• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cho dù cô có ngủ với người khác thì cô cũng chẳng sai, vì đây là công bằng.
Giang Tịnh Ân nhảy thót lên hôn anh chàng đang ngơ đến ngốc kia, âm thanh giày da lập tức dậm lên mặt đất tiến tới.
Anh chàng bị hai vợ chồng doạ đến trắng mặt, hai tay vội vàng đẩy vai Tịnh Ân, nhưng Tịnh Ân túm chặt ngực áo anh chàng, không cho anh chàng lui, ngang bướng hôn.
Trần Vu Hạo bước đến chỗ hai người, tách hai người tránh ra, bàn tay tùy ý xô đẩy Tịnh Ân ngã xuống giường ngủ, anh xoay đầu nhìn anh chàng đang hoảng, nói với âm giọng nhẹ hững lại lạnh băng.
“Về đi.”
“Vâng…” Anh chàng vội vã xoay đầu, chạy nhanh ra khỏi căn hộ.
Trần Vu Hạo xoay lại nhìn Tịnh Ân ngã trên giường, trên người cô đúng là đầy mùi rượu, anh đứng từ phía cánh cửa cũng có thể ngửi được, bây giờ mùi rượu càng nồng hơn.
Giang Tịnh Ân ngã uỵch xuống giường, đầu cô choáng váng, Tịnh Ân nhắm chặt mắt để cố định tâm trí, trừng mắt ra vội lật đật ngồi dậy, nhìn bóng lưng vội vã rời đi của anh chàng kia, cô đứng dậy muốn đối lý với anh.

Nhưng Tịnh Ân choáng quá, khó khăn lắm mới đứng dậy được, Trần Vu Hạo lại vung tay đẩy cô ngã xuống giường lần nữa.
Giang Tịnh Ân cảm giác đầu óc thật đau, cô nằm gục trên giường, cái đẩy ngã đó gần như đẩy văng đầu não ra ngoài, Tịnh Ân bậm chặt môi, đau đến không thở được, tức giận hít vào mấy hơi, lật đật đứng dậy thêm lần nữa, Trần Vu Hạo vẫn vung tay đẩy ngã cô xuống giường.
“Anh làm cái gì vậy?” Tịnh Ân phát cáu hét lên, hai tay chống đỡ đệm giường cố gắng đứng dậy, nhìn anh truy vấn.
“Anh muốn cái gì nữa đây? Tôi tìm đàn ông cũng không được sao?”
“Em tỉnh táo một chút được không?” Trần Vu Hạo vung tay lần nữa đẩy cô xuống cùng một tiếng quát lớn.
Giang Tịnh Ân lại ngã xuống giường ngủ, thân thể mềm nhũng ngã đập xuống chăn đệm, men rượu làm cho đầu óc cô rất choáng, đứng lên ngã xuống mấy lần như thế khiến cho tâm trí đảo loạn, lần này ngã xuống, Tịnh Ân choáng đến không thể nâng thân mình nhỏm dậy nữa.
Cô gục trên giường, đôi mắt mở to dần dần đỏ hoe, Tịnh Ân xoay đầu nhìn anh, mái tóc rũ xoã lung tung, những sợi tóc dính trên gương mặt.

Tịnh Âm vuốt khẽ mái tóc, vuốt những mái tóc án trên gương mặt xuống, cô nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng làm cho đôi mi long lanh xót xa.
Lần này cô không nâng người dậy nổi nữa, cô chỉ có thể nhỏm thân mình nhìn người phía trước, nhếch ra nụ cười bi đát thắc mắc chua chát.
“Vu Hạo… Tôi rất tỉnh táo” Tịnh Ân nuốt nuốt nước mắt, cố gắng đẩy người nhỏm dậy, lần nữa đứng lên trước mặt anh, cô thốt lên đầy ai oán.

“Anh có thể ra ngoài tìm phụ nữ thì tôi cũng có thể tìm đàn ông, anh có tư cách gì mà cấm tôi?”
Trần Vu Hạo nhìn đôi mắt đỏ hoe uất ức kia, lần này anh không đẩy cô nữa, mà chỉ đứng im với đôi mắt trừng lớn.
“Em có thôi hồ đồ đi không?”
“Không…” Giang Tịnh Ân đáp rất nhanh, nước mắt chảy xuống cô liền vội cúi đầu, bàn tay nhỏ nâng lên lau chùi hai gò má, hít vào một hơi sụt sịt, cản được nước mắt, lau đi vết hoen ố trên gương mặt, Tịnh Ân mới dám ngẩn đầu nhìn anh.
“Tôi không có hồ đồ, tôi hoàn toàn tỉnh táo” Giang Tịnh Ân nhìn người đàn ông ngay trước mặt, nhìn lòng ngực ấm áp kia, Tịnh Ân chỉ muốn nhào vào ôm lấy.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ ôm lấy rồi rút vào lòng anh, nhưng bây giờ tất cả đều khác rồi.
Tịnh Ân không dám ôm lấy lòng ngực đầy gai góc đó, cô nhìn người đàn ông mà cô yêu đến ngây dại, bi ai oán trách.
“Suốt mười năm qua, tôi không có làm gì sai cả, tôi chưa từng làm điều gì sai trái với anh, nhưng mà anh thì sao?” Giang Tịnh Ân giơ lên nắm đấm nhỏ bé, hai tay vung vào lòng ngực anh đánh một cái oán trách.
“Anh thì sao? Anh có người khác” Đánh thêm một cái, bao nhiêu tủi thân than oán.
“Anh vì người khác mà vứt bỏ tôi, vứt bỏ Bông Cải” Đánh thêm một cái, lại thêm một cái và một cái nữa.
"Anh vì người khác mà vứt đi mười năm của chúng ta!
Tịnh Ân dùng hết sức vung nắm đấm vào lòng ngực anh, hai nắm đấm nằm trên vòm ngực rộng buông ra nắm lấy ngực áo siết.
Trần Vu Hạo nhìn gương mặt đỏ hoe tràn trề nước mắt, những giọt long lanh theo oán tránh của cô mà chảy xuống, oán tránh đủ rồi.
“Đáng sao?” Cô khẽ hỏi.
Vì người khác mà vứt đi tất cả những cố gắng bao năm qua, vứt đi tình yêu của cô, của Bông Cải, đáng lắm sao?
“Đáng để vứt bỏ như vậy sao?”
Tịnh Ân mếu máo đến nhăn nhó gương mặt xinh đẹp, uất ức hai gò má đỏ bừng, vì tức giận hay là vì men rượu nồng mà làm cho mặt cô đỏ, mắt cũng đỏ, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Trần Vu Hạo chỉ im lặng, anh không biện minh cũng không giải thích, để cho cô vung từng nắm đấm yếu ớt vào mình, đến khi cô ngừng oán trách, cô chỉ nắm lấy áo anh, yếu ớt như người không xương bám víu áo anh hỏi.
Vu Hạo không thể trả lời, giây phút này trái tim anh đã đi đến bờ vực sâu thẩm, anh giống như đang đứng ở một cột đá cao vạn trượng, chiếc cột đá chỉ đủ chứa đựng đôi chân anh, xung quanh anh là vực thẩm, chỉ cần nhích chân một chút, anh sẽ rơi xuống vực sâu tăm tối ấy.


Anh chẳng thể tiến lên mà cũng chẳng thể lùi bước, chỉ có thể đứng im một chỗ, nhìn cô nức nở ghì chặt áo anh, anh muốn ôm lấy cô dỗ dành một chút.
Nhưng nếu bước đến ôm cô, đó chính là rơi xuống vực thẩm.
“Vu Hạo… Chúng ta không thể như lúc trước được hay sao?”
Giang Tịnh Ân dù đã đi đến tuyệt vọng, cô vẫn cố níu lấy anh, dù anh khiến cho cô đau đến tâm tê phế liệt, trong trái tim cô vẫn có một hi vọng nhỏ nhoi hướng về anh.
Trần Vu Hạo ngắm nhìn gương mặt khả ái đầy nước mắt, anh nhìn thấy trong đôi mắt cô là tia hi vọng mong manh.
“Không” Nhưng anh chẳng thể nắm lấy hi vọng đó, tuyệt tình đáp một âm rất nhỏ nhưng đủ để cho cô nghe.
Tịnh Ân vẫn không buông bỏ, tia hi vọng trong mắt cô vụt tắt nhưng vẫn yếu ớt mong chờ.
“Chúng ta… Nhất định phải ly hôn sao? Không ly hôn được không? Còn có Bông Cải nữa mà…”
Vu Hạo lặng người, đôi bàn tay trong hư vô nắm chặt thành quả đấm, nuốt xuống một ngụm đau đớn đáp rất khẽ.
“Bông Cải sẽ theo em, anh không tranh quyền nuôi con, mọi thứ anh đều chuẩn bị cả rồi, chỉ cần em ly hôn thôi.”
“Anh đều chuẩn bị cả rồi?” Tịnh Ân lặp lại một cách ngốc nghếch, vì rõ ràng cô vẫn chưa đồng ý ly hôn, ấy vậy mà anh lại chuẩn bị cả rồi.
“Em vẫn chưa đồng ý ly hôn kia mà…” Sao anh lại có thể chuẩn bị tươm tất rồi, chỉ cần chờ cô ly hôn thôi sao?
“Sao anh lại có thể tuyệt tình đến như thế?” Tịnh Ân đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng chưa đủ sẵn sàng để nói đến chuyện ly hôn, cô run rẩy hỏi anh, giọng chỉ toàn nước mắt.
“Sao anh lại nhẫn tâm như vậy?”
Tịnh Ân nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, nhưng cô chỉ thấy trong anh là một màn tĩnh lặng, hoàn toàn không một do dự nào.
“Tịnh Ân” Giọng anh rất khẽ, rất nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Ân Ân à, ly hôn thôi.”
Rõ là gọi tên cô rất nhẹ nhàng, nhưng hoàn toàn không ấm áp nữa.
“Được…” Giang Tịnh Ân khẽ cười, cô không đôi co với anh nữa, nếu anh mong mỏi như vậy, Tịnh Ân phải thành toàn cho anh thôi, nhưng cô mong rằng anh cũng phải thành toàn cho cô.
Mong anh hãy hoàn toàn giết chết tình yêu của cô đi.

“Em sẽ ly hôn với anh, cho nên anh hãy để cho em buông thả mình hôm nay đi.”
Trần Vu Hạo lặng người, cô đồng ý ly hôn, anh đáng lẽ phải vui mừng, nhưng câu nói phía sau làm cho mi tâm anh muộn phiền.
Anh biết rõ cô đang nghĩ chuyện gì.
“Em đừng ngốc như vậy.”
“Vu Hạo…” Tịnh Ân gọi anh cũng thật khẽ, hai tay buông ra ngực áo của anh, chúng bị siết nhăn nheo, Tịnh Ân lui về sau một bước cách rời anh một chút, giọng cô vừa nhỏ vừa run, đôi mắt tròn đẫm nước mắt thỉnh cầu.
"Cho em buông thả đi, em mới có thể đủ bình thản để ký đơn ly hôn với anh.

Em mới… Có thể vứt bỏ tình cảm này, mười năm đối với anh rất dễ dàng vứt bỏ, còn em thì không.
Vu Hạo… Em không giống anh.

Em không thể dễ dàng từ bỏ như thế, trừ khi em buông thả thân mình tìm tới người khác.
Cho nên… Anh đừng cản em…
Nếu mà anh ngăn cản em, em sẽ có suy nghĩ rằng anh vẫn còn quan tâm em, em sẽ nghĩ rằng anh vẫn còn thương em nên mới không cho phép em tự hủy hoại mình, thế nên…
Vu Hạo… Anh đừng ngăn em, em sẽ nghĩ là anh còn thương em đấy.

Cho nên là… Anh mặc kệ em đi!
Xong đêm nay rồi, ngày mai em sẽ ký đơn ly hôn với anh."
Giang Tịnh Ân nói rất khẽ, từng lời nói nhẹ nhàng như mũi dao găm đâm chọt vào lòng ngực Vu Hạo.

Khiến cho gã đàn ông tuyệt tình bấy lâu trở nên ngơ ngẩn, anh nhìn cô bằng đôi mắt đau khổ làm sao.
Tịnh Ân lau chùi nước mắt, không còn gì để nói nữa, mũi chân hướng lên, lướt qua người anh bước ra ngoài.
Hôm nay cô bắt buộc phải bước ra khỏi những nguyên tắc của mình, nếu muốn ngày mai cô đủ dũng khí ký tên vào đơn ly hôn.
Giang Tịnh Ân bước ra khỏi phòng ngủ, từng bước chân nặng trĩu bước đi, nước mắt vừa chùi lại tí tách chạy trên gò má.


Chưa bao giờ cô hi vọng đoạn đường từ phòng ngủ ra khỏi căn hộ sẽ dài ra thêm nữa, để cô có thể bước chậm một chút, lâu thêm một chút để… Đợi anh đi ra ngăn cản mình.
Anh ngăn cản chứng tỏ cho anh còn để tâm đến cô, vậy nên cô đã mong mỏi anh chạy đến ngăn cản cô, nhưng Tịnh Ân đã đi đến cửa nhà chính, Vu Hạo cũng không xuất hiện.
Tịnh Ân đã nhận ra, trái tim anh đã thật sự thay đổi, cô đã bước rất chậm nhưng anh vẫn không chạy ra ngăn cản.
Cô đã tận mắt nhìn thấy anh và cô gái khác ôm ấp nhau trên chính giường ngủ của mình, vậy mà giờ đây cô vẫn còn hi vọng.
Tịnh Ân, cô vẫn còn ôm hi vọng điều viễn vong nào vậy?
Đôi vai Tịnh Ân run lẩy bẩy, hai bàn tay lạnh ngắt cũng phát lên cơn run dại, nâng lên bàn tay chạm chốt cửa.
Giang Tịnh Ân kéo cánh cửa mở ra một khoảng không, đột nhiên cánh cửa lại bị đẩy ngược đóng sập lại.
Tịnh Ân nhìn thấy bàn tay to hằn hộc những sợi gân xanh chống trên cánh cửa, cô vui mừng nhưng chưa kịp quay người lại, một tay to lớn khác đã ôm lấy bụng Tịnh Ân, kéo cô lui ngược về sau.

Lưng chạm vào lòng ngực anh, Vu Hạo rút tay khỏi cánh cửa đưa lên gương mặt cô.
Bàn tay to lớn bịt lại miệng Tịnh Ân, cô không thể lên tiếng, hơi thở anh bên lỗ tai khàn khàn.
“Em muốn tìm đàn ông, tôi cũng là đàn ông, tôi tiếp em.”
“…” Ý Tịnh Ân không phải như vậy, ý cô muốn nói là người đàn ông khác không phải anh, là anh thì có thay đổi gì kia chứ?!
Tịnh Ân muốn phản kháng, nhưng miệng bị bịt chặt, muốn ngoái về sau nhìn anh cũng không thể, bàn tay to kia nắm chặt miệng cô giữ ở phía trước.
“Đường tôi vạch ra, tại sao em không đi?”
Giang Tịnh Ân chỉ có thể nhìn cánh cửa phía trước, cô muốn phản kháng nhưng chỉ có thể ưm ưm vô nghĩa.
“Tôi nói em nghe này Ân Ân, đàn ông khắc nghiệt lắm.”
Trần Vu Hạo thều thào, hơi nóng hừng hực thổi trên vành tai làm cho Tịnh Ân rùng mình, anh thở ra một hơi nặng trĩu, gằn từng âm oán giận.
“Tôi càng khắc nghiệt hơn.”
Cô muốn tìm đàn ông, anh sẽ làm đàn ông cho cô, đàn ông luôn khắc nghiệt, nhưng anh càng khắc nghiệt hơn.
Còn tiếp…
(P/s Dii lúc này thì chỉ thiên về cảm xúc nu9 thôi, sau này mới đến cảm xúc của nam9, cho nên bây giờ chỉ thấy tội nu9 thôi.)
_ThanhDii.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK