Vỗ vỗ vai Tô Sở Sở, cũng không nói gì thêm nữa, Cố Thiên Kỳ liền tắt đèn đi.
Dù sao, cả một ngày bận rộn như vậy, hắn cũng không phải máy móc, làm sao có thể không mệt mỏi được chứ?
Nhưng đứng ở phía sau, thời khắc này, nhìn xem bóng lưng của hắn, Tô Sở Sở chỉ có một loại cảm giác vô cùng khủng hoảng.
Lo lắng rằng nếu bản thân còn không làm gì, thì thật sự sẽ khiến trái tim đối phương triệt để nguội lạnh.
Mặc dù không yêu Cố Thiên Kỳ, nhưng Tô Sở Sở biết rõ, hiện tại còn chưa phải là lúc có thể cắt đứt quan hệ.
Bởi vì cả cô và Cố Thiên Thừa đều còn cần rất nhiều trợ giúp từ hắn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tô Sở Sở liền nở một nụ cười gượng gạo đi đến sau lưng Cố Thiên Kỳ, vòng tay qua, ôm chầm lấy hắn:"Thiên Kỳ, em thật sự biết sai rồi, anh đừng giận em nữa mà, có được hay không?"
"Đều là do em bình thường quá bận rộn, sau này, em nhất định sẽ cố gắng tranh thủ, dành thời gian cho anh nhiều hơn..."
Tựa đầu vào trên lưng đối phương, nói nói, bàn tay Tô Sở Sở cũng đã bắt đầu di chuyển, từ từ lần mò vào trong vạt áo ngủ, dù cách một lớp vải, cô vẫn có thể cảm thụ được từng khối cơ bắp săn chắc, khỏe mạnh kia.
Chỉ có điều, ngay khi Tô Sở Sở chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, thì đúng vào lúc này, phía dưới lầu cũng đã đột ngột truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống, cùng tiếng kêu rên của người nào đó.
Trong nháy mắt động tĩnh vang lên, gần như là theo bản năng, Cố Thiên Kỳ liền đã lập tức gỡ tay Tô Sở Sở ra, sau khi nhắn nhủ một câu liền nhanh chóng mở cửa, xuống lầu:"Sở Sở, em ở đây đi, anh phải xuống lầu xem xem Đồng Đồng đã xảy ra chuyện gì."
"Đồng Đồng?" Nghe thấy cách xưng hô thân mật này của Cố Thiên Kỳ, vẻ mặt Tô Sở Sở liền không khỏi trở nên cổ quái.
Bọn họ thân thiết với nhau như vậy từ bao giờ?
Tô Sở Sở cảm thấy, chính mình tựa hồ đã vô tình bỏ sót chuyện gì đó rồi.
Mà trong lúc cô vẫn còn đang ngây người, thì Cố Thiên Kỳ cũng đã ở trên đường chạy xuống lầu.
Chỉ vừa đi tới đầu cầu thang, xuyên thấu qua bóng đêm, hắn cũng đã có thể nhìn thấy được thân ảnh đang ngã ngồi trên đất, cuộn người ôm chân khóc thút thít kia.
"Đồng Đồng, làm sao vậy? Em bị đau ở chỗ nào sao? Tại sao lại khóc rồi?" Nhìn thấy Hạ Đồng hai mắt đẫm lệ, Cố Thiên Kỳ chỉ có cảm giác tim co rút từng trận, tâm thần cũng hốt hoảng không yên.
Cố Thiên Kỳ vừa xuất hiện, Hạ Đồng liền đã giống như người sắp chết đuối, bắt được cây cỏ cứu mạng mà nhào vào trong lòng hắn, một bên khóc nỉ non, một bên lại dùng dư quang liếc nhìn Tô Sở Sở đang đứng trên lầu.
"Hức...anh cả...xin lỗi...thật sự xin lỗi..."
"Lại là xin lỗi, trong vòng chưa đầy một tuần, số câu xin lỗi anh nghe được từ chỗ em cũng đã sắp sánh bằng lời xin lỗi mà anh nghe được từ nhỏ đến lớn rồi đó.
Đồng Đồng xin lỗi anh mãi như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy mệt sao?"
Có chút muốn cười, song, sợ sẽ làm người nào đó xù lông, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể cố nhịn xuống mà vỗ vỗ lưng cho cô.
"Ngoan, đừng khóc, nói anh nghe, vì sao Đồng Đồng lại phải xin lỗi?"
"Anh cả...vừa rồi, em vốn là muốn uống nước..." Khịt khịt mũi, chóp mũi bởi vì khóc mà trở nên ửng đỏ, có chút đáng yêu, Hạ Đồng cũng đã nghẹn ngào nói tiếp.
"Nhưng bởi vì bình nước trong phòng đã hết sạch, nên em cũng chỉ có thể đi xuống lầu lấy nước..."
"Hết nước uống tại sao lại không gọi anh?" Cố Thiên Kỳ thời khắc này cũng đã bởi vì Hạ Đồng không chịu nghe lời mình mà dần dần thu hồi lại ý cười.
Không phát hiện tâm trạng vui buồn thất thường của hắn, đắn đo một chút, Hạ Đồng rốt cuộc mới chịu giải thích:"Ban nãy khi mở cửa, em đã nhìn thấy chị Sở Sở quay về.
Cho nên..."
"Em sợ lại làm phiền anh, cho nên liền im hơi lặng tiếng, quyết định xuống lầu một mình có đúng không?" Đã đoán được một chín một mười, nội tâm Cố Thiên Kỳ thật sự là đã rất vô ngữ.
Nhất là khi cô gái ngốc nghếch này còn gật đầu!
"Đừng nói với anh, em xuống lầu, bởi vì cơ thể chưa khỏi bệnh hẳn, nội tâm lại còn hơi sợ hãi, cho nên liền vô ý trượt chân, đem mình quăng ngã thành dạng này."
Rõ ràng đã bị nói trúng tim đen, Hạ Đồng liền xấu hổ cúi đầu, vành tai đều hơi hơi đỏ lên, khiến Cố Thiên Kỳ dù ở trong bóng tối đều vẫn có thể nhìn thấy được.
"Em xin lỗi..."
"........................"
Được rồi, tùy cô ấy đi, chỉ cần cô ấy vui lòng là được.
"Ngã từ trên cầu thang xuống, có bị thương chỗ nào không?" Từ trên xuống dưới đều đánh giá một lượt, Cố Thiên Kỳ rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được cổ chân đang sưng tấy, còn hơi lệch sang một bên của Hạ Đồng.
"Em bị trật chân rồi à?" Nhìn xem vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Hạ Đồng, đáy lòng chợt động, Cố Thiên Kỳ liền thấp giọng dỗ ngọt:"Ngoan, nhịn một chút, trong chớp mắt liền sẽ qua thôi."
"Anh cả?" Có chút khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy Cố Thiên Kỳ đưa tay, nắm lấy cổ chân của mình, đợi Hạ Đồng có thể phản ứng lại được thì mọi chuyện cũng đã không còn kịp nữa...!
Đau nhức đột nhiên ập tới, lan ra khắp toàn thân, dù đã kịp thời ngậm chặt miệng, nhưng Hạ Đồng vẫn bởi vì đau mà rít vào vài ngụm khí lạnh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Nhưng không thể không thừa nhận, sau khi được Cố Thiên Kỳ giúp vặn chân lại, cổ chân của Hạ Đồng cũng đã không còn đau như trước nữa.
Chỉ có điều, chỗ sưng thì vẫn còn chưa tiêu giảm...!
"Để anh đưa em đi bệnh viện." Biết rõ thời khắc này Hạ Đồng e là sẽ không tự mình đi được, Cố Thiên Kỳ cũng liền quen đường quen nẻo khom người, chuẩn bị bế cô lên một lần nữa.
Nhưng lần này, lại bị cô cẩn thận né tránh:"Không...không cần đâu, anh cả bận rộn cả ngày rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi, tranh thủ thời gian ở bên cạnh chị Sở Sở, dù sao chị ấy cũng đã lâu rồi mới có cơ hội về nhà..."
"Về phần em...chỉ cần bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi thôi, không cần đi bệnh viện đâu..."
"Thương gân động cốt không phải là chuyện đùa, làm sao có thể chỉ thoa thuốc mà không đi bệnh viện được chứ?" Mặc dù nội tâm có chút ấm áp, nhưng Cố Thiên Kỳ vẫn vì việc Hạ Đồng không biết quan tâm bản thân mà cảm thấy tức giận.
"Nếu không thì...anh giúp em gọi bác sĩ đến nhà đi, hoặc để tài xế đưa em đi cũng được...Anh cả!"
Bỗng dưng bị nhấc bổng lên, Hạ Đồng cũng không khỏi kinh hô một tiếng.
Nhưng không để cô kịp mở miệng ngăn cản, thì đỉnh đầu cô cũng đã truyền tới một giọng nói từ tính, không dung cự tuyệt.
"Đồng Đồng, nghe lời."
**Hôm qua mắc mưa, bệnh rồi mọi người ạ, hic hic...(。ŏ_ŏ).
Danh Sách Chương: