Chương 73
Sau khi cửa phòng bao bị đẩy ra, Chu Mạnh Ngôn nắm tay Nguyễn Yên đi vào, người bên trong nhìn thấy hai người bọn họ thì vội vàng đứng dậy:
“Vị này chính là Chu phu nhân đúng không?”
Chu Mạnh Ngôn mang theo Nguyễn Yên tiến lên: “Ừm.”
Thiệu Hoằng Tân vội vàng gật đầu với Nguyễn Yên: “Vẫn là lần đầu tiên nhìn đến Chu phu nhân, tuổi rất trẻ và có khí chất……”
Nguyễn Yên chào hỏi với bọn họ.
Triệu Cẩn đi theo phía sau, toàn bộ khuôn mặt vừa xanh vừa đen, nụ cười cứng ngắt giống như bị keo 502 dán chặt.
Nhớ lại vừa rồi ở bên ngoài, sau khi người đàn ông ôm lấy Nguyễn Yên, cô gái nở nụ cười với cô: “Đàn chị Triệu, chúng ta cùng nhau vào thôi.”
Triệu Cẩn bị dọa đến mức không nói được lời nào.
Cô ta chế giễu ở trước mặt Nguyễn Yên một hồi, còn nghĩ rằng cuộc đời của người ta cũng thật khổ, ai biết rằng người ta trong lúc tạm nghỉ học ở nhà thì thuận tiện gả vào nhà giàu có, diễn kịch nói căn bản không phải là do không có tiền. Cô ta còn khoác lác đủ kiểu quan hệ tốt với Chu Mạnh Ngôn, không nghĩ đến đối tượng khoác lác thế mà lại kéo đến trên đầu chồng người ta...
Cô ta vốn cho rằng bản thân đã diễn rất khá, không nghĩ đến Nguyễn Yên cũng phối hợp một hồi diễn với cô ta.
Có một ngày cô ta thế mà lại cũng sẽ bị Nguyễn Yên tính kế ngược lại, tát một cái thật mạnh vào mặt.
Sau khi chào hỏi xong, Thiệu Hoằng Tân nhìn về phía Triệu Cẩn ở đằng sau rồi thuận miệng giới thiệu với Nguyễn Yên: “Đây là giám đốc bộ phận sáng tạo của công ty chúng tôi, tiểu Triệu. Sao vừa rồi mọi người lại đi vào cùng nhau thế?”
Nguyễn Yên nhìn về phía Triệu Cẩn rồi mỉm cười: “Em cùng đàn chị Triệu học chung một trường học đó, vừa rồi gặp ở cửa còn nói mấy câu.”
Chu Mạnh Ngôn: “Hai người quen biết nhau sao?”
Nguyễn Yên gật gật đầu: “Lúc trước khi vẫn còn là một học sinh, đàn chị Triệu thường xuyên giúp đỡ em, hơn nữa vô cùng xuất sắc ở trường học của bọn em, vừa rồi em nghe chị ấy nói anh cũng vô cùng ngưỡng mộ chị ấy đó.”
Người đàn ông sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Cẩn, trong lòng Triệu Cẩn hốt hoảng, cười gượng hai tiếng: “Nguyễn Yên, em nói đùa rồi, thành tích của chị cũng bình thường thôi……”
Chu Mạnh Ngôn nhìn biểu cảm ranh mãnh trên gương mặt của Nguyễn Yên, cùng với thần sắc thay đổi của Triệu Cẩn nên cũng đoán được đại khái, áp xuống ý cười nơi khóe miệng, xoa xoa đầu Nguyễn Yên:
“Lúc trước chưa nhìn thấy cô Triệu, hoá ra còn có duyên phận như vậy với phu nhân của tôi.”
Những từ này là để xoa dịu nhưng càng giống như giải thích một số hiểu lầm trong vô hình.
Còn Triệu Cẩn phát hiện thổi da trâu* bị nổ tung tại chỗ, yết hầu giống như bị nghẹn lại, hoàn toàn không nói nên lời.
*Khoe khoang.
“Lại đây nào, Chu tổng và Chu phu nhân, trước tiên hãy ngồi xuống đã, gọi người phục vụ lấy thêm một bộ chén đũa và gọi thêm một ít món ăn nữa.”
Nguyễn Yên từ chối rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Mạnh Ngôn: “Không sao, tôi đã ăn rồi.”
Người đàn ông nghiêng đầu nói vào bên tai cô: “Chỗ bên này của anh sẽ kết thúc nhanh thôi, ừm?”
Nguyễn Yên đáp lại: “Anh cứ lo việc đi đã, em lướt điện thoại nhé.”
Chu Mạnh Ngôn cùng với Thiệu Hoằng Tân tiếp tục trò chuyện công việc, Nguyễn Yên lấy điện thoại ra, click mở WeChat, tìm thấy Triệu Cẩn rồi trực tiếp kéo đen.
Cô đâm chọc thật sảng khoái một chút.
Lúc trước cô nên xóa người này từ lâu rồi mới đúng! Còn mỗi ngày phải xem cuộc sống của cô ta, lòng dạ thật là buồn nôn!
Cô tức giận uống lên một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu nhìn về Triệu Cẩn phía đối diện, người kia sợ đến mức không dám nhìn cô.
Tại sao phải sợ hãi như thế.
Còn dễ bắt nạt hơn so với cô...
Nguyễn Yên ngược lại cũng lười phải tức giận, không để chuyện này ở trong lòng, cúi đầu chơi điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay bị người đàn ông nắm lấy đặt ở trên đùi của anh rồi chậm rãi thưởng thức.
Thường thường siết lấy mười ngón tay của cô, thường thường cào nhẹ vào lòng bàn tay của cô, thường thường so bàn tay lớn nhỏ với anh, trên gương mặt lại cố tình xem như không có chuyện gì xảy ra.
Gò má của cô ửng đỏ.
Người này tại sao bàn công chuyện cũng không quên đùa giỡn cô thế này.
Cô định rút tay lại thì bắt gặp ánh mắt của anh, anh mỉm cười, trầm giọng nói: “Để anh bớt buồn chán.”
“……”
***
Sau khi chính thức kết thúc buổi xã giao, đoàn người đi ra khỏi phòng bao.
Nguyễn Yên lên xe với Chu Mạnh Ngôn, xe chạy về nhà trong màn đêm tối tăm, người đàn ông đưa tay lên rồi nhìn về phía cô đang ngồi ở bên cạnh: “Lại đây nào.”
Nguyễn Yên dịch đến bên cạnh anh, bị anh ôm lấy, cô thuận thế dựa vào trên người anh.
“Có phải đàn chị Triệu kia đã gây ra chút mâu thuẫn với em tối nay hay không?” Người đàn ông hỏi.
Nguyễn Yên kinh ngạc: “Anh đã nhìn ra sao?”
“Không phải sao? Lúc anh ra ngoài tìm em, em đang đứng cùng với cô ta.” Hơn nữa sau khi cô gái quay trở lại phòng bao, khi nói chuyện với Triệu Cẩn, anh có thể cảm nhận được cô đang cố ý, giống như là một con nhím nhỏ, đáng yêu không chịu được.
Nguyễn Yên nghe anh nói xong thì vừa thèn vừa bực: “Anh mới là con nhím nhỏ đó.”
Anh nghĩ đến điều gì, bình thản giải thích: “Lúc trước anh thật sự chưa từng nói đã ngưỡng mộ cô ta, anh thậm chí còn chưa nói chuyện với cô ta trước tối nay.” Vừa rồi khi nghe thấy Nguyễn Yên nói như vậy thì anh còn tưởng rằng cô đang ghen tị.
Nguyễn Yên ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh có ngưỡng mộ em không?”
“Không chỉ có ngưỡng mộ, mà còn rất thích.”
Nơi khóe miệng của Nguyễn Yên hiện lên lúm đồng điếu: “Thật ra em cũng không có hiểu lầm đâu, em biết chị ta cố ý khoác lác ở trước mặt em, lúc trước khi vẫn còn ở trường học thì chị ta cũng như vậy.”
“Nói với anh thử xem nào?”
Nguyễn Yên nói với anh lúc trước ở trường học Triệu Cẩn đã tìm đủ mọi cách để nhằm vào chuyện của cô: “…… Dù sao thì về sau em cũng chẳng để ý đến chị ta cho lắm, mặc dù thành tích học tập của chị ta khá tốt, rất được thầy cô yêu thích, nhưng có rất nhiều bạn học không thích chị ta, sau khi chị ta rời khỏi hội học sinh, bên trong lập tức trở nên hòa hợp rất nhiều.
Chu Mạnh Ngôn im lặng vài giây rồi thản nhiên nói: “Nếu anh có thể trẻ ra năm sáu tuổi thì tốt rồi.”
“Sao ạ?”
“Chúng ta có thể cùng nhau vào đại học, yêu đương ở đại học, cũng không ai có thể bắt nạt em.”
Nguyễn Yên cười: “Thôi đi, tính cách của anh như vậy, em ở đại học cũng không nhất định sẽ nói chuyện với anh được đâu.”
Nguyễn Yên nhớ lại sinh hoạt ở trường đại học, cảm thán: “Anh vừa nói như thế thì em đột nhiên vô cùng khao khát nói yêu đương ở vườn trường, thời gian ở đại học này của em vẫn chưa hết, cũng đã trở thành thiếu nữ đã kết hôn...”
Nguyễn Yên vẫn còn chưa dứt lời thì cằm đã bị anh nhẹ nắm lấy, người đàn ông trực tiếp chặn lại môi của cô.
Đầu lưỡi cạy hàm răng ra, quấn lấy và truy đuổi, vị ngọt của kẹo chanh cô vừa mới ăn tan ra giữa môi và răng, Nguyễn Yên nức nở, cảm thấy đầu óc choáng váng và trướng lên, bị anh hôn đến mức chân tay nhũn ra.
Một lúc sau anh dừng lại, hai cái trán tựa vào nhau, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo:
“Thích yêu đương vườn trường?”
“……”
“Hối hận kết hôn với anh?”
Nguyễn Yên nghe thấy dáng vẻ ghen tuông của anh thì trái tim trở nên ấm áp, níu lấy cổ áo của anh rồi mổ xuống môi anh: “Vĩnh viễn đều sẽ không hối hận.”
Cùng sống với nhau đến già, là mong muốn cả đời này.
***
Sáng sớm ngày hôm sau Nguyễn Yên đi một mình đến viện điều dưỡng thăm ba của cô.
Gần nhất trong khoảng thời gian này, sau khi đôi mắt tốt hơn, Nguyễn Yên thường xuyên đi đến viện điều dưỡng, đôi khi rảnh rỗi không có việc gì, thậm chí sẽ ở bên trong suốt một buổi trưa cùng với ba.
Khi tới phòng bệnh, cô cắm hoa bách hợp đã mua vào trong bình, sau đó lấy khăn lông ấm giúp Nguyễn Vân Sơn lau tay. Chờ cho đến khi bận xong hết thảy, cô ngồi ở bên cạnh ông, đọc sách xong, giống như đang trò chuyện với người nào đó, kể với ông về chuyện của thời thơ ấu sau đó lại nói đến hiện tại.
“Ba ơi, ba hiện tại không cần phải lo lắng cho con, bên cạnh con có Mạnh Ngôn, anh ấy đối xử với con rất tốt, giống như ba lúc trước vậy.”
Nguyễn Yên nắm lấy tay của ông: “Lúc trước ba đã nói, người con trai sau này sẽ kết hôn với con nhất định phải vô cùng vừa lòng ba, ba nhanh chóng tỉnh lại đi, sau khi ba tỉnh lại con sẽ lập tức đưa Mạnh Ngôn đến trước mặt ba, con tin tưởng ba nhất định sẽ vô cùng thích anh ấy.”
“Ba ơi, khoảng thời gian trước con lại diễn một bộ kịch nói, mặc dù chỉ là một vai phụ nhỏ nhưng con vẫn vô cùng vui vẻ, sau này chờ đến khi ba tỉnh lại, con sẽ đưa ba đi xem nhé...”
“Sắp đến mùa hè rồi, con nhớ rõ ba đã nói, ba thích nhất mùa hè, ba có muốn ăn dưa hấu……”
Gương mặt của Nguyễn Yên dựa vào trên tay ông, trò chuyện với ông, trong lúc đó bỗng nhiên cảm thấy ——
Ngón tay của ông giật giật.
Nguyễn Yên sửng sốt một chút, lập tức ngồi thẳng người dậy, trong đầu cô xuất hiện một vòng xoáy kinh ngạc, cô đã đến đây thăm ba rất nhiều lần cho tới nay nhưng chưa từng cảm nhận được ông sẽ có phản ứng rất nhỏ như thế.
Trong tiềm thức của ba, có phải ông có thể nghe được cô đang trò chuyện hay không?
Sau khi Nguyễn Yên đi tìm bác sĩ, bác sĩ nói mấy tuần gần nhất này Nguyễn Vân Sơn khôi phục vô cùng khá, thân thể đang chậm rãi chuyển biến tốt hơn.
Nói không chừng chờ đợi, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại.
Nguyễn Yên đi ra từ viện điều dưỡng, nói tin tốt tin tức tốt này với Chu Mạnh Ngôn, đầu dây bên kia nghe thấy như vậy thì nói: “Lần sau anh sẽ đi thăm ba với em nhé.”
“Vâng ạ.”
“Bây giờ Yên nhi tính đi đâu thế?”
“Em đang rất chán không có chuyện gì làm, có lẽ sẽ về nhà.”
“Vậy có muốn đến công ty đợi hay không?”
“Công ty ạ?”
“Ừm, hôm nay anh cũng vừa lúc không bận lắm.” Anh mỉm cười: “Nếu em chán, hay là đến giám sát chồng em làm việc nhé.”
Nguyễn Yên vui vẻ đồng ý.
Nửa tiếng sau, xe riêng đã đến tập đoàn Phạn Mộ Ni, sau khi Nguyễn Yên đi vào toà cao ốc thì có nhân viên công tác tận tình tiến lên đón tiếp: “Thưa phu nhân, Chu tổng dặn tôi đưa ngài đi lên.”
Nguyễn Yên gật đầu.
Cuối cùng cũng đẩy cửa văn phòng của tổng giám đốc ra, người đàn ông ở trước bàn làm việc ngước mắt nhìn về phía cô đang đi vào bên trong sau đó nói: “Lấy một ly nước chanh cho phu nhân.”
Sau khi trợ lý rời đi, Nguyễn Yên đi đến trước mặt anh, cổ tay đã bị nắm lấy, cô thuận thế ngồi ở trên người anh, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô: “Quần áo của hôm nay rất xinh đẹp.”
Nguyễn Yên cười rồi nắm lấy tay của anh: “Có phải đã quấy rầy anh rồi hay không?”
“Rất vui lòng được Chu phu nhân đến quấy rầy.”
“Em như vậy sẽ làm anh phân tâm……”
Hai người nói chuyện, trợ lý gõ cửa sau đó mở ra rồi tiến vào, Nguyễn Yên đỏ mặt muốn đứng lên từ trên người anh, người đàn ông lại đè cô xuống không cho cô chạy.
Chờ đến khi trợ lý đi, Nguyễn Yên xấu hổ mắng anh: “Trong lúc làm việc, không được trộn lẫn tình yêu nam nữ.”
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười, đưa ly nước chanh vào trong tay cô, Nguyễn Yên đang uống thì đột nhiên thầm nghĩ đến một sự kiện: “Đúng rồi Mạnh Ngôn, anh giúp em chọn thử nhân vật kịch nói, em muốn tìm một người để thử vai.”
“Được.”
Nguyễn Yên đưa cho anh xem hai kịch bản, cả hai kịch bản đều là kịch nói vườn trường, một kịch bản chủ yếu là câu chuyện tình yêu của thanh xuân, không khác lắm so với [Thời gian cùng anh], kể về tình yêu ngây ngô và ngọt ngào, một kịch bản khác là lựa chọn cùng với ước mơ của sinh viên đối với tương lai.
“Kịch bản thứ nhất, em muốn đi thử vai nữ chính, kịch bản thứ hai, em cảm thấy nhân vật Kỷ Hoài này rất thích hợp với em.”
Chu Mạnh Ngôn lật xem kịch bản rồi ngẩng đầu nhìn cô:
“Kịch bản thứ nhất, em có nắm tay cùng ôm với nam chính hay không?”
Nguyễn Yên nghẹn cười: “Đây chỉ là diễn kịch thôi mà, cũng đâu phải nghiêm túc.”
Sắc mặt của người đàn ông tối xuống, nghĩ đến Nguyễn Yên ở trên sân khấu cùng người khác có loại thân mật tiếp xúc như vậy thì trong lòng lập tức không thoải mái, sau một lúc lâu mới nói: “Anh cảm thấy kịch bản thứ hai không tệ.”
Nguyễn Yên quấn lấy cổ của anh: “Nhưng mà em rất thích kịch bản thứ nhất, em cảm thấy em nhất định có thể diễn tốt nhân vật nữ chính.”
“Thật sự muốn diễn sao?”
“Vâng ạ.”
Chu Mạnh Ngôn cuối cùng cũng thỏa hiệp, xoa xoa đầu của cô: “Em thích diễn cái gì thì diễn cái đó vậy.”
Nguyễn Yên không nhịn được mỉm cười: “Không ăn dấm nhé?”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Ngoại trừ ghen thì anh còn có cách khác hay sao?”
Cô thích, anh làm gì còn cách nào khác nữa.
Nguyễn Yên nâng gương mặt lên rồi mổ xuống cằm của anh, mi mắt cong cong: “Nhưng mà em càng thích kịch bản thứ hai hơn.”
Băng tuyết giữa hàng mày của người đàn ông như tan ra, vươn tay giữ sau gáy của cô rồi trầm giọng hỏi lại:
“Cố ý trêu chọc anh sao?”
“Đây không phải là muốn nhìn dáng vẻ ghen của anh một chút hay sao, Chu Mạnh Ngôn, em phát hiện ra anh chính là một cái bình dấm chua.”
Cô vừa dứt lời thì cánh môi đã bị chặn lấy, giữa hơi thở quấn quanh, Nguyễn Yên bám lấy của anh, bị anh ôm càng sâu hơn vào trong vòng tay.
Cuối cùng thì người đàn ông cũng dừng lại, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hiện lên ánh nước của cô, ngữ điệu rất thấp: “Nếu là đang ở nhà thì em hiện tại sẽ bị anh ném lên trên giường.”
“……”
Gương mặt của Nguyễn Yên đỏ ửng, ngay lập tức trở nên thành thật hơn.
Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Giang Thừa đi đến, sắc mặt không thể tin được, lặng lẽ lên tiếng: “Chu tổng…… Hứa Hồng Văn tiên sinh lại đến nữa, hỏi có thể gặp ngài hay không, anh ta nói chỉ mất thời gian mười phút của ngài mà thôi.”
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy như vậy thì nơi đáy mắt lướt qua một cảm xúc trong giây lát, vẻ mặt của anh trở nên lạnh lùng:
“Không gặp.”
“Vâng.”
Sau khi Giang Thừa đi, Nguyễn Yên thuận miệng hỏi: “Người kia là ai thế ạ?”
Chu Mạnh Ngôn mắt đen sâu thẳm, thản nhiên mở miệng: “Chẳng là ai cả.”
Nguyễn Yên nhận ra cảm xúc thay đổi của anh, suy nghĩ một lúc cũng không hỏi thêm nữa, vì thế để cho anh bận việc của mình, còn cô ngồi sang bên cạnh.
Giữa trưa Nguyễn Yên cùng với Chu Mạnh Ngôn cùng nhau xuống lầu ăn cơm, người đàn ông không để cho cô về nhà mà tiếp tục đưa cô trở lại văn phòng.
Nguyễn Yên cảm thấy có chút buồn ngủ nên đi đến phòng nghỉ.
Người đàn ông yên lặng làm việc ở bên ngoài, mãi cho đến khi tiếng chuông của điện thoại vang lên, là một chuỗi dãy số xa lạ.
Sau một lúc lâu anh mới bắt máy, cũng không mở miệng, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói cầu xin: “Mạnh Ngôn, cậu có thể để tôi gặp cậu một chút được không, tôi vẫn còn ở dưới lầu công ty của cậu.”
Vẻ mặt của Chu Mạnh Ngôn lạnh băng.
“Tôi cầu xin cậu đấy Mạnh Ngôn, để cho tôi gặp mặt cậu đi, tôi cũng chỉ nói một ít lời mà thôi, cậu làm cho tôi hoàn toàn hết hy vọng cũng được, Mạnh Ngôn, cậu xem chúng ta đã từng thường xuyên chơi với nhau khi còn nhỏ...”
Chu Mạnh Ngôn trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Những ký ức về quá khứ cứ điên cuồng hiện lên trong tâm trí anh, từng cơn ác mộng mà anh không thể vượt qua được bao năm qua giống như một tấm lưới dày đặc siết chặt trái tim anh một lần nữa.
Thủy triều tăm tối cuộn trào.
Khi Giang Thừa tiến vào một lần nữa, đưa cà phê đến, Chu Mạnh Ngôn lên tiếng:
“Có phải Hứa Hồng Văn vẫn còn ở đó hay không?”
“A…… Đúng vậy, Hứa tiên sinh năm phút trước còn gọi điện thoại tới.”
“Để cho anh ta lên đây.”
Chu Mạnh Ngôn nói.
Giang Thừa sửng sốt một chút rồi gật đầu đi ra ngoài.
Ba phút sau, cửa văn phòng bị mở ra, một người đàn ông ăn mặc áo màu đen tay ngắn, sắc mặt tiều tụy đi đến.
“Mạnh Ngôn ——”
Hứa Hồng Văn đi lên trước, nhìn Chu Mạnh Ngôn, biểu tình phức tạp.
Chu Mạnh Ngôn đứng dậy, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía phong cảnh bên ngoài khu tài chính, giọng nói lạnh lẽo: “Nói xong thì lập tức rời đi.”
Yết hầu của Hứa Hồng Văn hoạt động: “Mạnh Ngôn, tôi thật sự không còn cách nào mới phải đến tìm cậu, cũng là ý của ba tôi. Tình hình phát triển của công ty nhà tôi bây giờ rất tệ, rất khó làm ăn trong năm nay...”
“Có liên quan gì với tôi hay sao?”
Chu Mạnh Ngôn ngắt lời của hắn.
Hứa Hồng Văn gục đầu xuống, mấp máy môi: “Cậu có thể…… Mượn anh họ một khoản tiền được không? Nếu không lấy được tiền, công ty nhà tôi sẽ không thể tiếp tục mở được nữa, ba của tôi đã lớn tuổi rồi, bây giờ chỉ có thể ở nhà, chân cẳng cũng không thuận tiện.”
Hứa Hồng Văn nghĩ tới con trai: “Khoảng thời gian trước Gia Gia bị bệnh, hiện tại mỗi ngày đều phải ở bệnh viện, bây giờ tôi đang một mình gánh vác cả gia đình và công ty này, tôi biết tôi không có lý do gì để đến làm phiền cậu, nhưng tôi thật sự cùng đường rồi.”
Chu Mạnh Ngôn quay đầu nhìn về phía hắn, ý cười không chạm đến đáy mắt:
“Anh không cảm thấy cảnh này giống như đã từng có chút quen thuộc hay sao?”
Hứa Hồng Văn ngơ ngẩn, mở miệng lần nữa:
“Số tiền này tôi thiếu nợ này, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu trong vòng năm năm, cậu có thể giúp tôi được không...”
“Tôi dựa vào cái gì để cho các người mượn tiền?” Giọng nói của người đàn ông lạnh như nước trong đêm đông.
Hứa Hồng Văn nhất thời nghẹn lời.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng: “Mạnh Ngôn, tôi biết cậu vẫn còn oán hận ba của tôi năm đó không cho gia đình của cậu một chút giúp đỡ nào, vô cùng xin lỗi, ba của tôi cũng muốn tôi đến đây để xin lỗi với cậu……”
Chu Mạnh Ngôn hỏi lại: “Sau khi nhà của chúng tôi phá sản, tôi nhớ rõ chẳng phải đó là khi nhà của các anh làm ăn tốt nhất hay sao? Tại sao lúc ấy không chịu kiếm nhiều thêm một chút tiền? Tình huống của anh hiện tại, có thể khá hơn so với chúng tôi ngay lúc đó rất nhiều.”
“Mạnh Ngôn, khi đó chúng tôi vẫn còn nhỏ tuổi, dù cho mâu thuẫn giữa gia đình của chúng ta lúc trước là gì đi nữa thì đó cũng là chuyện của thế hệ trước, không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“Ồ?” Người đàn ông nhếch khóe miệng lên: “Vậy thì anh còn nhớ rõ anh đã đối xử với tôi như thế nào hay không?”
Hứa Hồng Văn cúi đầu: “Mạnh Ngôn, chuyện quá khứ có thể để cho nó qua đi được không? Tôi biết là nhà của chúng tôi đã làm tổn thương cậu, nhưng mà hiện tại chúng tôi cũng coi như là đã bị quả báo, cho dù cậu có nhìn ra thì chúng ta vẫn là người thân...”
Chu Mạnh Ngôn cầm lấy bật lửa trên bàn, châm điếu thuốc rồi ngước mắt nhìn hắn:
“Những lời này của anh vô cùng giống với khi ấy ba mẹ tôi đã cầu các anh vậy.”
Hứa Hồng Văn im lặng.
Đốm lửa màu đỏ tươi nơi kẽ tay của Chu Mạnh Ngôn lúc sáng lúc tối, nhả khói ra khỏi miệng: “Tôi sẽ không cho các anh mượn một phân tiền nào, hiện tại đã hết hy vọng chưa?”
Hứa Hồng Văn cuộn chặt tay lại: “…… Cậu muốn tôi phải cầu xin cậu như thế nào?”
Mạch nước ngầm nơi đáy mắt của người đàn ông bắt đầu khởi động, sau một lúc lâu mới nở nụ cười rồi quay đầu nhìn hắn:
“Anh có cầu xin như thế nào thì cũng chẳng được lợi ích gì.”
“Cậu nhất định phải máu lạnh như vậy hay sao?” Hứa Hồng Văn hỏi.
“Đây không phải là do lúc trước các anh đã dạy tôi hay sao?”
“Mạnh Ngôn……”
“Đã đến mười phút.”
Khoé mắt Hứa Hồng Văn ửng đỏ: “Tôi muốn mượn tiền đối với cậu mà nói không đáng kể chút nào, khó khăn như vậy sao, những chuyện đã qua kia tôi xin lỗi cậu vẫn không được hay sao?”
Chu Mạnh Ngôn bấm điện thoại: “Đưa Hứa tiên sinh đi ra ngoài.”
Hứa Hồng Văn hoàn toàn mất hết sức lực, gật gật đầu: “…… Tôi sẽ tự mình đi ra ngoài.”
Hứa Hồng Văn bước ra cửa.
Chu Mạnh Ngôn nhìn bóng lưng của hắn, vài giây sau, cửa phòng nghỉ mở ra, Nguyễn Yên đi ra ngoài.
Chu Mạnh Ngôn bắt gặp ánh mắt phức tạp của cô gái, nơi đáy lướt một tia cảm xúc.
Nguyễn Yên đi đến trước mặt anh, vài giây sau, giọng nói nghẹn ngào của người đàn ông phát ra: “Nghe thấy rồi sao?”
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh, giọng nói vô cùng mềm mại: “Vâng ạ.”
Im lặng không một tiếng động.
Vài giây sau, Chu Mạnh Ngôn vươn tay xoa lên đ ỉnh đầu của cô, giọng nói rất nhạt:
“Đi vào trước đi, anh hút thuốc xong đã.”
Nguyễn Yên đành phải gật đầu.
Đi đến cửa phòng nghỉ, cô quay đầu nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cô đơn.
Cô biết lúc này anh cần thời gian yên tĩnh nên cũng không dám làm phiền nữa.
Thật lâu sau, cửa phòng nghỉ cuối cùng cũng được đẩy ra.
Chu Mạnh Ngôn đi đến.
Cô ngồi dậy từ trên giường rồi đi đến trước mặt anh: “Mạnh Ngôn?”
Tay bị nắm lấy, anh đi đến trước sô pha, lôi kéo cô ngồi ở trên đùi.
Người đàn ông không nói chuyện, Nguyễn Yên cảm nhận được cảm xúc hạ xuống của anh, trái tim chua xót, ôm lấy anh:
“Mạnh Ngôn, anh có thể nói cho em biết nếu anh không vui được hay không? Em là vợ của anh, em cũng có thể chia sẻ với anh những điều này.”
Cô dựa vào đầu vai anh: “Cũng giống như lúc trước khi em không vui, anh cũng bằng lòng lắng nghe em như thế.”
Sau một lúc lâu người đàn ông vươn tay ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào mở miệng nói về những chuyện lúc trước.
“Lúc trước anh đã từng rất thích gia đình cậu họ của mình.”
Năm đó khi công việc kinh doanh của công ty hành lý bọn họ vẫn còn rất tốt, làm cho những người họ hàng xung quanh đều vô cùng hâm mộ, cậu họ Hứa Bằng Vận nhìn thấy ngành sản xuất này có thể kiếm tiền như vậy nên cũng tự mở một xưởng sản xuất hành lý.
Chu Tư Lễ cũng không bởi vì Hứa Bằng Vận đã làm như thế mà lòng sinh khúc mắc, ông còn nói cho Hứa Bằng Vận rất nhiều kinh nghiệm, đưa ông ta theo cùng nhau kiếm tiền.
Hai người mặc dù chỉ là quan hệ hợp tác nhưng thật ra Hứa Bằng Vận vẫn luôn ngầm ghen ghét Chu gia.
Sau này khi Hứa Bằng Vận làm ăn ngày càng tốt hơn thì tìm lấy cái cớ để không hợp tác với Chu Tư Lễ nữa, ông ta định phát triển lớn mạnh một mình, trở thành đối thủ cạnh tranh với công ty của Chu Tư Lễ.
Dần dần mặc dù hai nhà vẫn còn liên lạc với nhau nhưng Chu Tư Lễ cũng cảm nhận được thái độ không nóng cũng không lạnh của Hứa Bằng Vận đối với bọn họ, Chu Tư Lễ cũng có thể hiểu được, rốt cuộc thì mối quan hệ hiện tại của bọn họ đã xen lẫn lợi ích.
Ông cũng không nói với con trai mình về những mâu thuẫn làm ăn kia, cho nên hai anh em họ Chu Mạnh Ngôn cùng với Hứa Hồng Văn vẫn thường xuyên chơi với nhau.
Hứa Bằng Vận cũng không giận chó đánh mèo chuyện của người lớn lên trên người của hai đứa nhóc cho nên khi Chu Mạnh Ngôn đến Hứa gia, đôi khi Hứa Bằng Vận sẽ dẫn anh cùng với Hứa Hồng Văn cùng nhau đi ra ngoài chơi, Chu Mạnh Ngôn cũng vô cùng thích cậu họ của mình.
Mãi cho đến trước khi Chu gia phá sản, nhà của hai người mặt ngoài vẫn còn giữ quan hệ rất tốt đẹp.
Nhưng mà sau khi phá sản, tất cả đều thay đổi.
Chu Tư Lễ tìm Hứa Bằng Vận để vay tiền, Hứa Bằng Vận mặt ngoài an ủi, nói qua mấy ngày nữa sẽ mượn tiền cho bọn họ, nhưng thật ra qua thêm mấy ngày, lại qua thêm mấy ngày nữa, lặp đi lặp lại nhiều lần thoái thác.
Thậm chí cướp đoạt việc làm ăn vốn có của Chu Tư Lễ, thuận thế thăng tiến, mạnh mẽ kiếm một khoản lớn.
Những việc này Chu Mạnh Ngôn vẫn còn là một đứa trẻ nên cũng không biết.
Khi đó cậu* nhìn thấy cha mẹ của mình đi khắp nơi để vay mượn tiền vô cùng vất vả, cậu nghĩ có thể giúp cho cha mẹ của cậu chút nào hay không, sau đó nghĩ đến cậu họ vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt thì có ý định chạy đi tìm cậu họ, muốn làm người lớn một chút giúp ba ba và ma ma mượn một chút tiền.
*Đoạn này kể về lúc bé của Chu Mạnh Ngôn nên mình sẽ để từ ‘cậu’ nhé.
Cậu cảm thấy cậu họ đối xử tốt với cậu như vậy thì nhất định sẽ giúp đỡ cậu.
Cậu chạy một mình đến Hứa gia, anh họ nhìn thấy cậu thì đưa cậu vào trong nhà, hai người ở trong sân chờ Hứa Bằng Vận trở về.
Buổi tối Hứa Bằng Vận mới về đến nhà, nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn thì hỏi cậu tới đây để làm gì.
Chu Mạnh Ngôn đứng ở trước mặt ông ta, ngửa đầu hỏi: “Cậu ơi, cậu có thể cho nhà cháu mượn một chút tiền được không ạ?”
Cậu nói xong thì Hứa Bằng Vận vỗ vỗ đầu của cậu: “Đây là chuyện của người lớn với nhau, để người lớn giải quyết, một đứa trẻ như cháu thì chỉ nên học hành cho thật tốt, cậu sẽ bàn bạc và trao đổi với ba và mẹ của cháu, cháu về nhà trước đi.”
Chu Mạnh Ngôn bị đưa ra khỏi cửa nhà, cậu đứng trước cửa nhà, đang muốn đi thì nghe thấy giọng nói của mợ được truyền ra từ bên trong:
“Ông nói dong dài với thằng nhóc kia làm cái gì?! Gia đình này rốt cuộc dây dưa mãi không xong, ba mẹ của nó còn gửi một đứa trẻ đến đây, chẳng phải đã nói sẽ không cho gia đình của bọn họ một xu nào hay sao?!”
“Văn Văn, sau này con không được chơi với em họ của con nữa, có nghe hay không, không được để cho nó vào đây nữa! Nó vào nhà của chúng ta sẽ làm dơ bẩn sàn nhà của chúng ta đấy!”
Buổi tối ngày hôm đó Chu Mạnh Ngôn lau nước mắt suốt trên đường trở về nhà.
Cậu không biết hóa ra cậu họ cùng với mợ lại ghét cậu như thế, những mặt ngoài tốt bụng của bọn họ đều chỉ là giả vờ mà thôi.
Sau đó ăn tết, có một ngày là tiệc sinh nhật của Hứa Bằng Vận, Chu gia nhận được lời mời, ba mẹ đưa Chu Mạnh Ngôn theo đến đó.
Bởi vì đã rất lâu rồi không nhìn thấy Hứa Hồng Văn cho nên Chu Mạnh Ngôn đã tiêu hết toàn bộ tiền tiêu vặt của tuần này để mua một bộ trò chơi ghép hình, dành cả một đêm để ghép hình muốn đưa cho anh họ, bình thường bọn họ vẫn thường xuyên chơi trò chơi ghép hình với nhau.
Chu Mạnh Ngôn đi theo ba mẹ, khi đã đến bữa tiệc, cậu gặp được Hứa Hồng Văn thì vui vẻ chạy lên: “Anh họ ơi ——”
Hứa Hồng Văn quay đầu nhìn cậu một cái, trở nên luống cuống, gương mặt không chút cảm xúc: “Em tìm anh có chuyện gì không?”
“Tặng cho anh một bộ trò chơi ghép hình nè, bộ trò chơi ghép hình này có bốn phiên bản, em chỉ mua một bộ, chúng ta có thể ghép hình với nhau vào kỳ nghỉ đông có được không?”
“Anh không rảnh, phải làm bài tập.”
“Vậy em có thể đến nhà tìm anh và làm bài tập với anh được không?”
“Ba của anh không cho em đến nhà tìm anh.”
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu xuống, đưa trò chơi ghép hình ra: “Anh họ ơi, cho anh nè……”
Hứa Hồng Văn do dự một chút rồi nhận lấy, xoay người rời đi chưa được hai bước thì đã bị mợ ngăn lại, cầm lấy trò chơi ghép hình trong tay đi: “Đây là đồ vật rẻ tiền gì thế này, thứ lung tung vớ vẩn như vậy cũng lấy về nhà hay sao?! Nhanh chóng ném đi cho mẹ!”
Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu thì nhìn thấy mợ đi đến bên cạnh thùng rác rồi trực tiếp ném trò chơi ghép hình vào.
Chu Mạnh Ngôn ngây người, nhanh chóng chạy đến nhặt trò chơi ghép hình từ trong thùng rác lên thì nhìn thấy mặt trên của trò chơi ghép hình đều đã vỡ nát, còn dính lên một ít nước canh cơm thừa dơ bẩn.
Cậu vô cùng cẩn thận lau sạch đồ vật dơ bẩn đi, vài đứa trẻ chạy đến, nhìn thấy cậu: “Ôi này, đây là thằng nhóc của gia đình bị phá sản đấy!”
“Nhà của mày bị phá sản rồi, mày sống trong cống thoát nước! Mày là con chuột hôi hám!”
Bọn trẻ cướp đi trò chơi ghép hình của cậu rồi ném xuống đất, học người lớn cười nhạo cậu, Hứa Hồng Văn đứng ở cách đó không xa, không nói một lời nào.
Đôi mắt của Chu Mạnh Ngôn đỏ hồng mà nhìn chằm chằm bọn họ: “Mình không phải là con chuột hôi hám.”
“Mày đúng là như vậy, mày đúng là như vậy!”
Sau khi đám trẻ con đùa giỡn xong bị người lớn mang đi, Chu Mạnh Ngôn đứng một mình tại chỗ, Tần Tích đến tìm cậu: “Làm sao thế này? Chúng ta đi ăn cơm nhé?”
Chu Mạnh Ngôn rũ đầu xuống, cất trò chơi ghép hình vào trong túi rồi bị Tần Tích dắt đi.
Một nhà ba người bọn họ ngồi ở một bàn trong góc tối nhất kia, khi ấy Chu Mạnh Ngôn đã ăn cháo cùng với bánh bao rất nhiều ngày, nhìn thấy thịt gà, vịt và cá ở trên bàn, Tần Tích gắp đồ ăn vào trong chén của cậu, cậu lại chẳng có tâm trạng để ăn.
Những người họ hàng ngồi cùng bàn thấy cậu không ăn thì cười nhạo cậu rồi nói vòng vo: “Nhóc con, cậu nhanh chóng ăn cơm nhiều một chút, nhà các người đã bao lâu rồi không được ăn đồ ăn ngon như thế, còn không nhanh chóng ăn nhiều thêm một chút thịt đi chứ?”
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu, không nói một câu nào.
Sau đó người một nhà của Hứa Bằng Vận cũng đến bàn này để mời rượu, Chu Mạnh Ngôn cùng với Tần Tích nhìn thấy bọn họ thì đứng dậy, mỉm cười đưa ra bao lì xì mừng tuổi nhưng mà đối phương không nhận lấy, chạm vào độ dày của bao lì xì, ánh mắt quanh co, ném bao lì xì về lại trên bàn rồi mỉm cười:
“Gia đình của các người hiện tại khó khăn như thế này, số tiền này vẫn nên giữ lại cho các người đi thôi, xem như hôm nay mời một nhà ba người các người lại đây để ăn một bữa cơm no.”
Mợ đi đến: “Đúng rồi, vẫn nên để cho con của cô ăn nhiều cơm một chút đi, cô nhìn xem nó đã gầy thành như thế nào rồi.”
Ánh mắt của rất nhiều người nhìn lại đây, nụ cười trên gương mặt của Chu Tư Lễ cùng với Chu Mạnh Ngôn cứng lại, Chu Tư Lễ lại cầm lấy bao lì xì đưa ra một lần nữa: “Làm gì có đạo lý này, cô cứ nhận...”
Hứa Bằng Vận cười một cái: “Giữ cho riêng mình đi, đừng đi khắp nơi để tìm người vay tiền nữa, suốt ngày đuổi theo sau mông người khác để cầu xin, giống như một con chó ghẻ vậy, còn không bằng lấy số tiền này mua cho Mạnh Ngôn một bộ quần áo mới, cậu nói xem có đúng không?”
Toàn bộ gương mặt của Chu Tư Lễ dần dần chìm xuống: “Hứa Bằng Vận, anh nhất định phải nói năng nhục nhã người khác như vậy hay sao?”
“Chẳng lẽ không phải như vậy sao, ánh mắt trông mong đi khắp nơi tìm người quen để vay tiền, tính làm sao mà còn đưa bao lì xì cho tôi, muốn khiến tôi đưa tiền cho anh mượn hay sao?” Hứa Bằng Vận nhìn về phía những người xung quanh: “Mọi người có ai bằng lòng cho Chu gia mượn một ít tiền hay không? Chu gia cũng không dễ dàng đâu, mọi người có ai có lòng tốt giúp đỡ hay không?”
“Hứa Bằng Vận, anh đừng có quá đáng!”
Ngày hôm đó là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy ba của cậu tức giận, một nhà ba người bọn họ bị người ta mạnh mẽ giẫm đạp trên mặt đất.
Khi ấy không ai nói giúp cho bọn họ cả, tất cả chỉ muốn xem náo nhiệt hoặc là không dám nói lời nào, cuối cùng bọn họ bị Hứa Bằng Vận đuổi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật, Chu Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt chật vật của ba mẹ cậu cùng với những ánh mắt khác lạ từ những người họ hàng xung quanh, giống như từng cây kim đâm vào trong lòng.
Nhục nhã ngập đầu.
Vĩnh viễn không vứt đi được.
Một ngày đó, từng phần từng phần lạnh nhạt cùng với sự nhục nhã đã hợp lại thành thế giới trong mắt của anh.
Đã nếm trải lòng người dễ thay đổi, anh sẽ không bao giờ mong đợi bất kỳ cái gì gọi là tình người trên thế giới này nữa.
Anh hận những người đã chế giễu và mỉa mai kia, cũng hận những người đã thờ ơ và lạnh nhạt đó.
Cho đến tận hôm nay, anh vẫn hận như cũ.
Ai có thể ngờ đến những người đã chế giễu và nhục nhã bọn họ lúc đó, bây giờ ngược lại đi cầu xin bọn họ.
Thật là nực cười.
Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Nguyễn Yên, nơi hốc mắt đỏ rực:
“Lúc trước khi bọn anh cần bọn họ, bọn họ đang ở đâu? Bây giờ lại muốn anh đến giúp đỡ bọn họ... Dựa vào cái gì chứ?”