• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người đàn ông đó không ai khác mà là Dương Hàn Phong.

Anh hôm nay đến phòng của Vương Minh Triết cũng là trưởng phòng nhân sự để nói chuyện quan trọng.
Không ngờ Vương Minh Triết lại bận việc với cô bạn gái nên sẽ không thể về tập đoàn.

Dương Hàn Phong định về văn phòng nhưng mà ở đó lại có thư ký đang bận việc tra cứu kết quả nên anh đành ngáng chân lại đây.
Định nhắm mắt một chút không ngờ lại bị cô gái trước mặt đây quái rối nên Dương Hàn Phong có chút khó chịu, mặt mày u ám khiến ai nhìn cũng biết tổng giám đốc đang nổi cơn thịnh nộ rồi.
Lâm Huyền Du ngồi đó nghĩ ngợi lung tung.

Cô đi phỏng vấn ở lúc trước chỉ có một mình nên được nhận.

Cô còn nghe nói tập đoàn Dương thị tuyển nhân viên rất nghiêm ngặt.
Ở đây có Lâm Huyền Du và cả anh ta nữa, lỡ đâu anh ta kinh nghiệm và kinh thức hơn cô thì chắc chắn Lâm Huyền Du sẽ bị loại ngay vòng giữ xe.
Lâm Huyền Du khẽ đưa mắt liếc nhìn Dương Hàn Phong, khuôn mặt tuấn tú như vậy, quần áo cũng xịn nữa.


Chẳng giống cô, quần áo rẻ tiền mới mua ngoài chợ hôm qua.
Nhìn đi nhìn lại cũng thấy anh ta lớn tuổi rồi!
Ông chú này có rất nhiều kinh nghiệm đây.

Vậy thì Lâm Huyền Du sẽ bất lợi rồi!
Càng nghĩ Lâm Huyền Du càng không phục.

Nhất định cô phải vào làm nhân viên của tập đoàn Dương thị, có như vậy mới làm cho Lâm Tư Tuyết tức chết được chứ.
Lâm Huyền Du quyết định sẽ không chịu thua người đàn ông trước mắt.

Cô khẽ liếc nhìn anh ta, khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan tinh xảo như một người mẫu vậy, thân hình cũng rất tốt.

Tuyển nhân viên không chỉ có kinh nghiệm, kiến thức mà còn có chấm cả ngoại hình, anh ta đẹp như vậy thì làm sao Lâm Huyền Du thắng đây.
Cô liếc xéo anh, khuôn mặt bình tĩnh tỏ vẻ ghét bỏ.

Dương Hàn Phong nhìn cô đang liếc mình, lại còn nhìn bằng khuôn mặt ghét bỏ thì ánh mắt hơi nheo lại, tò mò mở miệng: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng không đáng sợ như vừa nãy mà còn mang theo chút hứng thú nhỏ.

Lâm Huyền Du trợn mắt nhìn anh, cô hất cao cằm, ưởng ngực tự tin: “Tôi nói anh biết, tuy không biết anh là ai? Kinh nghiệm như thế nào? Nhưng chắc chắn tôi mới là người được nhận vào làm!”
Anh đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt thích thú đến lạ.

Lần đầu tiên có người nói chuyện với Dương Hàn Phong bằng cái kiểu đó, mà còn tự tin như vậy.

Anh hiếu kỳ không biết cô nhóc này ăn gan hùm mật gấu gì mà gan lớn như vậy.
Vẫn cái mặt không thản nhiên đó, cái giọng mang chút lười biếng: “Cô dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Lâm Huyền Du bĩu môi, hừ một tiếng rồi ngước mặt khiêu khích hỏi lại anh: “Sao lại không dám?”

Cô đây là biết mình nói chuyện với ai không vậy?
Giọng nói hùng hồn như vậy, tới khi biết anh là ai chắc không biết mặt Lâm Huyền Du sẽ như thế nào nhỉ?
Dương Hàn Phong vươn vai đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Dáng người đúng chuẩn, đi đứng toát lên vẻ thuần thục và sang trọng như một đại thiếu gia nhiều tiền lắm của.

Trước khi đóng cửa còn bỏ lại cho cô một câu.

“Là tôi không bằng cô! Nên nhường lại cho cô!”
Lâm Huyền Du lè lưỡi, lêu lêu: “Biết thì tốt! Anh đi đi tôi không tiễn nha!”
Dương Hàn Phong cong môi cười rồi đóng cửa lại.

Đứng ngoài cửa, anh ngả lưng vào cánh cửa, cầm điện thoại điện cho ai đó.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, chẳng cho người kia nói tiếng nào, Dương Hàn Phong đã lạnh lùng nói: “Cô gái phỏng vấn hôm nay làm trợ lý riêng cho tôi!”
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, chỉ thấy anh im lặng không nói gì rồi rất nhanh cúp máy.
Vương Minh Triết ở đầu dây bên kia đang dỗ bạn gái mình thì Dương Hàn Phong gọi đến làm anh ta mất hết cả hứng.

Đã vậy, Dương Hàn Phong còn báo anh phải cho cô gái hôm nay đi phỏng vấn làm trợ lý riêng.
Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.


Có khi nào tảng băng ngàn năm tan rồi không?
Bạn gái của Vương Minh Triết là An Mộc Nhiên ngồi bên cạnh cũng nghe hết cuộc nói chuyện này, An Mộc Nhiên cười tủm tỉm.
Vương Minh Triết nhìn bạn gái mình cười thì ôm lấy An Mộc Nhiên rồi hỏi: “Sao vậy em yêu?”
An Mộc Nhiên chỉ cười không nói gì thêm.

Vương Minh Triết được đà lấn tới: “Không giận nữa à?”
An Mộc Nhiên nhìn anh ta rồi thở dài một hơi: “Không giận nữa! Em đói rồi!”
Vương Minh Triết vội vàng đứng dậy, xoay đầu cô ấy chiều chuộng, giọng nói cưng chiều: “Anh đi nấu cho em!”
Nói xong, Vương Minh Triết đi vào bếp để An Mộc Nhiên ngồi ăn trái cây.

Anh ta chắc chắn phải cảm ơn Lâm Huyền Du rồi.
May là Lâm Huyền Du đến nên Dương Hàn Phong mới gọi điện thoại đến cho anh ta, Vương Minh Triết chưa gặp mặt Lâm Huyền Du nhưng chắc chắn cô là thần may mắn của anh ta.
Hồ sơ của Lâm Huyền Du, anh ta nhất định sẽ thông qua!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK