• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phòng thư ký, La Mỹ Tuệ ngồi trên ghế tựa, mặt mày cau có, khó chịu.

Nhờ Lâm Huyền Du đi mua cho một hộp cơm mà đi lâu vậy không biết.
Bây giờ còn có thêm một người khó xử lí nữa, cô ta đúng là tức điên đầu mà.
Cô gái xinh đẹp ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha cạnh đó mất kiên nhẫn lên tiếng trách cứ: “Cô bảo là anh Hàn Phong, rốt cuộc bao giờ mới về hả?”
Rồi ràng là chữ “hả” cô ta cố ý nhấn mạnh làm La Mỹ Tuệ phải sợ hãi.

La Mỹ Tuệ cũng không biết vì sao thần la sát này hôm nay lại chạy đến đây nữa.
Cô ta cười tươi lấy lòng cô gái kia: “Cái đó… Khương Ly tiểu thư, cô cũng biết đó, công việc của tổng giám đốc rất bận.

Tôi không nói dối cô, tổng giám đốc thật sự đã đi bàn chuyện làm ăn rồi ạ.”
Vị Khương Ly tiểu thư nào đó thật sự là không vui.

Mặt mày đen xì khó coi, cô ta mất công đến đây chỉ vì gặp anh Hàn Phong của mình, trên đường còn bị một con nhà quê nói xiên.


Vậy mà cô ta ngồi đây nửa tiếng rồi, chẳng thấy người đâu cả.
Thật là tức chết mà!
Nhưng mà, ba của cô ta đã nói, Khương gia mà bám được Dương thị thì một bước thành phượng hoàng.

Hai gia tộc Dương gia và Khương gia giao tình khá tốt nếu không ông ta cũng không nghĩ đến việc để con gái mình đi dụ dỗ Dương Hàn Phong.
Khương Ly thì khác, cô ta từ nhỏ đã luôn ngưỡng mộ Dương Hàn Phong.

Sau này muốn được anh cưới làm vợ chứ không phải giống như những người khác, là hôn nhân chính trị.

Mà thứ cô ta muốn là một hôn nhân có tình yêu.
Tiết là từ trước đến nay, Dương Hàn Phong chưa bao giờ đặt cô vào mắt.

Còn ngay trong lễ sinh nhật mười tám của cô ta, tuyên bố với toàn thể mọi người là cho dù có lấy ma làm vợ cũng không lấy Khương Ly làm vợ.
Lúc đó, trước bao nhiêu người cô ta bị bẽ mặt.

Nỗi nhục này Khương Ly làm sao có thể quên nhưng vì lợi ích gia tộc, cô ta chỉ đành ngậm ngùi mà bỏ qua.
Việc năm đó làm nỗi nhục cho thiên hạ cười chê.

Cũng may Khương gia bảo ra vài trăm triệu đã dẹp yên vụ này.
Khương Ly càng nghĩ càng tức.

Cô ta yêu Dương Hàn Phong như vậy, rốt cục đến một cái liếc anh cũng không cho cô ta.
Cô ta hắt giọng quát La Mỹ Tuệ: “Bao giờ anh ấy về?”
La Mỹ Tuệ giật mình, run cầm cập.

Trước mặt vị Khương Ly tiểu thư này, cô ta không dám thở mạnh.
Ai ai cũng biết, đại tiểu thư Khương gia tính tình sáng nắng chiều mưa, khó chiều lại rất ích kỉ, đố kị người khác.


Từ nhỏ đã được Khương gia nuông chiều mà lớn lên, trong mắt cô ta mọi người cũng chỉ là cọng rơm không đáng để ý.
Làm phật ý cô ta chính là đụng tới Khương gia.

La Mỹ Tuệ làm gì có gan đó, cô ta cúi đầu cung kính với Khương Ly: “Tôi cũng không biết tổng giám đốc bao giờ xong việc ạ.”
Khương Ly giận cá chém thớt, tức giận mà quát mắng La Mỹ Tuệ: “Cô là thư ký, đến cả lịch trình của anh Hàn Phong cũng không biết thì giữ lại làm gì? Đúng là phế vật mà!”
Cứ nghĩ đến việc bị một con nhãi ranh nói xỏ, cô ta tức đến nổi hai mắt đỏ ngầu, cũng chẳng thèm giữ hình tượng thiên kim tiểu thư cao quý mà quát mắng người khác như người đàn bà đanh đá.

Chỉ cần gặp lại con nhóc lúc này, cô ta sẽ nhào vô mà đánh nó, mà xé nó!
La Mỹ Tuệ cúi gầm đầu, mặt mày đầy sợ hãi, cố gắng trấn an Khương Ly: “Tiểu thư, rồi tổng giám đốc sẽ hiểu ra tấm lòng của ngài thôi mà!”
Ha!
Hiểu ra tấm lòng?
Khương Ly bao nhiêu lần tỏ ra nào là một cô gái đáng thương, một người quật cường, hoạt bát.

Tất cả cô ta đều thử, nhưng Dương Hàn Phong càng ngày càng tránh xa cô ta hơn.
Đến bây giờ, gặp mặt nhau cũng khó.
Cô ta đã thề, đời này nhất định phải gả cho Dương Hàn Phong làm thiếu phu nhân, ngồi trên vạn người!
Nhưng bây giờ thì khó rồi.

Đến gặp mặt, người ta cũng không chịu gặp nói gì đến bồi đắp tình cảm chứ?
Cạch!

Cửa phòng mở ra, một thân ảnh nhỏ nhắn, nhanh nhẹn đi vào.

Tóc tai gọn gàng, trên người mang theo hương hoa tử đằng thoang thoảng, nhẹ nhàng.
Lâm Huyền Du vừa từ ngoài đi vào, mồ hôi trên áo vẫn còn lấm tấm.

Gò má vì nóng mà ửng đỏ, trên mặt đáng yêu đầy nét tươi cười, lúc cười đôi mắt cong lên thành đường trăng khuyết, vô cùng hấp dẫn.
Một loại hấp dẫn trở nên quyến rũ làm người ta ao ước.
Lâm Huyền Du đi tới bàn, đặt hộp cơm lên bàn, nhìn La Mỹ Tuệ tươi tắn: “Cơm của chị.”
La Mỹ Tuệ ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi cúi đầu: “Cảm ơn cô.”
Vừa bước vào phòng, cô đã chú ý đến sự có mặt của Khương Ly.

Không ngờ thật là có duyên.
Cô gái này vừa này đòi móc mắt Lâm Huyền Du ra, bây giờ thì ngồi đó trừng mắt cô chằm chằm, cứ như cô ta vừa mới ăn cắp thứ gì rất quan trọng với cô ta vậy.
Lâm Huyền Du nhìn cô ta tươi cười chào hỏi: “Thật trùng hợp nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK