Khương Ly ngã nhào dưới đất, cô ta không ngờ tới rằng Dương Hàn Phong sẽ né.
Thật mất mặt mà!
Trước kia Khương Ly biết anh không thích cô ta nhưng sẽ không bao giờ né tránh, đơn giản là do nể mặt ông cụ Khương.
Cô ta ngẩng đầu, tóc tai rối loạn.
Trước mặt là cảnh Dương Hàn Phong nắm tay Lâm Huyền Du hỏi han vô cùng ân cần.
Còn có biểu cảm kia nữa, yêu chiều như bảo bối.
Khương Ly tức điên, cô ta đứng dậy chất vấn Dương Hàn Phong: "Dương ca ca, chuyện này là thế nào?"
Giọng cô ta nghẹn ngào như sắp khóc, cứ như vừa bị trà xanh cướp bạn trai.
Dương Hàn Phong bình thản đáp: "Như Khương tiểu thư thấy đó."
Bây giờ thì Lâm Huyền Du hiểu câu nói vừa nãy của anh rồi.
Hóa ra là mang cô ra lảm bia đỡ đạn.
Đúng là đào hoa!
Nhưng mà phận làm nhân viên thì phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt mới được.
Lâm Huyền Du khoác tay anh, đầu nhỏ đặt trên vai anh, còn ra sức cọ hai cái.
Sau đó nhìn Khương Ly mà mỉm cười khiêu khích một chút.
Khương Ly nhìn không nổi nữa, hai tay bấu đến đỏ, mặt lúc xanh lúc đỏ vô cùng bức xúc.
Chẳng phải là con nhỏ khố rách áo ôm kia sao?
Nghèo như thế mà còn đòi trèo cao!
Còn tưởng mình là phượng hoàng sao?
Cũng chỉ là con chim sẻ mà muốn tung hoành bầu trời?
Vậy mà còn dám thân mật với Dương Hàn Phong.
Thật khiến cô ta tức điên mà.
Khương Ly cười khinh, ánh mắt căm ghét nhìn cô, giọng đầy mỉa mai: "Cô đừng có mà tự cao.
Dương ca ca chỉ là nhất thời thấy cô thú vị.
Sau này sẽ chán, cô đừng có mà đề cao bản thân!"
Dương ca ca chỉ là nhất thời thấy cô thú vị!
Câu này của Khương Ly đánh trúng tâm lý của Lâm Huyền Du.
Cô cảm thấy bản thân đã có hảo cảm với anh nhưng mà lại lo lắng việc này.
Lâm Huyền Du che giấu biến hóa trong mắt.
Dương Hàn Phong không vui.
Trước lời nói của Khương Ly chắc chắn cô sẽ suy nghĩ.
Dương Hàn Phong mím môi nắm tay kéo Lâm Huyền Du quay, sau đó cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lâm Huyền Du bất ngờ mở to mắt trừng anh.
Đang lúc định giơ tay ra tát thì Dương Hàn Phong đã rời đi.
Nụ hôn của anh như chuồn chuồn đạp nước làm cho cô bất ngờ lại xấu hổ đỏ mặt.
Còn Dương Hàn Phong lại không thỏa mãn.
Nếu không phải ở đây có nhiều người, anh đã đè cô ra mà hôn đến điên đảo.
Khương Ly trố mắt mà nhìn, trong lòng bốc lên lửa giận ngun ngút.
Rõ ràng là Dương Hàn Phong mắc bệnh sạch sẽ lại còn hôn Lâm Huyền Du?
Hai mắt cô ta đều là tơ máu, tức giận đến nổi muốn xông lên xé rách mặt Lâm Huyền Du.
Giọng gào thét: “Con tiện nhân! Sao mày dám?”
Lâm Huyền Du định thần, về sau tìm cách trả lại cho anh cũng không muộn.
Cô hất tóc, tay cùng tay anh mười ngón đan xen, vô cùng thân mật.
“Khương tiểu thư, chú ý ngôn từ.”
Khương Ly không giữ được bình tĩnh, ngón tay chỉ vào mặt cô vô cùng thiếu lịch sự: “Tiện nhân như mày mà cũng đòi chỉ bảo tao?”
Lâm Huyền Du thổi thổi móng tay, mặt không đổi sắc mà đáp lại: “Khương tiểu thư, tương lai tôi chính là Dương phu nhân.
Cô mở miệng liền bảo tôi là tiện nhân, ngậm miệng cùng là tiện nhân, vậy trong mắt cô Dương gia là thứ gì?”
Khương Ly cứng họng, không biết nên nói gì.
Không ngờ Lâm Huyền Du lại tự nhận bản thân là Dương phu nhân tương lai.
Vậy còn cô ta?
Cô ta là cái gì?
Khương Ly theo Dương Hàn Phong lâu như vậy không thể chấp nhận việc Lâm Huyền Du là Dương phu nhân tương lai.
Dương phu nhân chân chính chỉ có thể là cô ta, Khương Ly.
Lâm Huyền Du mỉm cười vô cùng hạnh phúc: “Còn nữa Khương tiểu thư, chúng tôi dã bàn xong rồi.
Đám cưới có thể sẽ tổ chức vào tháng sau, đến lúc đó sẽ gửi thiệp.
Khương tiểu thư nhất định phải đến chung vui à nha!”
Cô nói xong vui vẻ kéo tay anh đi lướt qua Khương Ly.
Cô ta đứng bất động tự chỗ, cả người run rẩy, hai mắt đỏ hoe.
Từ nãy giờ xung quanh mọi người đều xem, có người chỉ người trỏ, bàn tán lời ra tiếng vào.
Khương Ly tức giận quát lớn: “Im mồm hết đi!”
Cô ta hôm nay trở thành trò cười cho mọi người đều nhờ ơn Lâm Huyền Du.
Khương Ly có chết cũng sẽ không quên ngày hôm nay.
Bên kia Lâm Huyền Du vui cùng vui vẻ.
Cô là hai lần khiến đại tiểu thư Khương Ly xấu mặt, trong lòng tự cảm thán bản thân.
Dương Hàn Phong nhìn cô như vậy thì nghiêng đầu sang hỏi: “Chuyện lúc nãy là nói thật sao?”
“Hả?”
Mặt Lâm Huyền Du ngơ ra, anh đành bất đắt dĩ mà nhắc lại: “Em làm Dương phu nhân.”
Cô nhớ lại, cả người khẩn trương vừa lo lắng: “Tôi chỉ đùa cho cô ta tức thôi.
Tổng giám đốc đại nhân, anh đừng ghi hận nha!”
Dương Hàn Phong kéo tay cô ra khỏi Khương gia, mặt mày vô cùng nghiêm túc: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Cục dân chính.”
Lâm Huyền Du lạnh mặt, không phải anh đưa cô đến đó để kiện cô phát ngôn bậy bạ đó chứ?
Cả người cô khẩn trương tột độ: “Đi cục dân chính làm gì?”
“Đăng ký kết hôn.”
“…”
Danh Sách Chương: