Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 13
Mộc Mộc muốn ngăn ba mẹ lại, muốn hỏi hai người đó có phải sự thật không. Cô đột nhiên ngồi dậy, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường màu trắng, một vị bác sỹ mặc áo trắng ngồi bên cạnh...
"Cô mơ thấy gì?" Bác sỹ Trương nhẹ nhàng hỏi, đồng thời đưa cho cô một quyển sổ ghi chép để cô ghi vào, trên đầu tờ giấy ghi tên và ngày điều trị của cô.
Mộc Mộc hỗn loạn sửng sốt một hồi lâu mới ý thức được vừa rồi chỉ là giấc mơ, ba mẹ cô đã mất, chỉ còn lại mình cô đeo trên lưng tội nghiệt này.
"Viết tất cả những điều cô thấy trong mơ vào đây." Bác sỹ Trương nghĩ cô không nghe thấy, nhắc lại một lần.
Ngòi bút run run trên giấy, những dòng chữ dường như cũng run lên. "Mẹ tôi thấy ba cởi quần áo tôi, bà ấy tức giận đến đánh ông, còn nói tôi không phải con ruột của ba, ba tôi đánh lại mẹ."
Bác sĩ Trương cũng không ngạc nhiên, đủ thấy ông ta cũng đã biết qua câu chuyện. "Sau đó?"
"Tôi tỉnh."
Bác sĩ Trương nhìn ánh mắt né tránh của Mộc Mộc, trầm tư một lúc, lại hỏi. "Cảm giác cô ngay lúc đó là gì? Xấu hổ và giận dữ? Hay là sợ hãi? Cô yên tâm, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật những điều cô nói."
Mộc Mộc tránh đi cái nhìn của bác sỹ, nắm chặt chiếc bút... "Tôi hận ông ấy!"
Bác sỹ Trương day day trán, hiển nhiên thất vọng với câu trả lời của cô. "Cô hận ông ấy như vậy sao? Hận ông ta không chết đi? Chẳng lẽ đối với ơn dưỡng dục, cô không có một chút cảm động nào? Cho dù ông ta làm sai điều gì, ông ta cũng nuôi cô từ nhỏ đến lớn, để cô có thể thi đỗ được học viện âm nhạc..."
Mộc Mộc bịt tai, không ngừng lắc đầu, mặt cắt không còn giọt máu.
Bác sỹ Trương tới gần, khoảng cách chỉ còn mấy centimet, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của cô. "Vì sao cô muốn giết ông ta?"
Mộc Mộc bị thái độ của ông ta làm cho sợ hãi, viết lung tung trên giấy. "Tôi không biết, lúc đấy đầu óc tôi rất hỗn loạn, không biết mình đã làm gì."
"Cảm xúc của cô đối với ký ức kia rất mạnh, chứng tỏ ở sâu trong tiềm thức có một thứ tình cảm bị giấu kín, nhưng ngay cả trong trạng thái thôi miên cô cũng trốn tránh... Vì sao? Cô sợ cái gì? Cô đang trốn tránh điều gì?"
"Giữa cô và ông ta có chuyện gì không thể để người khác biết?"
Mộc Mộc giơ tay lên giáng xuống mặt bác sỹ Trương một bạt tai.
Tôi không có, không có! Cô hét lên trong câm lặng, giống như nổi điên lao xuống giường, kinh hoàng như con thỏ bị dọa, hoảng loạn chạy trốn, lại không tìm thấy cửa.
May mắn Kiều Nghi Kiệt chạy vào kịp lúc, ôm lấy cô, thiết bị trong phòng của bác sỹ Trương mới được an toàn.
"Mộc Mộc, bình tĩnh nào, em bị làm sao vậy?"
"Đừng sợ, có anh ở đây, không có ai dám làm hại em." Kiều Nghi Kiệt ôm chặt Mộc Mộc, quần áo cô đều ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Anh muốn bảo vệ cô, giúp đỡ cô, làm cho vận mệnh không trêu đùa cô gái đáng thương này một lần nữa, nhưng cuối cùng lại là đẩy cô xuống vực thẳm.
Bác sỹ Trương thấy cô quá kích động, đẩy gọng kính, "Hôm nay trị liệu đến đây, anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi. Đợi tinh thần tốt hơn, chúng ta lại tiếp tục."
Cô liều mạng lắc đầu, đẩy mạnh Kiều Nghi Kiệt, lao ra khỏi phòng khám.
Cô không điều trị, cho dù cả đời làm người câm cô cũng không muốn đối diện với sự nhục mạ của bác sĩ.
"Mộc Mộc!"
Kiều Nghi Kiệt vừa định đuổi theo, bác sỹ Trương đã ngăn lại. "Cho cô ấy thời gian bình tĩnh, luật sư Kiều, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Kiều Nghi Kiệt nhìn ra ngoài cửa không yên lòng hỏi. "Có chuyện gì?"
"Tiềm thức của cô ấy rất mạnh, luôn cố gắng để trấn áp cảm xúc, ngay cả trong trạng thái thôi miên cũng theo bản năng kháng cự lại."
"Ý của ông là?"
"Cô ấy quá khép kín bản thân mình, từ chối tất cả mọi người bước vào thế giới nội tâm..." Bác sĩ Trương dừng lại, nói: "Nếu cậu thật sự muốn giúp cô ấy, tốt nhất là tìm cách để cô ấy nói ra bí mật trong lòng với cậu."
"Tôi đã hiểu..."
*******
Trong dòng người đông đúc, Mộc Mộc kéo lê hai chân tê dại đứng giữa ngã tư đường không mục đích.
Bên tai có rất nhiều âm thanh chất vấn.
"Cô hận ông ta đến thế sao?"
"Ngoài hận, không có một chút biết ơn nào sao?"
"Vì sao cô giết ông ta? Lúc cô cầm dao, có nghĩ đến ơn dưỡng dục của ông ta hay không..."
Những âm thanh hỗn độn đó, có Kiều Nghi Kiệt, có cảnh sát, quan tòa... Cô dùng hết sức che tai, tiếng huyên náo trên đường rốt cuộc không còn nghe thấy, những âm thanh đó lại càng vang lên rõ ràng.
Mộc Mộc bước nhanh hơn, muốn tránh né sự níu kéo từ những âm thanh đáng sợ đó, cô càng chạy càng nhanh, tiến thẳng về phía trước, qua ngã tư đường lúc nào không biết.
Tiếng phanh chói tai vang lên, Mộc Mộc đột nhiên hoàn hồn, quay sang nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu trắng đang chạy như bay hướng về phía cô, cấp tốc phanh lại.
Xuyên qua kính thủy tinh, cô nhìn thấy khuôn mặt cô mong nhớ nhất. Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng như điêu khắc, vì lo lắng mà đanh lại...
Xe gần đến cô thì dừng, nhưng Mộc Mộc vẫn theo quán tính ngã xuống.
Nhìn Trác Siêu Nhiên vội vàng xuống xe, bước nhanh đến bên cạnh mình, trong lòng cô có thứ gì đó không nói lên lời...
Anh từng nói, cô không nên là cô gái chấp nhận số phận.
Anh từng nói, đừng từ bỏ, vận mệnh có thể thay đổi.
Anh nói chỉ cần cô không từ bỏ, anh nhất định có thể thay đổi vận mệnh của cô.
Bốn năm sống cuộc sống không phải của mình, mẹ ra đi, tất cả mọi người người khinh bỉ, cô đều cố gắng chống chọi.
Bởi vì cô còn có anh, anh sẽ không khinh thường cô, anh nhất định sẽ nghe cô giải thích... Cô tin, cô vẫn tin.
Nhưng khi cô cần sự an ủi của anh nhất, người đàn ông mà cô chờ đợi chỉ ngồi xuống trước mặt, dùng giọng nói khách sáo mà nói: "Xin lỗi... Cô thế nào? Có bị thương không?"
Cô còn có thể mong ngóng cái gì, còn có thể tin tưởng cái gì?
Người qua đường nhìn thấy sự cố xảy ra, một chiếc xe sang trọng đâm vào một cô gái trẻ, không khỏi quay lại tò mò, vây thành một đám đông.
Người đi rồi cũng chậm bước lại, như sợ bỏ lỡ chuyện hay ho gì.
Trác Siêu Nhiên nhìn đồng hồ, nói: "Để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra."
Mộc Mộc lắc đầu, đừng dậy, tay trái ôm lấy khuỷu tay phải xước da, xoay người.
Bởi vì chân hơi đau, cô đi bước thấp bước cao.
"Nên đi bệnh biện khám xem..." Những người đứng xem xen vào khuyên bảo.
Cũng không thiếu những người khác đồng tình. "Đúng vậy! Đúng vậy! Cô bé, đừng thể hiện, đến bác sĩ khám xem."
Mộc Mộc như không nghe thấy, hướng phía trống đi ra.
"Tô Mộc Mộc..."
Cô nghe thấy Trác Siêu Nhiên gọi mình, quay đầu hướng hắn cười. Thì ra trí nhớ của anh cũng không phải quá kém, ít nhất còn có thể nhớ tên cô.
Cô đang cân nhắc không biết nên dùng di động hay dùng giấy ghi chép trả lời: Cô không việc gì, chỉ là ngã nhẹ thôi.
Ai ngờ Trác Siêu Nhiên đuổi theo, giữ lấy cổ tay cô, bàn tay kiên định, không cho người khác cơ hội từ chối. "Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra."
Bốn năm trước, anh cũng nắm tay cô như vậy, hy vọng cô ở lại, để cho anh ôm một lát, để làm bạn gái anh...
Cô ngẩng mặt, chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt. Hôm nay anh không mặc quân trang, bộ đồ thể thao rất thoải mái làm cho anh thêm vài phần tự tại, mặc dù khí chất so với trí nhớ của cô có chút bất đồng, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra bóng dáng.
Cô giống như trải qua một kiếp luân hồi, nhớ lại tất cả mọi chuyện. Cô bỏ lỡ một lần, tuyệt đối không thể bỏ lỡ lần thứ hai.
Cô cười gật đầu. Cô sẽ không để anh quên cô, lúc này, nhất định sẽ không.
...
Trác Siêu Nhiên đưa cô đến bệnh viện quân đội, cẩn thận giúp cô đi vào cửa lớn, hướng phía phòng cấp cứu. Mấy chục bước ngắn ngủi, anh gặp không ít người quen, có bác sĩ, có bệnh nhân, đều thân thiện chào hỏi. Những người đó không tự giác đem ánh mắt thăm dò về phía bàn tay Trác Siêu Nhiên đỡ lấy Mộc Mộc.
Trác Siêu Nhiên cũng không hề giải thích, vẻ mặt thản nhiên giúp đỡ cô cho đến cửa phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu có hai vị bác sĩ. Một người tuổi đã lớn, tóc hoa râm. Một người còn rất trẻ, mang khẩu trang không nhìn rõ mặt, chỉ để lộ một đôi mắt hẹp dài. Anh ta vừa thấy Trác Siêu Nhiên vào cửa, mắt sáng lên. "Ấy! Có bạn gái rồi? Không phải cố ý mang đến cho tôi xem?"
Mộc Mộc nghe ra rất nhiều tầng ý nghĩa trong những lời này. Đầu tiên là, vị bác sĩ phòng cấp cứu kia quan hệ với Trác Siêu Nhiên không phải bình thường. Tiếp theo là, trước mắt Trác Siêu Nhiên chưa có bạn gái, điều này làm cho Mộc Mộc như nhìn thấy ánh nắng tươi sáng, hoa nhài trên cửa sổ cũng tỏa hương thơm ngát hơn rất nhiều.
"Tôi không nhàn đến như vậy, đi mang bạn gái đến cho cậu xem." Trác Siêu Nhiên thoải mái đáp. "Tôi vừa lái xe không cẩn thận đụng phải cô ấy. Kiểm tra giúp một chút, xem cô ấy có bị thương gì nghiêm trọng hay không?"
"Không thành vấn đề." Vị bác sĩ trẻ tuổi đứng lên, chỉ giường khám bệnh, để Mộc Mộc ngồi xuống.
Lúc anh ta cẩn thận kiểm tra cho Mộc Mộc, Trác Siêu Nhiên đi ra ngoài gọi điện thoại, phòng cấp cứu yên tĩnh nên âm thanh nghe vẫn rõ ràng: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tối nay không cần chờ tôi..."
"..."
"Không có việc gì, sắp xử lý xong rồi."
"..."
"Khoảng hai tiếng nữa."
"..."
"Vậy được rồi!"
Trác Siêu Nhiên cúp máy trở về, bác sĩ đã kiểm tra xong, đang kê đơn thuốc. "Cô ấy không thể nói chuyện?"
"Trước kia cô ấy bị kích động, mất tiếng."
"Ừm. Cô ấy bị thương không nặng, chỉ có mấy vết xước ngoài da, cổ tay bầm tím, còn mắt cá chân..."
"Cổ tay cô ấy bị thương nghiêm trọng không?" Trác Siêu Nhiên cắt lời: "Cô ấy đánh đàn dương cầm... Vết thương ở cổ tay liệu có ảnh hưởng?"
"Đánh đàn?" Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn tay Mộc Mộc. "Cô xoay cổ tay tôi xem."
Cô cắn răng chịu đau giật giật ngón tay, vẫn có thể cử động được.
"Không bị thương đến gân cốt, không ảnh hưởng đến việc đánh đàn." Bác sỹ bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, lúc đưa đơn thuốc cho Trác Siêu Nhiên, cố ý hướng anh nheo mắt. "Này! Anh biết khá nhiều về người ta đấy nhé!"
"Ừm..." Anh nhận lấy, "Cũng không phải nhiều lắm."
...
Mọi kiểm tra chấm dứt rất nhanh, Trác Siêu Nhiên cũng mua cho cô rất nhiều thuốc, thuốc uống, thuốc bôi đều có.
Anh đưa tất cả cho cô, sau đó lấy trong ví tiền ra danh thiếp cùng một ít tiền mặt, cũng phải đến hơn hai nghìn. "Cái này để cô mua đồ bổ."
Mộc Mộc cười cười với anh, rút lấy danh thiếp, quơ quơ trước mặt.
"Đây là danh thiếp của tôi, trong đó có cách liên hệ. Nếu có gì không thoải mái, cô có thể gọi hoặc gửi tin nhắn cho tôi."
Mộc Mộc lấy ra tờ giấy ghi chép, viết cho anh xem: "Đồ bổ không cần thiết, danh thiếp tôi giữ lại... Anh có việc cứ đi trước, không cần để ý đến tôi."
"Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về?"
Bốn năm trước, anh hỏi cô hai lần, cô không trả lời anh.
Bốn năm sau, vẫn câu hỏi như vậy, Mộc Mộc không ngần ngại viết trên giấy địa chỉ của mình.
Bây giờ, cô có thời gian, anh chưa có bạn gái, nếu vận mệnh sắp xếp cho họ gặp lại, vì sao cô phải từ bỏ?
******
Hai tiếng sau, Trác Siêu Nhiên vội vã chạy đến một nhà hàng, vừa bước vào đã thấy Trác nhị thiếu gia ngồi ở vị trí bên cửa sổ, chăm chú nhìn xa xa, đồ ăn trước mặt chưa hề động đũa.
Đàn ông quyến rũ nhất là khi anh ta nghiêm túc.
Lúc này, Trác Siêu Việt cởi bỏ vẻ phóng đãng tùy tiện, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm một vị trí, mày khẽ nhăn lại, cả người tản mát ra sự quyến rũ chết người.
Trác Siêu Nhiên theo tầm mắt nhìn qua, một đôi nam nữ ngồi góc sáng. Người đàn ông vẻ mặt nôn nóng, cô gái mặt đầy lệ rơi.
"Nhìn chuyên tâm như vậy, cậu thấy bọn họ nói chuyện gì không?" Trác Siêu Nhiên ngồi xuống vị trí đối diện.
Lúc này Trác Siêu Nhiên mới phát hiện người mình chờ đã đến, thu hồi tầm mắt, thuận miệng đáp: "Phần lớn là nhìn được, còn lại có thể đoán được."
"Thật không? Bọn họ đang nói gì?"
"Nói chuyện ly hôn, người đàn ông có tình bên ngoài, hy vọng người phụ nữ tác hợp cho bọn họ..."
"Vậy sao? Cậu học khẩu ngữ bốn năm nay thật không phí."
Trác Siêu Việt bất đắc dĩ cười khổ, vô ý thức nghịch chiếc đũa trong tay, "Em cũng không biết có thật sự hữu dụng hay không..."
Lời tác giả:
Spoil
Đoạn ngắn báo trước phần kích thích!
Hôm nay thật nhịn không được, vì bù lại mọi người chờ đợi, ta trích một đoạn mọi người muốn xem nhất... Hắc hắc, tuyệt đối đáng tiền nha!
Bây giờ mọi người ngừng thở, bắt đầu xem đi.
Action 1
Một ngày, một tháng, một lúc nào đó (Mọi người đoán xem?).
Gió chiều khẽ thổi, đóa hoa hồng trắng bên cửa sổ theo gió mà rơi xuống.
Món canh thịt bò sôi trong nồi, lớp bọp trắng trào ra, tỏa hương bốn phía.
Mộc Mộc ngồi xuống, tay phải nâng cằm vụng trộm ngắm nhìn Trác Siêu Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha ngủ, cười đến ánh mắt hẹp thành một đường chỉ.
Thời gian làm cho cá tính của anh thay đổi thật nhiều, nhưng dáng ngủ một chút cũng không đổi, vẫn im lặng như vậy...
(Ta nóng vội giơ chân lên: "Mọi người ngủ đều im lặng phải không? Con gái à, con từng gặp qua người ngủ vui vẻ sao?" Bốp! Vật thể lạ bay tới... đập trúng vào ta. Mọi người hô: "Tránh một bên, che hết màn ảnh rồi có biết không?!" Ta đau khổ trườn đi...)
Tựa như đêm hôm đó...
Đêm hôm đó, bọn họ ôm nhau, hắn cũng im lặng như thế ngủ bên cô...
Nhớ tới những lưu luyến si mê ngày đó, những áp lực sâu kín lại sôi trào trong mạch máu. Mộc Mộc không chịu khống chế, giơ đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt làm cho cô mong nhớ hơn một nghìn ngày đêm.
Vẫn là sống mũi thẳng, đôi mày kiếm... Chỉ là năm tháng bào mòn đi những góc cạnh, làm cho người bên cạnh dễ dàng đến gần hơn nhiều...
Lông mi Trác Siêu Nhiên giật giật, mở mắt, ánh mắt còn mơ màng. Mộc Mộc sợ tới mức rút nhanh tay về, đứng lên làm bộ như không có việc gì đi về phía phòng bếp: "À... Canh nấu xong rồi..."
Trác Siêu Nhiên nhìn vẻ mặt làm bộ "đi ngang qua" đáng yêu của Mộc Mộc, ngực không khỏi nóng lên, cầm lấy đôi tay "phạm tội" vừa rồi của cô nắm trong lòng bàn tay mình.
Mặt cô đột nhiên đỏ lên, giống như một trái đào mật, dụ dỗ người ta nhấm nháp.
Trác Siêu Nhiên dù sao cũng chỉ là đàn ông, trong nháy mắt máu nóng lên, làm cho anh sinh ra một cảm giác muốn "phạm tội".
Anh đang do dự nên thử xem mùi hương của cô có ngọt ngào như anh tưởng tượng hay không, hay vẫn nên đợi tình cảm của bọn họ ổn định hơn một chút, hiểu biết thêm một chút, lại phái hiện đầu lưỡi Mộc Mộc lặng lẽ liếm hai phiến môi hồng nhuận của mình.
Như thế rõ ràng ám chỉ, nếu anh không chủ động, thật là thiên lý khó dung.
Anh khẽ kéo, cơ thể cô không chống cự được ngã vào trong lòng, môi cùng môi chuẩn xác chạm vào nhau.
Hương thơm ấm áp ngọt ngào, nồng nạn dịu nhẹ, so với tưởng tượng của anh càng thêm ngọt...
Thời khắc chờ đợi cuối cùng cũng đến. Mộc Mộc cứ tưởng người cô đang ôm là người đàn ông bốn năm cô chờ đợi, hạnh phúc không nói lên lời, cả người mơ hồ bay bổng như trên cõi thiên đàng.
Nụ hôn của anh mềm như tơ, cô say mê đón lấy, nhắm mắt lại tìm kiếm cảm giác nụ hôn đầu tiên của bọn họ... Không biết vì sao cô lại không tìm thấy cảm giác làm cho cô đau đớn nhưng lại khát khao đến tận linh hồn.
Nhất định là vì quá hạnh phúc, cô âm thầm nghĩ.
Trác Siêu Nhiên không kìm lòng được quay người đem Mộc Mộc đặt ở ghế sô pha, đầu lưỡi không chút trở ngại lách đi vào khám phá...
Mộc Mộc kích động ôm bờ vai rộng lớn của anh, định bắt đầu cuồng nhiệt...
"Khụ, khụ..." Một tiếng ho nhẹ ngoài ý muốn đã kết thúc màn kích tình vừa diễn ra.
Trác Siêu Nhiên bất ngờ đứng dậy, ngoài ý muốn nhìn thấy người nào đó đáng lẽ đang ở Nga xuất hiện chỗ cầu thang.
"Siêu Việt? Cậu về khi nào?" Anh xấu hổ vuốt lại nếp áo nhăn, tự trách mình quá chuyên tâm, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh dưới lầu, cũng không nghe thấy bước chân người lên cầu thang.
"Vừa xong... Vốn định cho anh chút bất ngờ, lại không ngờ anh cũng có cùng mục đích..." Trác Siêu Việt khẽ liếc cô gái tóc dài cạnh sô pha, cười ám muội, "Cho em một bất ngờ lớn như vậy."
Ngữ điệu mang theo ý cười, quen thuộc đến như vậy, lại xa lạ đến như vậy. Mộc Mộc cả kinh, hai tay vịn vào sô pha đứng lên.
Cho đến khi cô đỏ mặt từ sau tay vịn lộ ra...
Cô nhìn thất một gương mặt hoàn toàn giống như gương mặt của Trác Siêu Nhiên...
Hai đôi mắt nhìn nhau, cô khiếp sợ, sâu trong đáy mắt hắn, cô càng thấy được sự khiếp sợ hơn gấp bội phần.
Bên tai cô giống như vang lên tiếng nổ ầm trời, hoàn toàn đánh thức cô khỏi giấc mơ.
Là mơ, đây nhất định là mơ, bằng không làm sao cô lại thấy hai Trác Siêu Nhiên?
Đúng, là mơ!
"Mộc Mộc, cậu ta là Trác Siêu Việt, em sinh đôi của anh." Trác Siêu Nhiên giới thiệu, hoàn toàn phủ nhận điều đó, "Siêu Việt, cô ấy là Tô Mộc Mộc, bạn gái... của tôi."
Trác Siêu Việt? Trác Siêu Nhiên? Anh em sinh đôi?
Rốt cuộc cô hiểu được, khi Trác Siêu Nhiên nhắc tới em trai mình tại sao lại dùng ngữ điệu như vậy nói, "Em thấy cậu ta sẽ biết!"
Có người nhận sai, cũng có người không bao giờ nhận sai.
Chỉ liếc mắt một cái, Mộc Mộc từ thiên đường ngã vào mười tám tầng địa ngục, xương tan thịt nát, vạn kiếp bất phục...
"A,a..." Trác Siêu Việt cười gượng hai tiếng, tay cầm chìa khóa nắm thành quyền, chiếc chìa khóa kim loại phát ra tiếng ma sát chói tai. "Hai người cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy..."
Action 2
Phòng tắm phòng ngủ khẽ mở, ánh sáng màu trắng bên trong lờ mờ lọt ra ngoài.
Mộc Mộc đi đến, qua khe hở nhìn vào, chỉ thấy những mảnh vụn hoa hồng trắng dập nát, nước trên vòi hoa sen trút xuống, từng đợt khí lạnh lan tỏa khắp phòng tắm...
Trác Siêu Việt cả người ướt đẫm ngồi cạnh bồn tắm lớn, ánh mắt cương trực. Dòng nước lạnh như băng từ trên vòi hoa xen chảy xuống, hắn không tránh, tùy chúng xối vào mình.
Mộc Mộc vội vàng đóng vòi hoa sen, cầm khăn tắm giúp hắn thấm nước trên người, áo sơ mi ướt đẫm dính vào, ôm sát lấy cơ thể đàn ông của hắn.
Ánh mắt cô từ bả vai cường tráng trượt xuống phía dưới, đến ngực, đường cong hoàn mĩ nơi thắt lưng, còn có... trong trí nhớ cô...
"Cô có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi?" Đại khái là nước rất lạnh, giọng nói hắn như bị đóng băng.
"Siêu Việt..." Cô gọi tên hắn, giọng nói ấm ấp, vang vọng trong màn đêm tịch mịch.
"Đi ra ngoài!" Hắn đuổi khách không chút khách khí.
Trác nhị thiếu gia cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là uống rượu xong cực kì khó tính, nóng giận không báo trước, có nhiều lần Mộc Mộc đã thấy nhưng không thể trách, "Anh lại đi uống rượu?"
"Phải đi xã giao." Hắn trịnh trọng sửa lại.
Đi uống rượu với đi xã giao bản chất khác nhau, Mộc Mộc cảm thấy chắc mình phải vì người được gọi là em chồng trước mắt này nấu bát canh giải rượu, bằng không hắn không tỉnh nổi sẽ luôn mồm "Chị dâu".
"Em đi nấu canh giải rượu cho anh."
Cô vừa xoay người hướng ngoài cửa, cổ tay đột nhiên bị một người giữ lấy. "Anh?"
Hắn vừa buông tay, Mộc Mộc bị mất trong tâm, ngã trên đùi hắn. Cánh tay kia của Trác Siêu Việt khẽ giơ lên, thuận thế đem cô ôm vào ngực.
Cô nam quả nữ, ở trong phòng tắm, cả người hắn ướt đẫm, cô chỉ mặc váy ngủ mỏng manh.
Tư thế vô cùng ám muội, cô ngồi ở trên đùi, tựa vào lòng hắn.
"Cô muốn thế nào?" Hắn đưa tay nâng mặt cô, ngón tay dài mơn trớn cánh môi mềm mại. Hơi thở hắn mang theo mùi rượu rất nồng, trong ánh mắt cương trực có chút đáng sợ.
Đây là hắn hỏi cô sao? Xem ra hôm nay hắn rất say rồi.
"Đừng làm loạn." Cô đẩy hắn, "Vạn nhất để anh trai anh biết..."
Căn cứ và những gì đã xảy ra trước đây, chỉ cần Mộc Mộc nhắc đến Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Việt lập tức dừng chọc cô ngay, thay vào đó vẻ mặt "Chính nhân quân tử". Nhưng lúc này, Trác Siêu Việt hơi nheo mắt, một tia đáng sợ từ trong đó phát ra.
"Đừng lấy anh ấy để uy hiếp tôi! Cô cho rằng là người của anh ấy thì tôi không dám làm gì?"
Mộc Mộc đón nhận ánh mắt khiêu khích của hắn.
Cô biết hắn không dám, nếu hắn dám, hắn sẽ không là Trác Siêu Việt.
Nhưng cô quên là, Trác Siêu Việt uống rượu, không nhất định là Trác Siêu Việt nữa, hắn có thể biến thành cầm thú, không, hắn cởi quần áo, sẽ trở về là cầm thú...
Hắn giữ lấy cằm cô, một bàn tay đỡ sau lưng, không cho cô cơ hội né tránh, cường thế hôn xuống.
Ở trong sự cuồng dã của hắn, Mộc Mộc trừng lớn ánh mắt, quên cả phản kháng, cũng quên chống cự, cho đến khi đầu lưỡi hắn đi vào giữa hai hàm răng trong sự khiếp sợ của cô, ở đó hoành hành, cô mới phản ứng lại được...
Đúng là hắn dám...
Cô dùng hết sức đẩy hắn, nhưng hắn quá mạnh, dù cố giãy dụa thế nào cũng không ngăn cản được sự cuồng dã nơi hắn.
... [Chỗ này tỉnh lược 300 chữ, Mộc Mộc giãy dụa đứng lên, hắn đột nhiên từ sau lưng cô ôm lấy, đem cô vào phòng ngủ, vung tay đặt lên giường.]
Cô bối rối lùi vào phía trong, muốn thoát đi, lại bị hắn cầm lấy hai chân kéo lại, bàn tay to giữ lấy áo, xoạt một tiếng, áo ngủ của cô rơi xuống, lộ ra làn da mượt mà bên trong...
Tình thế cấp bách, Mộc Mộc cái gì cũng không kịp nghĩ, giơ tay bạt một bạt tai.
Bốp! Cái tát trong ban đêm tĩnh lặng vang lên thanh thúy.
Trác Siêu Việt cứng đờ, ngây ngẩn cả người.
Mộc Mộc nhân cơ hội che ngực, chạy xuống giường, ngay khi đến cửa, giọng nói hắn mờ mịt truyền đến. "Chờ khi chúng ta gặp lại..."
Mộc Mộc kinh ngạc trừng lớn mắt, quay đầu nhìn ánh mắt Trác Siêu Việt vì say mà mơ hồ...
"Không phải cô hỏi tôi vì sao học khẩu ngữ? Hôm nay tôi nói cho cô: Tôi học vì muốn hiểu được câu nói của cô có nghĩa gì.
Nếu tôi không sai, cô nói là: "Chờ khi chúng ta gặp lại"... Đúng không?"
Còn tiếp...
Đoạn văn ngắn này là nội dung tiếp theo của câu truyện, cũng có thể căn cứ tình hình mà thay đổi, sửa chữa sao cho phù hợp, xin mọi người lượng thứ.
Trịnh trong thanh minh: Đoạn văn này thuộc quyền sở hữu của Tâm Tâm, cảm ơn!