Bầu trời sáng tỏ, bông tuyết rơi lất phất.
Một cô con gái phía sau cứ muốn mở cửa sổ, vươn tay ra cảm nhận gió tuyết. Hơi lạnh lập tức tràn vào. Cô ấy rõ ràng rất hưng phấn: “Tuyết này đẹp thật…”
Lời của cô ấy đều bị gió thổi tan, mái tóc dài tự nhiên bay tán loạn, biểu cảm trên mặt lại rất say sưa.
A Sùng uống nước lạnh, bị gió thổi một cái, lợi đau điếng nhưng anh ta lại cười: “Đẹp hơn xe này sao. Ba người đẹp này, à phì phì, nói sai rồi, năm người đẹp này, chúc may mắn gì ấy à, tập trung trên xe này cả rồi!”
Phái nữ trên xe đều bị chọc cười, trừ Tưởng Tốn lái xe đằng trước.
Cô con gái đóng cửa sổ lại, sửa sửa tóc, gò má ửng đỏ hỏi: “Các anh cũng đi núi Minh Hà du lịch sao? Chỉ hai người đàn ông các anh thôi hả?”
A Sùng nói: “Ừ, chỉ hai thằng độc thân bọn anh thôi, tụ đôi lên núi đón Tết.”
“Hai nhà bọn em cũng chuẩn bị lên núi đón Tết, không ngờ hôm nay tuyết rơi, cũng không biết có thể chơi trên đó không.” Lại nói, “Em tên là Vương Tiêu, các anh tên gì?”
Cô ấy hỏi “các anh”, nhưng chỉ có A Sùng trả lời một câu: “Gọi anh A Sùng là được rồi.”
Khóe mắt Vương Tiêu liếc Hạ Xuyên ở đằng trước, ngoài miệng nói “ồ”, nhưng vẻ mặt lại không mấy hài lòng.
Vỏ hạt dưa đã đầy một túi, người phụ nữ trung niên nhiệt tình chia quýt. A Sùng vui vẻ nhận lấy, lột xong đưa cho Hạ Xuyên. Hạ Xuyên thấy bàn tay to của một người đàn ông cầm một trái quýt nhỏ đỏ tươi, nghiến răng hàm. A Sùng thức thời nhét cả trái quýt vào miệng mình.
Ăn một hồi, người phụ nữ trung niên bắt chuyện với Tưởng Tốn.
“Tiểu Tưởng này, cháu làm việc này có thể kiếm được bao nhiêu hả. Vé vào cửa vốn đã một trăm hai, dù cháu chở cả xe người thì cũng không đủ tiền xăng nữa mà?”
Tưởng Tốn nói: “Không lỗ được đâu ạ. Cháu giúp mua vé vào cửa có thể giảm giá, hơn nữa, chỗ các cô ở không phải là do cháu giới thiệu sao, có thể lấy tiền hoa hồng.”
Người phụ nữ trung niên cười: “Cháu đúng là thành thật! Này, trông cháu tuổi không lớn nhỉ, xấp xỉ Tiêu Tiêu bọn cô thôi. Năm nay nó vừa tốt nghiệp đại học.”
Tưởng Tốn nói: “Vậy cháu lớn hơn con gái cô nhiều rồi.”
“Thật hay giả vậy, cháu bao nhiêu tuổi?”
“Cô đoán xem ạ.”
Hỏi tuổi xong, đối phương lại hỏi Tưởng Tốn có bạn trai không, trước đây đi học ở đâu, Tưởng Tốn nói: “Cô xem cháu có bạn trai không ạ?”, “Cô đoán cháu giống đi học ở đâu?”
Không có câu nào trả lời đến điểm mấu chốt, người phụ nữ trung niên lại vô cùng thích hỏi ngắn han dài, trò chuyện hăng hái, đột nhiên quét thấy trên cánh tay phải của Tưởng Tốn cài một mảnh vải đen mỏng bằng kim băng, bà ấy buột miệng hỏi: “Trong nhà cháu có ai mất ư?”
Tiếng trò chuyện trong xe nhỏ lại.
Dừng hai giây, Tưởng Tốn trả lời: “Mẹ cháu ạ.”
Người phụ nữ trung niên lại hỏi: “Chao ôi, vậy… mất mấy ngày rồi?” Phía sau, một cánh tay kéo bà ấy, là Vương Tiêu, lúc này bà ấy mới kịp phản ứng không nên hỏi.
Tưởng Tốn lại trả lời điềm nhiên như không: “À, cũng không đến mấy ngày ạ, hôm nay vừa vặn là ngày thứ tư.”
Người phụ nữ trung niên hơi đỏ mặt, nói “Thật ngại quá”. Trong xe cũng không ai nói chuyện nữa, mọi người đều có phần mất hứng.
Gần đến núi Minh Hà, xe dừng lại ven đường.
A Sùng hỏi: “Sao dừng vậy?”
Tưởng Tốn xuống xe: “Nghỉ mấy phút, cho xe nguội một chút.”
Cô mở mặt ghế của ghế lái, từng luồng hơi nóng phía dưới bốc lên. Cô vặn mở một chai nước khoáng, đổ từ từ một ít vào trong, hơi nóng bốc lên nhiều hơn.
A Sùng tự nhận kiến thức rộng cũng chưa từng thấy như vậy, vịn ghế thò đầu nhìn, một luồng mùi dầu diesel nồng nặc xông vào mũi.
Trong xe bốc mùi, Tưởng Tốn bảo mọi người xuống xe đi dạo một vòng. Đối diện là sông, bên cạnh còn có nhà hàng, ngắm cảnh nhờ nhà vệ sinh, mọi người xuống xe hết.
Chỉ có Hạ Xuyên bình thản ngồi.
Tưởng Tốn cũng mặc kệ anh, cách nửa phút thì châm chút nước vào trong ghế ngồi.
Tuyết ít lại, bay lất phất, xung quanh xe đến xe đi, xe riêng, xe ba bánh nhỏ, xe motor nhanh nhẹn qua lại ở giữa, xe bán mía, sạp bánh chiên, nói chuyện ầm ĩ, cười nói không ngớt.
Tưởng Tốn lẳng lặng đứng bên cửa xe, cúi đầu, đường nét gò má như bút than phác họa, nét mặt thậm chí trông yên tĩnh hơn dãy núi xa xa.
Khi cô châm nước lần thứ ba, Hạ Xuyên mở miệng.
“Thật tâm à?”
Tưởng Tốn nhìn anh một cái: “Gì cơ?”
Hạ Xuyên cười: “Cậu ta đã làm gì mà cô chọc cậu ta vui như vậy?”
Tưởng Tốn cười: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy sao?” Hạ Xuyên sáp về trước, đưa một chai nước khoáng, “Nào, đun nóng giúp tôi.”
Tưởng Tốn: “…”
Hạ Xuyên hỏi: “Không đun à?” Chai nước khoáng áp sáp về trước từng chút một, rất nhanh đã đến vị trí ngực áo phao lông đen.
“Cậu ta sẽ làm gì, tôi không cần đoán cũng biết.” Lại áp sáp về trước một chút.
“Chỉ giỏi mồm mép, còn có thể làm gì chứ?” Tiến về trước nữa, kề sát vào.
“Tôi ngược với cậu ta.” Dính sát rồi, đẩy đẩy.
Mặt Tưởng Tốn không biểu lộ cảm xúc gì.
Lại xoay một cái như có như không, rất nhẹ, như lông vũ trêu chọc. Lông vũ rơi xuống, lại đẩy từ từ vào trong.
Hạ Xuyên thấp giọng: “Rất mềm.”
Mẹ anh…
Còn đẩy vào, Hạ Xuyên nói: “Áo rất tốt.” Chai nước rời khỏi.
Ông nội anh…
Hạ Xuyên hỏi: “Chơi nữa không?”
Tổ tông nhà anh…
Tưởng Tốn giật phắt chai nước trong tay anh, bỏ vào trong ghế xe, cúi đầu châm nước tiếp.
Hạ Xuyên cười, lát sau mở cửa xe, ném túi du lịch dưới đất chỗ ghế phụ ra sau, mình ngồi vào ghế phụ.
Tưởng Tốn không đuổi anh như đuổi A Sùng.
Hạ Xuyên không quan tâm sắc mặt Tưởng Tốn. Anh dựa vào lưng ghế, gác chân một cách lười biếng, cười nhếch mép, rõ ràng vô cùng khoái trá. Anh muốn hút thuốc, sờ túi một cái mới nhớ hết thuốc rồi, theo thói quen móc một hộp kẹo nhỏ tung chơi.
Cho đến khi chai nước khoáng gần hết, ghế xe không bốc khói nữa, những người khác mới vừa nói vừa cười trở về.
Vương Tiêu xách một túi mía đã gọt xong cho Tưởng Tốn, nói nhỏ: “Cho chị.” Lại xấu hổ thêm một câu, “Chị đừng buồn nha!”
Tưởng Tốn cười, cũng không khách sáo. Vương Tiêu vui vẻ lên xe, lúc này mới phát hiện chỗ ngồi có thay đổi. Mọi người tùy ý nói đôi câu, ngược lại không ai để ý, hai hàng sau chật chội như cũ.
Đóng cửa xe, Tưởng Tốn ném chai nước khoáng sang ghế phụ. Thân chai âm ấm nhơm nhớp, vừa vặn ngâm ở chỗ bốc khói, lúc này rơi trên đùi Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên không nói gì, quẳng chai nước ra sau, đập trúng ngực A Sùng. A Sùng la lên: “Thứ gì vậy!” Vừa cầm vừa sờ, “Ai da sao nhớp thế này?”
Hạ Xuyên nói: “Nước nóng cậu muốn đó!”
Trong lòng A Sùng lộp bộp một cái, nhìn đông nhìn tây không nói thêm gì nữa.
Xe khởi động lần nữa, đằng sau sôi nổi vui vẻ, đằng trước không khí nặng nề.
Cách núi ngày càng gần, xa xa đã có thể nhìn thấy mây mù lượn quanh, màu sắc xanh biếc nổi lên rõ dần. Đến chân núi, khắp nơi thấy rõ nhà hàng và xe riêng. Mùa đông là mùa du lịch ế ẩm, trên núi lại ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng gần cuối năm, người muốn tới đây nghỉ ngơi cũng khá nhiều.
Vương Tiêu rất phấn khích: “Rốt cuộc đến rồi, không ngờ cũng nhanh thật đấy.” Nhưng sự phấn khích này không kéo dài bao lâu.
Qua chân núi, đi lên chính là đường đồi núi. Lúc đầu đường vẫn coi như rộng rãi, xe tới xe đi rất bình thường. Dần dần, mặt đường hẹp lại, đường dốc đứng ngoằn ngoèo, khúc cua lại gấp, mới quẹo một lần mà sắc mặt mấy người trên xe đã khá xấu, chỉ có A Sùng và Hạ Xuyên là vô cùng bình tĩnh.
Vương Tiêu lo lắng: “Sao đường này hẹp đến thế vậy, hơn nữa còn quá dốc, phía trên cũng vậy sao?”
Tưởng Tốn nói: “Đi lên đều vậy cả.”
Mấy người khác dặn Tưởng Tốn lái chậm một chút.
Trông từ cửa sổ xe ra ngoài, có thể nhìn thấy dãy núi trùng điệp, bông tuyết rơi xuống, nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Một khoảng xanh biếc, rìa ngoài quốc lộ sâu không thấy đáy, xe sơ ý một chút là sẽ rơi tan xương nát thịt. Quẹo thêm một khúc cua gấp, xe dừng lại.
Đằng trước kẹt xe.
Mấy chiếc xe riêng chặn chỗ đó, có nam lẫn nữ la nói lớn tiếng. Tưởng Tốn hạ cửa kính xe xuống, tiếng theo gió truyền đến.
“Cứ lái lên như vậy đi. Mọi người đều lái vậy cả, không sao đâu!”
“Không được, đường này dốc quá, hai khúc cua đằng trước tôi đã run lập cập rồi. Tôi mới hỏi thăm, phía trên toàn là khúc cua gấp, tôi lái không được!”
“Tôi cũng không dám lái đâu. Cần gạt nước của tôi hỏng cả rồi, không thấy rõ đường nữa!”
Tưởng Tốn kêu: “Này ——”
Hạ Xuyên nhìn sang cô một cái.
Người đằng trước đang tranh cãi, nghe thấy có người kêu “Này”, không ý thức được là đang kêu bọn họ. Cho đến khi nghe thêm hai tiếng thì bọn họ mới kịp phản ứng, theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy cô gái trong một chiếc SUV trắng đang thò đầu ra, mấy bông tuyết rơi trên tóc cô.
Cô la: “Mấy chiếc xe không dám lái?”
Bọn họ nghe không hiểu.
Cô lại la: “Mấy người các anh, đằng trước mấy chiếc xe? Mấy chiếc xe không dám lái?”
Bọn họ hiểu được, trả lời: “Hai chiếc, có hai chiếc thôi!”
Tưởng Tốn xuống xe, đi về phía bọn họ. Nhìn một cái mới phát hiện xe lên xuống núi đã kẹt cứng, muốn di chuyển sang bên cũng không di chuyển được, đầu sỏ là hai chiếc xe ở giữa, tài xế một nam một nữ. Tưởng Tốn lại quay đầu, mấy phút ngắn ngủi, một loạt xe đã kẹt sau đuôi xe cô, muốn quay đầu cũng không còn kịp.
Tưởng Tốn trở lại xe, trước tiên nhìn đằng sau một chút, tầm mắt quét qua mặt hai người đàn ông trung niên, rồi rơi vào mặt A Sùng. A Sùng mang vẻ kinh ngạc vui mừng cười với cô. Cô lập tức dời tầm mắt, hỏi hai người đàn ông hàng sau: “Chú ơi, mấy chú biết lái xe không?”
“Không biết không biết, bọn tôi không biết lái.”
Tưởng Tốn hỏi A Sùng: “Anh có thể lái đường đồi núi không?”
A Sùng nói: “Cô coi thường tôi quá rồi đó.”
Tưởng Tốn nói thẳng: “Anh đi lái hai chiếc xe đằng trước với tôi.” Quay đầu nói với Hạ Xuyên, “Anh lái xe tôi.”
Hạ Xuyên dựa vào ghế đầy lười biếng: “Không.”
Tưởng Tốn nói: “Bọn họ chặn đằng trước, chúng ta cũng không đi lên được.”
“Vậy thì chờ thôi.”
Người trên xe nói: “Vậy phải chờ đến khi nào chứ. Chi bằng giúp một tay đi, coi như làm người tốt việc tốt!”
Tưởng Tốn nhìn Hạ Xuyên, không nói câu nào. Hạ Xuyên cũng nhìn cô. Một lát sau, Hạ Xuyên xuống xe, đi về phía người ở đằng trước. A Sùng cũng nhảy xuống xe: “Tôi không biết lái xe số sàn, tôi đi giúp đằng trước đây!”
Dòng xe rốt cuộc chậm rãi di chuyển. Không bao lâu, khoảng cách xe thưa dần, thuận lợi đi về phía trước. Tưởng Tốn lái vừa nhanh vừa ổn định, mấy khúc cua gấp tiếp theo, người trên xe lại có hứng thú nói chuyện phiếm.
Hạ Xuyên lái xe con, người bên cạnh đang liên tục nói cảm ơn. Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, cách một chiếc xe, anh có thể trông thấy đầu xe và đèn xe màu trắng.
Người hàng sau luôn nhìn phía sau, nói: “Cô bé đó lái xe cừ thật, khoảng cách xe chưa từng thay đổi.”
Mấy người kia đến đích, xe dừng lại, Tưởng Tốn cũng dừng xe theo. A Sùng và Hạ Xuyên trở lại xe, xe chạy tiếp, năm phút sau rốt cuộc dừng lại.
Cửa xe mở ra, gió núi ùa vào mặt.
Vương Tiêu đứng trên đài ngắm cảnh, kêu lên: “Chỗ này quả là thần kì!”
Lưng chừng núi, trên đỉnh núi, toàn là nhà đá, sân nhỏ vườn hoa, biệt thự dân quốc, hơn trăm ngôi nhà nhiều vô số, tránh thoát loạn lạc chiến tranh, yên ổn cùng năm tháng hòa bình, tồn tại cùng núi non.
Tuyết đã ngừng rơi, ánh mặt trời xô đẩy tầng mây, lộ ra từng quầng sáng vàng ấm áp. Mây trắng xuôi gió bay qua đỉnh đầu, tỏa từng cái bóng sặc sỡ, ánh nắng đan xen cùng bóng râm. Lọt vào tầm mắt, núi non trùng điệp, xa xa mây mù lượn quanh, mênh mông bát ngát.