Có lẽ nói đến mệt mỏi, người đàn ông này rất nhanh cũng đã an tĩnh lại.
Chỉ có tiếng hít thở đều đều là vẫn còn quanh quẩn bên tai, khiến Hạ Đồng không khỏi hoài nghi...liệu hắn có phải là đã ngủ thiếp đi rồi không.
"Anh cả..." Thử gọi khẽ một tiếng, nhưng giây tiếp theo, Hạ Đồng liền đã bị động tác bất thình lình của Cố Thiên Kỳ làm giật thót, hoảng sợ kinh hô.
Đợi đến khi phản ứng lại được, bản thân cô cũng đã bị người áp xuống giường.
Bởi vì góc độ cùng tia sáng, nên dù đã ngẩng đầu, Hạ Đồng cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được gương mặt anh tuấn của đối phương, về phần biểu cảm, thì hoàn toàn không nhìn ra được chút gì.
Người đàn ông hơi hơi cúi đầu, hơi thở nam tính tràn đầy xâm lược cũng liền theo đó lấn tới, chiếm giữ tất cả không khí xung quanh Hạ Đồng.
Ngón tay hắn rất dài, cũng rất tinh tế, tựa như ngón tay của nghệ sĩ dương cầm, nhè nhẹ câu lấy sợi tóc rũ xuống bên sườn mặt của cô, dịu dàng vuốt ve.
Rõ ràng chỉ là một động tác vô cùng bình thường, nhưng đến khi đối phương làm, lại trở nên mười phần mập mờ, pha lẫn một chút sắc tình, khiến gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Đồng không khống chế được mà đỏ bừng cả lên, tay chân cũng bắt đầu luống cuống.
"Anh cả..."
"Suỵt! Đừng nhúc nhích..." Hoàn toàn giam cầm Hạ Đồng ở dưới thân, không biết có phải ảo giác của cô hay không, giọng nói của Cố Thiên Kỳ lúc này lại vô cùng gợi cảm, trầm khàn mà mê người.
"Để anh cả nhìn một chút..."
Sắc đỏ trên mặt dần dần lan đến cổ, bàn tay Hạ Đồng chỉ có thể vô lực xô đẩy lồng ngực của đối phương:"Anh cả, anh mau tránh ra đi, đừng nhìn em như vậy..."
Rõ ràng chỉ là một thư sinh thường xuyên ngồi trong phòng, nhưng không biết vì cớ gì, dáng người của Cố Thiên Kỳ lại vô cùng tốt.
Cho dù là cách một lớp áo sơ mi, Hạ Đồng vẫn có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của hắn một cách rõ ràng.
"Đồng Đồng..." Tất cả phản kháng của Hạ Đồng, khi lọt vào trong mắt Cố Thiên Kỳ, toàn bộ cũng chẳng khác gì con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, không những không có tính sát thương, mà còn đáng yêu đến muốn mạng.
Phát hiện gương mặt Cố Thiên Kỳ đã tiến đến rất gần, gần đến mức, ánh mắt nóng bỏng đó sắp đem toàn thân cô đều thiêu rụi, Hạ Đồng liền hoảng loạn chống tay lên vai hắn, hòng đem hắn đẩy ra.
Chỉ có điều, một giây sau, khi thoại âm mang theo ý khẳng định của đối phương vang lên, cơ thể đang ra sức chống cự của Hạ Đồng cũng liền đã cứng đờ:"Anh không hề nói dối."
"Nói dối cái gì chứ?" Ngốc ngốc hỏi, Hạ Đồng hiếm khi cũng phải thừa nhận, đầu óc của mình hình như là không thể theo kịp mạch não của Cố Thiên Kỳ.
"Lần trước đó, ngày mà em vào đoàn phim mới.
Tin nhắn anh gửi tới sau khi nhìn thấy tạo hình trong phim của em..." Cảm thấy không vui vì Hạ Đồng đã quên mất chuyện này, ánh mắt Cố Thiên Kỳ cũng đã tối đi.
Nhận thấy tâm tình sa sút của hắn, Hạ Đồng lúc này mới bắt đầu hồi tưởng lại nội dung của tin nhắn mà hắn đang nói tới...!
"Đồng Đồng, em thật xinh đẹp." Cũng không làm khó Hạ Đồng, sau khi dùng ngữ khí chuyên chú nói ra sáu chữ này, ngón tay Cố Thiên Kỳ cũng đã chậm rãi dịch chuyển, ma sát qua da thịt nhẵn nhụi, nhẹ nhàng chạm đến khóe môi Hạ Đồng.
Có lẽ bởi vì khẩn trương, môi của Hạ Đồng lúc này cũng đã mím đến rất chặt, ửng hồng như một quả anh đào, khiến người nảy sinh suy nghĩ muốn tận tình nhấm nháp.
Ánh mắt thiểm sâu, hô hấp cũng có chút thô trọng, không tiếp tục khắc chế, Cố Thiên Kỳ liền cúi đầu, đặt lên môi Hạ Đồng một nụ hôn.
Bàn tay cũng thuận theo, chậm rãi vòng ra sau ót của cô, cường thế ghì chặt, không để cô có cơ hội tránh né.
"Ưm..." Đột ngột bị hôn như vậy, hai chân của Hạ Đồng liền bắt đầu cựa quậy.
Thế nhưng, sự phản kháng này rất nhanh cũng liền đã bị Cố Thiên Kỳ dùng đầu gối chặn ngang, chế ngự lại.
Bàn tay cô siết chặt lấy vai áo Cố Thiên Kỳ, lôi kéo đến mức khớp xương đều trở nên trắng bệch.
Một bên níu giữ, một bên lại dùng sức đẩy mạnh bả vai hắn, tỏ vẻ kháng nghị.
Thế nhưng, mặc cho cô chống cự thế nào, suy nghĩ ra sao, cánh môi mềm mại mang theo hơi ấm của người đàn ông này vẫn như cũ dán chặt lấy môi cô, một bên gặm cắn, một bên lại nhân lúc cô hé môi, đem đầu lưỡi dò xét vào trong khoang miệng của cô.
"Ưm..." Không giống với nụ hôn cuồng bạo lần trước, lần này, nụ hôn của đối phương đã dịu dàng hơn vài phần.
Đầu lưỡi bị hút đến có phần tê dại, hô hấp cũng không ngừng bị cướp đoạt, bên tai lại truyền tới tiếng chậc chậc làm người mặt đỏ tim đập, trong nháy mắt đó, nước mắt của Hạ Đồng cũng đã vô thức tuôn rơi.
Cánh môi bị gặm đến sưng đỏ, ướt át mê người lúc này cũng đã hơi hơi hé mở, gấp không chờ được hô hấp lấy không khí xung quanh.
Có lẽ bởi vì khóc, hai mắt Hạ Đồng cũng đã phủ lên một tầng hơi nước, tràn ngập mờ ảo, chóp mũi hồng hồng, mang theo cảm giác đáng thương, nhưng vào thời khắc này, lại chỉ có thể khiến dã tính của đối phương triệt để thức tỉnh.
Khẽ mơn trớn gương mặt đẫm nước mắt, lại vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng của cô.
Bàn tay Cố Thiên Kỳ liền di chuyển dọc xuống phía dưới, chầm chậm đem từng chiếc cúc áo trên ngực váy của cô mở ra.
**Hôm nay về trễ nên đăng chương hơi muộn, mọi người thông cảm nhé.
^^.
Danh Sách Chương: