõ gõ cửa sổ xe, Nhiếp Cửu phối hợp đem cửa sổ hạ xuống.
Tần Bạch vói tay vào cửa sổ, cài cúc áo sơmi cẩn thẩn cho Nhiếp Cửu, lẩm bẩm: “Lộ nhiều, trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Nhiếp Cửu cong khóe môi, “Cậu cảm thấy cài thêm một cúc áo, khuôn mặt của tôi không thể trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”
Tần Bạch sửng sốt, tâm nói, tổ trưởng vẫn còn tự tin.
Khóe môi Nhiếp Cửu cong cong, ngũ quan anh tuấn thâm thúy, mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén hiện giờ tràn đầy ý cười, nam tính mười phần lại không mất ôn nhu.
Mặt Tần Bạch ửng đỏ: “Tóm lại, anh không thể quá rêu rao.”
Nhiếp Cửu bất đắc dĩ cười cười, vươn tay sờ sờ bờ môi của cậu, “Ngoan, lên đi, cẩn thận muộn.”
Tần Bạch dùng môi cọ cọ đầu ngón tay hắn, “Vụ án có tiến triển phải cho tôi biết trước nga!”
“Được, cậu là độc nhất vô nhị.” Nhiếp Cửu thu hồi tay, khởi động ô tô.
Tần Bạch nhìn Nhiếp Cửu, bắt đầu suy xét, kỳ thật tới cảnh cục làm việc cũng không tệ.