Nhưng rất nhanh, ngay khi Hạ Đồng chỉ vừa xoay lưng đi, thì sau lưng cô cũng liền đã truyền tới một tiếng rột vang dội.
Đợi khi cô quay đầu nhìn lại, thì ly trà sữa trong tay Cố Thiên Kỳ cũng đã sớm trống không...!
"........................"
Trong lòng không ngừng mặc niệm, bản thân nói gì thì nói cũng đã từng là thiên kim tiểu thư, không thể làm ra hành động thất lễ như trợn trừng mắt được, Hạ Đồng cũng chỉ có thể gượng cười, nhẹ giọng hỏi:"Anh cả, có muốn uống thêm một ly nữa không?"
"Cũng được." Có lẽ là cảm thấy chính mình trả lời quá nhanh, ánh mắt có hơi lảng tránh, Cố Thiên Kỳ liền bổ sung thêm:"Nhưng thật ra...nếu không mua cũng không sao, uống một ly như vậy cũng đã đủ rồi."
Bị bộ dạng sĩ diện, khẩu thị tâm phi này của hắn chọc cười, song, xem như giữ gìn cho hắn một chút mặt mũi, Hạ Đồng rốt cuộc vẫn là không cười ra thành tiếng.
"Anh cả, bên kia có máy gắp thú kìa, chúng ta mau qua xem đi." Trong lúc đứng chờ Cố Thiên Kỳ mua trà sữa, vô cùng tinh mắt, Hạ Đồng liền chú ý tới mấy chiếc máy gắp thú đang xếp thành hàng đặt ở bên trong cửa hàng tiện lợi.
Vị trí cũng không tính xa, chỉ là ở bên kia đường.
Trong túi Hạ Đồng có chút tiền lẻ, vừa vặn có thể bỏ vào máy gắp thú.
Sau khi đi dạo một vòng, xuyên thấu qua khung kính, nhìn xem từng con thú nhồi bông đủ loại hình dạng cùng kích thước ở bên trong, cuối cùng, Hạ Đồng rốt cuộc mới chịu dừng lại trước một chiếc máy đặt ở trong góc.
"Anh cả, em muốn cái này!"
Thứ Hạ Đồng chỉ, là một con thú nhồi bông có hình dạng tương đối kỳ dị, có một đống xúc tua và một đôi mắt to tròn, toàn thân bao phủ trong một lớp lông đen nhẻm.
Tuy rằng học vấn rất cao, hiểu biết cũng rất rộng, song, quan sát lúc lâu, Cố Thiên Kỳ vẫn không thể nhìn ra được, món đồ chơi nhỏ này rốt cuộc là thứ gì.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng nó thuộc về một giống loài nào đó chưa bị khoa học phát hiện ra.
Tỷ như...người ngoài hành tinh.
Mà kể từ giờ phút này, đối với gu thẩm mỹ kỳ diệu của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ xem như cũng đã có một nhận thức hoàn toàn mới.
Lần đầu tiên chơi loại trò chơi này, Cố Thiên Kỳ hiển nhiên cũng sẽ không có khả năng gắp trúng.
Hơn hai mươi lần, mỗi một lần đều còn thiếu một chút nữa mới có thể thành công.
Mãi cho đến khi, tiền lẻ trong túi Hạ Đồng cũng đã không còn, cả hai mới không thể không ngừng lại.
Nhìn xem sắc trời đã tối đen ở bên ngoài, biết rõ thời gian không còn sớm nữa, Hạ Đồng liền khẽ kéo lấy cánh tay của Cố Thiên Kỳ, nói:"Anh cả, không cần chơi nữa đâu, đã khuya lắm rồi, em còn phải quay về đọc kịch bản, chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai."
Mặc dù Hạ Đồng không nói, nhưng Cố Thiên Kỳ vẫn có thể từ trong mắt cô nhìn ra vẻ luyến tiếc.
Điển hình nhất chính là, ánh mắt cô thời khắc này vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào con thú bông kia.
Không nỡ để cô thất vọng, suy tư một chút, Cố Thiên Kỳ liền xoa đầu cô, nói:"Đồng Đồng ra ngoài đợi anh cả một lát, anh cả sẽ lập tức ra ngay."
Đầu đều sắp bị vò thành tổ chim, Hạ Đồng liền ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy trà sữa của mình, chầm chậm đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Đồng, cũng không trì hoãn thời gian, tránh cho cô đợi lâu, Cố Thiên Kỳ liền lập tức đi đến bên một đôi tình nhân cũng đang đứng gắp thú bông ở bên cạnh, không mất lễ phép mà lên tiếng:"Chào cậu, không biết có thể làm phiền cậu một chút được hay không?"
"Có chuyện gì sao?" Ngữ khí của người thanh niên này tuy rằng không phải là quá nhiệt tình, nhưng trên cơ bản cũng là không có ác ý.
Từ trong thái độ của đối phương thấy được hy vọng, Cố Thiên Kỳ liền duy trì nụ cười mang tính thương nghiệp của mình, không nhanh không chậm trần thuật.
"Cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Chỉ là vừa rồi tôi chú ý tới, cậu gắp thú bông rất giỏi, mới đó đã gắp được bốn con rồi."
Nói nói, ánh mắt Cố Thiên Kỳ liền chuyển đến trên bốn con gấu bông trong tay của bạn gái cậu ta:"Chỉ cần cậu có thể giúp tôi gắp được con thú bông ở bên kia, tôi sẽ trả cho cậu 500 nguyên, thế nào?"
Số tiền này đối với Cố Thiên Kỳ mà nói đều chẳng khác gì hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với người bình thường, cũng đã xem như là một khoản tiền không nhỏ.
Người xưa có câu, có tiền có thể xui ma khiến quỷ cũng không phải là không có đạo lý.
Cho nên, dưới sự dụ hoặc của kim tiền, nam thanh niên rất nhanh cũng đã đáp ứng, sau đó bắt đầu giúp Cố Thiên Kỳ gắp thú.
Không thể không nói, chuyên nghiệp chính là chuyên nghiệp, chỉ mất chưa đến hai phút, con thú nhồi bông với hình dạng kỳ dị như sinh vật ngoài hành tinh...khụ khụ, tổng hợp lại chính là một chữ xấu kia cũng đã được đưa đến trong tay Cố Thiên Kỳ.
Quả nhiên, vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền, vậy thì đó cũng không phải là vấn đề.
Sau khi chuyển khoản cho đối phương xong như đã hứa, Cố Thiên Kỳ liền cấp tốc đi ra khỏi cửa hàng, vừa vặn cũng bắt gặp bóng lưng đang lẳng lặng đứng dưới ánh đèn đường, bị gió đêm thổi đến bả vai hơi hơi run lên kia.
Nhíu mày, đem áo vest cởi ra, Cố Thiên Kỳ liền yên lặng đi tới, đem nó khoác lên cho Hạ Đồng, đồng thời, cũng nhanh chóng cài nút vào trước khi cô kịp nói gì:"Trời lạnh, mau khoác chiếc áo này vào tạm đi."
"Anh sẽ lập tức đi lấy xe."
**Thú bông belike:"Thời buổi bây giờ đến cả thú nhồi bông cũng bị body shaming à? Tổn thương-ing.".
Danh Sách Chương: