“Này, đang làm gì?”
Nhiếp Cửu nghe được thanh âm, quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông đi tới, vì thế Nhiếp Cửu bình tĩnh nói: “Nhân viên ánh sáng.”
Người đàn ông nhíu mày: “Tôi chính là chuyên gia ánh sáng!”
Tần Bạch vội vàng xua tay nói: “Ha ha, Lưu sư phụ, người này mới tới, chúng tôi phụ trách đạo cụ, đừng trách móc a.”
Người đàn ông nghi hoặc đánh giá Nhiếp Cửu, sau một lúc lâu, mỉm cười, “Tiểu tử này rất đẹp trai, nếu Ngô đạo diễn thấy, nói không chừng sẽ tìm cậu làm người mẫu, ha ha.”
Tần Bạch cười hì hì, “Lưu sư phụ còn bận bịu, chúng tôi đi trước.”
Người đàn ông gật đầu, trước khi đi lại nói với Tần Bạch, “Ánh mắt cậu rất tốt, đầu năm nay không ít người trẻ tuổi tưởng ta là diễn viên phụ, ha ha.”
Tần Bạch nhẹ nhàng thở ra, trừng mắt nhìn Nhiếp Cửu: “Tổ trưởng không được nói lung tung, người ở đây tôi đều quen biết, đi theo tôi là được.”
Nhiếp Cửu sờ sờ cái mũi, bực bội đuổi theo, cảm thấy có chút thú vị.
Hai người đi tới một góc, Tần Bạch chỉ vào người đàn ông tại vị trí trung tâm: “Đó chính là Ngô Phong, tính cách hắn rất quái lạ. Có phong cách chụp riêng, dành rất nhiều giải thưởng lớn.”
Ngô Phong đang hướng dẫn nội dung buổi chụp hình, mày cau lại, vẻ mặt buồn bực, “Cậu có thể diễn hay không? Chả lẽ cái gì cũng đợi tôi dạy sao?”
Nhiếp Cửu nhìn gã một lát, nói với Tần Bạch: “Hắn sẽ đem Nhạc Hồng đặt ở nơi gần hắn nhất, nhưng chắc chắn không phải ở nhà hắn, nơi đó hẳn dùng màu vàng, màu trắng hoặc màu đỏ làm nền chính.”
Tần Bạch suy nghĩ thật lâu, giật mình nói: “Khách sạn Hi Phi Nhĩ, nơi đó phục vụ theo tôn chỉ cung đình, mọi thứ đều màu vàng, Ngô Phong thường bao một phòng ở đó, dùng để làm việc.”
Nhiếp Cửu lấy di động gọi điện, “Rất có thể là nơi đó.”
Tần Bạch híp mắt nhìn Ngô Phong không lâu, Nhiếp Cửu đã trở lại.
“Tôi đã nhờ Trần Miễn đến.” Nhiếp Cửu đứng bên cạnh Tần Bạch, nhìn Ngô Phong đang mắng chửi diễn viên, “Có cảm giác rất quen thuộc.”
Tần Bạch chớp mắt mấy cái, “Anh cũng thấy thế ư?”
Nhiếp Cửu cau mày nhìn Ngô Phong vài giây, Ngô Phong cũng chậm rãi nhìn qua nơi này, khiêu mi cười, rời khỏi ghế, chậm rãi đi tới.
Tần Bạch vội vàng kéo Nhiếp Cửu, “Không tốt, bị phát hiện, đi mau.”
Nhiếp Cửu giữ cậu lại, kéo đến chỗ Ngô Phong.
Ngô Phong hào phóng nói: “Sao Nhiếp cảnh quan có thời gian rảnh rỗi tới nơi nhỏ bé này.”
Tần Bạch sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: “Các anh quen biết?”
Nhiếp Cửu lắc đầu, tháo giấy chứng nhận công việc trên cổ xuống.
Ngô Phong cười nói với Tần Bạch: “Nếu cậu hỏi han chút tin tức, liền biết vị cảnh quan này nổi danh cỡ nào.”
Tần Bạch nói thầm, ra vẻ cái gì chứ.
Nhiếp Cửu ngăn lại đề tài, trực tiếp hỏi: “Anh quen biết Mạc Phi không?”
“Mạc Phi nào? Là cái gã chết hai ngày trước hả?” Ngô Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.
Nhiếp Cửu nhíu mày, có chút tức giận với thái độ của Ngô Phong, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Nếu anh biết Mạc Phi thứ hai, vậy chúng ta nói một chút về hắn cũng được.”
Ngô Phong nhìn hắn, thấy hắn không phải đùa giỡn, lập tức nghiêm mặt nói: “Chỉ biết một người, là ca sĩ Mạc Phi. Nhưng tôi và hắn không gặp mặt nhiều, hắn từng là khách mời của tôi, nhưng sau không còn liên hệ, Nhiếp Cửu cảnh quan hỏi cái này làm gì?”
Tần Bạch có chút mơ hồ, tâm nói, sao tổ trưởng không hỏi chuyện Nhạc Hồng?
Nhiếp Cửu cong khóe môi, “Ngô đạo diễn không muốn nói chuyện về Mạc Phi, vậy chúng ta nói chuyện về Nhạc Hồng, được chứ.”
Ngô Phong bình tĩnh nói: “Có gì không thể?” Vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ không liên quan tới gã. Tần Bạch muốn tìm ra một tia kinh hoảng trong mắt gã, nhưng lại thất bại.
Nhiếp Cửu nói tiếp: “Anh có biết hiện giờ Nhạc Hồng ở đâu không?”
“Vấn đề này ngài nên tìm bảo mẫu của cô ta mà hỏi.”
Nhiếp Cửu cười lạnh, “Một khi đã như vậy, tôi cũng không hỏi thêm nữa, cảm ơn sự phối hợp của anh.”
Ngô Phong khiêu mi, “Không tiễn.”
Nhiếp Cửu xoay người rời đi.
Tần Bạch vội vàng đuổi theo, “Tổ trưởng, sao anh không hỏi thêm?”
Nhiếp Cửu thoáng dừng chân, quay đầu nói với Ngô Phong: “Nghe nói tiệc đứng ở khách sạn Hi Phi Nhĩ rất tuyệt, Nhạc Hồng thực thích nơi đó.”
Thân thể Ngô Phong đột nhiên chấn động.
Nhiếp Cửu nắm tay Tần Bạch, vui vẻ ra ngoài.
Trần Miễn và Tần Niệm đứng trong đại sảnh của khách sạn Hi Phi Nhĩ, trang hoàng tráng lệ, tường giấy màu vàng, trên trần nhà treo đèn chùm thủy tinh, cao quý tao nhã.
Trần Miễn bước lên, quản lí đứng sau quầy tiếp tân nói chuyện với các quý cô, thấy khách đi tới, lập tức cung kính: “Xin chào, ngài cần phục vụ gì sao?”
Trần Miễn đưa giấy chứng nhận cảnh sát cho hắn xem.
Sắc mặt quản lí cổ quái, “Xin hỏi, chỗ chúng tôi có vấn đề gì ư?” Ngoài phục vụ, cái quan trọng nhất của khách sạn chính là danh tiếng, nếu bị cảnh sát tìm tới cửa thường xuyên, việc làm ăn sẽ không tốt. Quản lí thực không muốn nhìn thấy cảnh đó, đây là lần đầu tiên, nhưng có lần đầu sẽ có lần thứ hai, quản lí rất lo lắng.
Trần Miễn nở nụ cười trấn an, “Tôi muốn hỏi một chút, đạo diễn Ngô Phong thuê một căn phòng ở đây phải không?”
Quản lí nhíu mày: “Đúng vậy, nhưng đã lâu ngài Ngô không tới đây, thực tế chỉ có lúc sáng tác mới tới.”
“Thật lâu không tới?” Trần Miễn có chút nghi hoặc, “Vậy có thể dẫn chúng tôi đến xem không?”
Quản lí khó xử, “Cái này……”
Trần Miễn mỉm cười, “Anh yên tâm, chúng tôi chỉ xem bên trong có người ở hay không thôi, anh có thể đi cùng.”
Quản lí miễn cưỡng đáp ứng.
Tần Niệm tựa vào quầy tiếp tân, đang nhìn đông tới nhìn tây.
Trần Miễn xoa đầu cậu, “Có thể đi rồi.”
Tần Niệm gật đầu, theo sau Trần Miễn và quản lí.
Thang máy nhanh chóng lên tầng cao nhất, thảm đỏ trải dài khắp hành lang, hai bên cắm hoa tươi, hương thơm ngọt ngào phiêu tán trong không khí.
Quản lí đi đến phòng cuối cùng, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
Bên trong không chút động tĩnh.
Tần Niệm nghiêng đầu, “Vì sao không dùng chìa khóa?”
Quản lí áy này, “Đây là xâm phạm riêng tư của khách nhân, là không lễ phép.”
Tần Niệm rụt rè gật đầu.
Trần Miễn do dự.
Tần Niệm mở to mắt hỏi: “Tầng này đều có người ở rồi sao?”
Quản lí lắc đầu, mỉm cười nói: “Còn một số phòng trống, ngài muốn thuê sao?”
Tần Niệm không ngừng xua tay, hỏi: “Phòng bên cạnh còn trống?”
“Đúng vậy, tạm thời không có khách nhân thuê.”
“Chúng tôi có thể vào xem không?” Trần Miễn đột nhiên cười hỏi.
“Đương nhiên.” Quản lí thẳng thắn, “Có thể.”
Quản lí mang hai người đến phòng bên cạnh, mở cửa phòng, mỉm cười nói: “Xin cứ tự nhiên.” Sau đó đứng ngoài cửa đợi hai người.
Tần Niệm đánh giá phòng một lần, hỏi Trần Miễn: “Anh Trần, anh nói xem, Nhạc Hồng định làm gì?”
Trần Miễn nhún vai, hai tay đút vào túi: “Cách tốt nhất là trốn ra nước ngoài, sân bay không ghi lại xuất cảnh của cô ta, có lẽ cô ta định chờ qua sóng gió, sau đó mới trốn.”
“Ừm, em nghĩ Nhạc Hồng còn ở đây.”
Trần Miễn nói: “Có thể khẳng định?”
Tần Niệm ngẩn người, “Tuy em không biết giải thích thế nào, nhưng đây là nơi lánh mặt tốt nhất, nếu Ngô Phong chịu giúp cô ta.”
Trần Miễn nhìn quản lí đứng ngoài cửa, “Tường của các anh giá thế nào?”
“Tường?”
“Đúng vậy, tường.”
“1000.”
Lời còn chưa dứt, Trần Miễn đột nhiên xoay chân đá lên tường, ầm một tiếng, bụi bay mùi mịt, tường sập xuống, trước mặt mọi người xuất hiện một lỗ hổng.
“…… Đô la Mỹ.”
“……”
“…… Một mét vuông.”
Trần Miễn sờ sờ cổ, “Có lẽ, anh nghĩ, phải xin kinh phí.”
Tần Niệm tròn xoe mắt, “Anh Trần, thật lợi hại a.”
Trần Miễn cười cười, “Bình thường, chúng ta vào xem đi.”
Sau tường, thanh âm ngân nga của nhạc cổ điển truyền tới, vì thường xuyên có người ở nên phòng mang phong cách cá nhân, tuy rằng thực nhạt, nhưng Trần Miễn vẫn ngửi được mùi máu tươi.
Đây là phòng ngủ, trên giường trải một chiếc váy dài màu đỏ.
Trần Miễn và Tần Niệm liếc nhau, “Hẳn ở đây.”
Quản lí lau mồ hôi, “Mở cửa ra là phòng khách, nhưng phiền cảnh quan giao tiền trước.”
Trần Miễn ném chứng nhận cảnh sát cho hắn, “Cắm nợ.”
“Cái này……”
“Hay anh muốn đạn của tôi?” Trần Miễn quơ quơ súng trong tay.
“Cái này là tốt rồi.” Chuyện đã vượt xa phạm vi quản lí có thể quyết định, sau đó xảy ra chuyện gì, hắn tin rằng mình có thể lấy lý do hợp tình, bởi vậy điều hắn lo lắng hiện giờ chỉ là chuyện này có ảnh hưởng xấu tới khách sạn hay không.
Trần Miễn giơ súng, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Tiếng ca du dương vang lên, như là ca dao thời xưa, khiến người hoài cổ.
Mọi người chỉ liếc mắt một cái liền thấy Nhạc Hồng.
Màu đỏ quá mức chói mắt, nổi bật dáng người, gió đêm lay động váy dài, Nhạc Hồng ngồi trên lan can, màn đêm đã buông xuống.
Mái tóc nâu hỗn độn, nhưng Nhạc Hồng vẫn đẹp khiến người ta hoảng hốt, chỉ là thiếu đi một phần cao ngạo.
Nhạc Hồng vươn tay, giống như tuyệt vọng đưa tay cho tử thần.
“Đừng nhảy.” Tần Niệm đột nhiên lên tiếng, thanh âm rất nhẹ nhàng.
Nhạc Hồng đưa lưng về phía mọi người, không nói một lời.
“Bá tước phu nhân dùng mỹ mạo chinh phục toàn bộ Châu Âu, dùng tử vong chấm dứt sinh mệnh không bao giờ được người nhớ kỹ, cô sẽ không thể trở thành bá tước phu nhân.”
Tiếng cười từ đôi môi đỏ mọng tràn ra, tuyệt vọng và khinh thường, “Tôi chưa từng muốn trở thành bá tước phu nhân, từ trước tới này không hề muốn…… Ha ha…… Tôi, tôi là Nhạc Hồng…… Tôi không phải bá tước phu nhân…… Tôi không phải Nhạc Hồng, ha ha……”
Trần Miễn nhíu mày: “Tinh thần cô ta không tốt lắm.”
“Niệm Niệm, em giúp cô ta ổn định, anh sang bên kia nhìn xem.”
“Hạ Miên…… Hạ Miên…… Ha ha……”
Tần Niệm ý đồ dời đi lực chú ý của Nhạc Hồng, “Hạ Miên là ai? Là bạn trai của cô sao?”
Nhạc Hồng quay đầu, ánh mắt oán độc: “Không cho cậu gọi tên người đó! Không cho!”
Tần Niệm sửng sốt, lập tức nói: “Cô cẩn thận, đừng ngã xuống, cẩn thận.”
Nhạc Hồng một tay trụ lan can, chậm rãi đứng lên, thân thể lắc lư, “Tôi ghét máu.”
Tần Niệm nghi hoặc, đến giờ, Nhạc Hồng là nghi phạm lớn nhất, nhưng tựa hồ còn rất nhiều ẩn tình bên trong.
Nhạc Hồng hít vào một hơi, cảm xúc dần dần hòa hoãn, cô ngồi trở lại lan can, hai tay đung đưa, “Cả đời này tôi hận nhất là máu……”
Phút chốc —
Nhạc Hồng ngả người về trước, thân thể như hồ điệp rơi xuống, biến mất trước mắt Tần Niệm.
Trong một khắc, Tần Niệm cảm thấy gió tạt qua người, một bóng người hiện lên, mạnh mẽ xông đến.
“A!” Tần Niệm vọt qua, phía sau lại có một bóng người khác lao tới, “Tổ trưởng!”
Nhiếp Cửu nhảy xuống, thân hình mạnh mẽ như báo, nhanh như chớp, bắt lấy Nhạc Hồng, hai người đã rơi xuống khá xa ban công.
Tốc độ rơi chớp nhoáng, tựa như sao băng, biến mất trong mắt Tần Bạch.
“Tổ trưởng –”
Nhiếp Cửu rút súng, nổ ba phát vào biển quảng cáo gần đó, biển quảng cáo đột ngột nghiêng xuống, lung lay sắp đổ.
Nhiếp Cửu dẫm vào biển quảng cáo, mượn lực, giảm tốc độ rơi, thân thể vừa chuyển liền bắt được lan can. Sắc mặt Nhạc Hồng đã tái nhợt như tờ giấy, sợ tới mức run rẩy.
“Đây là kết quả nhảy lầu.” Nhiếp Cửu ôm cô, một tay nắm lan can, một tay vung lên, Nhạc Hồng bị ném vào ban công, thân thể ngã mạnh xuống đất.
Nhiếp Cửu xoay người một cái nhảy vào.
Người trong phòng nghe tiếng động liền lao tới, “Ai?”
Nhiếp Cửu giơ chứng nhận, “Cảnh sát, anh đi vào mặc quần áo.”