• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18


Nguyễn Yên hỏi về ngôi trường này, bà cụ nói đó là trường tiểu học duy nhất ở ngôi làng của bọn họ, cơ sở vật chất rất kém bởi vì trường học thiếu tiền nên cũng không thể xây được một tòa nhà mới.

 
Nguyễn Yên nghe xong thì trong lòng hụt hẫng nhưng cũng khó mà nói điều gì được.

 
Trận mưa lớn kéo dài gần một tiếng đồng hồ.

 
Sau khi ăn xong, bà cụ giúp Nguyễn Yên gói dược liệu và cũng nói về tỷ lệ nấu thuốc, sau khi dặn dò được kha khá, Phạm Trác nhìn cơn mưa giông bên ngoài đã tạm ngớt thì nói nhân lúc còn sớm nên đi thôi.

 
Nói lời tạm biệt với gia đình bà cụ, chiếc xe chạy về phía cổng làng nhưng cây cầu ở cổng đã bị ngập.

 
“Phải làm sao bây giờ...” Diệp Thanh nôn nóng.

 
“Có lẽ thật sự không đi qua được, bên này chỉ có một con đường này thôi.”

 
Cuối cùng không còn cách nào nên ba người đành phải đi vòng lại, ai ngờ không biết tại sao chiếc xe lại đột nhiên tắt máy giữa đường, Nguyễn Yên và Diệp Thanh xuống xe, vẫn là do một vài người qua đường hỗ trợ đẩy chiếc xe đến chỗ có thể đậu được.

 
Diệp Thanh cầm dù, dẫn Nguyễn Yên đi trở lại nhà bà cụ, trời lại đổ cơn mưa nặng hạt hơn, nửa người của Nguyễn Yên đều bị xối ướt.

 
Trở lại nhà bà cụ, bà cụ nhìn thấy bọn họ thì vội vàng đi vào trong phòng lấy khăn lông ra, Phạm Trác dầm mưa chạy chậm trở về: “Phu nhân, có lẽ chiếc xe này bị hỏng rồi, bây giờ chỉ có thể chờ mưa nhỏ đi rồi lại tìm người tới sửa thôi, haiz, đều do tôi…”

 
“Không sao đâu ạ, chuyện này không liên quan gì đến chú.”

 
Bà cụ an ủi: “Không sao đâu, mọi người cứ yên tâm ở lại đây, đợi mưa tạnh rồi lại đi.”

 
Nguyễn Yên ngồi ở trên ghế, ôm hai tay, hôm nay cô không mặc nhiều quần áo cho lắm, lúc này cơ thể đã hơi run lên vì lạnh, Diệp Thanh giúp cô rót một ly nước ấm rồi lại giúp cô lau tóc, cô nàng lo lắng sốt ruột: “Phu nhân, ngài ngàn vạn lần đừng để bị cảm.”

 
Nguyễn Yên khẽ mỉm cười rồi lắc đầu, cô không muốn để cho bọn họ phải lo lắng, bà cụ thu dọn một cái giường rồi đưa cho Nguyễn Yên một bộ quần áo mà bà không thường mặc sau đó để cho cô đi thay quần áo bị xối ướt trên người ra trước: “Bà đi nấu một ít canh gừng trừ phong hàn cho các cháu, các cháu nghỉ ngơi ở đây trước đi.”

 
Nguyễn Yên cảm thấy khó chịu trong người, thật sự khó chịu, cuối cùng đành phải đi nằm một lúc.

 
Ai ngờ cô vừa ngủ thì ngủ một mạch tới chiều tối, tình huống đột ngột phát sinh này cũng đã truyền tới tai Chu Mạnh Ngôn.

 
Nguyễn Yên đang mơ mơ màng màng thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 
Cô bắt máy: “Alo?”

 
“Em đi đến vùng nông thôn sao?”


 
Chu Mạnh Ngôn ở đầu dây bên kia vừa mới đi ra khỏi phòng họp thì đã nhận tin tức được truyền đến từ biệt thự, anh nhíu mày lại rồi gọi điện thoại cho cô.

 
“Vâng…” Nguyễn Yên nghe ra giọng của anh, cô khẽ ho vài tiếng: “Chỉ là ở đây có mưa to, cầu bị ngập nên bọn em tạm thời không có cách nào để trở về.”

 
Chu Mạnh Ngôn đi vào văn phòng, giọng nói hơi trầm xuống: “Em chạy đến nông thôn để làm gì?”

 
Nguyễn Yên nghe ra giọng điệu của anh hơi mang theo ý trách móc, cô cụp mắt xuống: “Vô cùng xin lỗi, em muốn mua cho mẹ một ít dược liệu, em cũng không biết trời sẽ đột ngột đổ mưa…” Còn gây thêm phiền phức cho nhiều người như vậy.

 
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như vậy thì ngẩn người, vài giây sau mới nói: 

 
“Em không cần phải tự mình đi ra ngoài mua những thứ này.”

 
Nguyễn Yên không nói thêm gì nữa.

 
Sau khi cúp điện thoại, cô cúi đầu xuống rồi xoa xoa cái mũi chua xót.

 
Chu Mạnh Ngôn ngồi ở trên sô pha trong văn phòng, ấn mi tâm. Giang Thừa đi đến: “Chu tổng, tôi vừa mới gọi điện với Diệp Thanh, phu nhân đi tới nông thôn chính là đặc biệt muốn mua một ít dược liệu cho bà chủ.”

 
Giang Thừa giải thích là do Tần Tích nói với Nguyễn Yên gần đây thân thể của bà không khỏe, cô gái lo lắng trong lòng nên muốn đi tìm một ít thuốc cho mẹ chồng nhưng lại sợ người khác không tìm được đường cho nên mới tự mình đi đến nông thôn.

 
Chu Mạnh Ngôn nhớ đến hai ngày trước Tần Tích đã gọi điện cho anh nhưng lúc ấy anh đang rất bận, chỉ nói được hai câu thì cúp máy.

 
Anh im lặng một lúc lâu sau đó mới mở miệng: 

 
“Hiện tại thế nào rồi?”

 
“Xe hỏng rồi, phải đợi đến lúc tạnh mưa rồi đưa xe đi sửa thì mới có thể trở về được.”

 
“Tôi đang hỏi Nguyễn Yên.”

 
“Diệp Thanh nói phu nhân có bị cảm nhẹ một chút, cũng không phát sốt, không có vấn đề gì lớn, chắc là chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi…”

 
Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Giang Thừa.

 
“Muốn nói gì thì nói đi.”

 
“Chu tổng, tôi cảm thấy… Phu nhân vô cùng tốt bụng và hiếu thảo, mặc dù không tiện đi ra ngoài nhưng cũng tìm đủ mọi cách để có thể làm được chút điều gì đó cho bà chủ.” Giang Thừa nhớ tới giọng điệu vừa rồi của Chu Mạnh Ngôn khi nói chuyện với Nguyễn Yên, có thể tưởng tượng được cô gái ở đầu dây bên kia nghe thấy sẽ buồn biết bao nhiêu.


 
“Ngài cũng đã không về nhà hai ngày rồi, phu nhân đều ở nhà một mình, có lẽ muốn đi đến nông thôn cũng là vì để giải buồn mà thôi.”

 
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như vậy thì nhìn về phía màn đêm đang dần tối xuống ngoài cửa sổ, nơi đáy mắt lúc sáng lúc tối. 

 
***

 
Vào buổi tối, cuối cùng thì người đàn ông cũng hoàn thành công việc của mình trong khoảng thời gian gần đây và trở về nhà, Đằng Hằng rảnh rỗi không có việc gì làm thì lại tới đây tìm anh.

 
Hai người vừa lúc gặp nhau ở cổng biệt thự, Đằng Hằng nhìn Chu Mạnh Ngôn lạnh mặt đi vào biệt thự thì giữ chặt lấy Giang Thừa hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy? Bàn chuyện làm ăn thất bại à?”

 
“Không có.”

 
“Vậy thì làm sao thế?”

 
“Là... Chuyện của phu nhân.”

 
Ba phút sau Đằng Hằng đi vào cửa, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở trên sô pha thì cười nhạo một tiếng: “Chu Mạnh Ngôn, cậu đã làm chuyện mà một người có thể làm ra hay sao?”

 
Người đàn ông ngước mắt nhìn hắn.

 
“Vợ của cậu, mắt bị mù còn chạy đến nông thôn lấy thuốc cho mẹ cậu, sau khi cậu biết được thì lại là dáng vẻ này sao? Còn trách cô ấy chạy lung tung khắp nơi sao?” Đằng Hằng ngồi trên sô pha: “Cậu để vợ của mình phòng không gối chiếc nhiều ngày như vậy lại còn không biết xấu hổ trách người ta chạy lung tung khắp nơi.”

 
“Nói đủ chưa?”

 
Đằng Hằng vuốt mặt: “Chưa nói đủ, tôi còn muốn thay vợ cậu lên án công khai cậu đấy, may mà tính tình của người ta mềm mỏng như vậy, đổi lại là những người khác thì đã sớm tức giận rồi.”

 
Chu Mạnh Ngôn nhớ lại cuộc gọi lúc chiều tối, giọng nói của cô gái đầy ấm ức, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đỏ bừng hốc mắt của cô.

 
Đáy lòng anh càng thêm buồn bực.

 
Đằng Hằng nhìn biểu cảm trên mặt anh thì cười trên nỗi đau của người khác: “Đáng đời cậu, vợ không có ở nhà chứ gì?”

 
Người đàn ông đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Tối nay tôi không rảnh để trò chuyện, cậu tự trở về đi.”

 
Anh chạy lên trên lầu, Đằng Hằng nhìn anh tấm tắc lấy làm lạ: “Chu Mạnh Ngôn, tại sao kiểu người như cậu mà cũng có vợ?”

 

Chu Mạnh Ngôn đi đến trên lầu rồi đẩy cửa phòng ngủ đã vài ngày không trở lại ra. 

 
Anh bật đèn lên, bên trong trống rỗng, trong không khí tràn ngập một mùi thơm ngọt ngào nhàn nhạt rất đặc biệt, không phải là tinh dầu trong phòng mà là mùi hương vốn có trên người Nguyễn Yên.

 
Anh bước vào thì nhìn thấy váy ngủ đã được gấp gọn gàng đặt ở góc giường, chiếc gối ôm hình gấu con vẫn còn ngã vào đầu giường, trong góc sô pha có chiếc Ukulele của cô.

 
Chu Mạnh Ngôn ngồi ở trên sô pha một lúc lâu thì điện thoại trong túi rung lên.

 
Là tin nhắn của Nguyễn Yên.

 
[Cầu vẫn còn bị ngập, bọn em sẽ ngủ lại nhà của bà cụ bán thuốc bắc một đêm, ngày mai xe sửa xong thì sẽ trở về.]

 
***

 
Nguyễn Yên gửi tin nhắn cho Chu Mạnh Ngôn xong thì cầm dược liệu mà bà cụ đưa tới đi tìm Phạm Trác.

 
“Chú Phạm, tối nay chú lấy dược liệu này đi ngâm chân khử phong hàn đi, không phải chú nói là mỗi lần chuyển thời tiết thì xương khớp sẽ bị khó chịu sao? Ngâm cái này xong chắc là sẽ tốt hơn một chút.”

 
Phạm Trác ngẩn người nhìn Nguyễn Yên, trong lòng cảm động: “Phu nhân, không ngờ cô vẫn còn nhớ tới, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.”

 
Ông nhận ra phu nhân thật sự là một người xinh đẹp và lương thiện, ai mà không thích được đây.

 
Nguyễn Yên mỉm cười: “Không có gì đâu ạ, chú nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”

 
Khi cô đi trở về thì nghe thấy bà cụ đang nói chuyện với Đằng Đằng ở trong sân, cô biết được thì ra bọn họ dự định ngày mai sẽ tự làm bánh giầy. Cô trở lại phòng, Diệp Thanh dìu cô đến trên giường rồi ngồi xuống: “Phu nhân, thân thể của ngài có phải là vẫn còn khó chịu hay không?”

 
“Không phải chuyện to tát gì đâu……”

 
“Chờ ngày mai thông đường rồi sẽ đưa ngài trở về khám bệnh.”

 
Nguyễn Yên gật đầu.

 
***

 
Chu Mạnh Ngôn ngủ một giấc, ngày hôm sau là cuối tuần, anh đã thức dậy từ rất sớm.

 
Tắm rửa xong thì anh đi từ trên lầu xuống dưới, vừa vặn đúng tám giờ, anh đi đến phòng ăn, Giang Thừa cũng mang theo một phần báo cáo tài chính đến.

 
Sau khi nói vài câu công việc xong, Giang Thừa chủ động nhắc đến Nguyễn Yên: “Vừa rồi tôi đã liên lạc với tài xế của phu nhân, bên đó nói cầu đã được thông, bây giờ có nhóm người tới sửa xe, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, phu nhân vẫn còn đang bị bệnh, hay là… Tìm người tới đón phu nhân trở về?”

 
Giang Thừa nói bóng nói gió.

 
Chu Mạnh Ngôn đặt ly sữa bò xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Trong ngày hôm nay có lịch trình gì?”

 

“Hôm nay không có sắp xếp gì cả, ngài có thể yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày.”

 
Giang Thừa ám chỉ xong thì nhìn anh, trong mắt tràn ngập chờ mong, mãi một lúc lâu sau người đàn ông rốt cuộc cũng lên lên tiếng: “Anh đi chuẩn bị xe đi.”

 
“Vâng!”

 
Chu Mạnh Ngôn lên xe mười phút sau đó, chiếc xe chạy về phía vùng nông thôn.

 
Dọc theo đường đi trời quang mây tạnh, người đàn ông nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng nề, trong đầu luôn bất giác hiện lên giọng điệu nói chuyện ngày hôm qua của cô gái.

 
Tối hôm qua anh đã gọi điện thoại cho Tần Tích, sau khi Tần Tích biết được thì vừa áy náy vừa cảm động, bà cho rằng Nguyễn Yên sẽ chỉ tìm người đi lấy một ít dược liệu, ai mà biết cô thế mà lại tự mình đi đến vùng nông thôn để mua. Sau khi Tần Tích nghe xong thì để cho anh nhanh chóng đi đón Nguyễn Yên trở về.

 
Hai tiếng sau rốt cuộc chiếc xe cũng chạy đến trong thôn nhưng đi sâu hơn vào trong một chút thì lại không thể tiến thêm về phía trước được nữa.

 
“Chu tổng, vậy ngài cứ ngồi ở trên xe, tôi xuống xe đi đón phu nhân?” Giang Thừa hỏi.

 
Ai ngờ vài giây sau người đàn ông đẩy cửa xe ra.

 
Giang Thừa đi theo bên cạnh người đàn ông trên con đường đất ẩm ướt, cảm khái: “Thôn trang này có chút lạc hậu, đoán chừng tối hôm qua trời lại mưa, cũng không biết phu nhân có bị cảm nặng hơn hay không.”

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhíu mày lại.

 
Anh nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Yên vào đêm hôm đó, cô đứng ở trong mưa, che một chiếc ô cũ nát, ướt sũng như chuột lột.

 
“Tới rồi Chu tổng, hình như chính là chỗ này.”

 
Bọn họ đứng ở trước cánh cửa khép hờ, còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa vô cùng vui vẻ được truyền đến từ bên trong. 

 
Giang Thừa đẩy cửa ra, ngay sau đó Chu Mạnh Ngôn lập tức nhìn thấy có mấy đứa trẻ đang cười đùa trong sân: “Chị Yên Yên làm bánh giầy ngon quá đi!”

 
“Chị Yên Yên giỏi quá! Cố lên, cố lên!”

 
Chu Mạnh Ngôn đã từng tưởng tượng khi gặp Nguyễn Yên sẽ là dáng vẻ như thế nào.

 
Chắc là cô sẽ thảm thương nằm ở trên giường, ốm yếu mà đáng thương, có lẽ sẽ nước mắt lưng tròng, yếu ớt không chịu nổi.

 
Mà không phải giống như bây giờ ——

 
Nguyễn Yên mặc một chiếc áo dài tay có họa tiết hoa nhỏ và buộc tóc đuôi ngựa đáng yêu, cô đứng ở trước một chiếc cối đá lớn, trong tay cầm cái chày gỗ dùng sức đập xuống gạo nếp ở bên trong từng chút từng chút một, bên môi mang theo nụ cười kiêu ngạo:

 
“Nhìn thấy chưa? Chị vẫn là khỏe nhất!”

 
Chu Mạnh Ngôn: ?

 

Chương 19


Diệp Thanh ngồi ở trên ghế đá bên cạnh nhìn Nguyễn Yên giã bánh giầy, đang cười hết sức vui vẻ, ai ngờ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đoàn người Chu Mạnh Ngôn đang đứng ở cửa.


 

Cô nàng sợ tới mức đứng bật dậy ngay lập tức, nghẹn họng nhìn trân trối: “Chu, Chu tổng…?!”


 

Nguyễn Yên nâng tay lên, cái chày vừa mới đi xuống được đến giữa chừng thì nghe thấy tiếng gọi “Chu tổng”, làm cho cô sợ tới mức trực tiếp dừng ngay hành động trên tay lại, thiếu chút nữa không đứng vững.

 

Chu tổng??


 

Chu Mạnh Ngôn?!!


 

Các bạn nhỏ trong sân ngừng cười đùa, tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía những người đang đứng ở cửa với vẻ mặt tò mò.


 

Người đàn ông nhìn Nguyễn Yên, lấy lại vẻ mặt thản nhiên rồi đi vào trong sân, Nguyễn Yên nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cuối cùng dường như ngừng lại ở trước cối đá.


 

Nguyễn Yên đặt cái chày xuống, lau lau mồ hôi trong lòng bàn tay, sắc mặt ửng đỏ: “Cái đó, sao mọi người lại tới…”


 

Cô cũng không biết rằng khi bản thân đang giã bánh giầy một cách vô tư thoải mái hết mình thì Chu Mạnh Ngôn lại đột nhiên xuất hiện qwq.


 

Muốn có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ. 


 

Giang Thừa ở bên cạnh nói: “Phu nhân, không phải xe của mọi người hỏng rồi sao? Chu tổng tới đón ngài về.”


 

Nguyễn Yên: ?


 

Chu Mạnh Ngôn đích thân tới đón sao??


 

Các bạn nhỏ bên cạnh ngửa đầu lên nhìn Chu Mạnh Ngôn, ríu rít đặt câu hỏi:


 

“Anh ơi, anh là ai thế ạ?”


 

“Anh tới tìm chị Yên Yên làm gì thế ạ?”


 

“Anh ơi, anh cũng biết chị Yên Yên sao…”


 

Người đàn ông rũ mắt nhìn thoáng qua những đứa trẻ đang vây xung quanh mình, vẻ mặt hờ hững:


 

“Anh là tiên sinh của chị ấy.”


 

“Tiên sinh ạ?”


 

“Tiên sinh là cái gì thế?”


 

“Mình biết mình biết! Tiên sinh có nghĩa là chồng đó! Anh ấy là chồng của chị Yên Yên!”


 

“Ồ, chồng ~~~”


 

Chu Mạnh Ngôn:…


 

Nguyễn Yên:…


 

Nguyễn Yên không thể xấu hổ hơn được nữa, đúng lúc này bà cụ mang gạo giã đi ra từ trong bếp, cô lập tức lên tiếng giới thiệu Chu Mạnh Ngôn với bà cụ.


 

“Đây chính là bà cụ bán thuốc bắc, thuốc bắc nhà bà ấy vô cùng tốt.” Nguyễn Yên nói với Chu Mạnh Ngôn.


 

Người đàn ông chào hỏi xong, bà cụ nhìn anh rồi mỉm cười: “Yên Yên thế mà lại tìm được một anh chồng đẹp trai như vậy, tối qua Yên Yên không về nhà nên vô cùng lo lắng, hôm nay lập tức tới đây đón con bé.”


 

“Vâng.” Chu Mạnh Ngôn nhẹ nhàng đáp lại.


 

Nguyễn Yên biết là anh chỉ nói như vậy trước mặt người ngoài nhưng nghe thấy thì gương mặt vẫn có chút nóng lên.


 

Đứa bé bên cạnh lôi kéo tay áo Chu Mạnh Ngôn: “Anh ơi, anh có muốn thi đấu giã gạo nếp cùng chúng em không ạ? Chị Yên Yên vô cùng lợi hại, anh thử xem anh có thể so với chị ấy được hay không?”


 

Nguyễn Yên: “…”


 

Chu Mạnh Ngôn sao có thể làm loại chuyện mà chỉ có “Phàm phu tục tử” mới có thể làm được chứ!


 

Quả nhiên ngay sau đó nghe thấy người đàn ông từ chối không thương tiếc gì: “Không thể so.”


 

Các bạn nhỏ bĩu môi.


 

Chu Mạnh Ngôn ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Yên: “Đã xong chưa?” Có ý nghĩa là muốn đưa cô rời đi.


 

“Em lập tức đi thu dọn một chút.”


 

Năm phút sau, Nguyễn Yên bước ra khỏi phòng, các bạn nhỏ lập tức vây quanh lại nói lưu luyến cô. Cô mỉm cười rồi ngồi xổm người xuống và nói với bọn trẻ: “Không sao đâu, lần sau chị lại đến tìm chơi với các em nhé, chúng ta sẽ lại cùng nhau giã bánh giầy, có được không?”


 

“Vâng ạ, tạm biệt chị…”


 

Giang Thừa cầm lấy thuốc bắc, Nguyễn Yên nói lời cảm ơn và tạm biệt với bà cụ sau đó lên xe.


 

Xe chạy trở về.


 

Nguyễn Yên nhắm hai mắt lại để chợp mắt, lơ đi bầu không khí xấu hổ.


 

Chu Mạnh Ngôn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời không thể quên được cảnh tượng Nguyễn Yên thở hổn hển giã gạo nếp kia.


 

“……”


 

Cô gái yên tĩnh và nội hướng so với khi bình thường dường như hoàn toàn không phải cùng một người.


 

Hai người ở ghế sau, mỗi người quay về một hướng.


 

Đột nhiên.


 

“Hắt xì ——”


 

Nguyễn Yên lập tức che lại cái mũi, qua hai giây thì lại: “Hắt xì!”


 

Cô đỏ mặt lần mò tới hộp giấy trong tầm tay rồi rút một tờ giấy ra: “Hắt xì!”


 

Người đàn ông dời mắt nhìn về phía cô.


 

Nguyễn Yên:……


 

Gò má của cô đỏ lên, kiềm nén lại cảm giác ngứa mũi, có một đồ vật gì đó được ném lên trên đùi, cô nghi hoặc duỗi tay ra sờ, thế mà lại là áo khoác của Chu Mạnh Ngôn.


 

“Cảm ơn……”


 

Đúng thật là cô cảm thấy hơi lạnh vì thế ngoan ngoãn phủ áo khoác lên.


 

Chu Mạnh Ngôn nói với tài xế: “Đi bệnh viện.”


 

Nguyễn Yên lập tức bác bỏ: “Không cần, không cần đâu! Chỉ là cảm nhẹ thôi! Không cần đi bệnh viện…”


 

Cô không muốn tốn thời gian đi bệnh viện, cũng không muốn lại gây thêm phiền phức cho người khác, cô thay đổi lý do, khẽ nói: “Em… em rất mệt mỏi, muốn về nhà ngủ.”


 

Chu Mạnh Ngôn không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat.


 

Một tiếng sau, hai người rốt cuộc cũng trở lại biệt thự Y Nam.


 

Nguyễn Yên được người giúp việc đang chờ ở cửa dìu xuống xe thì nghe thấy các cô nàng nói: “Tiên sinh, phu nhân, bác sĩ Bạch đã chờ ở bên trong rồi ạ.”


 

Bác sĩ?


 

Nguyễn Yên không nghĩ tới Chu Mạnh Ngôn không đưa cô đi khám bệnh nhưng lại giúp cô gọi bác sĩ gia đình.


 

Đi vào biệt thự, trong phòng khách rộng lớn ở tầng một, Bạch Nhàn Dật đã ngồi chờ trên chiếc ghế sô pha màu xanh bằng da từ lâu. 


 

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, làn da rất trắng, ngũ quan thanh tú, đeo cặp kính gọng vàng, nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn cùng với Nguyễn Yên ở kế bên đi đến thì mỉm cười ôn hòa: “Anh Mạnh Ngôn, chị dâu.”


 

Chu Mạnh Ngôn giới thiệu hắn với Nguyễn Yên, Nguyễn Yên tưởng hắn chỉ đơn thuần là một bác sĩ, không ngờ thế mà lại là bạn của Chu Mạnh Ngôn.


 

Nguyễn Yên khẽ nở một nụ cười với hắn: “Xin chào bác sĩ Bạch.”


 

“Chị dâu ngồi xuống đi, em khám cho chị nhé.”


 

Nguyễn Yên ngồi xuống, Bạch Nhàn Dật đeo khẩu trang lên, nghe chẩn đoán bệnh* cho cô, sau đó lại làm thêm một loạt kiểm tra: “Chỉ là bị cảm lạnh bình thường thôi, cộng thêm viêm mũi dị ứng có chút lên cơn, uống thuốc là được rồi, sẽ không quá nghiêm trọng đâu.”


 

*Nghe bệnh (Auscultation): Nghe tim là nghe âm thanh bên trong cơ thể, thường sử dụng ống nghe. Nghe tim thai được thực hiện cho mục đích kiểm tra hệ tuần hoàn và hô hấp, cũng như kênh tiêu. (Nguồn: Wikipedia) 


 

Nguyễn Yên gật đầu: “Được.”


 

Bạch Nhàn Dật nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn: “Có thể để chị dâu lên lầu nghỉ ngơi trước, em sẽ ở đây kê đơn thuốc.”


 

Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía người giúp việc: “Đưa phu nhân lên lầu đi.”


 

Sau khi Nguyễn Yên đi lên lầu, Bạch Nhàn Dật đan hai tay lại, ấm giọng nói: “Anh Mạnh Ngôn, em thấy có lẽ là gần đây chị dâu nghỉ ngơi không được tốt lắm, quầng thâm mắt có chút nặng, bình thường anh quan tâm đ ến chị ấy nhiều một chút, không nên chỉ biết chăm lo cho công việc được đâu.”


 

Người đàn ông nâng mí mắt lên nhìn hắn: “Đằng Hằng lại nói với cậu cái gì?”


 

Bạch Nhàn Dật khẽ bật cười, không nghĩ tới anh lại phản ứng nhanh như vậy: “Tối hôm qua anh ấy gọi điện cho em lên án anh, có điều anh cũng biết anh ấy chỉ nói đùa. Em thấy quan hệ của anh và chị dâu… hình như vẫn không khác gì so với trước hôn lễ.”


 

Chu Mạnh Ngôn thản nhiên hỏi: “Phải có cái gì khác nhau sao?”


 

Bạch Nhàn Dật chỉ cười không trả lời, hắn biết có một số lời không thích hợp để hắn nói: “Không có gì đâu, em kê ít thuốc, anh để người giúp việc nấu chút cháo, đợi lát nữa đưa cháo cùng với thuốc qua cho chị dâu nhé.”


 

Nguyễn Yên ở bên kia đã trở lại phòng, trước tiên đi ngâm nước nóng rồi thay một bộ quần áo thoải mái.


 

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô nằm lên trên giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


 

Tới gần giữa trưa, người giúp việc bưng thuốc và cháo đã được nấu nhừ lên tầng hai, vừa mới đi đến trước phòng ngủ thì nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn bước ra từ phòng sách.


 

“Đưa cho tôi.”


 

“Vâng thưa tiên sinh.”


 

Chu Mạnh Ngôn đẩy cửa ra rồi đi vào bên trong thì nhìn thấy một ụ nhỏ trên giường.


 

Anh đặt mâm đồ ăn lên tủ đầu giường, Nguyễn Yên bị đánh thức thì trở mình, mơ mơ màng màng lẩm bẩm vài tiếng thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông: “Dậy uống thuốc đi.”


 

Nguyễn Yên hình chữ X nằm liệt trên giường, vẫn không nhúc nhích, vài giây sau rốt cuộc ý thức được ai đang nói chuyện, ý thức bừng tỉnh, thân mình bắn lên.

 

Nguyễn Yên nằm liệt thành hình chữ X ở trên giường, vẫn không chịu nhúc nhích, vài giây sau rốt cuộc cô cũng ý thức được ai đang nói chuyện, ý thức bừng tỉnh ngồi bật dậy.


 

“A……”


 

Người đàn ông đi tới bên sô pha cầm cái bàn nhỏ lại đây sau đó xốc cái chăn trước mặt cô lên, đặt cái bàn ở trước mặt cô rồi để cháo lên trên: “Có thể ăn được không?”


 

Nguyễn Yên sợ tiếp theo là cảnh đút ăn gì đó kinh điển như trong phim truyền hình nên vội vàng gật đầu: “Có thể.”


 

Cô cúi đầu, lặng lẽ múc cháo vào trong miệng thì cảm thấy Chu Mạnh Ngôn vẫn còn đứng ở bên cạnh.


 

Chẳng lẽ anh tìm cô có chuyện gì sao?


 

Nếu không, nói cách khác, tại sao anh vẫn luôn nhìn cô ăn thế…


 

Nguyễn Yên rối rắm một lúc mới chủ động nói: “Hôm nay cảm ơn anh, cũng thật xin lỗi… Vì đã gây thêm phiền phức cho mọi người.”


 

“Ngày mai dược liệu sẽ được gửi qua cho mẹ, bà ấy biết em đi đến nông thôn mua thuốc cho bà ấy thì vô cùng cảm động.” Rốt cuộc anh cũng lên tiếng.


 

Cô sửng sốt rồi chợt cong khóe môi lên: “Không có việc gì đâu, chỉ cần bà ấy uống thuốc này mà có hiệu quả là tốt rồi.”


 

“Sau này em muốn ra ngoài cũng được nhưng phải xem dự báo thời tiết.”


 

“Vâng ạ.”


 

Cho nên… anh không có ý lại trách móc nữa sao?


 

Cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.


 

Sau khi uống hết cháo, một ly nước ấm được đặt vào trong tay cô: “Cầm thuốc đi.”


 

Cô mở tay ra, mấy viên thuốc tròn được đặt vào lòng bàn tay của cô, cô đưa thuốc vào trong miệng rồi ngửa đầu uống nước sau đó trả lại ly nước cho anh.


 

Chu Mạnh Ngôn để bàn nhỏ sang một bên, vừa quay lại thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang nghiêng người lần mò điện thoại ở đầu giường, mà phần mặt trên ga của ga trải giường cô ngồi vừa rồi thế mà lại nhiễm một mảng đỏ.


 

Anh tập trung nhìn vào thì thấy bên trên là một bãi máu. Chu Mạnh Ngôn hiểu rõ kiến thức s1nh lý nhưng trong lúc nhất thời cũng không phản ứng lại được, hàng mày bỗng nhiên nhíu lại.


 

Nguyễn Yên vừa mới lấy được điện thoại thì đột nhiên cảm thấy thân mình bị bế ngang lên rời khỏi giường.


 

???


 

Nguyễn Yên sợ tới mức quấn lấy cổ anh, vẻ mặt sững sốt: “Anh anh anh đang làm gì thế…”


 

Người đàn ông nhìn về phía ga trải giường lần nữa, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, sắc mặt hơi trầm xuống: “Trên ga trải giường… Có máu.”


 

Trong lòng Nguyễn Yên bị hẫng một nhịp ——


 

Dì cả của cô thế mà đã tới rồi ư?! Trời ơi, tại sao cô lại không cảm giác được một chút nào thế?!


 

Cô khóc không ra nước mắt: “Em, cái đó… Hình như là hành kinh…”


 

Mặc dù là một người đàn ông đã trải qua sóng to gió lớn trên thương trường nhưng anh cũng chưa từng tự mình gặp phải tình huống như vậy, anh dời ánh mắt đi rồi nhìn về phía ga trải giường, cố gắng hết sức giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”


 

“Anh, anh thả em xuống trước đã…” Bế lên thế này có thể giải quyết vấn đề được hay sao? qwq.


 

Chu Mạnh Ngôn trong lúc nhất thời đã quên bản thân vẫn còn đang bế cô, anh nâng bước đi về phía sô pha nhưng chợt nhận ra không được thích hợp cho lắm nên lại xoay người đi đến nhà vệ sinh. 


 

Thả cô vào nhà vệ sinh, Nguyễn Yên xấu hổ ấp úng nói: “Anh có thể giúp em lấy một cái váy ngủ sạch cùng với cái đó… Qu@n lót được không ạ?”


 

Anh xoay người định rời đi thì lại bị cô gọi lại: “Từ từ đã.”


 

“Làm sao thế?”


 

“Còn có một miếng băng vệ sinh… Chính là ở trong hộp đựng đồ bên dưới gương trang điểm của em.”


 

Cô lúng túng đến mức muốn chôn mình xuống đất huhuhu.


 

Người đàn ông xoay người đi đến phòng để quần áo, tìm thấy đồ để thay của cô sau khi tắm xong sau đó anh đi đến trước gương trang điểm, khi anh cầm lấy cái hộp được cất ở bên dưới và mở ra thì nhìn thấy những gói đủ loại màu sắc và kiểu dáng tràn đầy cả hộp, huyệt thái dương của anh co giật mạnh mẽ.


 

Đây là cái gì thế?


 

Anh khảy khảy vài cái, sắc mặt thay đổi, dứt khoát mang theo cả hộp đựng đồ trực tiếp quay về.


 

Nguyễn Yên đang đứng lay cánh cửa chờ đợi thì nghe thấy người đàn ông đã trở lại, Nguyễn Yên hỏi: “Anh không tìm thấy sao…”


 

Chu Mạnh Ngôn cúi đầu nhìn một lượt mấy món hoa hoè hoa sói kia, im lặng vài giây rồi khẽ ho hai tiếng, rốt cuộc cũng mở miệng:


 

“Hộ Thư Bảo Vân lớp bông siêu mỏng, 240mm, bề mặt bông mềm mại.”


 

“ABC mát lạnh sảng khoái, 240mm, bề mặt bông mềm mại.”


 

“Sophie Pocket Magic, 240mm, bề mặt mỏng nhẹ.”


 

“……”


 

Nguyễn Yên: ???


 

Sao anh lại giống như đang đẩy mạnh tiêu thụ của siêu thị thế…


 

“Lấy đại một miếng là được rồi...”


 

Người đàn ông cầm lấy một miếng ở giữa đưa cho cô, Nguyễn Yên đóng cửa nhà vệ sinh lại, bàn tay che đi gương mặt đang nóng lên của mình rồi rên một tiếng.


 

Hôm nay tuyệt đối là một ngày xấu hổ nhất của cô kể từ khi quen biết Chu Mạnh Ngôn QAQ. 


 

Không điều gì có thể sánh nổi.


 

***


 

Sáng sớm ngày thứ ba sau khi Nguyễn Yên được đón về nhà, Chu Mạnh Ngôn xuất phát từ nhà đến tòa cao ốc của Phạn Mộ Ni, vừa bước vào thang máy thì nhận được cuộc gọi của Tần Tích.


 

“Mạnh Ngôn, mẹ nhận được thuốc bắc của các con gửi tới rồi, cảm thấy vô cùng khá nên gọi điện báo cho con trước rồi lát nữa sẽ gọi qua cho Yên Yên.” Nghe qua thì tâm trạng của Tần Tích đang rất tốt.


 

“Vâng, nếu mẹ dùng xong vẫn thấy không đỡ thì con lại nghĩ cách.”


 

“Không sao đâu, sức khỏe của mẹ nên mẹ biết mà.”


 

“Mẹ, có phải mẹ vẫn còn có việc gì muốn nói với con đúng không?” Chu Mạnh Ngôn hiểu Tần Tích, cũng biết bình thường bà ấy sẽ không chỉ đơn giản gọi đến một cuộc điện thoại như vậy.


 

“Đúng vậy, thật ra là mẹ muốn nói với con một chút về chuyện của Yên Yên.”


 

Chu Mạnh Ngôn bước ra khỏi thang máy, nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Mẹ biết con bận rộn công việc, để con dành nhiều thời gian ở bên cạnh Yên Yên chắc cũng rất khó khăn, vậy nên con có muốn suy xét cho con bé nuôi thú cưng hay không? Con chó hay con mèo gì đó có thể làm bạn với con bé, không đến mức để cho con bé phải lủi thủi như vậy.


 

Hiện tại con bé không nhìn thấy, sinh hoạt cá nhân rất đơn điệu, ở một mình cả ngày cũng buồn chán, đổi lại là ai cũng đều cảm thấy không thoải mái.” Tần Tích thở dài: “Cho dù là con không thích con bé, không xem trọng cuộc hôn nhân này thì cũng nên để cho con bé sống vui vẻ một chút.”


 

Chu Mạnh Ngôn cúp máy rồi đi vào văn phòng.


 

Sau khi Giang Thừa giao tài liệu rồi rời đi, Chu Mạnh Ngôn uống cà phê và suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cầm lấy điện thoại trên mặt bàn rồi gọi một cuộc điện thoại.


 

“Trương tiên sinh sao, đã làm phiền rồi. Tôi nhớ ông đang làm việc ở một cơ quan huấn luyện chó dẫn đường đúng không?"


 

***


 

Nguyễn Yên ở nhà mấy ngày nay thì phát hiện ra hình như người giúp việc đang sắp xếp một phòng mới, cô nghi hoặc hỏi cần cái này để làm gì thì người giúp việc giữ vẻ bí mật, mỉm cười trả lời: “Chờ thêm mấy ngày nữa là phu nhân sẽ biết thôi ạ.”


 

Nguyễn Yên đoán như thế nào cũng không ra, mãi đến buổi sáng ba ngày sau, cô đang ở trong phòng đàn thì người giúp việc đến gọi cô: “Phu nhân, mời ngài xuống lầu một chuyến, trong nhà có khách ạ.”


 

Nguyễn Yên xuống lầu và được dẫn đến huyền quan* ở cửa thì nghe thấy có một giọng nữ ở đó: “Xin hỏi cô có phải là Chu phu nhân không ạ?”


 

*Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách. 


 

“Đúng vậy.”


 

“Chào ngài, tôi là Tiểu Phương, nhân viên công tác của cơ quan huấn luyện chó dẫn đường Ái  Ân, chúng tôi đã nhận được tin nhắn từ Chu tiên sinh để ngài ghép bạn với một bé chó dẫn đường, hôm nay chúng tôi đưa bé tới đây.”


 

Nguyễn Yên kinh ngạc —— chó dẫn đường?!


 

Thì ra là mấy ngày trước Chu Mạnh Ngôn đã liên hệ với người của cơ quan chó dẫn đường ở bên kia với mong muốn bên kia có thể đưa tới đây một con chó dẫn đường, mấy ngày nay trong nhà đã sắp xếp chính là một căn phòng có ổ nhỏ cho chó cùng với một phòng giải trí để lúc bình thường Nguyễn Yên chơi đùa với nó.


 

Tiểu Phương dắt bé chó đến bên chân Nguyễn Yên và giới thiệu với cô: “Đây là một bé chó cái Labrador thuần chủng tên là ‘Ca Cao’, em ấy một tuổi rồi và đã được tiếp nhận đào tạo dẫn đường chuyên nghiệp cùng huấn luyện tính cách thích ứng với xã hội, là một bé chó vô cùng thông minh của cơ quan chúng tôi đấy ạ.”


 

“Ca Cao, đây là chủ nhân mới của em đó.”


 

Nguyễn Yên ngồi xổm người xuống thử vuốt v e nó, Ca Cao vô cùng ngoan ngoãn dựa lại gần cô, phe phẩy cái đuôi và li3m li3m lòng bàn tay của cô, Nguyễn Yên không khỏi bật cười: “Đáng yêu quá đi.”


 

“Chu phu nhân, tiếp theo tôi sẽ đưa ngài cùng đi huấn luyện, hướng dẫn ngài nên sinh hoạt cùng với chó dẫn đường như thế nào để cả hai từ từ kết bạn với nhau, ngài không cần lo lắng, mặc dù Ca Cao chỉ mới có một tuổi thôi nhưng sau khi biết ngài là chủ nhân mới của bé thì bé sẽ luôn trung thành với ngài.”


 

Tiểu Phương dắt Ca Cao đi dạo quanh biệt thự một vòng trước để bé quen thuộc với hoàn cảnh sau đó lại dạy Nguyễn Yên một vài mệnh lệnh và động tác cùng với cách sử dụng yên dẫn đường, chờ tới sau này khi Nguyễn Yên đã quen rồi thì có thể đi ra ngoài cùng với Ca Cao, bé chó sẽ bảo vệ sự an toàn của cô trong suốt hành trình.


 

Nguyên cả một ngày Nguyễn Yên ở chung với bé chó vô cùng vui vẻ, khi Chu Mạnh Ngôn về tới nhà thì nhìn thấy có một vài ngọn đèn được bật sáng ở sân sau, Nguyễn Yên cầm trong tay một quả cầu lông đang chơi đùa cùng với một bé chó.


 

Nghe thấy người giúp việc làm bạn ở bên cạnh chào hỏi với người đàn ông, Nguyễn Yên đứng lên rồi quay đầu lại, cô cảm nhận được anh đang đến gần.


 

“Em đã quen chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.


 

Nguyễn Yên mỉm cười gật đầu: “Ca Cao vô cùng ngoan ạ.”


 

Ca Cao đánh giá Chu Mạnh Ngôn sau đó đi đến bên cạnh và đi vòng quanh người anh một vòng. 


 

Nguyễn Yên treo ý cười trên môi, trong lòng cảm động, nói với Chu Mạnh Ngôn: “Cảm ơn anh đã mua cho em một bé chó dẫn đường.”


 

Đã lâu rồi cô không vui vẻ như vậy, cảm thấy có bé chó này thì thời gian buồn chán đều sẽ bị đuổi hết đi không còn một mảnh nào.


 

Chu Mạnh Ngôn nhìn cô: “Không phải anh, là ý của mẹ.”


 

“Vâng…”


 

Chu Mạnh Ngôn không nói thêm điều gì nữa, xoay người đi vào biệt thự.


 

Nguyễn Yên nghĩ đến điều gì đó, cô rũ mắt và ngồi xổm xuống, Ca Cao lập tức chui vào trong lòng cô.


 

Cô cong môi rồi xoa xoa đầu của nó.


 

***


 

Sau khi Ca Cao chính thức trở thành một thành viên trong nhà, Nguyễn Yên đã dành rất nhiều thời gian làm bạn với nó, vào buổi tối, sau khi cô chơi đàn xong thì sẽ đi tới phòng giải trí chơi đùa với Ca Cao, cô ngồi ở trên tấm thảm, dựa vào sô pha nghe sách, Ca Cao sẽ dựa vào trên đùi cô, lặng lẽ ở bên cạnh cô.


 

Liên tục ba buổi tối, Chu Mạnh Ngôn làm việc xong rồi từ phòng sách trở lại phòng ngủ, bên trong vẫn không thấy một bóng người nào.


 

Nếu đổi lại là trước kia thì Nguyễn Yên đã sớm đợi ở bên trong rồi.


 

Đi ra từ phòng ngủ, đáy lòng anh lướt qua một tia cảm xúc nóng nảy, cuối cũng không nhịn được mà đi gõ cửa phòng giải trí.


 

Ca Cao nghe thấy tiếng gõ cửa thì chạy đến rồi dùng móng vuốt cào cào một chút tay nắm cửa.


 

Người đàn ông đẩy cửa đi vào, Ca Cao lại chạy về bên cạnh Nguyễn Yên lần nữa, Nguyễn Yên mờ mịt, không biết ai đang ở cửa, mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói hơi trầm xuống của Chu Mạnh Ngôn: “Bây giờ đã mười giờ rồi.”


 

Nguyễn Yên sửng sốt một chút rồi đáp lại: “Vâng, em biết…”


 

Chu Mạnh Ngôn: “Anh định đi ngủ.”


 

Nguyễn Yên càng thêm mờ mịt, không hiểu vì sao anh lại muốn đến đây nói với cô: “Vâng ạ, em chơi với Ca Cao thêm một lúc nữa, anh cứ đi ngủ trước đi.”


 

Chu Mạnh Ngôn lạnh mặt nhìn về phía Ca Cao với vẻ mặt vô tội đang vẫy đuôi với anh, vài giây sau xoay người đi, giọng nói lạnh lùng:


 

“Đi rửa mặt sớm một chút, nếu không sẽ làm ồn đến anh.”


 

“Ồ…”


 

Sau khi người đàn ông rời đi, Nguyễn Yên xoa xoa đầu bé chó rồi lè lưỡi: “Làm sao bây giờ? Không thể chơi với em được nữa rồi, Ca Cao, em cũng đi ngủ sớm một chút được không?”


 

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bé chó, cô đi ra khỏi phòng giải trí* rồi trở lại phòng ngủ.


 

*Nguyên văn là phòng nghỉ nhưng Nguyễn Yên đang chơi với bé chó ở phòng giải trí nên mình sẽ đổi thành phòng giải trí.


 

Sau khi đóng cửa lại, cô nghe thấy có tiếng động được truyền đến từ trên giường thì biết được Chu Mạnh Ngôn đang ở đó.


 

Nguyễn Yên đi về phía cạnh giường, chạm đến váy ngủ, lờ mờ cảm thấy người đàn ông đang nhìn cô.


 

Không đúng không đúng, nhất định là ảo giác, anh nhìn cô làm gì?


 

Suy nghĩ nhiều rồi, suy nghĩ nhiều rồi.


 

Sau khi cô đi vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, lúc này tầm mắt của Chu Mạnh Ngôn mới thu trở về.


 

Nguyễn Yên rửa mặt xong, lấy váy ngủ và khăn tắm treo trên giá áo được trang trí ở bên ngoài sau đó bước vào cửa kính rồi mở vòi hoa sen, bên trong lại bốc lên hơi nước mờ mịt lần nữa.


 

Hôm nay dì cả của cô rốt cuộc cũng đã hoàn toàn kết thúc, thân thể cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt cô đều cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.


 

Sau khi tắm rửa xong, cô mở cửa kính ra, dẫm lên tấm thảm lót đi ra ngoài rồi duỗi tay cầm lấy khăn tắm, ai ngờ không cẩn thận lỡ kéo theo cả váy ngủ rơi xuống dưới đất, cô nhặt lên thì phát hiện váy đã bị ướt nhẹp rồi, có lẽ cũng đã bị bẩn.


 

Cả nhà tắm chỉ có mỗi một cái váy, cô bất đắc dĩ và rối rắm một lúc, sau đó lấy hết can đảm hướng ra ngoài cửa mà kêu lên:


 

“Mạnh Ngôn……”


 

Không bao lâu sau, giọng nói được truyền đến từ cửa: “Làm sao thế?”


 

“Em… Váy ngủ của em bị bẩn rồi, anh có thể lấy giúp em một cái mới trong tủ quần áo lại đây được không?” Sắc mặt của cô ửng đỏ.


 

Bên ngoài yên tĩnh một lúc lâu thì nghe thấy anh nói:


 

“Mở cửa ra.”


 

Cô cho rằng anh đã lấy được rồi thì quấn khăn tắm bước tới cửa rồi nhẹ nhàng mở khóa cửa ra.


 

Cửa phòng tắm được mở ra, Chu Mạnh Ngôn lập tức nhìn thấy gương mặt như bụi tuyết của cô gái, da thịt mịn màng và hoàn hảo không tỳ vết nơi cần cổ phản chiếu ánh sáng trên đỉnh đầu, đỏ mặt thẹn thùng.


 

Chu Mạnh Ngôn đã kiềm nén không biết bao nhiêu ngày, vừa rồi khi nghe thấy cô tắm thì không nhịn được cảm xúc mà vào giờ phút này hoàn toàn xông thẳng vào trong tim.


 

Nguyễn Yên ngây người, chủ động vươn tay ra: “Cái đó… Váy ngủ…”


 

Đáy mắt người đàn ông dần tối lại, vài giây sau anh mở miệng, giọng nói hơi khàn: 


 

“Không cần phải mặc.”


 

Dù sao lát nữa cũng phải cởi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK