Nhiếp Cửu chọc chọc hai má cậu, nắm tay cậu đi dạo quanh biệt thự.
“Tổ trưởng, anh tìm cái gì?”
“Hả?” Nhiếp Cửu quay đầu, “Không tìm cái gì.”
“Nhưng anh đã đi quanh bức tường này năm lần.”
Nhiếp Cửu nói: “Bức tường này thực cổ quái. Không chỉ nó, vụ án này cũng cổ quái.”
Tần Bạch nghĩ nghĩ, gật đầu, “Kỳ thật còn rất nhiều điểm đáng ngờ, không cách nào giải thích.”
Mắt Nhiếp Cửu nhìn dây leo trên bức tường trắng: “Tình huống Nhạc Hồng thực nghiêm trọng, tinh thần của cô ta không tốt lắm.”
Tần Bạch theo ánh mắt hắn nhìn dây leo xanh biếc, nói: “Nhạc Hồng quá si mê bá tước phu nhân, tình huống này chỉ có hai khả năng, thứ nhất, cô ta từng chịu kích thích, mà bá tước phu nhân cho cô ta sự an ủi, trở thành tinh thần trụ cột của cô ta.”
Nhiếp Cửu hỏi: “Còn khả năng thứ hai?”
“Cô ta bị người dẫn đường hoặc thôi miên.” Nói những lời này, Tần Bạch ngưng trọng thở dài, biểu tình cổ quái. Nhiếp Cửu quay đầu nhìn cậu, cậu lại hướng Nhiếp Cửu cười cười.
Nhiếp Cửu vuốt cằm, “Lại là thôi miên. Nếu nói Điền Ny bị người thôi miên lần thứ hai, vậy Nhạc Hồng cũng có thể bị thôi miên.”
“Tìm được Nhạc Hồng, hết thảy đều rõ ràng.”
Nhiếp Cửu gật đầu, “Ừm, tìm được rồi.”
Tần Bạch kinh ngạc mở to mắt, “Anh tìm được Nhạc Hồng?”
Nhiếp Cửu quay đầu, ý vị thâm trường cười, “Tìm được bí mật của biệt thự này.” Nói xong, dẫn Tần Bạch vào trong phòng khách lần nữa.
Mấy người Đường Hàn đang thảo luận, thấy hắn tiến vào, liền nói, “Chúng tôi hoài nghi Nhạc Hồng giấu thi thể trong biệt thự, nhưng không tìm được vị trí cụ thể.”
Nhiếp Cửu khoát tay, “Không cần, tôi đã muốn tìm được thi thể .” Hắn lập tức đi đến bức họa, nữ nhân trên đó vẫn cười lạnh lùng, Nhiếp Cửu ngẩng đầu khinh thường nhìn nàng.
Nhiếp Cửu gõ gõ bức họa, nói: “Phòng khách chỉ treo bức họa này, không có gì khác. Nhìn từ bên trong, hẳn phía sau nó là một bức tường.”
Đường Hàn nhíu mày, “Nhìn từ ngoài nhà mà nói……”
“Đúng vậy.” Nhiếp Cửu tiếp lời, “Nhìn từ bên ngoài nhà, sau bức họa này hẳn có điều bí mật.”
Triệu Kì chớp mắt mấy cái, “Có ý gì?”
Tô Diệp gõ đầu hắn, “Lầu một chỉ có phòng khách, đứng ngoài nhà quan sát, đại khái là dài gần 40m, nhưng nhìn bên trong thì nó chỉ 30m, chắc chắn sau bức tranh có mật thất, ý Nhiếp Cửu là vậy.”
Nhiếp Cửu gật gật đầu, “Đúng thế.”
Triệu Kì hiểu rõ, “Vậy cần tháo bức họa xuống không?”
Nhiếp Cửu nhẹ nhàng chạm vào khung tranh, lập tức cười nói: “Không cần.”
Mọi người nhìn hắn.
“Khung tranh và bức họa không ăn khớp, hẳn có một cơ quan nhỏ, chạm vào cơ quan đó, bức họa sẽ tự động kéo lên.”
Tần Bạch xoa tay: “Nếu vậy nên tìm bình hoa, sau đó chuyển động nó, kịch truyền hình và tiểu thuyết trinh thám thường nói thế.”
Triệu Kì: “Bình hoa ở đâu?”
Tần Bạch: “……”
Triệu Kì tiếp tục nói: “Có thể không phải cơ quan mà là điều khiển, hiện ở trong tay Nhạc Hồng.”
Tần Bạch: “……”
“Tháo xuống dễ dang hơn?”
Tần Bạch: “……”
Nhiếp Cửu ôm Tần Bạch, sờ sờ cổ trắng nõn của cậu, cười nói với Triệu Kì: “Đôi khi thiết kế cơ quan mọi người thích làm ra vẻ huyền bí, hiện đại hoá không hợp. Lần này, Tiểu Bạch nói đúng.”
Nhiếp Cửu chỉ chỉ sofa, “Cơ quan.”
Mọi người trầm mặc nhìn sofa.
Nhiếp Cửu ấn sofa phía sau lưng, nhẹ nhàng chuyển, sofa rất nặng xoay 180 độ như bọt biển, nghịch kim đồng hồ.
Tần Bạch hoảng sợ, “Tổ trưởng, khí lực của anh rất lớn a!”
Tô Diệp đẩy kính mắt, thản nhiên nói: “Khí lực của hắn lớn hay không, cậu còn chưa biết sao?”
Mặt Tần Bạch phút chốc đỏ bừng.
Tần Niệm chớp mắt mấy cái, “Tổ trưởng, sao anh biết đây là cơ quan.”
Nhiếp Cửu chỉ chỉ chân sofa, “Dấu vết hình tròn, hẳn là xoay sofa một thời gian dài mà tạo thành. Hơn nữa, cái này thường dùng che dấu mật thất.”
Khi nói chuyện, bức họa chậm rãi nâng lên, nữ nhân ra khỏi tầm mắt mọi người, thay vào đó là cửa lớn màu đỏ.
Màu đỏ như máu, mang theo tội lỗi.
Sau cánh cửa sẽ là gì.
Mọi người có chút chờ mong cùng sợ hãi bức đến gần, nhìn chằm chằm hai cánh cửa đóng chặt, ánh mắt thập phần rối rắm.
Cửa từ từ mở, phát ra tiếng vang, mùi thối rữa ập đến, tình cảnh trước mắt khiến người sợ hãi.
Máu tanh, giết chóc, điên cuồng, tàn bạo, cảnh tượng chỉ xuất hiện nơi địa ngục, tàn nhẫn không chút thương xót.
Tô Diệp xoay người đầu tiên, “Tôi ra ngoài hít thở không khí, lát nữa sẽ vào.”
Nhiếp Cửu vừa đeo bao tay vừa nói với Tần Bạch: “Cậu cũng ra ngoài đi.”
“Tôi sẽ không…… Ọc…… Làm phiền…… Khụ khụ……”
“Ngoan, ra ngoài trước.”
Tần Bạch dây dưa nửa ngày, rốt cục chậm rì rì đi ra ngoài.
Ánh mắt Đường Hàn sáng lên, không chỉ hưng phấn, càng nhiều là phẫn nộ. Thân thể có chút run run, thật lâu sau mới hít sâu một hơi, “Nơi này không dưới 70 thi thể.”
“Bảy mươi hai.” Nhiếp Cửu quả quyết nói.
Mặt tường đã bị máu nhiễm hồng, không nhìn ra màu sắc ban đầu, trong góc lũ kiến lũ nhện tập trung, hưởng thụ máu tanh hôi.
Thi thể bị chất lên nhau theo một phương thức quái dị, mặt đã thối rữa, đồng tử lồi ra, hoảng sợ lại oán độc nhìn chằm chằm cửa.
Những nơi khác rải rác tay chân bị cắt ra, trong không khí lan tràn mùi vị hư thối.
Mày Nhiếp Cửu nhíu thành chữ xuyên, đi quanh đống thi thể một vòng rồi nói: “Thi thể bị cắt thành ngôi sao năm cánh, sau đó xếp lên nhau, tổng cộng sáu tầng.”
Đường Hàn nói: “Chả nhẽ trong thi thể có cái gì.”
Nhiếp Cửu liếm liếm môi, “Xem ra cần gọi trợ giúp.”
Đường Hàn thở dài, “Số lượng thi thể quá nhiều, thuận tiện liên hệ hồ sơ báo án mất tích.”
Triệu Kì gật gật đầu, bịt mũi chạy ra bên ngoài, “Em lập tức đi làm.”
“Bọn họ là một tổ chức, chuyên bắt các cô gái trẻ.” Đường Hàn bắt tay sau lưng, “Chờ người tới giúp rồi tiếp tục.”
“Nhạc Hồng quá si mê với máu, nếu không bắt được cô ta, chỉ sợ sẽ có thêm người bị hại.”
“Tổ trưởng.” Thanh âm Tần Niệm truyền đến.
Đường Hàn và Nhiếp Cửu nhìn cậu.
Tần Niệm dùng cái kẹp lấy ra tờ giấy bên túi của một thi thể tầng dưới cùng, “Hình như là thông báo tuyển dụng quảng cáo.”
Tần Bạch bị mùi máu ảnh hưởng, sắc mặt tái mét, hơn nữa thời tiết nóng bức, thi thể thối rữa càng nhanh. Tần Bạch hít thở không khí, sau đó vào xe mở điều hòa.
Miêu Miêu mắc trên tay lái, hai chân vùng vẫy trong khoảng không, tội nghiệp nhìn cậu.
Tần Bạch vươn tay ôm nó vào lòng, xoa đầu nó: “Cuối tuần cho mày đi cạo lông, nóng hay không nóng?”
Miêu Miêu lười biếng nằm trong lòng cậu, chuẩn bị ngủ.
“Hử?” Phút chốc, Tần Bạch thấy trên đám lông màu rám nắng của nó có một túm lông màu đó.
Tần Bạch nheo mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm lên. Là lông cừu đỏ.
Đây là cừu đỏ đặc biệt được nuôi ở Australia, sinh sản rất thấp, bởi vậy loại lông cừu này thực quý, thậm chí vô giá.
Sắc mặt Tần Bạch cổ quái, cũng có chút âm trầm.
Nhiếp Cửu ra khỏi biệt thự, trực tiếp đi tới.
Tần Bạch vội vàng nhét lông cừu đỏ vào túi, mở cửa xe cho Nhiếp Cửu, hướng hắn cười ngọt ngào: “Tổ trưởng, đã xong?”
Nhiếp Cửu gật gật đầu, mở toàn bộ cửa sổ, “Phải tìm ra Nhạc Hồng, chúng ta đi trước.”
Tần Bạch cười hì hì nói: “Tổ trưởng vất vả.”
Nhiếp Cửu quay đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười: “Không vất vả, cậu luôn bên tôi mà.”
Tần Bạch sững sờ, cắn môi dưới, chậm rãi nở nụ cười, có cảm động và ấm áp, hốc mắt cũng hơi phát nhiệt.
Rất nhiều năm sau, Tần Bạch nhớ tới lúc đầu gặp mặt, hoảng hốt phát giác, bọn họ yêu nhau rất tự nhiên, như là mục tiêu đã định trước. Bọn họ yêu nhau không rung động lòng người, không phức tạp. Từ khi gặp nhau đến yêu nhau, thời gian chỉ là một cái quay đầu nhìn lại.
“Tổ trưởng, có thể cho tôi xem tư liệu về Nhạc Hồng không?”
“Ở phía sau.”
Tần Bạch vươn tay ra sau, cố gắng mãi vẫn chưa với tới.
Nhiếp Cửu dừng xe, nghiêng người dễ dàng lấy tư liệu, bỏ vào tay cậu.
“Tay tổ trưởng thật dài nha, có thể vòng qua tôi hai vòng không?”
Nhiếp Cửu đảo mắt xem thường.
“Hì hì, tôi nói đùa.” Tần Bạch mở tư liệu, “Đúng rồi, tổ trưởng, có manh mối gì không?”
Nhiếp Cửu lắc đầu: “Nhạc Hồng giao lưu rất rộng, hơn nữa cô ta đã mất tích 24 giờ, muốn tìm cô ta có chút phiền phức.”
Tần Bạch cắn cắn môi, chậm rãi nói: “Nhạc Hồng thực kiêu ngạo, chạy trốn là chuyện chật vật, hẳn cô ta còn ở đây.”
Nhiếp Cửu thở dài: “Chỗ cô ta có thể đi rất nhiều.”
“Nhưng nơi cô ta muốn đến không nhiều.”
Nhiếp Cửu quay đầu nhìn cậu.
Tần Bạch chớp mắt mấy cái, vỗ ngực nói: “Cứ để tôi.”
Xe thể thao chạy ra thành thị, đến ngoại thành phía tây mới hoãn tốc độ.
“Tổ trưởng, anh lái xe cũng rất nhanh.”
“Chúng ta đi đâu?”
“Anh biết Ngô Phong chứ? Hắn là đạo diễn nổi danh quốc tế, xuất thân danh môn vọng tộc, nhìn trúng Nhạc Hồng còn đang đi học, Nhạc Hồng được hắn dẫn dắt một lần liền nổi tiếng.” Tần Bạch đảo loạn trong bao, “Có nghe đồn Ngô Phong chưa kết hôn là vì Nhạc Hồng, tôi không biết hắn và Nhạc Hồng có phải tình nhân hay không, nhưng Ngô Phong là người Nhạc Hồng tin cậy nhất.”
“Rất gượng ép.” Nhiếp Cửu dừng xe, cười nói, “Nhưng đáng thử một lần.”
“Tổ trưởng! Phải tin tưởng trực giác của tôi!” Tần Bạch lấy ra giấy chứng nhận, đeo vào cổ Nhiếp Cửu.
Nhiếp Cửu cầm giấy chứng nhận lên xem, dở khóc dở cười.