Tưởng Tốn choàng chăn xuống giường, rót một ly nước bưng trong tay.
Nước để qua đêm, âm ấm, cô uống từng hớp nhỏ hơn nửa ly, cổ họng rốt cuộc dễ chịu hơn một chút.
Tuyết chất đống trong vườn hoa đã được quét dọn sạch sẽ, người làm vườn đang tỉa hoa lá.
Tưởng Tốn rửa mặt xong, bưng bữa sáng đi đến vườn hoa, ngồi cạnh Thạch Lâm. Thạch Lâm liếc nhìn dĩa của cô, nói: “Sao hôm nay chú không có bánh donut?”
Tưởng Tốn cắn một miếng: “Vì chú không phải người đẹp.”
Thạch Lâm cười một tiếng: “Cháu thì chơi thân với mấy người trong bếp rồi.”
Tưởng Tốn ăn nửa cái bánh donut xong, hỏi: “Hôm qua mấy giờ chú về?”
“Hơn mười giờ thì phải, không để ý lắm.”
“Ở suốt trong bệnh viện sao?”
“Ở suốt.” Thạch Lâm nói, “Sáng sớm hôm qua cháu không có ở đây, người nhà Vương Tiêu lật tung cả khách sạn, nói Vương Tiêu cả đêm không về. Sau đó chị họ Vương Tiêu thấy không giấu được nên mới nói Vương Tiêu ở cùng Từ Kính Tùng.”
Tưởng Tốn uống một hớp sữa: “Tiếp đó thì sao?”
“Quá trình cụ thể thì không rõ lắm. Sau đó cháu gọi điện thoại, cả nhà họ mới yên ổn. Chú đi cùng đến bệnh viện, không bao lâu thì nhìn thấy Tôn Hoài Mẫn. Cháu tìm nó à?”
Tưởng Tốn nói: “Cô ta không phải người thân của Từ Kính Tùng sao.”
Thạch Lâm cười cười, nói tiếp: “Vốn là người nhà Vương Tiêu muốn báo cảnh sát, sau đó Tôn Hoài Mẫn tìm được họ, cãi nhau mãi đến tối.”
“Kết quả không báo cảnh sát?”
“Không báo.” Thạch Lâm nói, “Đoán chừng Tôn Hoài Mẫn đã nói gì đó.”
Tưởng Tốn hỏi: “Vậy tình hình của Vương Tiêu thế nào?”
“Không bị gãy chân, nhưng phải chống nạng. Tổn thương do giá rét cộng thêm trầy da, tay phải bong gân. Thể chất của con bé không tệ, truyền nước mấy ngày, bồi dưỡng hai tuần là có thể hồi phục, chỉ là bị dọa sợ thôi.”
Tưởng Tốn nói: “Cũng nên được dạy dỗ một lần.”
“Đúng rồi, hai người khách kia của cháu… tên gì ấy nhỉ?”
Tưởng Tốn hỏi: “Sao vậy?”
Thạch Lâm nói: “Hôm qua họ đã cứu người cả buổi, tối nay khách sạn ăn cơm tất niên, mời họ cùng đến đi.”
“Cháu hỏi họ thử.”
Thạch Lâm lại nói: “Ngày mai chú về.”
“Khi nào quay lại?” Tưởng Tốn hỏi.
“Không chắc nữa. Khách sạn có mọi người trông giúp chú, có lẽ chú sẽ ở nhà lâu hơn một chút.”
Tưởng Tốn gật gật đầu.
Thạch Lâm nhìn cô: “Cháu đón giao thừa cùng mọi người đi.”
Tưởng Tốn cười nói: “Sợ cháu lần đầu đón Tết một mình không quen sao?”
“Vậy cháu có quen không?”
Tưởng Tốn lắc ly sữa một cái, nói: “Yên tâm đi.”
A Sùng biết hết ngày mai là họ phải đi, hối hận mấy ngày nay đi thăm quá ít thắng cảnh, buổi sáng lúc thức dậy anh ta hỏi Hạ Xuyên: “Nếu ngày mai ông già kia cũng không biết, thì chúng ta cũng phải đi vào ngày mốt à?”
Hạ Xuyên nói: “Cậu cũng có thể ở lại đây.”
A Sùng la: “Chiếc xe của tôi làm thế nào đây, vẫn còn ở chỗ sửa xe đó!”
Hạ Xuyên liếc anh ta: “Không phải nói muốn đổi xe à?”
A Sùng vừa nhớ: “Được được được, đổi thì đổi, chờ lần này về sẽ đổi ngay lập tức!”
Tưởng Tốn tới đón người. Cửa xe vừa mở ra, sau tai liền có một tờ giấy được đưa đến. A Sùng nói: “Hôm nay sẽ đi tham quan mấy chỗ này.”
Tưởng Tốn nhìn lướt qua, hỏi: “Tham quan hết sao?”
“Tham quan xong cái nào hay cái đó!”
Tưởng Tốn dẫn họ đi hồ Điểm Hà trước.
Trời mưa phùn, thích hợp ngắm mây mù trên núi, quầng nước xao động trên mặt hồ nhất.
Trên vách đá bên cạnh hồ Điểm Hà có khắc chữ khổng lồ, bút pháp rồng bay phượng múa, ở giữa là một chữ “Hà”. Bên cạnh vách đá là một cái đình nghỉ mát đối diện hồ, một cây cầu gỗ bắc từ đình đến hồ.
Quầng nước xao động lan ra từng vòng, Tưởng Tốn nói: “Ở trong trồng sen, mùa hè, nơi này toàn là sen.”
Có mấy khách du lịch ngồi thả câu trên cây cầu gỗ và trong đình nghỉ mát, hoặc che dù, hoặc mặc áo tơi đội nón lá. A Sùng thấy hiếm lạ, hỏi Tưởng Tốn: “Họ mua áo tơi ở đâu vậy?”
Tưởng Tốn hất hất cằm: “Chỗ đậu xe ban nãy, anh không nhìn thấy có người bày sạp bán cái này à?”
A Sùng lập tức chạy vội tới.
Hạ Xuyên chờ A Sùng chạy xa rồi, hỏi: “Trong hồ có cá ư?”
Tưởng Tốn nói: “Có chứ.”
“Họ có thể câu sao?”
“Có thể câu.”
Hạ Xuyên cười: “Chỗ các cô không ngờ thú vị thật, còn là lần đầu tiên tôi thấy cho phép câu cá trong khu danh lam thắng cảnh đấy.”
Tưởng Tốn nói: “Tại sao không thể. Dụng cụ câu cá của họ thuê ở ngoài cổng, không mang cá ra ngoài thôi.”
Hạ Xuyên không đáp lại.
Tưởng Tốn cười cười, nói: “Đúng rồi, buổi tối khách sạn Lệ Nhân ăn cơm tất niên, ông chủ Thạch mời anh và A Sùng cùng tới tham gia náo nhiệt.”
“Mời chúng tôi ư?”
Tưởng Tốn giải thích một chút: “Anh và A Sùng đã cứu người.”
Hạ Xuyên cười nói: “Người chỗ các cô cũng rất thú vị.”
“Vậy anh có đi không?”
Hạ Xuyên còn chưa trả lời, A Sùng đã chạy về.
A Sùng đội nón lá, mặc áo tơi, trên tay còn bưng một đống, không nhìn kĩ mặt anh ta thì Tưởng Tốn hoàn toàn không nhận ra anh ta.
A Sùng tràn đầy phấn khởi: “Nào nào, mỗi người một bộ!”
Anh ta nhét một cái nón lá một chiếc áo tơi cho Tưởng Tốn, rồi nhét một chiếc áo tơi một cái nón lá cho Hạ Xuyên.
Tưởng Tốn: “…”
Hạ Xuyên: “…”
A Sùng nói: “Mau thay đi, đừng làm mất hứng!”
Tưởng Tốn không chịu thay. Cô ôm đồ đứng một bên.
Hạ Xuyên lật lật nón lá, lại liếc nhìn Tưởng Tốn.
A Sùng đang xúi giục cô, vẻ mặt cô ẩn nhẫn.
Hạ Xuyên cười một tiếng, đội nón lá, mặc áo tơi vào, khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Anh đi đến trước mặt Tưởng Tốn, rút lấy nón lá của cô. A Sùng la: “Cậu làm gì đó…”
Nón lá được để lên đầu Tưởng Tốn, Hạ Xuyên nói: “Rất giống một kiểu.”
Tưởng Tốn định lấy xuống: “Giống kiểu gì!”
Hạ Xuyên bắt lấy cổ tay cô, không cho cô động đậy, nói: “Cô gái nông thôn.”
Tưởng Tốn nói: “Anh rất giống người đánh cá.”
“Cô đây là mời tôi ghép đôi?”
“Ai mời ai!”
Hạ Xuyên như cười như không: “Tôi mời cô?”
A Sùng đứng cách xa mấy bước, móc di động, chụp một tấm ảnh cho người đánh cá và cô gái nông thôn.
Ánh chiều tà le lói.
Khi Tưởng Tốn dẫn hai người đến khách sạn Lệ Nhân, đống lửa đã bốc lên trong vườn hoa khách sạn. Bên đống lửa là một cái bàn dài lớn. Một sân khấu hình tròn đặt giữa vườn hoa, trên sân khấu đã bố trí dàn âm thanh xong, bật đèn, đa số nhân viên đã tụ tập ở đây.
Nhưng trên mặt mọi người không hề có sự vui vẻ gì. Hai, ba người thỉnh thoảng thì thầm, dàn âm thanh không có nhạc, đầu bếp béo trong bếp thường ngày trông thấy Tưởng Tốn là cười, bây giờ ông ấy lại than ngắn thở dài.
Trước đây Thạch Lâm đã nhìn thấy họ. Hôm qua chú ấy và A Sùng đã biết nhau nên chỉ còn lại Hạ Xuyên.
Thạch Lâm cười đưa tay ra: “Hôm qua rất cảm ơn các anh giúp đỡ. Người nhà Vương Tiêu rất biết ơn các anh. Họ có nói mấy ngày nữa sẽ lên núi đích thân cảm ơn các anh.”
Hạ Xuyên bắt tay chú ấy một cái: “Khách sáo rồi, nhấc tay một cái thôi.”
“Tôi cũng phải cảm ơn các anh. Họ là khách của khách sạn Lệ Nhân, có chuyện gì thì khách sạn cũng có trách nhiệm.”
Thạch Lâm mời hai người ngồi. Tưởng Tốn nhân lúc rảnh rỗi hỏi chú ấy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thạch Lâm im lặng một lúc, nói: “Buổi chiều ông Bạch mất.”
Hạ Xuyên nhìn Tưởng Tốn một cái.
Tưởng Tốn thoáng sửng sốt, giọng nói lành lạnh: “Ồ, bà Bạch thế nào?”
“Bà Bạch vẫn còn ở bệnh viện. Bà ấy muốn chôn cất ông Bạch trên núi, có điều không có hi vọng gì.” Thạch Lâm nở nụ cười, “Được rồi, ngồi xuống ăn trước đi đã.”
Chú ấy lại vỗ vỗ tay, nói với nhân viên: “Sang đây ngồi cả đi nào! Ai hát đầu tiên thế? Lên chuẩn bị đi!”
Chỗ ngồi trên chiếc bàn dài vừa đủ. Tưởng Tốn ngồi cạnh Thạch Lâm, đối diện là Hạ Xuyên và A Sùng.
Âm nhạc rất nhanh vang lên, ca khúc của nhóm Truyền Thuyết Phượng Hoàng, nghe nhiều nên thuộc, vừa hát vừa nhảy, lúc thì “Mặt trăng” lúc thì “Hồ sen”, bầu không khí dần sôi động.
Mọi người biết hôm qua Hạ Xuyên và A Sùng cứu người nên tò mò hỏi này kia. Một nhân viên nói: “Anh Từ chính là người đi chung xe cấp cứu với ông Bạch.”
Bầu không khí lại trầm xuống.
“Năm nay ông Bạch tới đây để dưỡng bệnh đấy.”
“Nhưng tôi thấy mấy ngày nay trong biệt thự của họ toàn là khách tới tới lui lui, dưỡng bệnh thế nào được?”
“Vợ chồng họ đều thích náo nhiệt, thực ra ông Bạch muốn đón một cái Tết thật náo nhiệt.”
“Tôi nghe nói ông Bạch đã biết ngày tháng của mình từ lâu rồi. Tháng trước ông ấy và bà Bạch thăm lại nơi hưởng tuần trăng mật, tháng này thì về đây. Năm xưa họ quen nhau ở đây đấy.”
“Nếu ngày nào đó tôi chết, trước khi chết cũng phải đi đến chỗ tôi và vợ tôi hưởng tuần trăng mật một lần.”
“Anh tỉnh lại đi, anh và vợ anh không phải hưởng tuần trăng mật ở thôn bên à!”
Mọi người cười ầm.
“Nếu ngày nào đó em biết mình sắp chết, em nhất định sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm trước!”
“Em sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới!”
“Em sẽ hút ma túy!”
“Cậu là người nào thế!”
“Vậy em sẽ ngủ với Tiểu Hoa dưới chân núi!”
“Trơ trẽn quá!”
Có người hỏi: “Ông chủ, anh muốn làm gì?”
Thạch Lâm không chuẩn bị, suy nghĩ một chút, nói: “Cưới con dâu cho bố tôi trước?”
Mọi người cười ha ha, lại hỏi A Sùng.
A Sùng cười hì hì nói: “Tôi sẽ xem phim với Băng Băng!”
“Băng Băng là ai?”
“Phạm Băng Băng đó!”
Mọi người “ầy” một tiếng, lại hỏi Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên cầm ly rượu, khuỷu tay chống trên bàn, xoay xoay cái ly, dường như suy nghĩ một chút mới nói: “Làm một chuyện có ý nghĩa.”
Câu trả lời này quá chung chung, mọi người không hài lòng.
Tưởng Tốn chỉ lo ăn. Hạ Xuyên liếc cô một cái, chuyển mũi nhọn sang người cô: “Cô thì sao?”
Tưởng Tốn khựng lại, mọi người đều nhìn về phía cô.
Tưởng Tốn cười nói: “Chữa bệnh.”
Mọi người không hiểu.
Tưởng Tốn nói: “Có thời gian du lịch vòng quanh thế giới, hưởng tuần trăng mật, ngủ với Tiểu Hoa, thì tại sao phải chờ chết? Tôi phải sống thật khỏe mạnh!”
Hạ Xuyên nhìn cô hồi lâu, cười một tiếng.
Âm nhạc tiếp tục, mọi người càng trò chuyện càng hăng say.
Tưởng Tốn ăn no rồi, quay về khách sạn gọi nhân viên thay ca sang ăn cơm. Lúc quay lại cô nhìn thấy Hạ Xuyên đứng dưới một cái cây gần đống lửa, chỗ đó nửa sáng nửa tối.
Hạ Xuyên nhìn thấy cô, vẫy tay một cái.
Tưởng Tốn đi sang.
Hạ Xuyên hỏi: “Đây là cỏ gì vậy?”
Dưới gốc cây, một vòng “cỏ” bao quanh, màu xanh đậm, trên thân kết lá, không bị tuyết ngày hôm qua che lấp, sống rất tốt.
Tưởng Tốn nói: “Đây không phải là cỏ.”
“Vậy là cái gì?”
“Là Lão Nha Toán.”
“Cái gì cơ?”
Tưởng Tốn miêu tả một chút: “Lão Nha Toán, hoa nở là từng cái móng vuốt màu đỏ.”
Hạ Xuyên hỏi: “Cái gì gọi là từng cái móng vuốt màu đỏ?”
Tưởng Tốn chìa móng tay ra, vồ vồ không trung: “Màu đỏ, chính là từng cái móng vuốt màu đỏ.”
Hạ Xuyên nhìn móng của cô chằm chằm, không nhịn cười được, lại hỏi: “Lúc nào nở hoa?”
Tưởng Tốn nói: “Lúc lá rụng hết.”
Cô nhìn từng bụi “cỏ” kia một cái. Cô đã từng thấy qua màu đỏ rực nhất nở rộ trên đó.
Tưởng Tốn chạy vào trong khách sạn. Hạ Xuyên gọi cô: “Đi đâu thế?”
Tưởng Tốn trả lời: “Lát nữa xuống.”
Không bao lâu, cô ôm hai trái dưa hấu lớn xuống. Bác đầu bếp béo cắt dưa hấu, mọi người chia nhau ăn.
Hạ Xuyên không ăn. Anh nhìn Tưởng Tốn bưng dưa hấu, cắn từng miếng lớn. Tưởng Tốn nghiêng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt liếc liếc dưa hấu của anh, đang hỏi: Anh không ăn à?
Hạ Xuyên lắc lắc đầu, cười móc một điếu thuốc ra châm.
Trên sân khấu lại đổi người hát. Người lên lần này là một người Quảng Đông hơn bốn mươi tuổi, nắm tay bác gái rửa chén. Bác gái rửa chén hát trước:
“Em tin tình yêu, cũng như tin sẽ mất đi tình yêu
Hỏi giờ đây trên thế gian có mấy người đàn ông đắm say
Quen nhau, yêu nhau, nghi ngờ nhau
Tan tan hợp hợp em đã cảm thấy chán ghét
…”
Người nam hát tiếp:
“Anh sợ tình yêu, cũng như sợ không được yêu
Hỏi giờ đây trên thế gian có mấy cô gái đắm say
Hiểu nhau, ở cùng nhau, nợ nhau
…”
Hạ Xuyên hút một hơi thuốc, đầu thuốc sáng như đống lửa.
Anh không biết Lão Nha Toán, nhưng anh biết hoa không thấy lá, lá không gặp hoa, hoa lá vĩnh viễn không thấy nhau.
Tưởng Tốn chưa nói, tên khác của Lão Nha Toán là hoa Bỉ Ngạn.