Tưởng Tốn nói: “Thịt tảng.”
“Chỉ mỗi món đó à?”
“Còn có hai hộp cơm.”
“Không mua thêm một chút nữa?”
“Đủ rồi.” Tưởng Tốn hỏi, “Anh còn muốn ăn gì?”
“Tôi tùy ý.”
Rất nhanh xuất phát, hơn mười phút sau quay lại nhà trọ kia, người chờ đợi họ là lễ tân nơm nớp lo sợ cả đêm.
Lễ tân mắt thâm quầng, thấy người đàn ông cao to mặc áo phao lông màu xanh sapphire đi vào, kích động suýt nữa thì khóc: “Anh ơi, anh đã về rồi! Hôm qua tôi báo cảnh sát, nhưng tôi không nói được gì cả, không biết tình huống nên đồn cảnh sát không thụ lý… Ông chủ của chúng tôi ở nơi khác không vội về được, tôi thực sự hết cách…”
Hạ Xuyên ngắt lời cô ấy: “Được rồi, phòng thế nào?”
“Phòng vẫn còn, không có ai vào cả.” Cô ấy sốt ruột, “Bây giờ mau báo cảnh sát đi, anh nói với cảnh sát!”
Hạ Xuyên nói: “Không cần, đã báo rồi.” Anh liếc nhìn phía sau, ý bảo đi theo, sải bước đi lên lầu.
Lễ tân đã sớm nhìn thấy một người phụ nữ dân tộc Di đi vào cùng anh, lúc đầu không có thời gian để ý, thấy thế thì nhìn sang, lúc này mới phát hiện người phụ nữ này da mỏng thịt mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì xinh đẹp, nhưng má trái lại hơi sưng.
Không phải người dân tộc Di, chính là người phụ nữ mất tích tối qua. Cô ấy vừa mừng vừa sợ, có ý định hỏi tình hình, trong khi kích động bị câm mấy giây, hai người đó nháy mắt đã mất dạng.
Phòng không có ai thu dọn qua, tối qua như thế nào thì bây giờ như vậy. Đồ đạc của Tưởng Tốn căn bản để hết trong ba lô, ba lô mất rồi, chỉ còn lại quần áo thay ra tối qua, còn có hai tờ tiền rơi ra ngoài lúc mấy tên kia lục ba lô của cô.
Tưởng Tốn nhặt áo khoác màu hồng lên, cẩn thận vuốt phẳng hai tờ tiền nhăn nhúm trên tủ đầu giường, rồi gấp đôi, nhét vào trong túi, thuận miệng hỏi: “Trong cái tô đó là gì vậy?”
Hạ Xuyên rửa mặt, vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra, liếc nhìn hai cái tô nhựa trên tủ đầu giường, trả lời: “Miến bò.”
Tưởng Tốn mở túi nilon, mở nắp ra nhìn, nước dùng để qua một đêm đã đặc lại, sợi miến trương vừa to vừa trắng, trên mặt rắc một lớp thịt bò xay và hành thái, mùi thơm vẫn đậm đà.
Cô hỏi: “Mua ở đâu thế?”
Hạ Xuyên nói: “Quán mì Song Vị, cách chỗ này không xa.”
“Tối qua anh mua ư?”
“Ừm.” Hạ Xuyên thuận miệng nói, “Mua không đúng lúc.”
Tưởng Tốn không biểu hiện gì. Cô đẩy đồ trên giường ra, ngồi xếp bằng lên giường, mở cơm trưa vừa mua: “Ăn cơm trước đã.”
Phòng không có ghế, chỉ có giường. Hạ Xuyên cũng ngồi, chống một chân lên giường, cánh tay khoác đầu gối, hỏi: “Đói rồi à?”
“Đói lâu rồi.”
Cô đưa hộp cơm cho anh, gắp miếng thịt tảng, cắn một miếng lớn. Thịt tảng của quán cơm đó đặc biệt to, đũa dùng một lần lại mỏng nên gắp vất vả. Tưởng Tốn cắn hai miếng, dứt khoát xiên ăn, ăn thịt không thì quá khô, cô tiện tay cầm lấy miến bò bên cạnh.
Hạ Xuyên ngước mắt liếc nhìn, miệng to đang nhai thịt nói: “Qua đêm rồi.”
Tưởng Tốn không để ý: “Không sao, tôi chỉ ăn thịt thôi.”
Cô không đụng vào miến, lựa hết thịt bò xay ra ăn, còn húp hai hớp nước dùng, lạnh ngắt, nhưng mùi vị khá ngon, sau khi hâm lại nhất định ngon hơn.
Hạ Xuyên cũng húp hai hớp, nói: “Để đó đi, đang đun nước nóng cho em đấy.”
“Không cần nước sôi đâu, cái này ngon lắm.”
Nước sôi, Hạ Xuyên vẫn đi rót một ly cho cô, rồi ngồi lại trên giường ăn tiếp. Không ngon miệng gì cả, anh cầm đũa lau mỡ chỗ khóe miệng, hỏi: “Em còn từng tập lái motor à?”
“Ừ.”
“Sao chưa thấy em lái bao giờ?”
Tưởng Tốn lại xiên một miếng thịt: “Vỏ sắt không an toàn, mẹ tôi không cho tôi lái.”
Hạ Xuyên cười: “Lái việt dã thì an toàn à?”
“Việt dã có thể đụng bay motor, motor có thể không?”
“Nếu em so sánh như vậy, sao không lái xe tải?”
Tưởng Tốn nói: “Có cân nhắc qua, nhưng lái xe tải khó xem mắt, người ta chê nên mẹ tôi không đồng ý.”
Hạ Xuyên sặc một miếng cơm, trong ngực nghẹn một hơi: “Xem mắt ư?”
Tưởng Tốn cười: “Ừ, về cơ bản thì mỗi tháng đều phải gặp hai người.”
“Không thành với ai cả?”
“Người ta coi thường tôi.”
Hạ Xuyên cầm lấy ly nước rót cho cô, uống hai hớp hỏi: “Điều kiện gì mà còn coi thường em?”
“Giáo viên nhân nhân chê công việc của tôi không ổn định, công chức chê điều kiện nhà tôi kém, còn có mấy gia trưởng cảm thấy tôi xinh đẹp quá không an toàn.”
Hạ Xuyên cười: “Còn nữa không?”
“Nhiều lắm, mỗi tháng hai người, anh bắt tôi kể từng người cho anh à?”
“Em kể xem!”
Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Có lần đi xem mắt một người tự làm chủ, mở cửa hàng kim khí ở thị trấn, khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ rất đàng hoàng, người giới thiệu nói trước đây anh ta chưa yêu đương bao giờ, bối cảnh sạch sẽ, lại giàu có, mẹ tôi rất hài lòng.”
Hạ Xuyên hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Đã nói cũng kha khá rồi, sau đó lúc tôi đi bệnh viện với mẹ thì nhìn thấy anh ta đang rời khỏi bệnh viện, đúng lúc bên cạnh có một bác sĩ quen chúng tôi, thuận miệng nhắc tới, người ta cũng biết anh ta, nói anh ta bị viêm gan B, tôi vốn không sao cả, nhưng mẹ tôi phản đối.”
Hạ Xuyên chế giễu: “May mắn!”
Tưởng Tốn cười: “Vẫn còn đấy, nói không hết đâu, phải nói mấy ngày mấy đêm!”
Hạ Xuyên nói: “Nhớ lại mấy người mà em ấn tượng sâu sắc xem.”
“Anh nhàm chán quá đấy.” Tưởng Tốn lườm anh một cái, tuy nói như vậy, nhưng vẫn suy nghĩ, “Còn có người có nhà, có xe, gia đình kinh doanh, muốn lên giường với tôi.”
“Người đàn ông này bình thường.”
Tưởng Tốn liếc anh: “Gần giống anh đấy…”
Hạ Xuyên cười không nói, Tưởng Tốn lại nói một tiếng: “Thật đúng là, trừ cái người tự làm chủ ra thì không một ai để ý tôi cả.”
Hạ Xuyên hỏi: “Không ai biết trước kia em làm gì sao?”
“Không.”
“Họ chưa từng thấy em lái xe thôi.” Anh không ăn nữa, nhìn cô ăn một mình.
Tưởng Tốn nhướng mày cười, gắp đũa chọc thịt tảng hai cái, ăn cái này quá tốn sức, cô dứt khoát múc cơm ăn không.
“Thấy tôi lái xe thì để ý tôi ư?” Cô hỏi.
Hạ Xuyên nói: “Có lẽ thế.”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh cũng vậy?”
“Tôi ư?” Hạ Xuyên cười một tiếng, “Không phải.”
Tưởng Tốn biết Hạ Xuyên đang nhìn cô: “Nhìn tôi làm gì?”
“Để ăn với cơm.” Hạ Xuyên múc một muỗng cơm trắng lớn cho vào miệng, liếc chiếc nhẫn cô đeo trên ngón tay cái, vô thức nói: “Em chạy rồi còn quay lại, nghĩ thế nào vậy?” Rõ ràng ngồi trên xe motor rồi, còn nghe thấy tiếng súng, nghĩ như thế nào?
Tưởng Tốn đảo cơm: “Vậy anh nghĩ thế nào, một mình chạy tới thế?”
Hạ Xuyên nói: “Không suy nghĩ.” Không có thời gian suy nghĩ.
Tưởng Tốn nói: “Giống như vậy.”
Đều không có thời gian suy nghĩ, thậm chí đến bây giờ cũng không ngẫm nghĩ. Không cần thiết, tế bào não chỉ có ngần ấy, có những chuyện căn bản không cần nghĩ.
Một miếng thịt tảng đột nhiên đưa tới bên miệng, Tưởng Tốn rất tự nhiên cắn một miếng, rồi ăn một miếng cơm nhỏ, ăn xong, miếng thịt đó vẫn đợi cô, cô lại đến gần cắn một miếng. Cắn hết hơn một nửa, lúc chỉ còn một miếng thịt mỡ lớn, người đối diện thu tay lại, ném vào miệng mình ăn.
Hạ Xuyên lại đút ba miếng thịt cho cô, thịt mỡ tự mình giải quyết.
Tay cô không thể dính nước, ăn cơm xong, Hạ Xuyên vắt khăn nóng rửa mặt lau tay cho cô. Hôm nay còn phải chạy về Hà Xương, nửa ngày còn kịp, nói không chừng còn có thể ăn cơm tối với A Sùng. Hai người bắt đầu thu dọn hành lý.
Hành lý của Hạ Xuyên ở cả đây, toàn là quần áo, đồ vệ sinh cá nhân mua lúc đến Hà Xương. Tưởng Tốn không có đồ gì để thu dọn, nhân tiện giúp anh thu dọn một chút.
Chiếc nhẫn bạc trên ngón tay cái của cô lóe sáng, lấp lánh, trông như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Tưởng Tốn tháo nhẫn ra, nói: “Sắp rơi rồi.”
Hạ Xuyên nói: “Về tìm sợi dây chuyền cho em.”
Tưởng Tốn nói: “Dây đỏ là được.”
Hạ Xuyên nhìn một cái: “Có thích không?”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh bảo anh ta khắc như vậy ư?”
“Ừm.”
Con báo hung ác, tràn đầy sức mạnh, giống như một người đàn ông có cơ bắp, phun lời thô tục.
Còn nữa, nó là động vật chạy nhanh nhất trên đất liền, khi chạy rất nhanh có thể đạt tới trăm cây số một giờ.
Cả đời nó ở trên đường, sống trong tốc độ.
Tưởng Tốn không nói thích, cũng không nói không thích. Cô sờ sờ, rồi đeo vào ngón cái. Ánh nắng chiếu xiên, chiếc nhẫn bạc lấp lánh rực rỡ, hai con báo kia đang phơi nắng, không có ngũ quan, không có biểu cảm, vài nét phác họa đơn giản, phát ra ánh sáng tự nhiên.
Cô giơ ngón tay nhìn đi nhìn lại.
Vậy là thích rồi.
Hạ Xuyên thu dọn một ít đồ cuối cùng xong, dựa lại vào giường chờ Tưởng Tốn thay quần áo. Anh muốn hút thuốc, cuối cùng móc hộp kẹo nhỏ ra. Anh lật hộp kẹo, không trút kẹo ăn, cứ cầm trên tay tung tới tung lui chơi, trong hộp phát ra một tràng tiếng va chạm “cạch cạch”.
Tưởng Tốn đứng bên giường, bắt đầu cởi bộ váy dân tộc Di trên người, cởi áo trước, lộ bả vai và khăn tắm màu trắng.
Tiếng “cạch cạch” trở nên chầm chậm lẻ tẻ, người phía sau hỏi: “Có lạnh không?”
Tưởng Tốn nói: “Không lạnh.” Luôn đi lại trong xe, giữa đường mua cơm thôi, quả thực không lạnh.
Cởi váy rồi, cô hơi khom người, mông vểnh ra sau, chưa tới mấy giây đã bị người ta bóp lấy.
Tưởng Tốn nhấc chân lên, váy rơi xuống, người phía sau đẩy vạt dưới khăn tắm lên. Hơi nóng ập tới, cô nhắm mắt lại, vịn tủ đầu giường, móc lấy áo ngực, nhẹ giọng hỏi: “Sao không hút thuốc?”
Giọng người phía sau có chút ậm ờ: “Ừm… Cai rồi.”
“Anh còn có thể cai thuốc ư?”
Người đó xoa mông cô: “Lúc này cơn nghiện thuốc tới rồi.”
Tưởng Tốn cười, để mặc động tác của anh, đứng thẳng mặc áo ngực, ngón tay không linh hoạt lắm, thử mấy lần đều không cài được. Hạ Xuyên hôn xương cụt của cô, nói: “Mông vểnh thật.”
Tưởng Tốn nói: “Mông anh cũng vểnh lắm.”
Hạ Xuyên vỗ mông cô một cái, “bộp” một tiếng. Tưởng Tốn buông tay ra, xoay người, mặc cho áo ngực chưa móc lại. Cô liếc một cái, quần của người đó đã cởi, cô ngồi thẳng lên.
Hạ Xuyên ngồi trên giường, hai chân đạp đất. Tưởng Tốn ôm cổ anh, trong khi nhấp nhô hơi thở hai người đan xen. Áo ngực bị kéo hết, hai luồng trước ngực cô lắc lư lên xuống, sượt qua bắp thịt anh. Hạ Xuyên cúi đầu hôn cô, cô không có sức, anh ôm eo cô dẫn cô theo.
Vòng eo ấy có thể nắm bằng một tay, vừa mềm mại vừa mảnh khảnh, anh ước gì có thể bóp vỡ. Cuối cùng anh ném cô lên giường, Tưởng Tốn dùng chân móc anh: “Hạ Xuyên…”
Hạ Xuyên cởi hết quần áo, xé bao của nhà trọ đeo vào. Cái chân nhỏ ấy cọ xát đùi anh, cánh tay anh kẹp lấy cô, đeo đến mức đầu đầy mồ hôi, thuận thế hôn cái chân nhỏ kia, rồi quay lại trên người cô, đối xử với cô như đối với kẻ thù vậy, hung hăng đâm cô một nhát. Tưởng Tốn cong lưng lên, hết hơi, giữ hai cánh tay anh không ngừng run rẩy. Chiếc nhẫn bạc kia lạnh buốt, quẹt trên cánh tay Hạ Xuyên. Anh nắm tay cô hôn một cái, nằm sấp khẽ thở bên tai cô: “Con báo làm thế nào?”
Tưởng Tốn không cách nào nói chuyện, anh đâm vào cô: “Làm như thế này?”
Anh biết cô không nói được, cũng không định để cô nói, âm trong cổ họng cô đều vỡ tan. Anh ôm chặt cô, cúi thấp giày vò cô. Đầu cô đụng vào ván giường, anh mới chậm lại, nghiêng người cô một cái. Cô dần dần rơi xuống giường, ôm chặt lấy eo anh, hồn bay mấy phần.
Đầu đầy mồ hôi, nhiệt độ máy điều hòa cao, bọn họ đều nóng.
Tưởng Tốn thở yếu ớt, được anh kéo trở lại giường, nửa ngày mới tìm lại mình, mở mắt ra. Hạ Xuyên đang nhìn cô không chớp mắt, cô uể oải hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hạ Xuyên nhìn giờ: “Một giờ, ngủ thêm nửa tiếng nữa.”
“Kịp không?”
“Kịp, tôi tính rồi.”
“Ừm…” Tưởng Tốn nhắm mắt lại, một lát sau, lại mở mắt. Hạ Xuyên ngủ sấp, vết đỏ trên lưng đã trở thành màu tím bầm, từng đường giao nhau loạn xạ, vô cùng kinh khủng.
Cô đụng một cái, bắp thịt Hạ Xuyên căng lên, anh mở mắt ra. Tưởng Tốn hỏi: “Anh thế này còn lái xe được ư?”
“Không sao.”
“Vừa rồi ở bệnh viện sao không để bác sĩ xem thử?”
Hạ Xuyên cười: “Ông già chịu mấy gậy mà phải cần bác sĩ khám à?”
Tưởng Tốn “hừ” một tiếng: “Lát nữa để tôi lái.”
Hạ Xuyên không cười, nhìn cô một lúc, lật người lại. Có chút khó khăn, lưng đụng vào giường là đau, nhưng anh cũng không nhíu mày một cái, nằm xong rồi, anh ôm Tưởng Tốn lên người.
Tưởng Tốn nằm đàng hoàng, tai kề sát ngực anh, nghe từng tiếng tim đập của anh, vững vàng mạnh mẽ, cô thuận thế hôn một cái. Hạ Xuyên sờ đầu cô: “Cái người có nhà có xe nói với em thế nào?”
“Cái người muốn lên giường ấy à?”
“Còn người khác ư?”
“Anh ta hả…” Tưởng Tốn suy nghĩ, “Lúc xem phim, bảo tôi buổi tối đến nhà anh ta.”
“Còn đi xem phim với anh ta nữa?”
“Vé xem phim mẹ tôi cho.”
Hạ Xuyên cười: “Sau đó thế nào?”
“Tôi hỏi người bên cạnh, ở đây có bán phim người lớn không, có thể giọng to quá nên anh ta bỏ tôi lại chạy mất, sau đó thì không tới tìm tôi nữa.”
“Hiểm.” Hạ Xuyên hỏi, “Mẹ em bảo em xem mắt ư?”
“Ừm.” Tưởng Tốn thoáng khựng lại, “Mẹ tôi muốn thấy tôi kết hôn.”
Hai người im lặng một lúc. Ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt ngoài cửa sổ chiếu vào, giống như cát bạc rải trên người họ, chiếc nhẫn bạc kia dường như ngày càng lấp lánh, Tưởng Tốn nhẹ nhàng quẹt ngực anh.
Hạ Xuyên khàn giọng: “Đừng chọc…”
Tưởng Tốn cười khẽ: “Thế này mà không chống đỡ được à?”
Hạ Xuyên nói: “Nhìn thấy em là muốn làm.”
Tưởng Tốn đặt cằm trên ngực anh: “Ngày đầu tiên anh đã muốn làm tôi…”
Hạ Xuyên cụp mắt nhìn cô, cười: “Ừm.”
Tưởng Tốn lườm anh một cái, tay đi lên, sờ tai trái anh. Khuyên tai hạt kim cương, cẩn một vòng đen, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như chiếc nhẫn của cô. Cô nheo mắt, hỏi: “Là kim cương thật sao?”
“Đúng thế.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Rẻ thôi, chỉ mấy ngàn.”
“Ông già mà đeo khuyên tai dạng hạt làm gì?”
Hạ Xuyên nói: “Hồi nhỏ mẹ tôi xỏ lỗ đeo khuyên cho tôi, mê tín, nói có thể sống lâu.”
“Vậy anh luôn đeo khuyên tai dạng hạt ư?”
“Ừm.”
Tưởng Tốn sờ đầu anh: “Đứa bé ngoan.” Nghe lời mẹ.
Hạ Xuyên cười, cũng sờ đầu cô, tầm mắt rơi vào má trái của cô, không nói gì cả. Tưởng Tốn nghe thấy tiếng tim đập của anh thoáng thay đổi, dường như chậm hơn một nhịp, lại dường như nặng hơn mấy phần, có lẽ là ảo giác của cô.
Nghỉ ngơi một lúc, đi vào nhà tắm tắm, vẫn là Hạ Xuyên giúp cô tắm. Thu dọn xong hết đã gần hai giờ, lúc trả phòng Hạ Xuyên xuống lầu trước.
Lễ tân đã đổi người khác, người mới đến cũng là một cô gái trẻ. Cô ấy đã nghe nói về chuyện tối qua, liếc mắt một cái là nhận ra Hạ Xuyên, nhìn hơi ngơ ngác.
Hạ Xuyên hỏi: “Có máy vi tính không?”
Lễ tân gãi đầu một cái: “Có ạ.”
“Máy in thì sao?”
“Ơ… có ạ.”
“Cho tôi mượn một chút.”
Trong nhà trọ người đến người đi, có người giao thức ăn, có người đưa chuyển phát nhanh, còn có người ở phòng bên cạnh chạy tới tìm lễ tân nói chuyện phiếm. Mấy người đó chỉ chỉ trỏ trỏ Hạ Xuyên, Hạ Xuyên làm như không thấy.
Tưởng Tốn rề rà ở trên mười mấy phút mới đi xuống, thấy Hạ Xuyên đang bận, không biết làm gì, cô cũng không hỏi nhiều, vừa đợi là đợi mười phút.
Ra khỏi nhà trọ lái xe, Tưởng Tốn thản nhiên mở cửa ghế lái, nón áo phao lông đột nhiên bị người ta nhấc lên.
Hạ Xuyên trực tiếp xách cô ra, lên xe nói: “Ngây ngẩn gì nữa? Đi lên!”
Tưởng Tốn sửa sang nón lại, không so đo với anh.
Dọc đường đổ xăng một lần. Tưởng Tốn bật radio nghe nhạc, không có chuyện làm, cô vừa gặm củ cải tròn, vừa ngắm cảnh, người bên cạnh nói: “Cho tôi một miếng.”
Tưởng Tốn cắn luôn hết mấy mặt củ cải tròn rồi đưa đến bên miệng anh. Hạ Xuyên cắn hai miếng lớn, thu tay lại, Tưởng Tốn nói: “Anh cắn buồn nôn quá.”
“Tôi còn chưa chê em đâu.”
Tưởng Tốn cắn sạch phần trông dễ nhìn, còn lại một chút nhét thẳng vào miệng Hạ Xuyên. Hạ Xuyên nhai nói: “Buồn nôn.”
“Đừng học tôi.”
Rốt cuộc đã đến Hà Xương, cách chỗ A Sùng ở không xa.
Tưởng Tốn mò khăn giấy, kết quả móc ra hai tờ tiền nhăn nhúm kia, cô vuốt phẳng tiền, nhét vào túi lần nữa.
Hạ Xuyên liếc cô một cái, nói: “Trong ba lô có bao nhiêu thứ?”
Tưởng Tốn lau miệng: “Quần áo mua ở Hà Xương lần trước, nước nha đam, kem dưỡng da tay, ví tiền, bàn chải đánh răng, khăn mặt, dây nilon…”
“Trong ví tiền có bao nhiêu tiền?”
“Còn lại mấy đồng xu.”
“…” Hạ Xuyên hỏi, “Ở cả trong túi giấy kraft ư?”
“Ừ, gần hai mươi ngàn.”
Hạ Xuyên nói: “Tôi cho em.”
“Anh phải mà.” Tưởng Tốn liếc anh, “Anh còn nợ tôi một chiếc xe, còn có tiền công chuyến này của tôi nữa.”
Hạ Xuyên cười: “Em tính thử bao nhiêu đi, về đưa cho em.”
“Yên tâm, tôi sẽ tính.” Tưởng Tốn ném khăn giấy lên bảng điều khiển, hỏi, “Đồn cảnh sát bên kia không có chút tin tức gì à?”
“Đâu có nhanh như vậy.”
Tưởng Tốn lười biếng dựa vào ghế: “Cái tập đoàn gì đó còn có bối cảnh xã hội đen ư?”
Hạ Xuyên cười khẩy: “Phải có chút bản lĩnh này mà.”
Tưởng Tốn nhíu mày.
Hạ Xuyên nhìn cô một cái: “Sao vậy?”
Tưởng Tốn không chắc chắn: “Tối qua hình như tôi nghe thấy, ông chủ của bọn chúng quen biết tôi.”
Lúc đó cô nhắm mắt, toàn bộ sự chú ý đặt trên tay mình, bẻ mảnh gỗ bẻ gãy móng tay, đau đến mức suýt chút nữa cô kêu lên, sau đó cô nghe được một câu gì đó, mở mắt ra.
Tưởng Tốn nói: “Quen biết.” Cô nhìn về phía Hạ Xuyên, “Anh ta từng bị chấn động não.”
Hạ Xuyên trầm mặc, đánh tay lái, gần nhà trọ rồi, anh nói: “Bạn trai của em gái em tên gì ấy nhỉ?”
Trong lòng Tưởng Tốn trầm xuống: “Từ Kính Tùng.”
Hạ Xuyên nói: “Chủ tịch tập đoàn Đức Thăng tên Từ Đức, năm xưa ông ta đích thân mua đất nhà tôi, lúc đó ông ta còn dẫn theo con trai ông ta, hình như mới bảy, tám tuổi, lớn hơn một chút thì nghe nói đưa ra nước ngoài học.”
Gần nhà trọ, Hạ Xuyên từ từ giảm tốc độ: “Lần trước tôi đã cảm thấy cái tên Từ Kính Tùng này quen tai… Cậu ta chính là con trai của Từ Đức.”
Điện thoại di động vang lên, là của Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn hoàn hồn, móc di động ra xem, là số điện thoại lạ, cô nhận máy.
“Tưởng Tốn hả?”
Tưởng Tốn không nghe ra giọng, bên kia cười: “Có phải không nghe ra giọng anh không? Anh ở Hà Xương này, vừa gặp một người bạn, em cũng quen đấy. Em ở đâu thế? Buổi tối gặp một chút nhé?”
Tưởng Tốn cười: “Từ Kính Tùng.”
Hạ Xuyên dừng xe, không nói một lời nhìn về phía chiếc SUV màu đen đậu bên cạnh nhà trọ.