Tình yêu của chúng ta thật đáng tự hào, thật đáng ngưỡng mộ.
Tình yêu của chúng ta là vĩnh cữu vĩnh hằng, chẳng gì có thể đánh bại, kể cả là thời gian, kể cả là sinh ly tử biệt.
Giang Tịnh Ân đã từng kiêu ngạo, tự hào biết bao nhiêu.
Giờ đây nhìn chiếc bánh kem nhừ nát trên sàn, căn nhà đã vắng bóng, anh đã rời đi rất nhanh sau khi đem tất cả những gì trên bàn ăn đổ vào bồn rửa.
Căn nhà trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mỗi Tịnh Ân đứng như trời đày, một mẩu bất động rất lâu nhìn bánh kem ô uế nát vụng, đến trái tim của cô cũng dường như đã chết lặng rồi, Tịnh Ân không còn cảm giác được trái tim mình đang đập nữa.
Anh rời đi rồi, bóng dáng anh không còn ở đây, mùi hương của anh cũng chẳng còn lưu lại nữa, thế mà Tịnh Ân vẫn đứng mãi ở đấy, nhìn về hướng anh đã rời đi, ở nơi bánh kem nát vụng ngay trước mũi chân.
Những gì vừa trải qua lại như cuộn phim trôi chậm, lặp đi lặp lại trong đôi mắt Tịnh Ân.
Cô nhìn thấy anh mang đồ ăn đổ vào bồn rửa, rồi cầm bánh kem đến trước mặt cô và một cái buông tay nhẹ hững, bánh kem rơi xuống và một câu.
"Vô nghĩa."
Vô số lần lặp đi lặp lại trong đôi mắt Tịnh Ân, mắt cô nhìn về hướng anh rời đi, dù anh đã rời rất lâu nhưng trong đôi mắt cô ấy, hình bóng anh chỉ vừa mới rời khỏi.
Anh trở về chỉ để như thế thôi sao?
Giang Tịnh Ân đặt ra một câu hỏi, ngày hôm nay là ngày kỷ niệm vô cùng đặc biệt của hai người, anh trở về chỉ để như thế thôi sao?
Trở về chỉ vì muốn ly hôn với cô?
Cô vừa rồi đã hỏi anh rằng.
"Kỷ niệm không có ý nghĩa với anh phải không?"
Khi ấy, anh chẳng một chần chừ nào cả, anh đáp rất nhanh, rất thẳng thắng trong khi người hỏi thì lại run dại, trái tim Tịnh Ân lúc ấy bị chính cô bóp nghẹt lại, mới có thể đủ dũng cảm hỏi anh như thế.
Anh đã rất bình thản, đôi mắt mà Tịnh Ân nhìn sâu vào lúc đấy rất thành thật, cô hoàn toàn không nhìn ra được một chút tia do dự nào trong anh.
Anh thật sự rất muốn ly hôn với cô.
Giang Tịnh Ân hít sâu vào một hơi, đôi mắt đỏ hoe nhắm lại, một hơi hít sâu vào, mở mắt ra, ngồi xuống sàn bưng lấy khây bánh kem.
Tịnh Ân rơi vào trạng thái không cảm xúc nào nữa, cô bỏ đi chiếc bánh kem xấu xí vào thùng rác, lau dọn sàn nhà, lau sạch đi vết tích của chiếc bánh kem.
Bánh kem ấy giống như chưa từng tồn tại trong căn hộ này, Giang Tịnh Ân dọn dẹp bánh kem và sàn nhà xong, lại quay sang rửa bát, cô đứng bên bồn rửa, rửa những chiếc bát đĩa kia.
Giang Tịnh Ân hoàn toàn không có một cảm xúc nào đứng bên bồn, mắt nhìn những chiếc bát đĩa tròn vuông, hình ảnh anh mang từng đĩa đồ ăn đổ đi lại lần nữa xuất hiện trong tâm thức.
Chúng giống như những con dao nhọn đang thay nhau cắm cứa vào da thịt Tịnh Ân, cứ liên tục hiện hữu trước mắt dần dần chắt đứt trái tim mong manh của cô.
Giang Tịnh Ân lại nhắm chặt đôi mắt, hít thật sâu vào một hơi, cố gắng xua đi những hình ảnh kia, bàn tay có chút lạnh, mấy đầu ngón tay lạnh cóng, chậm chạp cầm lấy một chiếc đĩa.
Xã vòi nước, Giang Tịnh Ân rửa bát, gian bếp chỉ có tiếng nước chảy, lâu lâu sẽ có một cái hít thở thật sâu.
Hít thật sâu bằng mũi, thổi phù ra bằng miệng, Giang Tịnh Ân không khóc nữa...!Chỉ là mắt thật đỏ thật cay.
Một lúc rất lâu trôi qua, khi mà Tịnh Ân đã rửa xong chén bát ấy, Tiểu Vũ bồng Bông Cải về với nét mặt rất vô tư, hai người họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Về rồi đây" Tiểu Vũ bước vào nhà, nhìn thấy Tịnh Ân đang lau bàn, nói với âm giọng trong trẻo "Ái chà, vừa rồi em định dắt Bông Cải xuống cửa hàng ở dưới nhà ăn kem thôi, thế mà thảo nào con bé đòi đi chơi nên là tụi em đã đi một vòng, về có hơi trễ a."
"Không sao" Giang Tịnh Ân mặt vẫn cắm xuống, tay cầm khăn lau mặt bàn.
Cớ sự đột nhiên rời đi rồi trở về thật trễ của Tiểu Vũ vừa hay lại tốt cho cô và Bông Cải, Tiểu Vũ mang Bông Cải đi thật vừa đúng lúc.
Liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy ai khác ngoài Tịnh Ân, Tiểu Vũ hỏi.
"Ơ...!Anh trai em đâu rồi? Ở trong phòng à?"
Tịnh Ân vẫn cắm mặt xuống bàn, chỉ là khi nhắc đến người kia, tay cầm chiếc khăn lau khựng lại một điểm, nhanh chóng xoay đi vào bếp nói.
"Anh ấy bận, vừa rồi trở về lấy tài liệu rồi đi ngay."
"À..." Tiểu Vũ vờ gật gật đầu, nhìn bộ dạng Tịnh Ân lay hoay lau chùi bếp nấu, mặc dù bếp nấu rất sạch sẽ nhưng Tịnh Ân vẫn lau lau chùi chùi, mặt cắm cúi xuống bàn bếp không hề ngước lên.
Hành động của Tịnh Ân giống như đang trốn tránh ánh nhìn của Tiểu Vũ.
Thật ra Tiểu Vũ cũng biết, vì gian bếp vốn đã rất sạch sẽ rồi, không cần phải lau chùi nữa.
Ánh mắt Tiểu Vũ trùng xuống, nhìn Bông Cải buồn ngủ đến gục gật trên tay, Tiểu Vũ khẽ nói.
"Chị cho cái Cải ngủ đi nè, con bé vừa rồi đi chơi hăng say quá nên muốn ngủ rồi."
Giang Tịnh Ân đang lay hoay, nghe Tiểu Vũ nói vậy, Tịnh Ân cũng không thể né được, môi mím lại, buông ra khăn lau, lủi thủi nhìn xuống mặt đất hít thở vài hơi rồi mới đi ra.
Bước đến trước mặt Tiểu Vũ, Giang Tịnh Ân vẫn không nhìn lên, mặt chỉ cắm xuống, hai hàng mi rũ che đi đôi mắt hoen đỏ, Tịnh Ân vươn ra hai tay ôm lấy Bông Cải.
"Chị vào cho Cải ngủ, em cứ thoải mái đi, em có thể ngủ ở phòng kia."
Tịnh Ân chỉ bừa về phía các dãy phòng ngủ, Tiểu Vũ hì hì đã hiểu.
Giang Tịnh Ân ôm con liền quay ngoắc đi, nhanh chóng đi vào phòng.
Bóng dáng nhỏ lủi thủi ôm đứa con trên tay, bước đi gấp rút chỉ muốn thật nhanh để lánh đi.
Chị đang muốn trốn, không muốn cho Tiểu Vũ nhìn thấy gương mặt của chị.
Nhưng Giang Tịnh Ân nào biết, gương mặt của Tịnh Ân lúc này chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng thấy được, không cần phải tốn nhiều thời gian để nhìn ra, chỉ cần thoáng một cái cũng đủ.
Bởi gương mặt chị tái miết không một giọt máu, đôi mắt sưng tấy đỏ hoe, hai hàng mi rũ xuống còn ươn nước mắt, cánh mũi chị cũng đỏ, mũi chị bị nghẹt làm cho giọng cũng khàn.
Tiểu Vũ đâu cần nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được gương mặt không vui ấy.
Phải là đau đớn như thế nào mới mang gương mặt không vui kia?
Thật đáng cười khi mà...
Tình yêu của chúng ta thật đáng tự hào, thật đáng ngưỡng mộ.
Tình yêu của chúng ta là vĩnh cữu vĩnh hằng, chẳng gì có thể đánh bại, kể cả là thời gian, kể cả là sinh ly tử biệt.
Tình yêu của chúng ta không thể bị đánh bại bởi bất cứ thứ gì, chỉ là...!Bị đánh bại bởi chúng ta.
Còn tiếp...
_ThanhDii.
Danh Sách Chương: