Chương 71
Chu Mạnh Ngôn nhìn ánh mắt gợn sóng của cô, nghe thấy cô hỏi, anh nhìn cô, giọng điệu trầm khàn rất thấp: “Để anh đi, Yên nhi.”
Anh muốn lấy đi quyền chủ động.
Nguyễn Yên cố tình không cho.
Nguyễn Yên cười ranh mãnh, hôn lên môi anh: “Anh không thích em như vậy hay sao?”
“……”
Anh cũng không biết tại sao cô gái nhỏ uống vào một chút rượu lại dường như thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Hoàn toàn không còn sự ngượng ngùng như bình thường mà giống như là một yêu tinh.
Nguyễn Yên âm thầm cong môi, uy hiếp anh: “Nhưng em còn chưa chơi đủ đâu, nếu anh chạm vào em, trong vòng một tuần này anh đừng nghĩ vào phòng ngủ của em.”
Người đàn ông nghe thấy như vậy thì mỉm cười:
“Đêm nay sẽ có lúc em phải xin tha đấy.”
“……” Người này ngược lại uy hiếp cô có phải hay không!
Quá mức mà! Cô càng không thể thỏa hiệp!
Nguyễn Yên buông cần cổ anh ra rồi đứng dậy, người đàn ông giữ chặt tay cô theo bản năng, Nguyễn Yên mỉm cười rồi tránh thoát: “Tiếp tục ngồi nhé.”
Cô xoay người đi đến trước cửa sổ sát đất, sau đó ấn xuống nút kéo rèm cửa lại, hai bên rèm cửa dần được khép lại.
Ánh sáng trong phòng càng thêm tối tăm.
Hai ngọn nến thơm giống như hai ngọn hải đăng giữa biển đêm, mang theo toàn bộ phòng chiếu gợn lên những làn sóng gió thăng trầm.
Rèm cửa được đóng chặt, Nguyễn Yên xoay người lại, cùng im lặng nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Nơi đáy mắt bị bao vây bởi cảm xúc mãnh liệt của người đàn ông, Nguyễn Yên chịu đựng sự ngượng ngùng, dùng đầu ngón tay kéo lên một góc váy ngủ, rồi nâng đôi tay lên.
Cô giống như một món quà bị hủy đi giấy gói.
Ánh mắt của Chu Mạnh Ngôn nhìn thẳng rồi dừng lại trên người cô, nơi đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc, đôi mắt đen láy dường như bị hắt lên một tầng mực lần nữa.
Nguyễn Yên cảm thấy bị anh làm cho nóng lên. Ánh mắt cuồng nhiệt bao vây lấy cô, nhịp tim đập nhanh hơn, trên người hiện ra một tầng hồng phấn.
“Có đẹp không?”
Cô hỏi.
Môi mỏng của anh nhả ra mấy chữ khàn khàn: “Đẹp lắm.”
“Có thích không?”
Anh khàn giọng hỏi lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Cô không cần cố tình đi tìm hiểu một màn trước mắt này đối với người đàn ông mà nói có sức ảnh hưởng bao nhiêu lớn, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm chưa từng có lúc bình thường của anh, là biểu cảm mà chỉ có cô có thể nhìn thấy, đây là chứng minh tốt nhất.
Ngay sau đó cô nâng bước chân chậm rãi đi về phía anh.
Bàn chân tr@n trụi của cô gái bước ở trên thảm, như là một tiên nữ sa đọa chúng sinh, lấy đi hồn phách của kẻ khác.
Khi đi đến trước bàn trà, cô cúi người cầm lấy chiếc ly chân dài rồi ngửa đầu uống một ngụm rượu vang đỏ.
Sau đó cô đi đến trước mặt Chu Mạnh Ngôn, cô đặt đầu gối lên ghế sô pha bên cạnh người anh, sau đó quấn lấy cổ anh rồi hôn lên môi anh.
Hương vị của rượu vang đỏ ở giữa làn môi của hai người, lan tỏa ra giữa hàm răng, hương thơm nồng đậm.
Rốt cuộc cô gái cũng trở lại trong vòng tay của anh, Chu Mạnh Ngôn vươn tay lên mạnh mẽ giữ chặt sau đầu cô, Nguyễn Yên nhận ra anh đang sốt ruột, cô trốn ra phía sau, tránh khỏi môi của anh rồi mỉm cười với anh:
“Em nói trò chơi còn chưa kết thúc đâu nhé.”
“Đặt tay của anh lên sô pha đi.”
Cô gái ở trong vòng tay anh, nhưng tay của Chu Mạnh Ngôn lại không thể chạm vào cô, anh trầm giọng hô hấp, nói bên tai cô: “Tối nay anh sẽ khiến cho em phải trả lại gấp đôi.”
Đầu quả tim của Nguyễn Yên run lên, cô bĩu môi: “Nhanh lên nào.”
Anh đành phải đặt cánh tay đã nổi đầy gân xanh lên sô pha.
Nguyễn Yên đưa tay tiếp tục giúp anh lần mò cúc áo, tầm mắt của anh rơi thẳng vào người cô, cảm giác cực kỳ bị tra tấn, nhịn không được thấp giọng thúc giục cô.
Nguyễn Yên ngược lại cố ý thả chậm tốc độ, nói ở bên tai anh:
“Anh có còn nhớ rõ khi chúng ta mới kết hôn, có một đêm tóc của em vướng vào dây kéo váy, lúc đó em cũng giống như bây giờ, nhưng anh không có một chút cảm giác nào, anh nhìn xem anh của hiện tại...”
Quả nhiên đàn ông vẫn chỉ là đàn ông.
Anh nhìn về phía cô rồi nghiêm túc nói: “Anh của lúc đó không biết bản thân sẽ thích em như vậy.”
Trong lòng Nguyễn Yên rung động, ngón tay nơi cúc áo cong lên một chút, cô chợt nhìn thấy lồ ng ngực của người đàn ông được bao bọc trong lớp áo sơ mi.
Được xúc tác bởi rượu, Nguyễn Yên quấn lấy cần cổ của anh, từng nụ hôn dừng trên đầu vai của anh, sau đó cô dừng lại.
Bàn tay từ trên ngực anh cuối cùng cũng chạm đến cúc áo bằng kim loại, cô cắn môi rồi nhìn về phía anh:
“Lúc trước khi em uống say dường như đã từng cởi rồi.”
Trán anh toát ra mồ hôi, anh hỏi cô: “Bây giờ còn nhớ rõ không?”
“Không nhớ rõ.”
Cô quên vô cùng sạch sẽ, gương mặt còn kiêu ngạo mà ngưỡng cằm lên.
“Yên nhi, anh rất khó chịu.” Giọng nói của anh rất thấp.
Nguyễn Yên nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cuối cùng bị anh lừa thành công, mềm lòng ngồi vào một bên:
“Vậy anh tự mình làm đi.”
Mỗi một động tác của người đàn ông đều mang theo sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, Nguyễn Yên ngồi nhìn ở một bên, dời ánh mắt đi, cảm giác mọi thứ trở nên khô nóng.
Đợi đã, rõ ràng người chịu tra tấn không phải là anh hay sao?!
Chờ cho đến khi anh trở thành giống với Nguyễn Yên, người đàn ông quay đầu nhìn sắc mặt rốt cuộc cũng đỏ bừng của cô thì bỗng nhiên nở nụ cười:
“Còn chưa lên sao?”
Nguyễn Yên: “……”
Cô uống xong rượu rồi, ai sợ ai!
Cô đứng dậy rồi ngồi vào trong vòng tay anh một lần nữa, Nguyễn Yên nói: “Em chưa nói chạm vào thì anh vẫn không được làm gì hết.”
Sắc mặt của anh tối sầm xuống: “Còn muốn chơi sao?”
“Đúng vậy đó.”
Nguyễn Yên cùng anh hôn môi, anh dần dần lấy đi quyền chủ động, cho dù không dùng tay cũng có thể cố ý hoặc vô tình làm cho nhịp tim của cô loạn nhịp.
Nguyễn Yên dần dần cảm thấy trong đầu mình rối rắm, có chút không chống đỡ nổi, khi cuối cùng Nguyễn Yên đã mất đi lý trí, sau khi dừng lại, cô nở một nụ cười xinh đẹp với anh: “Có muốn không?”
“Muốn.”
Cô nắm lấy tay của anh sau đó đặt tới trước người, thổi khí ở bên tai của người đàn ông:
“Vậy thì hiện tại có thể bắt đầu rồi...”
Cô vừa dứt lời thì thân thể đột nhiên bị ôm lấy, anh trở người lập tức đẩy cô ngã vào trên sô pha.
“Ấy...” Nguyễn Yên ngạc nhiên hô lên một tiếng, nhìn ánh mắt của anh, sợ hãi muốn chạy trốn thì đã bị anh đè chặt lại, anh thấp giọng hỏi: “Bây giờ đến phiên của anh đúng không?”
“……”
Xong rồi xong rồi, Nguyễn Yên cảm thấy báo ứng sắp tới rồi QAQ.
Nguyễn Yên đỏ mặt, làm nũng với anh.
Anh mỉm cười: “Bây giờ muốn xin tha sao? Vừa rồi không phải còn chơi vô cùng vui vẻ hay sao?”
Cảm thấy sô pha quá chật, Chu Mạnh Ngôn ôm cô đứng dậy, sau đó đặt cô lên trên tấm thảm bằng phẳng to rộng, mái tóc đen của cô gái xoã xuống trên thảm, hình thành một hình ảnh đối lập với th@n thể trắng nõn.
Đáy mắt anh tối sầm lại, anh cúi người xuống mạnh mẽ cướp đi hơi thở của cô. Nguyễn Yên nức nở, càng cảm thấy vội vàng và mạnh mẽ so với lúc trước hơn bao giờ hết.
Trong phòng, Nguyễn Yên dường như bị người đàn ông đưa vào trong thế giới hư ảo, cô cảm thấy máu toàn thân đang không ngừng di chuyển gia tốc, ánh nến có chút chói mắt.
Cuối cùng vẫn là anh lôi kéo cô rơi vào vực sâu.
Nguyễn Yên chìm sâu vào trong đó, rốt cuộc mềm giọng thúc giục, lại cảm nhận được vòng tay ôm cô của anh bỗng nhiên dừng lại, hơi thở không ổn định:
“Đồ vật vẫn còn ở trong phòng ngủ.”
Nguyễn Yên vươn tay chỉ chỉ vào bàn trà, gương mặt đỏ bừng: “Vừa rồi em đã lấy lại đây.”
Trước khi xem phim.
Chu Mạnh Ngôn đứng dậy đi lấy đồ, sau đó trở lại trước mặt cô, cầm lấy thứ trong tay đưa đến trước mặt cô rồi cười hỏi: “Em cảm thấy hai miếng có đủ không?”
“Ưm...” Khuôn mặt của Nguyễn Yên đỏ bừng, bàn tay che đi đôi mắt, thông qua các khe hở nhìn thấy anh đang xé mở bao.
Tim của cô đập như nổi trống.
Cảm giác căng thẳng giống như lần đầu tiên vậy.
Khi anh ôm lấy cô một lần nữa, anh nói một câu ở bên tai cô, Nguyễn Yên bóp chặt lấy bờ vai của anh.
Cô lần đầu tiên cảm nhận được.
Hóa ra làm chuyện này cùng với người mình thích sẽ có một loại tốt đẹp cùng với thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Trong mắt của cô, trong lòng của cô chỉ có Chu Mạnh Ngôn.
Cô hoàn toàn dung hoà vào trong tình yêu với anh.
Trong phòng, xuân sắc bắt đầu dâng lên, chỉ cần có người ở cửa vừa nghe thì sẽ có thể biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì, ánh nến chiếu lên trên vách tường, bóng người đung đưa, giống như chìm chìm nổi nổi ở trong biển sâu.
Mồ hôi từ cằm anh rơi xuống trên vai cô, hai tay anh ôm lấy mái tóc của cô, nói từng tiếng:
“Yên nhi, nhìn anh.”
“Nhìn anh đi……”
Lúc trước cô vẫn còn chưa nhìn thấy được, hiện tại cô đã có thể nhìn thấy, anh khao khát ánh nhìn chăm chú của cô.
Nguyễn Yên nhìn anh, cảm nhận được đáy mắt tràn ngập tình yêu của anh, không còn như trước là phải dựa vào đôi tai của mình nữa, hốc mắt của cô không nhịn được nóng lên, trái tim đập loạn nhịp.
Một lúc sau Chu Mạnh Ngôn ôm cô đi trở về phòng ngủ.
Cô được đặt lên trên chiếc chăn bông mềm mại, thân thể của anh lùi lại, cầu xin anh: “Có thể nghỉ ngơi một chút được không ạ qwq.”
Anh bật cười, lên giường rồi kéo cô vào lòng, cảm nhận được cô có hơi mệt mỏi thì dỗ dành ở bên tai cô bằng những lời yêu thương ngọt ngào, mãi cho đến khi cô gái không thể chống đỡ được nữa nên lại phải thay đổi cách khác để cầu xin anh.
Hơi nước đã tan đi trong mắt Nguyễn Yên xuất hiện trở lại.
Cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, giống như một tấm gỗ trôi duy nhất.
Giây phút trước khi ý thức của cô biến mất, cô nhìn thấy đồng hồ trên bức tường biểu hiện ba giờ rạng sáng.
Người đàn ông vẫn còn đang tiếp tục.
***
Ánh mặt trời chói chang.
Hơi thở kiều diễm trong phòng vẫn còn phiêu đãng, theo ánh mặt trời lọt vào bên trong, chậm rãi tan đi.
Nguyễn Yên dần dần tỉnh lại, mở mắt ra, cử động thân thể, cảm giác như sắp tan ra thành từng mảnh vậy.
Tối hôm qua Chu Mạnh Ngôn lại phá kỷ lục về độ lâu dài và số lần so với lúc ban đầu một lần nữa.
Cô chỉ nhớ rõ bản thân hôn mê ba tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh lại đứt quãng thì mềm giọng xin tha, nhưng mà anh nhất quyết không buông tha cho cô...
Tại sao người này đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn tràn đầy tinh lực như thế!
Chu Mạnh Ngôn ôm cô, cảm thấy cô cử động thì chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy cô:
“Yên nhi tỉnh rồi sao?”
Nguyễn Yên bắt gặp ánh mắt của anh, vừa thẹn vừa bực, úp mặt vào trong chăn bông sau đó trở người quay lưng về phía anh.
Người đàn ông đương nhiên biết lý do khiến cô tức giận.
Nguyễn Yên bị anh kéo vào trong lòng ngực một lần nữa, anh lật người cô lại rồi dịu dàng dỗ dành cô: “Anh sai rồi, đừng giận mà.”
Nguyễn Yên dùng tay đẩy ng ực anh: “Anh thật đáng ghét...”
Cô mở miệng, cả hai đều nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô.
Nguyễn Yên: “……”
Hoàn toàn không muốn cùng người này nói chuyện nữa.
Người đàn ông đứng dậy rồi cầm lấy ly nước ở trên đầu giường, cô uống xong rồi nằm lại xuống giường sau đó bị anh ôm lấy một lần nữa, anh trêu trọc hỏi cô: “Sau này còn dám có suy nghĩ chơi trò chơi như vậy nữa hay không?”
“……” Nguyễn Yên vừa tức vừa chột dạ: “Anh nói lại xem nào?”
Tiếng cười trầm thấp của Chu Mạnh Ngôn dừng ở bên tai cô: “Không nhắc tới nữa.” Sau khi dỗ cô một hồi, anh nhẹ giọng hỏi: “Em còn buồn ngủ không?”
“Rất buồn ngủ……”
Anh xoa xoa đầu của cô: “Tiếp tục ngủ nào.”
Nguyễn Yên bị anh ôm lấy rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, chờ cho đến sau khi cô ngủ say thì anh xốc chăn lên rồi bước xuống giường, thu dọn lại sàn nhà.
Một tiếng sau, Nguyễn Yên trở mình tỉnh lại lần nữa, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, vừa lúc cửa phòng ngủ bị mở ra.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy trong tay Chu Mạnh Ngôn đang cầm một túi đồ, anh đi vào bên trong.
“Mới vừa tỉnh ngủ sao?”
“Vâng ạ.”
Anh đi đến mép giường, đưa túi thuốc trong ra: “Lại đây nào, bôi thuốc cho em nhé.”
Nguyễn Yên: ??
“Đây là cái gì ạ?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, sau vài giây mới nói với giọng nhàn nhạt: “Tiêu sưng.”
Nguyễn Yên sửng sốt vài giây, đầu óc cứng đờ: “Đây, sẽ không phải là bôi ở……”
Đuôi lông mày của anh nhướng lên, vừa mới vươn tay giữ chặt lấy cánh tay của cô thì Nguyễn Yên đã lập tức đỏ mặt như thiêu đốt, ngay sau đó tránh thoát: “Em tự mình bôi là được!”
Anh cong khoé môi lên: “Ngượng ngùng rồi hả?”
Nguyễn Yên đỏ bừng cả gương mặt, không dám tưởng tượng ra hình ảnh anh giúp cô bôi thuốc đó: “Thật ra, hình như cũng không sưng lắm...”
Cô có ý đồ nguỵ biện.
Người đàn ông nghe thấy như thế thì lên giường rồi nắm lấy cánh tay của cô, nhẹ túm cô vào trong lòng ngực rồi dỗ dành: “Ngoan nào, không bôi thuốc lỡ chút nữa đau thì phải làm sao bây giờ. Hơn nữa anh là chồng của em, còn cần phải ngượng ngùng rối rắm như vậy hay sao?”
“Nằm yên nào.”
Ngữ điệu của anh không nặng nhưng là mệnh lệnh.
Sau khi rối rắm ba giây, Nguyễn Yên cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm xuống.
Nghĩ lại mà xem, anh đã nhìn thấy cũng đã chạm qua, dường như cô không nên thẹn thùng như thế.
Nguyễn Yên ngượng ngùng nhắm đôi mắt lại, lắng nghe một chút âm thanh sột soạt xé mở bao bì, một lúc sau, cảm giác lạnh như băng bao phủ lên, truyền đến một trận lạnh lẽo.
Trong tầm nhìn của người đàn ông, có một chút miệng vết thương hơi bị xé rách, động tác của anh rất nhẹ nhàng.
Đúng là anh sai.
“Lần sau anh nhất định sẽ nhẹ một chút.”
Nghe thấy ngữ điệu đau lòng của anh, cô quay đầu đi rồi hừ một tiếng.
Lần sau nhất định sẽ không bao giờ có thể tin được nữa.
Sau khi bôi thuốc xong, anh giúp cô kéo váy lên, sau đó lại gần ôm cô gái kiêu ngạo lên rồi nhẹ giọng dỗ dành: “Vẫn còn giận sao, ừm?” Cô cố ý bĩu môi rồi nhẹ giọng hỏi: “Lần sau em nói dừng lại, anh có thể dừng lại sao?”
Người đàn ông nhướng mày: “Em thường xuyên kêu ngừng lại trong khi đang làm lượt đầu tiên.”
“……”
“Anh phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Yên sờ sờ lên mũi: “Em nói chính là khi thật sự kêu dừng lại.”
“Ồ?” Anh bật cười: “Vậy lúc trước khi em kêu ngừng lại là khẩu thị tâm phi* sao? Thật ra vẫn còn muốn để cho anh tiếp tục?”
*Có ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược nhau.
“……”
Sao cô lại cảm thấy bản thân như đang bị tính kế thế này!
Cô ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói: “Chu Mạnh Ngôn, tối hôm qua anh như vậy xem như đã hẹn trước vào tuần sau... tất cả các số lần.”
Chu Mạnh Ngôn: ?
Cô hiện tại xem như là Chu phu nhân chính thức, cô có thể có quyền lãnh đạo tuyệt đối ở phương diện này!
Anh mỉm cười: “Tối hôm qua chỉ là bù lại cho số lần của tuần trước thôi.”
“Chuyện của tuần sau thì sẽ nói sau.”
Nguyễn Yên ấm ức: “Loại chuyện như vậy em có thể quyết định được không?”
Chu Mạnh Ngôn giữ lấy cái ót của cô rồi xoa xoa: “Tất cả mọi chuyện đều do em quyết định, ngoại trừ ở trên giường.”
“……” Độc tài, thật sự là độc tài mà!
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, ý cười nơi đáy mắt của anh càng sâu hơn: “Sau này em còn có thêm can đảm để uống rượu hay không?”
“…… Không uống nữa.”
Sau này không bao giờ tự tìm đường chết như vậy nữa.
Người đàn ông nhớ lại dư vị dáng vẻ chủ động tối hôm qua của cô: “Uống nhiều một chút, khá tốt.”
Nguyễn Yên không muốn để ý đến anh, cô tức giận xốc chăn bước xuống giường, một lúc sau cô đứng ở trước bồn rửa mặt để đánh răng, ở trong gương cô nhìn thấy người đàn ông đi đến phía sau lưng cô.
Cô súc miệng, cảm thấy cơ thể mình bị ôm lấy, người đàn ông ôm lấy cô từ sau lưng.
Anh cúi người xuống, đối diện với tầm mắt của cô, Nguyễn Yên súc miệng xong thì quay sang nhìn thấy anh, sau đó đột nhiên hôn lên gương mặt anh.
Trên gương mặt của anh ngay lập tức dính lên bọt kem đánh răng từ khóe miệng của cô.
Nguyễn Yên cười ranh mãnh.
Sau khi rửa mặt xong, cô xoay người, Chu Mạnh Ngôn nắm lấy cằm của cô rồi nhẹ nhàng nâng lên sau đó anh lập tức hôn xuống.
Triền miên và dịu dàng.
Sau khi kết thúc một nụ hôn, Nguyễn Yên quấn lấy tay của anh, che giấu sự vui mừng nơi đáy mắt, tay của anh vừa cử động, đan mười ngón tay vào nhau với cô.
Nguyễn Yên được anh dắt đi ra ngoài, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc ——
Cô của hiện tại, là Chu phu nhân chân chính của anh.
Từ đây sớm sớm chiều chiều, đều cùng anh vượt qua.
***
Dùng xong bữa sáng, Nguyễn Yên bị Chu Mạnh Ngôn đưa đến ban công, người đàn ông nói muốn nói với cô một chuyện.
Cô ngồi ở trên ghế xích đu, bị anh ôm lấy: “Có chuyện gì thế ạ?”
Anh nhìn về phía trước:
“Anh bị loại chức vị tổng giám đốc ở Âu Lạp rồi.”
Nguyễn Yên ngẩn ra rồi nhăn mày lại: “Có ý gì thế? Chức vị bị loại?! Đây là chuyện từ khi nào?”
“Mới tuần trước.”
“Bác của em làm sao?”
“Sau cuộc họp hội đồng quản trị, được quyết định bằng cách bỏ phiếu.”
Sau khi Chu Mạnh Ngôn nói với cô đại khái về những chuyện đã xảy ra xong, Nguyễn Yên nhíu mày: “Em có thể giúp được gì hay không? Trong tay em tốt hay xấu gì cũng có tám phần trăm cổ phần...”
Anh không nhịn được mà bật cười: “Yên nhi, dáng vẻ của em vô cùng giống sau khi gả chồng thì khuỷu tay quẹo ra ngoài*.”
*Nôm na là gả chồng theo chồng, thiên vị nhà chồng hơn.
“Em nói nghiêm túc.”
Anh xoa đỉnh đầu của cô: “Không sao đâu, anh cố ý bị cách chức theo ý bác của em.”
“Cố ý ạ?”
“Ừm.”
……
Nguyễn Yên nghe xong kế hoạch theo như lời nói của anh, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn: “Kế hoạch sau lưng ông ấy thế mà lại là vì chuyện này sao?”
“Đây chỉ là suy đoán ban đầu của anh thôi, phải xem —— tiếp theo ông ta có nguyện ý cắn câu hay không.”
Nếu suy đoán của anh là sự thật, vậy thì anh sẽ vì Nguyễn Ô Trình mà thiết kế thiên la địa võng*.
*Lưới giăng khắp nơi, không thể nào thoát được. Thế trận thiên la địa võng, chạy đâu cho thoát.
Chu Mạnh Ngôn quay đầu nhìn cô rồi nói:
“Yên nhi, anh giúp em đoạt lại Âu Lạp nhé?”
***
Những gì Chu Mạnh Ngôn đã nói ngày hôm đó như một tảng đá trong lòng Nguyễn Yên.
Vốn dĩ Chu Mạnh Ngôn rót vốn vào Âu Lạp là vì ích lợi của bản thân, nhưng tất cả những gì anh đang làm hiện tại chính là bởi vì Nguyễn Yên.
Chỉ là chuyện của công ty cũng không phải là nhất thời, trước mắt cũng không thể giải quyết nhanh như vậy, chỉ có thể tiếp tục giao cho Chu Mạnh Ngôn xử lý, cô nói dù bất luận như thế nào đi nữa cũng đều sẽ tin tưởng anh.
Vài ngày sau đoàn phim [Tĩnh Hồ] sẽ tổ chức tiệc mừng, vào buổi chiều tối Nguyễn Yên mua sắm xong rồi ra khỏi trung tâm thương mại Thiên Lợi Vân Từ, xe của Chu Mạnh Ngôn vừa lúc tới cửa, Nguyễn Yên lên xe.
Chu Mạnh Ngôn cũng có một buổi tiệc xã giao vào tối nay, khi anh biết bữa tiệc mừng mà Nguyễn Yên muốn đi cùng với nơi anh muốn đi cách nhau không xa, anh vừa ra khỏi công ty thì đã trực tiếp đến đón cô.
Trên đường đi, anh nhìn mấy cái túi trên tay cô: “Sao hôm nay em lại mua ít đồ như thế?”
“Vì…… Tiết kiệm tiền ạ.”
“Tiết kiệm tiền?” Chu Mạnh Ngôn nhướng đuôi lông mày lên: “Có ý định muốn tiết kiệm để chăm lo gia đình sao?”
Nguyễn Yên mỉm cười: “Mẹ hiền vợ đảm đó.”
Anh duỗi tay xoa xoa đầu của cô, khẽ nói: “Không cần thiết, khi nào mà em cần phải tiết kiệm sau khi kết hôn với anh hả?”
Nguyễn Yên mỉm cười: “Trêu anh đó, chỉ là vốn dĩ hôm nay hẹn Chi Chi, nhưng cô ấy tạm thời cho em leo cây, em đi mua sắm một mình cũng chẳng thú vị cho lắm nên em mới mua một ít đồ.”
“Sau này em có thể gọi anh.”
“Gọi anh làm gì? Cùng em đi mua sắm sao?”
Anh nhìn biểu tình của cô: “Sao hả, ghét như vậy hay sao?”
Nguyễn Yên lập tức lắc đầu: “Em sợ anh bận.” Thật ra là đi mua sắm thì tất nhiên phải đi cùng với chị em tốt rồi!
Anh khẽ cười nhưng cũng không nói câu nào, cuối cùng cũng đến khách sạn tổ chức tiệc mừng, người đàn ông dặn dò cô sau khi kết thúc thì gọi điện thoại cho anh, Nguyễn Yên đồng ý.
Sau đó chiếc Rolls Royce tiếp tục lái xe đến hội sở Thuỷ Thiên Nhất Phương.
Khi đã đến nơi, Chu Mạnh Ngôn xuống xe rồi đi vào phòng bao, vài người đã đến ở bên trong lập tức đứng dậy chào đón với gương mặt tươi cười: “Chu tổng đến rồi.”
Hôm nay ăn cơm cùng với Chu Mạnh Ngôn là giám đốc của một công ty hành lý khác ở Lâm Thành, Thiệu Hoằng Tân, năm nay đã gần năm mươi tuổi, bụng bia đúng chuẩn Địa Trung Hải.
Thiệu Hoằng Tân chỉ vào vài người bên cạnh và giới thiệu với Chu Mạnh Ngôn người trẻ nhất trong số bọn họ: “Đây là giám đốc sáng tạo mới nhậm chức của công ty chúng tôi, Triệu Cẩn, rất trẻ, mới hai mươi sáu tuổi.”
Người phụ nữ mặc váy dài sọc đen giản dị, dáng người chuẩn và trang điểm tinh tế, khi nhìn Chu Mạnh Ngôn, phát hiện ra người đàn ông trông tuấn lãng và kín đáo hơn so với ảnh trên mạng, sắc mặt mang theo ngưỡng mộ không tự chủ được: “Xin chào Chu tổng.”
Tay của Chu Mạnh Ngôn vẫn đặt ở trong túi quần, chỉ là đáp lại một tiếng, cũng không có ý định muốn bắt tay.
Mấy người ngồi xuống, Triệu Cẩn ngồi xéo đối diện với Chu Mạnh Ngôn, ánh mắt thường thường dừng ở trên người anh, Thiệu Hoằng Tân nhìn cô ta, bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ rõ tiểu Triệu cô tốt nghiệp ở đại học F có đúng không?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt của cô ta nhìn lướt về phía Chu Mạnh Ngôn: “Tôi là hệ tài chính, tôi nhớ rõ khoảng thời gian trước Chu tổng còn đến trường học cũ của tôi để diễn thuyết, ngày hôm đó tôi vừa lúc về trường, tôi đã nhìn thấy Chu tổng.”
Thiệu Hoằng Tân: “Ôi, trùng hợp như vậy.”
Chu Mạnh Ngôn đặt chén trà xuống, tùy ý hỏi: “Cô Trọng là hệ tài chính sao?”
Triệu Cẩn thấy anh chủ động hỏi nên vội vàng trả lời: “Đúng vậy, tôi là hệ tài chính, tôi cũng đã học một khóa quản trị kinh doanh khi còn học đại học...”
Nhưng mà người đàn ông chỉ là vừa lúc nghe được cùng trường học chuyên ngành với Nguyễn Yên nên mới hỏi nhiều một câu, Triệu Cẩn tiếp tục nói, anh chỉ xem như là gió thoảng qua tai, cuối cùng cũng không lên tiếng, vẫn là do Triệu Hoằng Tân tiếp lời nói.
Triệu Cẩn thấy thái độ lãnh đạm của người đàn ông cũng không cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc thì người ở địa vị cao như thế, nếu là không có chút kiêu ngạo, ngược lại còn cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ là hôm nay đến đây, có thể ngồi cùng một bàn và ăn chung một bữa cơm với Chu Mạnh Ngôn mà nói ra thì đó là một việc cực kỳ có mặt mũi.
Sau khi các món ăn đã được chuẩn bị xong, Thiệu Hoằng Tân nâng ly rượu lên, mang theo vài người đến mời Chu Mạnh Ngôn một ly, một lúc sau, Triệu Cẩn đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Chu Mạnh Ngôn, khẽ lắc eo và mông, cô ta tươi cười mang theo vẻ quyến rũ: “Chu tổng, tôi mời anh một ly nhé.”
***
Màn đêm càng ngày càng dày đặc, trải qua ba vòng rượu ăn mừng, mọi người đều uống vô cùng vui vẻ thoải mái.
Sau khi kết thúc, một nhóm người đi ra ngoài, có người ồn ào và nói muốn đi ca hát, mọi người đang có rất nhiều hứng thú, Nguyễn Yên ở một bên gửi tin nhắn cho Chu Mạnh Ngôn, có người lại gần mời cô nhưng cô từ chối: “Không được, tôi còn có chút việc nên đi trước đây.”
Sau khi chào tạm biệt mọi người, cô bước tới cửa khách sạn thì nhận được tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn: [Bên anh sắp kết thúc rồi, nếu không em đến đây tìm anh nhé? Hay là anh sẽ để tài xế đưa em về nhà trước.]
Nguyễn Yên: [Để em tới tìm anh, anh đang ở đâu?]
Anh gửi địa chỉ: [Đến rồi thì nói với anh.]
Nguyễn Yên biết nơi đó, đi về phía bên kia, vừa lúc tiêu thực.
Sau khi đến hội sở Thuỷ Thiên Nhất Phương, Nguyễn Yên bước vào bên trong, cô đang gửi tin nhắn cho Chu Mạnh Ngôn thì đột nhiên một giọng nữ vang lên bên cạnh: “Nguyễn Yên?”
Nguyễn Yên quay đầu lại, bóng dáng của Triệu Cẩn đang đi về phía cô.
Nguyễn Yên không nghĩ đến sẽ gặp được đàn chị này ở đây.
Khi người đối diện đi đến trước mặt, cô khóa màn hình điện thoại, khẽ cong môi: “Đàn chị Triệu.”
Triệu Cẩn quét ánh mắt qua người cô một phen thì có chút kinh ngạc: “Hóa ra thật sự là em sao, đã lâu rồi không gặp. Chị nhớ rõ khoảng thời gian trước có nghe bạn học cùng lớp của bọn em nói là em đã tạm nghỉ học?”
“Vâng.”
Triệu Cẩn tỏ vẻ kinh ngạc: “Đúng rồi, chị nghe nói em không phải là bị mù hay sao?”
“Hiện tại lành lại rồi.”
Triệu Cẩn sửng sốt rồi mỉm cười: “Vậy là tốt rồi, chị còn tưởng rằng em sẽ bị mù vĩnh viễn chứ.”
Nguyễn Yên nghe ra giọng điệu chế giễu và quanh co lòng vòng trong lời nói vẫn như trước đây của Triệu Cẩn thì nhớ lại năm đó khi vẫn còn ở trong hội sinh viên của trường, Triệu Cẩn là đàn chị hơn cô hai lớp và cũng là phó hội trưởng lúc ấy của Nguyễn Yên.
Từ khi Nguyễn Yên vừa mới vào, Triệu Cẩn vẫn luôn rất nhiều cách ngầm không thích cô, khi đến kỳ thực tập, nhiệm vụ của cô là nặng nhất, làm tốt sẽ không được khen ngợi, làm việc kém thì sẽ bị đủ loại trách mắng và mỉa mai.
Nguyễn Yên vừa mới bắt đầu còn buồn bực tại sao Triệu Cẩn lại có địch ý lớn như vậy với cô, mỗi lần muốn nói ra lẽ nhưng đối phương vĩnh viễn một dáng vẻ: “Em đang nói cái gì thế, chị vô tội lắm”, về sau Nguyễn Yên biết được hóa ra hội trưởng thích cô, mà Triệu Cẩn thì thích hội trưởng.
Nguyễn Yên cũng rất phục, tại sao cốt truyện cẩu huyết vừa nát vừa th ô tục này lại xuất hiện ở trong cuộc đời cô.
Về sau cô từ chối sự theo đuổi của hội trưởng, Triệu Cẩn mới không còn quá mức đối với cô như vậy nữa nhưng Triệu Cẩn vẫn rất không thích Nguyễn Yên bởi vì các phương diện của Nguyễn Yên đều quá xuất sắc, bất luận là thành tích, vẻ bề ngoài hay vẫn là đường tình duyên.
Ghen ghét sai khiến.
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì nhìn cô ta: “Ngược lại cũng không đến mức, đàn chị Triệu không cần phải tiếc nuối như vậy.”
“……” Sắc mặt của Triệu Cẩn cứng đờ.
Nguyễn Yên: “Chỉ đùa một chút thôi.”
Triệu Cẩn cong khóe miệng lên: “Chị không nghĩ đến em đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, rất đáng tiếc, tốt nghiệp chậm một năm, cũng rất ảnh hưởng đến việc thi lên thạc sĩ, hai tuần trước chị nhìn thấy em đăng lên vòng bạn bè, em đang đi diễn biểu kịch nói sao?”
“Vâng.”
“Không nghĩ đến em còn cảm thấy hứng thú với chuyện này, nhưng sao chị lại không nhìn thấy tên của em ở trong dàn diễn viên chính thế?”
“Em chỉ là một vai phụ nhỏ mà thôi.”
“Vai phụ nhỏ?” Bị bắt tạm nghỉ học một năm, bây giờ thế mà lại chạy đi diễn vai nhân vật quần chúng, Triệu Cẩn đau lòng hỏi: “Em thiếu tiền như vậy hay sao?”
Nguyễn Yên mỉm cười: “Không có cách nào, chỉ vì cuộc sống mà thôi.”
Triệu Cẩn nhìn thấy Nguyễn Yên sống không được dễ chịu cho lắm thì an tâm và thoải mái cười: “Hôm nay chị còn đến nơi này có tiệc xã giao đấy.”
“Như vậy……”
“Chị hiện là giám đốc bộ phận sáng tạo của tập đoàn Dương Tư, hôm nay đến đây để thảo luận về việc hợp tác.”
“Giám đốc bộ phận sáng tạo, lợi hại như vậy sao?”
“Lúc ấy khi chị vừa mới tốt nghiệp thì trực tiếp được tập đoàn Dương Tư tuyển dụng, làm được một thời gian thì thăng chức.” Triệu Cẩn vén mái tóc dài rồi khẽ nhếch cằm lên: “Em biết Phạn Mộ Ni không? Gần đây công ty của bọn chị có một hạng mục cần phải hợp tác với bọn họ.”
Nguyễn Yên mới vừa gửi tin nhắn xong cho Chu Mạnh Ngôn, nghe thấy như thế thì sửng sốt ngẩng đầu lên: “Phạn Mộ Ni?”
“Đúng vậy, dự án của lần hợp tác này rất quan trọng, tổng giám đốc của bọn họ tự mình đến đây để đàm phán, hơn nữa lúc trước anh ấy đã từng đến đại học F để diễn thuyết, chị đã gặp anh ấy.”
Nguyễn Yên chớp chớp đôi mắt: “Đàn chị có quen biết với anh ấy hay sao?”
“Lúc trước bọn chị đã nói với nhau hai câu, tổng giám đốc của Phạn Mộ Ni còn nói rất ngưỡng mộ chị, còn nói đùa muốn đào chị đến công ty của bọn họ đấy.”
Triệu Cẩn nghĩ Nguyễn Yên cũng không có khả năng biết được nên khoác lác mà không hề có gánh nặng nào.
Nguyễn Yên cũng nói theo: “Đàn chị cũng quá lợi hại, hy vọng sau khi em tốt nghiệp cũng có thể được như thế.”
“Em tốt nghiệp lập tức muốn vào Phạn Mộ Ni là không có khả năng.” Triệu Cẩn cười cười: “Phạn Mộ Ni thông báo tuyển dụng nhân viên yêu cầu bằng cấp rất cao, chính là thạc sĩ cũng đều rất khó để xin vào.”
Gương mặt của Nguyễn Yên lộ ra vẻ tiếc nuối: “Vậy thì đáng tiếc quá.”
“Em trước tiên vẫn nên tốt nghiệp đi đã, đúng rồi, chị quên hỏi em, sao em lại đến đây?”
Nguyễn Yên nở nụ cười nhàn nhạt:
“Em đang đợi chồng của em.”
“Chồng của em?” Triệu Cẩn ngây người: “Em đã kết hôn?”
“Vâng.” Ánh mắt của Nguyễn Yên lướt qua Triệu Cẩn, nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía hành lang dài đằng trước: “Anh ấy đến rồi.”
Triệu Cẩn quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn trong bộ Âu phục và giày da đang đi về phía các cô.
Cho đến khi đi đến trước mặt, Triệu Cẩn đang nghi hoặc thì nghe thấy Nguyễn Yên mỉm cười: “Mạnh Ngôn ——”
Chu Mạnh Ngôn đáp lời sau đó đi đến bên cạnh Nguyễn Yên rồi ôm lấy cô, dịu dàng lên tiếng: “Nếu không thì vào trong ngồi với anh một chút nhé?”
Triệu Cẩn: ??!