• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 37
Trác Siêu Việt ngồi xuống bên cạnh, hai tay giữ lấy vai cô, "Em làm là đúng, em muốn thay mẹ nuôi mình gánh tội thì phải có minh chứng là mình có đủ động cơ giết người, bằng không cảnh sát làm sao có thể tin, quan tòa làm sao có thể tin? Dùng danh dự của ông ấy đổi lấy mạng sống của mẹ nuôi em, đáng giá!"
Cô vẫn ngồi trên mặt đất, khóc lóc lắc đầu, "Không phải em muốn vu khống ông, lúc ấy rất nhiều người nói ông vì không có được mẹ ruột em, vì vậy trong lòng này sinh một loại chiếm hữu biến thái với em. Em cũng tin là thật, em nghĩ nếu lúc ấy mẹ nuôi em không đến, ông đã... Sau này em mới biết được, ông thấy lúc đó quần áo em ướt, sợ cảm lạnh, muốn giúp em thay."
"Aiz, làm cha nuôi, hành động như vậy quả thật là thiếu suy nghĩ."
"Không phải... Ông coi em như con đẻ."
Mộc Mộc lẳng lặng nhìn ảnh chụp trên bia mộ, nụ cười của ông làm cho cô nhớ trước kia, mỗi lần ông đi tiểu đêm đều đến phòng dém chăn lại cho cô, đó là một tình cảm thân thiết nhất, chiều chuộng nhất của một người cha đối với con gái...
Mọi người đều xuyên tạc nhân cách của ông, ngay cả vợ ông, con gái ông cũng vậy.
"Nếu ông ấy đã coi em là con gái ruột của mình, chắc hẳn sẽ không trách em. Có người ba nào lại đi hận chính con ruột của mình?" Trác Siêu Việt cầm lấy tay cô đặt lên bia mộ, nhìn cô an ủi, "Thử một lần, thử kêu "ba" một lần. Tôi tin, ông ấy trên trời có linh, nhất định sẽ muốn nghe em gọi một tiếng "ba"."
Bia mộ lạnh như băng, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của ông, giống như ông chưa bao giờ rời đi, luôn luôn ở mọi nơi dõi theo cô.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng kêu: Ba.
Chung quanh vẫn chỉ có tiếng gió thổi lá rụng.
"Thử lại một lần, em có thể, em phải tin tưởng chính mình, giọng nói của em không có vấn đề gì, em có thể mở miệng nói chuyện."
Mộc Mộc thử hết lần này đến lần khác, cô biết, chỉ cần cô vượt qua chướng ngại cuối cùng, cô có thể nói chuyện, nhưng mà cố gắng đến yết hầu khô rát, vẫn không thể nào phát ra thanh âm.
Một chút, chỉ cần một chút nữa thôi!
*****
Mặt trời dần dần chìm vào đường chân trời phía Tây, Trác Siêu Việt nhẹ nhàng nâng cô dậy, "Bỏ đi, đừng quá miễn cưỡng, chúng ta trở về."
Cô lau khô nước mắt, nở nụ cười sáng lạn với mộ bia trước mặt. Ba, ba yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì con cũng sẽ sống thật tốt! Cho dù có thể nói trở lại hay không, cũng không ảnh hưởng gì.
Khi bọn họ đến chân núi, trời đã tối, bóng cây cổ thủ như những cô hồn, lung lay trước gió, cùng với tiếng lá rơi quái dị.
Bụi cỏ bị gió vù vù thổi giật, Mộc Mộc sợ hãi dừng lại, chỉ thấy trong bụi cây có mấy bóng đen mơ hồ chớp lên, cô dùng tay kéo kéo Trác Siêu Việt, ngón tay chỉ hướng bụi cỏ.
"Chuyện gì?" Hắn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ.
Bỗng nhiên, trong bụi cây, bốn bóng đen nhảy ra, trong đêm đen không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy thân hình bọn họ rất cao lớn, còn nữa, trên tay còn cầm một con dao sáng chói.
"Đưa tiền ra đây." Người đàn ông đứng trước mặt thâm trầm mở miệng, "Chiếc xe kia có phải của mày hay không? Đưa chìa khóa ra!"
Trác Siêu Việt đưa tay ôm Mộc Mộc, nhìn thoáng qua chiếc xe đỗ cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng đánh giá tầm vóc vài người đối diện, nhẫn nhịn, lấy ví tiền cùng chìa khóa xe quăng ra phía trước.
"Lấy cả di động ra nữa." Bọn cướp chưa thỏa mãn, chỉ Mộc Mộc: "Còn cả của cô nữa."
Mộc Mộc thấy Trác Siêu Việt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhẫn nhịn, lấy tất cả mọi thứ vứt trên mặt đất.
Có hai tên cướp cầm dao đến gần thăm dò, nhanh chóng nhặt lên, nhét vào trong túi quần.
"Đại ca, cô em này không tồi." Một tên gầy gầy trong đấy nói.
Trác Siêu Việt bẻ ngón tay, khớp xương lạnh lùng vang lên.
Tên đó cầm dao tiến gần hơn nữa, cười nói với Mộc Mộc, "Em gái, nơi hoang sơ này rất nguy hiểm, đi với anh, anh đưa về nhà."
Khoảng cách gần, Mộc Mộc trông thấy rõ mặt người đàn ông, trên người hắn mặc đồ màu đen bùn, ở dưới ánh trăng nhìn vô cùng dữ tợn. Tay hắn đưa ra, muốn bắt lấy Mộc Mộc, cô lại nhanh tay rút về...
Lúc này, Trác Siêu Việt đột nhiên ra tay, tay trái giữ lấy cánh tay cầm dao của hắn ta, tay phải đấm một cú đẹp mắt, đánh người này ngã dụi xuống đất. Ngay sau đó, Trác Siêu Việt nhấc chân quét ngang một đường, làm cho tên bên cạnh ngã đổ, người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, lùi về phía bụi cỏ...
Việc xảy ra bất ngờ làm cho hai người đàn ông kia kinh ngạc, lập tức cầm dao vọt lên.
Trác Siêu Việt tuy xuất thân ở bộ đội đặc chủng, thân thủ bất phàm, nhưng hai người đàn ông này cũng không tầm thường, tấn công, phòng thủ đều rất nhanh nhẹn, mấy lần cầm dao xẹt qua áo Trác Siêu Việt.
Mộc Mộc không biết giúp đỡ bằng cách nào, nhìn thấy người đàn ông gầy đang bò dậy, cầm dao đâm về phía sau Trác Siêu Việt.
Nói thế nào thì nói cô cũng đã từng trải qua lao tù, đánh nhau tuy là không giỏi nhưng dũng khí vẫn cần phải có. Mộc Mộc không chút do dự đi đến, hai tay ôm chặt lấy anh ta, ra sức cắn, căn bản không để ý tới trong tay anh ta có dao.
Trác Siêu Việt bị sự điên cuồng của cô làm giật mình, trong lúc nhất thời không biết lên kéo cô ra hay phòng thủ chính mình, ngay lúc vài giây do dự...
Một tên cướp bất ngờ vung dao.
Ánh dao lạnh lùng xẹt qua trước mắt.
Hắn ngã xuống, con dao đâm vào ngực chỉ còn lộ ra chuôi, giống như con dao bốn năm trước cắm ở ngực ba cô.
Cô có cảm giác như đang mơ, cố nói với bản thân đây không phải sự thật.
Bọn cướp giống như ong vỡ tổ chạy ra ô tô, lái xe chạy trốn. Lúc này cô mới giật mình hoàn hồn, chạy đến ôm chặt lấy hắn, chất lỏng chảy ra ướt đẫm cả bàn tay.
Đêm đen, tịch liêu, gió lạnh...
Không có ai, cũng không có điện thoại cầu cứu, chỉ có cái chết càng ngày càng gần.
Trác Siêu Việt giữ chặt lấy tay cô, đôi môi khép hờ, máu tươi từ trong miệng trào ra.
Đây là sự bi thảm, sự mất mát đau đớn nhất mà cô từng trải qua trong cuộc sống này. Trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu nhất từ từ nhắm mắt, bàn tay nắm lấy cô lỏng dần, từ từ buông ra...
"Không..." Cô khàn khàn la lên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho hắn chết, hắn phải sống, phải sống, "Trác Siêu Việt..."
Kêu lên trong tuyệt vọng, trong bóng tối, lạnh lẽo bi thương!
Cô liều mạng lắc đầu, "Anh mở mắt ra, anh không thể chết được, anh mở mắt ra đi..."
Hắn mở mắt, ngón tay đầy máu lau đi nước mắt cô.
"Anh cố gắng một chút, chờ em, em đi tìm người cứu... Em sẽ về rất nhanh thôi!"
Cô buông hắn, chuẩn bị xuống núi tìm người, Trác Siêu Việt bỗng nhiên nhoẻn miệng, nắm chặt lấy tay cô.
"Giọng nói của em, so với tôi tưởng tượng còn đẹp hơn nhiều."
"Anh! Anh?"
Mộc Mộc khó tin che miệng lại, giọng nói này, là của cô sao? Cô có thể nói, cô có thể nói chuyện được rồi!
Bỗng nhiên, cô hiểu ra tất cả, đây là do hắn sắp xếp!
Trác Siêu Việt ngồi dậy, lau lau vết máu trên mặt, nhổ con dao trước ngực xuống, con dao kia thực ra không có lưỡi.
"Đến đây, gọi lại một tiếng xem..." Hắn ngả ngớn, giữ lấy cằm cô, "Gọi tôi, Siêu Việt..."
Đau khổ đổi thành kinh ngạc đột nhiên ập đến, cô run lên nửa phút, lớn tiếng kêu: "Trác Siêu Việt, anh thật ti bỉ... Anh, anh vô liêm sỉ, hạ lưu!"
Cô vừa mắng vừa đánh loạn lên người Trác Siêu Việt, nước mắt không ngừng rơi xuống, cũng không rõ là đau lòng hay vui sướng.
"Em nói tôi ti bỉ, tôi miễn cưỡng chấp nhận, nhưng tôi khi nào thì vô liêm sỉ, hạ lưu?" Người nào đó bất mãn.
"Khi nào thì... trong lòng anh tự biết!"
"..."
Người nào đó nhớ lại những chuyện mình đã làm, từ từ hiểu ra, không có cách nào biện giải.
*****
Phía xa xa có ánh đèn sáng, càng ngày càng gần, cho đến khi đến trước mặt bọn họ.
Cửa xe vừa mở, mấy tên cướp lúc nãy nhảy xuống, một người trong đó nói: "Nhị thiếu, không ngờ chiêu này lại dùng được! Anh em chịu một đấm cũng đáng giá!"
Người đàn ông gầy giả vờ giả vịt vuốt lại tóc. "Anh vừa rồi hành động thế nào? Có phải giống trong phim chưởng lắm không?"
Có người phía sau dúi đầu anh ta xuống, "Cút đi, cái câu đùa kia cũng kêu lên được? "Anh đưa em về nhà?"
"Cậu thì biết cái gì, lưu manh bây giờ rất có văn hóa, đùa cợt cũng phải cách điệu!"
Trác Siêu Việt phủi phủi đất bụi trên người mình, vẻ mặt khinh bỉ nhìn mấy tên "lưu manh", "Đi, tôi cho các cậu đi đóng cướp, một đám bộ đội đặc chủng, các cậu từng gặp bọn cướp nào có thân thủ nhanh nhẹn vậy không?"
Có người phản bác, "Chúng ta diễn tội phạm cơ mà!"
"Cút đi, tội phạm phải đi cướp ngân hàng! Các cậu thấy tội phạm chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc cướp tiền cướp xe không?"
"Chúng tôi đóng vai tội phạm, tính lĩnh thưởng xong lại đi cướp ngân hàng..."
Rốt cuộc Mộc Mộc không nín được, bật cười. Tiếng cười nhẹ nhàng, dịu ngọt giống như dải lụa mỏng phất bên tai.
Trác Siêu Việt xoa xoa lỗ tai, lại xoa, càng xoa càng ngứa, nhịn không được thấp giọng hừ lạnh một câu, "Em cười tại sao khó nghe như vậy!"
"Khó nghe hả?" Cô tiến gần đến bên tai hắn, hét lên, càng cười to.
Trác Siêu Việt cũng cười, "Đến đây, gọi tôi một tiếng nghe xem."
"Cám ơn anh!" Môi cô dán bên tai hắn, "Siêu Việt..."
"Tôi xin em, đừng có bao giờ gọi tên tôi nữa."
"Siêu Viêt, Siêu Việt, Siêu Việt..."
Tên của hắn phát âm thật dễ nghe!
...
Trên đường về, Trác Siêu Việt đưa di động của mình cho cô, "Gọi điện thoại cho anh trai tôi đi, biết cô có thể nói được anh ấy nhất định rất vui mừng."
Cô bấm số, không bao lâu, giọng nói Trác Siêu Nhiên vang lên, "Siêu Việt..."
Cô cố gắng ba lần mới mở miệng, "Là em."
"Em?" Trác Siêu Nhiên hiển nhiên không nhận ra, "Cô là?"
Cô cười nói, "Anh đoán xem?"
"Xin lỗi!" Anh lễ phép khách khí trả lời, "Tôi thực sự không nhớ ra cô!"
"Mới không gặp một lúc anh đã không nhớ ra?"
"...Mộc Mộc?" Giọng nói của anh mừng rỡ ngạc nhiên, "Là em sao?"
"Ừm, là em."
"Em có thể nói được rồi? Bác sĩ Trần giúp em?"
Cô trộm nhìn thoáng qua Trác Siêu Việt, nếu cô nói bởi Trác Siêu Việt gặp phải nguy hiểm, cô đau đớn đến cực hạn, đánh tan chướng ngại tâm lý, không biết anh sẽ nghĩ thế nào...
"Ừm, đại khái là bác sĩ Trần và Siêu Việt giúp em."
Chưa bao giờ Mộc Mộc nói chuyện thoải mái như vậy, tâm trạng Trác Siêu Nhiên rất tốt, hàn huyên với cô rất lâu, trước khi cúp máy còn muốn nói gì đó, nghĩ đi nghĩ lại bảo đợi sau khi cô về rồi nói.
Cúp máy, Mộc Mộc lại lấy điện thoại Trác Siêu Việt gọi đến số Kiều Nghi Kiệt. Cho dù vô tình cự tuyệt anh ta, nhưng ở trong lòng cô, Kiều Nghi Kiệt vẫn là một người vô cùng quan trọng.
"Hi, là em!"
"Xin hỏi cô là..."
"Em là Tô Mộc Mộc."
"..." Đối phương im lặng.
"Kiều đại luật sư, em có thể nói được rồi."
"Mộc Mộc..." Giọng nói Kiều Nghi Kiệt run rẩy, "Tốt rồi, tốt rồi..."
Một sự mừng vui không nói nên lời, so với sự mừng rỡ của Trác Siêu Nhiên còn nặng tình hơn rất nhiều.
"Kiều luật sư, không phải anh nói, đợi khi em có thể nói chuyện sẽ cùng em tán gẫu cả một đêm hay sao? Tôi sẽ vì ngài mà cống hiến sức lực."
"...Có người nào đã từng nói qua, giọng nói của em nghe rất êm tai không?"
Mộc Mộc nhìn về phía Trác Siêu Việt, hắn là người đầu tiên.
"Có."
********
Về tới bệnh viện, Mộc Mộc vừa ngồi xuống nói chuyện với Trác Siêu Nhiên đã thấy bên ngăn tủ trên giường bệnh có một tập biên bản, bên trên ghi chữ kết quả xét nghiệm hiến thận.
Cô bỗng nhớ tới hôm vừa rồi cô đi tìm gặp bác sĩ Trương, ông ta thấy cô kiên quyết tình nguyện làm phẫu thuật, đồng ý kiểm tra sức khỏe cho cô, kết quả chiều này sẽ có.
Bác sỹ Trương nhất định không thấy cô cho nên đã đưa tới đây.
Cô đang muốn lừa lừa giấu đi bảng xét nghiệm, Trác Siêu Nhiên đã mở miệng, "Mộc Mộc, em định hiến thận cho người ta sao?"
Lời tác giả:
Rốt cuộc cũng có thể nói được, ta thật chờ mong Mộc Mộc và Việt Việt cãi nhau, hắc hắc, cãi nhau cũng là một loại hạnh phúc.
Gần đây tâm trạng không tốt, có khả năng viết hơi nhanh, sẽ bình tĩnh lại ngay thôi.
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 38
"Hiến thận?" Trác Siêu Việt hô lên hai chữ này, lập tức ý thức được mình nói lỡ, thoáng nhìn qua mặt Trác Siêu Nhiên đang ngồi trên giường bệnh, hít một hơi thật sâu, gian nan nuốt câu tiếp theo trở vào.
"Vâng." Mộc Mộc thấy không giấu giếm được, đành phải khai thật, "Bác cả em bị suy thận, cần thận để thay, đợi đã lâu không tìm được nguồn, nên em nghĩ thử xem..."
Là bạn trai của cô, Trác Siêu Nhiên hơi hơi nhíu mày, giọng nói cố gắng giữ bình thản, "Em suy nghĩ kỹ chưa? Hiến thận cũng không phải là việc nhỏ, buổi chiều anh có hỏi qua một anh bạn bác sỹ, cậu ta nói giải phẫu này có tính nguy hiểm nhất định, hơn nữa thiếu một bên thận, sau này... Cuộc sống có chút ảnh hưởng."
Xấu hổ dừng lại, Trác Siêu Nhiên chưa nói là cuộc sống ảnh hưởng thế nào.
"Ba mẹ em đi rồi, bác cả là người nhà của em, em không thể trơ mắt nhìn bác chết..." Lúc cô nói chuyện, ánh mắt không từ giác nhìn về phía Trác Siêu Việt, mặt hắn xanh đi, ánh mắt tức giận, ngực phập phồng, đủ biết hắn phản đối bao nhiêu quyết định của cô. Mộc Mộc đưa ánh mắt muốn làm dịu đi cơn tức giận của hắn, hắn một câu cũng không nói, đến một bên rót nước uống.
"Những điều em nghĩ anh hiểu được, nhưng mà," Trác Siêu Việt nói: "Mộc Mộc, bác sĩ Trương nói em thiếu máu, huyết áp cũng thấp..."
"Thật sao?" Cô lật lật bảng kiểm tra sức khỏe, quả nhiên huyết áp hơi thấp, nhưng tổng kết quả kiểm tra vẫn đủ điều kiện.
Trác Siêu Nhiên còn muốn nói gì nữa, cô đã nhanh chóng cướp lời: "Anh không cần lo lắng, em còn chưa xét nghiệm, nghe nói xác xuất phù hợp rất thấp, nói không chừng thất bại, muốn hiến cũng không có cách nào hiến."
Trác Siêu Nhiên suy nghĩ, không khuyên cô nữa. "Được, chờ kết quả xét nghiệm của em rồi nói sau."
"Vâng."
"Siêu Việt, không còn sớm, cậu đưa Mộc Mộc về nhà đi." Trong khoảng thời gian này, Trác Siêu Nhiên đã không còn gì trở ngại, bác sỹ chỉ để một người ở lại chăm sóc, nên vinh quang đầy gian khổ này đã bị Trác nhị thiếu gia giành công gánh vác.
Trác Siêu Nhiên dừng lại một chút, lại nói với Trác Siêu Việt: "Vết thương của tôi đã không còn trở ngại gì, không cần trở về, đêm nay cậu cũng ở nhà nghỉ ngơi đi."
Mộc Mộc vẫn lo lắng, "Anh không nhìn thấy gì, vạn nhất buổi tối..."
"Anh có thể gọi y tá." Tay anh sờ soạng bên thành giường một lúc mới cầm được tay Mộc Mộc, vỗ nhẹ, "Trở về nghỉ ngơi cho tốt."
"Dạ!"
*****
Ra khỏi phòng bệnh, Mộc Mộc ngay lập tức cảm nhận được một luồng khí làm cho người ta không rét mà run phả ra từ người nào đó, giống như một khoảng yên lặng trước giông tố.
Cô đi theo sau, không dám nói một lời, sợ nói sai một câu sẽ tự dẫn lửa thiêu thân. Ai ngờ, cô vừa lên xe, không biết Trác Siêu Việt ấn nút gì, bốn cửa xe đồng thời bị khóa.
"Anh?" Cô lo lắng nhìn xem xung quanh, bãi đỗ xe yên lặng trống vắng.
"Tô Mộc Mộc!" Áp lực giận dữ của người nào đó rốt cuộc cũng bùng nổ, không thể nào vãn hồi, "Đầu óc em có vấn đề hay sao?"
Bốn năm không thể mở miệng nói chuyện, cô có thói quen ngẫm nghĩ nhiều hơn. Cho nên, cô suy tư lại vấn đề đầu óc của mình một lần, kiên quyết trả lời, "Không phải!"
"Tôi đến bây giờ chưa khi nào gặp qua một cố gái ngu xuẩn như em, em có thù với chính mình sao? Tìm mọi cách để hủy hoại bản thân mình! Bốn năm trước em thay mẹ nuôi gánh một tội, bây giờ vừa ra tù, lại hiến thận cho một người không hề liên quan đến mình!"
"Đó không phải là người không liên quan đến em, ông ấy là bác của em!"
"Ông ta không coi em là người thân, cũng không phải là người thân của em! Em đã quên hôm đó ông ta chửi em thế nào sao? Ông ta nói dù em có phơi thây đầu đường ông ta cũng không thèm liếc mắt một cái!"
"Em mặc kệ ông ấy đối với em thế nào, ở trong lòng em, ông ấy vẫn là bác cả."
"Cái gì mà bác cả! Ông ta cùng lắm chỉ là anh trai của ba nuôi em, với em không hề có quan hệ huyết thống!" Trác Siêu Việt tức giận giữ lấy tay cô, ép cô xoay người đối mặt với mình. "Hơn nữa, hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, không có khả năng hiến thận thành công..."
"..." Mộc Mộc cắn môi dưới, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.
Cách cô né tránh làm cho mắt hắn nheo lại, trong đầu có rất nhiều nghi vấn nhanh chóng hiện lên.
Đối với anh trai của ba nuôi tại sao cô phải để ý như vậy? Bị ông ta mắng đến thảm hại, cô vẫn nguyện hiến một bên thận của mình, hơn nữa, cô biết rằng mình với ông ta không có quan hệ huyết thống, tỷ lệ thành công rất thấp, vì sao thái độ của cô... Hắn cũng không nói được rõ ràng đó là thái độ gì, tóm lại, đó không phải là một thái độ thử xét nghiệm xem thế nào.
"Vì sao em muốn hiến thận cho ông ta?" Hắn thử thăm dò.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón chân mình, "Chuyện của em không cần anh xen vào."
"Nếu nhất định tôi phải xen thì sao?" Hắn lớn tiếng nói: "Tô Mộc Mộc, tôi nói cho em, chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi tuyệt đối không cho phép em hiến thận!"
Biết rõ là hắn muốn tốt cho mình, nhưng cách nói ngang ngạnh của hắn lại làm sự quật cường nổi lên, cô trừng mắt nhìn hắn: "Trác Siêu Việt, tôi hiến thận cho ai là quyền của tôi, anh là gì của tôi? Chuyện của tôi với anh có quan hệ gì?"
"Tôi..." Trác Siêu Việt bị nghẹn không trả lời được.
"Đừng nói tôi là chị dâu tương lai của anh!" Mộc Mộc hừ lạnh một tiếng, "Rất nhanh thôi tôi sẽ chia tay với anh trai anh!"
"Đúng, chúng ta không hề có quan hệ gì." Hắn nói, "Tôi ăn no không có việc gì làm, xen vào chuyện người khác có được không?"
Người đàn ông này thật không biết phải trái, thật làm cho người ta phát điên, cô tức giận nghiến răng, "Anh, quả thật không thể nói lý được!"
"Đúng là tôi không thể nói lý được! Tôi với em quan hệ gì cũng không có, căn bản không tất yếu phải đưa em vào học viện âm nhạc học, đưa em đến nhà tôi ở, mua cho em đàn dương cầm, càng không tất yếu phải tìm biện pháp trị liệu giúp em lại giọng..." Đột nhiên ý thức được mình nói lỡ, Trác Siêu Việt tức giận đấm vào cửa xe, nhìn sang phía cửa sổ.
Cả người Mộc Mộc như quả bóng căng bị người ta đâm một kim, nháy mắt đã xẹp xuống, "Anh, vì sao anh làm tất cả những việc đó?"
"Tôi xen vào việc của người khác!" Hắn vẫn nhìn ngoài cửa sổ xe.
Cô lặng lẽ kéo tay áo hắn, "Vậy vì sao anh muốn xen vào việc của người khác?"
"Im đi!" Trác Siêu Việt khởi động xe, nhưng xe lại vài lần vẫn không chịu nổ máy, hắn tức giận rủa thầm một câu, "Sớm biết em mở miệng nói chuyện được lại đáng ghét như vậy tôi đã không tìm cách chữa trị cho em!"
"Anh không muốn nói, em có thể không hỏi," Cô nhìn thấy hắn nhíu mày trong gương chiếu hậu, "Không hỏi vì sao anh tốt với em như vậy, cũng không hỏi vì sao anh góp cổ phần vào Lạc Nhật, cũng không hỏi vì sao anh học khẩu ngữ... Nếu có một ngày em nhịn không được mà hỏi, anh đừng có nói cho em vì sao, em thật sự không muốn biết!"
Hắn quay sang, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đưa tay ôm chặt cô vào lòng. Vòng tay hắn vẫn mạnh mẽ như vậy, không chỉ ôm cơ thể cô, còn ôm cả tâm hồn cô.
"Có những thứ, tôi không nói em cũng có thể hiểu được."
Cô ở trong lòng hắn gật đầu, cô mặc dù có ngốc, cũng có thể cảm nhận được những gì hắn đối với mình... Chỉ có thể để lại trong tim.
"Mộc Mộc, em biết không?" Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài sau lưng cô, nhẹ nhàng trìu mến, "Đối với chuyện bốn năm trước, tôi vô cùng hối hận, hối hận đã không ngăn cản em đi nhận tội thay mẹ em, để cho em trải qua bốn năm cuộc sống không phải của mình, cả đời không rửa sạch tội... Bây giờ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho em một lần nữa làm chuyện điên rồ."
"Không phải em làm chuyện điên rồ! Ông ấy là anh trai duy nhất của ba em, em không thể trơ mắt nhìn ông ấy chết... Em muốn làm gì đó cho ông ấy, cho dù là vì ba em..."
Hắn thở dài, "Tôi sẽ giúp em nghĩ cách. Em yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp ông ta tìm được nguồn thận thích hợp..."
Cô ở trong lòng hắn ngẩng lên, "Em đã nợ anh rất nhiều rồi."
"Đúng vậy, đã rất nhiều rồi, thêm một chút nữa có sao!"
"Em nợ anh nhiều như vậy, nửa đời sau chẳng phải làm trâu ngựa báo đáp?"
Hắn cười, cười đến có chút âm hiểm, "Có, sẽ cho em cơ hội làm trâu ngựa!"
Mộc Mộc cố gắng tự hỏi, sau này sẽ có cơ hội nào để vì hắn mà làm trâu ngựa? Chỉ bằng cô, có tài cán gì để làm cho hắn một việc hữu ích, ặc, trừ một việc.
Trong đầu cô không tự chủ được nghĩ đến một thứ, không phải là hắn muốn... muốn cô...
Hơn chín giờ, đúng là thời gian hoàng kim của cuộc sống về đêm, trên đường náo nhiệt, nam thanh nữ tú ra vào các loại khách sạn, quán ba, KTV...
Mộc Mộc ghé mình vào cạnh cửa kính, nhìn phía xa một quán KTV, cô đã lâu không hát, cũng không biết bây giờ còn có thể hát hay không.
"Muốn đi KTV chơi không?" Trác Siêu Việt tùy tiện hỏi, "Khi nào rảnh tôi đưa em đến KTV chơi."
Nhắc tới ba chữ KTV, hào quang trong ánh mắt cô bắn ra bốn phía, phấn khởi hỏi, "Khi nào?"
Hắn không trả lời, trực tiếp quay xe, dừng lại trước cửa KTV vừa chạy qua.
Ở thành phố S, KTV này không lớn, nhưng cực kỳ nổi tiếng, bởi vì nơi này từ trang trí đến phục vụ đều vô cùng tỷ mỉ chu đáo. Nhân viên phục vụ giới thiệu cho họ phòng VIP, loa dựng khắp nơi, ghế sô pha da thật khoa trương, nhất là chỗ ngồi quý phi, đủ cho hai người.
"Phòng này được chứ?" Nhân viên phục vụ hỏi, đồng thời liếc mắt nhìn Mộc Mộc, ánh mắt này làm cho Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới lần đầu Trác Siêu Việt đưa cô đi "Long cung", nữ nhân viên phục vụ ở đó cũng dùng ánh mắt này nhìn cô.
Lúc ấy cô không hiểu, sau này ở quán bar nhiều mới biết được, đó là ánh mắt của phục vụ nhìn những cô gái không đoàng hoàng. Với kinh nghiệm của bọn họ, đàn ông đều đưa bạn gái có quan hệ ổn định về nhà, mà loại phụ nữ đến cùng những nơi thế này, bảy tám phần mười đều là theo đuổi nhất thời, còn không cần xuất chứng minh thư.
Trác Siêu Việt đăm chiêu nhìn sô pha đối diện nơi cửa phòng bên cạnh, một người đàn ông trung niên ở phía trong đi ra, nhìn thấy Trác Siêu Việt không khỏi ngẩn người, "A, Trác tổng!"
Ông ta hơi cúi người, cánh tay vươn đến, "Thật trùng hợp!"
"Trưởng phòng Diêu, xin chào!" Trác Siêu Việt cầm tay ông ta, cũng thuận tay đỡ lấy, phòng ông ta ngã xuống.
"Đến đây, đến đây." Trường phòng Diêu không hề thu tay lại, lôi kéo hắn về phía phòng mình, luôn miệng nói, "Tôi giới thiệu cho cậu vài người bạn... Vừa rồi tôi còn nhắc cậu với bọn họ, muốn gọi cậu ra ngoài chơi, Chu Tịch lại nói nhà cậu xảy ra chuyện, chắc chắn không đến ..."
Trác Siêu Việt do dự một chút, chỉ Mộc Mộc, "Trưởng phòng Diêu, thật ngại quá, tôi còn có bạn..."
Trưởng phòng Diêu lơ mơ liếc nhìn Mộc Mộc, "Là người đẹp? Thế cùng nhau vào đây ngồi, bên trong cũng toàn các người đẹp cả..."
Nhìn thấy sự khó xử của hắn, Mộc Mộc cũng biết đàn ông không thiếu những trường hợp từ chối không được, nhìn hắn gật gật đầu: "Em không sao cả, nếu không tiện, em có thể đi về trước."
"Không tiện, sao lại không tiện?" Cánh tay trưởng phòng Diêu buông lỏng Trác Siêu Việt, kéo lấy tay Mộc Mộc đi vào phòng, Trác Siêu Việt không thể không vào theo.
Trong phòng có khoảng mười mấy người ngồi cả nam lẫn nữ, nam đều khoảng ba bốn mươi tuổi, trông đều có vẻ là những người có vai vế, nữ toàn những người trang điểm cầu kì, xinh đẹp duyên dáng, ngồi ở bên cạnh những người đàn ông tỏ vẻ vô cùng quyến rũ đáng yêu. Khi ánh mắt Mộc Mộc dừng ở cô gái đẹp ngồi một mình trong góc sô pha uống rượu, đáy lòng hơi hơi đau xót, đó chính là người con gái khiến cho Trác Siêu Việt vừa hận vừa yêu không phải sao.
Người đẹp vốn đang một mình uống rượu, vừa thấy Trác Siêu Việt vào cửa, mặt mày thoáng chốc rạng rỡ, nhanh nhẹn đứng dậy, "Thì ra trưởng phòng Diêu cao tay như vậy, có thể tìm anh..."
Trác Siêu Việt thản nhiên quét mắt nhìn cô ta một cái, không nói nhiều, tay cố ý kéo Mộc Mộc thoát khỏi ma trảo của trưởng phòng Diêu đến bên mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK