• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 39
Những người mà trưởng phòng Diêu muốn đưa họ đến gặp quả nhiên đều là những người đàn ông đã có công danh sự nghiệp. Mộc Mộc không nhớ kĩ những người đàn ông này tên gọi là gì, chỉ nhớ rõ tên cô gái kia, Chu Tịch.
Những người đàn ông giới thiệu, nâng chén chúc mừng, các người đẹp cũng không hề nhàn rỗi, vội vàng rót thêm rượu, bồi rượu. Cô vốn cũng muốn giúp Trác Siêu Việt, nhưng hình như hắn không thích, bảo cô đi hát.
Bốn năm rồi chưa hát lại, khi âm nhạc vang lên, tay Mộc Mộc cầm mic khẽ run, thử nhiều lần, thanh âm mới khẽ khàng phát ra. Cô nghe thấy chính giọng mình trong loa, ở tấm gương đối diện nhìn thấy chính mình cầm mic, cô cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.
Sau bài hát đầu tiên, cô dần dần tìm được cảm giác, giọng hát càng có hồn.
Giai điệu "Gặp" trầm ấm vang vên, cô nhắm mắt lại, cất lời bằng cả trái tim mình:
"Nghe thấy tiếng nàng đông bước đi, một năm một tháng nào tỉnh lại, em nhớ, em chờ, em mong, tương lai cũng không bởi vì vậy mà bất biến... Người em chờ ở một tương lai rất xa... Em nhìn con đường, gặp anh là điều tuyệt vời nhất ngoài ý muốn..."
Người ngồi trên sô pha vỗ tay, cô giống như tìm được về Tô Mộc Mộc đã biến mất từ bốn năm trước, người đã từng ở sân khấu trường, bằng giai khúc "Gặp" dành được bao tiếng vỗ tay của mọi người.
Khi đó cô nở nụ cười mơ mộng nhất, ao ước chờ mong tương lai sẽ có một người cô gặp... là cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất!
Kết thúc, cô mở to mắt nhìn Trác Siêu Việt, hắn nhìn cô, trong mắt là ánh sáng mê ly say lòng người.
Một mùi hương quyến rũ bay đến, Chu Tịch đem chén rượu ngồi xuống bên cạnh cô, "Uống được không?"
Thu về ánh mắt, Mộc Mộc cúi đầu cầm chén rượu của mình, "Một chút."
"Cheers!"
Vừa uống vừa nói chuyện, bình rượu cuối cùng đã nhìn thấy đáy, Chu Tịch vòng vèo không biết bao nhiêu chuyện cũng chịu đi thẳng vào vấn đề, "Hai người qua lại đã lâu chưa?"
Mộc Mộc suy nghĩ, cho cô ta một đáp án lập lờ, "Cũng rất khó nói, nếu tính từ lần đầu tiên thì... Đã rất nhiều năm rồi."
"Thật sao?" Trong giọng nói của Chu Tịch rõ ràng hàm chứa hoài nghi, "Cho đến bây giờ tôi chưa thấy anh ấy nhắc đến cô."
"Anh ấy qua lại cùng người phụ nữ nào đều nói với cô?"
Chu Tịch dường như không nghe được sự khiêu khích trong câu nói của Mộc Mộc, quyến rũ dựa vào ghế ngồi, liếc mắt nhìn Trác Siêu Việt bị mọi người chúc rượu, "Anh ấy đương nhiên không nói, nhưng mà, đại đa số tôi đều biết..."
Mộc Mộc cúi đầu uống một ngụm rượu, cô không thích từ "đại đa số" này, bởi vì nó chứng tỏ bên cạnh Trác Siêu Việt từng có rất nhiều phụ nữ, mà cô, chẳng qua chỉ là một trong số họ. Cho dù cô có thể có nét đặc biệt, nhưng như vậy thì có ích gì, sớm muộn cũng sẽ trở thành quá khứ trong quãng đường của hắn mà thôi.
"Tôi đã nghe anh ấy nhắc đến cô." Mộc Mộc nói.
"Thật sao?" Chu Tịch châm thuốc, một điếu mảnh khảnh kẹp giữa ngón tay, làn khói vị bạc hà cứ thế từ từ lan rộng, "Anh ấy nói gì?"
"Anh ấy nói cô đã từng vì anh ấy mà làm rất nhiều việc."
Cô ta đổi thuốc sang tay trái, chỉ ra một vết sẹo rất dài trên cổ tay, vết sẹo này giống như vết sẹo cắt cổ tay tự sát để lại. Nếu không phải là cô ấy cố tình chỉ ra, vết sạo đó đã nhạt dường như không còn nhìn thấy, "Anh ấy nhất định không nói cho cô, tôi đã từng vì anh ấy mà làm cái gì."
Mộc Mộc nhìn cổ tay cô ta không nói, hắn thực sự chưa nói cô ta vì hắn mà cắt cổ tay. Một người phụ nữ vì một người đàn ông mà ngay cả mạng sống cũng không cần, vậy thì người phụ nữ đó dù làm điều gì cũng đáng được tha thứ, cho dù đó là phản bội.
"Khi tôi vừa biết anh ấy, cũng giống như cô bây giờ," Chu Tịch nhìn quần bò, áo sơ mi đơn giản trên người Mộc Mộc, còn có tóc dài buộc cao, than nhẹ, "Không đến bốn năm, anh ấy làm cho tôi hoàn toàn thay da đổi thịt."
Mộc Mộc cười chỉ chiếc váy dài cầu kỳ trên người cô ta, "Rất thích hợp với cô."
Có những cô gái rất kỳ lạ, khi mặc quần bò áo phông giản dị, luôn luôn mơ có một ngày được mặc những chiếc váy xa hoa trong tủ kính, cho đến ngày thực sự được mặc rồi, mới giật mình tỉnh ra, cuộc sống xa xỉ luôn phải trả bằng một cái giá đắt, hoặc là tình yêu, hoặc là nhân cách, hoặc là tâm hồn.
Không có thứ gì không đáng giá, quan trọng là ta biết được mình muốn điều gì.
Chu Tịch vỗ vỗ bàn tay cầm mic của cô, dùng giọng nói tang thương cất lời, "Có một ngày, chờ khi anh ấy chán cô, cho cô biết thế nào là sự lạnh lùng vô tình của đàn ông... Lúc ấy cô sẽ biết, cái gì là thích hợp với cô."
"Cám ơn, tôi sớm đã biết điều gì là thích hợp với mình..."
Bởi vì cô đã chứng kiến được sự lạnh lùng vô tình của hắn, cho nên cô biết người đàn ông xa xỉ này vốn không thích hợp với mình, đàn dương cầm, âm nhạc, cuộc sống bình thản mới là thứ có thể thuộc về cô.
"Đang nói chuyện gì?"
Giọng nói Trác Siêu Việt truyền đến, Mộc Mộc ngẩng đầu cười. Cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, trên người phả ra mùi cồn nồng nặc. "Còn có thể nói chuyện gì, đương nhiên là nói về anh."
"Tôi? Tôi có gì để nói?" Hắn ngồi xuống cạnh, thân thiết ôm lấy bả vai cô, dùng giọng nói Chu Tịch có thể nghe rõ được, "Không phải là... nói chuyện tối hôm đó tôi cho em sung sướng thế nào?"
Máu toàn thân Mộc Mộc bắt đầu dồn lên mặt, đỏ ửng. Mà Chu Tịch ngồi đối diện với bọn họ, máu như dồn tất cả xuống dưới, mặt tái nhợt.
"Mọi người chơi đi, tôi không quấy rầy." Chu Tịch đứng nhanh dậy, đi đến bên phía trưởng phòng Diêu, cùng bọn họ tán gẫu sôi nổi.
Mộc Mộc thu về khuôn mặt tươi cười, đẩy Trác Siêu Việt đầy mùi rượu xa ra, "Anh cho rằng như vậy là hay sao?"
"Rất hay." Hắn lại ôm cô trở về, một bàn tay vuốt ve hai má còn đỏ ửng của cô, tay kia dịch xuống hông, khẽ vuốt, "Nhưng mà, thật đáng tiếc là không nghe được tiếng rên rỉ của em lúc đó ... Khi nào có cơ hội, để tôi nghe một chút."
"Anh say rồi." Trừ câu đó, cô không tìm thấy ngôn từ nào có thể đáp lại.
"Tôi không say."
"Vậy anh có biết em là ai hay không?"
"... Tôi biết, bây giờ em là chị dâu tôi, là người phụ nữ của anh trai tôi." Hắn hít vào một hơi, buông cô ra, ngồi thẳng dậy.
Mộc Mộc thở dài, hơi hối hận vì đã hỏi chuyện này. Thực ra cô hy vọng hắn biết một điều, cô không phải là Chu Tịch, cũng không phải là một trong những người phụ nữ của hắn. Cô là Tô Mộc Mộc, một người yêu hắn, yêu đến mức thỏa mãn tất cả mọi điều hắn muốn, yêu đến quên lập trường, quên tự trọng, và quên cả nguyên tắc của một người phụ nữ.
Cô đã rất cố gắng để khống chế bản thân mình, ép mình không nhớ lại những đường cong nam tính của hắn bên trong lớp áo sơ mi, không thèm nghĩ hắn đã từng đem đến cho cô bao sung sướng, nhưng bây giờ hắn ôm cô, nói ra những lời khiêu khích như vậy, cô không dám cam đoan giây tiếp theo, cô có lôi hắn đi đến phòng Vip ngay bên cạnh... rên rỉ cho hắn nghe hay không.
Tất nhiên, hắn không biết.
Xấu hổ một lúc, Mộc Mộc quyết định tìm một đề tài để làm dịu đi không khí, "Anh muốn hát không? Em chọn bài cho anh."
"Tôi không thích hát, tôi thích nghe." Hắn nói, "Em hát cho tôi nghe đi."
Cô cầm lấy mic. "Được, anh thích nghe bài gì?"
"Em biết hát "truyền kỳ" không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Tay Mộc Mộc run lên, mic suýt rơi trên mặt đất, bởi vì có một khoảng thời gian cô từng nghe đi nghe lại bài hát này, đi đường nghe, ăn cơm nghe, ngủ cũng nghe, không đếm được bao nhiêu lần cho đến khi mơ hồ đi vào giấc mộng...
"Để em thử." Cô lên phía trước, chọn bài "Truyền kỳ", lại về ngồi bên cạnh hắn.
Tiếng nhạc hư vô mờ mịt vang lên, hô hấp của hắn rất nhẹ, yên lặng lắng nghe.
"Chỉ ở trong đám đông liếc nhìn em một lần, rốt cuộc không thể nào quên được..."
Giọng nói khẽ run, xứng với những ca từ đẹp đẽ nhất.
"Giấc mộng ngẫu nhiên một ngày có thể lập lại, từ nay về sau em bắt đầu mong nhớ trong cô đơn.
Nhớ anh khi anh ở nơi chân trời, nhớ anh khi anh ở ngay trước mắt, nhớ anh khi anh ở trong tâm trí, nhớ anh khi anh ở trong cõi lòng..."
Nhìn những câu chữ hiện lên trên màn hình, Mộc Mộc đã hiểu những điều hắn không nói nên lời, thì ra không chỉ một mình cô thích "Truyền kỳ", bốn năm rồi, chờ đợi, nhớ mong, cũng đâu phải một mình cô mới vậy.
Nhìn người đàn ông bên người cúi đầu uống rượu, giọng hát của cô càng ngày càng nặng nề, cuối cùng không hát nổi, cổ họng nghẹn lại, không cách nào phát ra thanh âm.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì? Trước khi ngồi tù cô đi trêu chọc hắn, lợi dụng hắn, để cho hắn chờ đợi bốn năm. Sau khi ra rù, cô nhận sai người, bây giờ thành "chị dâu" của hắn.
Khi hắn thấy cô bị chính anh trai mình đặt trên sô pha, tâm trạng thế nào? Có phải giống như điếu thuốc bị hắn quằn xéo trên tay.
Cô rốt cuộc hát không nổi, đặt mic xuống, "Em đi toilet."
Chạy thẳng đến toilet, cô ngồi trước bồn cầu ôm cả cuộn giấy vệ sinh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô không thể nhìn hắn, chỉ cần nhìn một lần cô sẽ không khống chế được bản thân mình mà bổ nhào vào lòng hắn, xin hắn cho mình một cơ hội.
Cơ hội gì cũng được, làm người tình bí mật của hắn, cả đời không để Trác Siêu Nhiên biết, hoặc là giống như bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh hắn, cùng với hắn, đến khi hắn chán, hắn phiền rồi liền đá đi.
Cái gì cũng được, chỉ cần đừng như bây giờ, muốn có không có được, muốn quên chẳng thể quên, tra tấn lẫn nhau.
Ngoài cửa vang lên tiếng phụ nữ nói chuyện phiếm, "Vừa rồi tôi gặp Trác nhị thiếu và Chu Tịch ngoài hành lang."
"Thật không?" Một cô gái khác nói.
"Hai người bọn họ dây dưa bao nhiêu năm, bây giờ còn chưa xong sao?"
"Cô gái Chu Tịch kia bình thường rất thông minh, chuyện này lại nghĩ không ra..." Một người lên tiếng, "Gia thế nhà họ Trác thế nào, có thể để cho một cô gái như cô ta tiến vào sao?"
Cô gái đó lại thấp giọng, "Tôi nghe chồng tôi nói... Gia quy nhà họ Trác vô cùng nghiêm khắc, đừng nói đến tiến vào nhà họ, mà là khi qua lại cũng điều tra rõ tổ tiên ba đời, còn nghiêm khắc hơn là thẩm tra chính trị."
"Kinh khủng như vậy, khó trách bên người Trác nhị thiếu gia nhiều phụ nữ, không phải "bạn bè" thì là "nhân viên", chưa ai được một cái danh chính ngôn thuận cả..."
Giọng nói hai người kia đã ngừng rất lâu, Mộc Mộc vẫn còn căng thẳng.
Cô vẫn còn nhớ rõ, bốn năm trước, lúc Trác Siêu Việt cầm lấy tay cô có nói, "Làm bạn gái anh nhé?"
Khi đó cô còn chưa ngồi tù, còn có cơ hội thi vào học viện âm nhạc... Cô từng gần hạnh phúc như vậy.
Điện thoại của cô vang lên, trên mặt hiển thị số của Trác Siêu Việt, cô nghe máy.
"Đi ra, hoặc là tôi đi vào."
"Để em ra!"
Bên kia cúp điện thoại, không có một câu dư thừa vô nghĩa.
Mộc Mộc vội vàng lau khô nước mắt, đi ra khỏi toilet, Trác Siêu Việt ở chỗ rẽ cách đó không xa đứng chờ, bên cạnh đã không còn Chu Tịch.
Hắn đi tới, nhìn thoáng qua mắt cô sưng đỏ như quả hạnh đào, "Còn muốn hát không?"
Cô lắc đầu.
"Vậy về nhà đi." Hắn đi vào phòng chào mọi người, trước bàn lại thêm hai bình rượu trống.
KTV cho xe đưa họ về nhà, vì trên xe có người, suốt quãng đường đi hắn không nói chuyện. Ánh đèn nê ông bên đường xét qua mặt hắn, gương mặt hắn lúc này không còn vẻ bông lơn bất cần bình thường. Mày hắn khẽ cau lại, làm cho người ta có ý muốn vuốt phẳng.
"Nhìn đủ chưa?" Hắn thản nhiên mở miệng, "Chưa đủ cũng đừng nhìn, tự chủ của tôi không tốt như em tưởng đâu!"
Mộc Mộc vội vàng quay mặt ra phía cửa sổ, không dám tiếp tục.
Cuối cùng cũng đến Cách Thế Quan Lan, cô đi theo Trác Siêu Việt vào cửa.
Tiếng khóa cửa phòng làm đầu óc cô nóng lên, rốt cuộc hỏi ra một câu, "Anh có thực muốn nghe tiếng em rên rỉ?"
Trác Siêu Việt đang chuẩn bị về phòng, khựng chân tại chỗ.
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 40
Trác Siêu Việt đang chuẩn bị về phòng, khựng chân tại chỗ.
Tuy rằng hắn không chấp nhận cũng không từ chối, nhưng Mộc Mộc thấy tay hắn nắm thành quyền, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc.
Như được cổ vũ, cô cố lấy dũng khí tiến đến, hai tay từ đằng sau ôm lấy hắn, mặt dán lên tấm lưng thẳng tắp.
"Nếu anh thực sự muốn em, em có thể cho anh..." Giọng nói của cô nỉ non, châm ngòi trong đêm đen tịch mịch.
"Bây giờ em vẫn còn là chị dâu của tôi."
"Em biết! Cho dù em quyến rũ anh, cho dù em không để ý đến liêm sỉ, được không?" Cô nói, "Siêu Việt! Qua đêm nay... Em sẽ rời đi, anh coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
"Rời đi?" Trác Siêu Việt giận dữ xoay người, tức giận làm cho mặt đanh lại, "Tô Mộc Mộc, em thấy chơi đùa như vậy vui vẻ lắm đúng không? Em thích một đêm tình với đàn ông sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, làm cho người đó với em nhớ mãi không quên?"
"Em không phải.. em nghĩ anh muốn." Không có người phụ nữ nào muốn hiến mình cho một người đàn ông, sau đó yên lặng rời đi. Một lần bốn năm trước, cô ở phòng luật sư khóc suốt một buổi sáng, làm cho Kiều Nghi Kiệt dùng tất cả khăn tay có trong phòng đem cho mình. Cô nhớ hắn, trong tâm trí, trong trái tim cũng chỉ có hắn.
Nếu có thể lựa chọn, cô không muốn thử lại một lần như vậy. Nhưng cô nợ hắn nhiều lắm, cô biết, chờ khi mình và Trác Siêu Nhiên chia tay, bọn họ có thể ngay cả cơ hội gặp mặt đều không có, cho nên cô hy vọng trước khi rời đi, có thể thỏa mãn hắn, hoặc là làm chuyện gì đó khiến hắn vui vẻ.
Cô sai rồi sao?
"Tôi từng nói là tôi muốn sao?" Hắn hỏi lại.
"Vừa nãy anh nói anh muốn nghe, còn mượn rượu chạm vào em, em nghĩ anh... Ừm, có thể em hiểu lầm."
Hắn đùa cợt, "Không phải em cho rằng tôi chỉ muốn cơ thể phụ nữ? Làm xong rồi là đủ, là có thể cảm thấy mỹ mãn?"
"Không thể cảm thấy mỹ mãn đi chăng nữa, như so với không chiếm được còn hơn nhiều?"
"Em nghĩ tôi như vậy sao?"
"..."
Mộc Mộc mếu máo, trong lòng nghẹn hận, bình thường hắn nói chuyện luôn tỏ vẻ cợt nhả bất cần đời, rõ ràng là lưu manh. Nhưng đến thời điểm mấu chốt thì lại nghiêm túc hơn bất cứ ai khác, tỏ vẻ ta đây quân tử.
"Bỏ đi, em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
Thấy hắn bước đi, Mộc Mộc đuổi theo ngăn lại. "Vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn điều gì? Chỉ cần em có thể làm em sẽ làm tất cả cho anh."
Trác Siêu Việt không trả lời, vòng qua cô hướng về phía cầu thang.
"Có phải anh hy vọng em tiếp tục với anh trai anh, toàn tâm toàn ý với anh ấy, quên anh đi... Em có thể thử..."
Nếu đây là điều hắn muốn, cô cũng có thể cố gắng thực hiện.
Ai ngờ lời của cô còn chưa nói xong, hắn đột nhiên xoay người, cầm lấy hai cổ tay cô đặt trên vách tường, cơn thịnh nộ trong ánh mắt như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt.
Cô kinh sợ nhìn hắn, "Anh muốn làm gì?"
Hắn dùng hành động trực tiếp trả lời, hai tay hắn cầm lấy cổ áo của cô, xé mạnh một đường, cúc áo sơ mi đứt một dải, rơi trên nền đất.
Cô choáng váng, chăm chăm nhìn hắn đem áo lót màu trắng kéo xuống hông.
Cơ thể phía trên không một mảnh vải che thân của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn không biết phải làm sao, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng lưng lại dán vào bức tường lạnh băng, không có đường lùi.
Hắn giữ lấy cằm cô, cô nghĩ hắn sẽ hôn mình, nhắm mắt lại, nhưng môi hắn bắt đầu dừng ở cổ cô, mạnh mẽ hút. Loại hôn này tràn ngập tình dục và chiếm hữu, làm cho người ta không rét mà run. Đồng thời, một bàn tay hắn cầm lấy ngực cô, chà đạp không chút nào thương tiếc.
Cô cắn nhanh môi dướng, đau đớn tê dại đan xen với tiếng rên rỉ vẫn từ trong miệng cô phát ra, "A...a..."
Ngón tay hắn đẩy răng nanh cô đang cắn chặt, "Kêu ra, để cho tôi nghe."
"Đừng như vậy, được không?"
Hắn nặng nề nhếch khóe môi, dừng ở trến bả vai cô, điên cuồng cắn hút như dã thú.
"A!" Cô kêu lên, da thịt rõ ràng rất đau, cơ thể lại như bị thiêu đốt dưới sự hoang dại của hắn, cùng với sự xâm phạm của hắn dần trở nên bủn rủn...
"Ưm... a..." Cô không còn chút sức lực ngẩng đầu lên, rên rỉ, cơ thể hỗn độn mà khô nóng.
Hăn ôm lấy thắt lưng, nâng cơ thể cô lên, lúc cúi đầu, môi vừa vặn đặt ở ngực cô, răng nanh cọ xát nơi mẫn cảm, đầu lưỡi ướt át linh hoạt vòng quyện, khiêu khích.
"Đừng, Siêu Việt..." Khoái cảm ập đến, cô mê ly gọi tên hắn, "Siêu Việt..."
Cho dù đau, cho dù khổ, chỉ cần nghĩ đến người trước mắt là Trác Siêu Việt, ngực của cô lại nóng lên, đây gọi là yêu chăng?
Động tác của hắn dần dần trở nên nhẹ nhàng chậm chặp, dưới sự dịu dàng của hắn, cơ thể cô càng ngày càng mẫn cảm, lòng bàn tay hắn nóng bỏng lướt qua da, kích thích làm cô họng cổ phát ra những tiếng rên nhẹ.
"Thích tôi đối với em như vậy sao?" Hắn hỏi.
"Thích..." Làm sao có thể không thích? Cơ thể của cô sớm đã quyến luyến cảm giác này.
Hôn nửa thân trên, xúc cảm làm cho cả người cô nhũn xuống, hắn rốt cuộc ngừng lại, vùi đầu vào vai cô, cố gắng bình ổn hô hấp hỗn loạn. "Điều gì em cũng nguyện làm vì tôi?"
"Ừm."
"Được, vậy đồng ý với tôi, từ hôm nay trở đi, cơ thể của em không được phép để cho bất kỳ người đàn ông nào khác động vào, bao gồm cả anh trai tôi..."
Nháy mắt cô rơi vào sương mù, không hiểu hắn có ý gì.
Hắn không cần cô, nhưng cũng muốn cô cả đời vì hắn mà thủ thân như ngọc? Hay là ý từ nay về sau cô chỉ thuộc về hắn, chỉ có thể để cho hắn chạm vào?
"Vì sao?" Cô hỏi.
"Bởi vì tôi không thích!"
Thế là đủ, cô thích lý do này.
Cô biết hứa như vậy, sau này có thể cô sẽ phải sống trong cô độc, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện, "Em hứa với anh."
Cảm động chân thành tha thiết, hắn ôm lấy cô, hôn lên mái tóc cô.
Hai tay cô lặng lẽ đặt lên bờ vai hắn, rúc mình vào trong lòng hắn, kiễng chân lên muốn hôn ...
Nhưng Trác Siêu Việt lại đẩy cô ra, giúp cô kéo lại mớ quần áo hỗn độn, "Khuya rồi, đi ngủ sớm một chút."
"Anh?" Bọn họ đã làm đến bước này, hắn vẫn từ chối cô.
"Về sau đừng một lần nữa khảo nghiệm tôi, tôi không qua được loại thử thách này." Hắn đi trước, lại nghĩ tới việc gì đó, "Đúng rồi, ngày mai khai giảng ở học viện âm nhạc, tôi cùng em đi báo danh."
Hai mươi ngày, nhanh như vậy, xem ra đã đến lúc cô phải đi.
Trở lại phòng, cô đem tất cả đồ đạc của mình thu dọn lại, kiểm tra rất nhiều lần, chắc chắn không bỏ sót thứ gì, cũng không mang đi bất cứ thứ gì không phải của mình, mới yên tâm lên giường ngủ.
Trong màn đêm yên tĩnh, cô nghe thấy dưới lầu tiếng vòi nước hoa sen, nhìn thời gian, đã quá nửa đêm.
Cô nằm ở trên giường, nhìn trên người một mảng bầm tím, dấu bết kích tình thế nào cũng không xóa đi được.
Kích thích trong tình yêu, chưa thử qua thì thôi, thử qua một lần sẽ nghiện, muốn từ bỏ cũng thật quá khó khăn!
*********
Sáng sớm, Mộc Mộc ngủ rất say, giọng nói Trác Siêu Việt bỗng nhiên vang đến bên tai, "Tỉnh mau."
Cô lờ mờ ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng hẳn, "Sớm vậy sao? Đến bệnh viện?"
"Đi chạy bộ."
"Hả?"
Từ nhỏ đến lớn cô còn chưa bao giờ tập thể dục, tiếp tục vùi đầu vào chăn, "Em không đi, tối hôm qua em không ngủ được, muốn ngủ thêm một lúc."
"Sức khỏe kém như vậy, con không biết rèn luyện, nói hiến thận thì thật là tích cực." Hắn lôi cô từ trong chăn ra, không thèm để ý đến sự phản kháng của cô, đẩy mạnh vào toilet. "Từ hôm nay trở đi, mỗi sáng đều phải chạy bộ một giờ."
"Vì sao chứ?"
"Bởi vì tôi thích!"
...
Con đường nhỏ ven bờ sông, cô hụt hơi chạy, suy nghĩ mọi khả năng, cắn răng đuổi theo hắn, thở phì phò hỏi: "Trác Siêu Việt, không phải là bốn năm nay... Vẫn hận em... Muốn trả thù, cho nên, đổi phương pháp hành hạ em...phải không?
"Nhận ra rồi?" Vẻ mặt hắn đồng tình vỗ vỗ vai cô, "Tôi nghĩ em nên bỏ thời gian rèn luyện thân thể đi, nếu không, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị tôi tra tấn đến chết..."
"Không bằng anh đem em bóp chết luôn đi."
"Tôi có phương pháp khác tốt hơn."
Cô choáng!
...
Chạy xong, ăn điểm tâm, Trác Siêu Việt đưa cô đến học viện âm nhạc thành phố S.
Hôm nay là ngày khai giảng, trường học đều là tân sinh viên, trước cửa đỗ đầy xe, trong đó có đủ các loại xe đắt tiên, nhìn qua giống như trường quý tộc, rất rõ ràng, như Trác Siêu Việt.
Từ khi Mộc Mộc trên chiếc Land Rover của Trác Siêu Việt xuống dưới, cùng hắn đi đến chỗ báo danh, vô số ánh mắt nghi ngờ không ngừng dõi theo bọn họ, dường như đoán xem hai người bọn họ thực sự có quan hệ gì. Bây giờ sinh viên được đại gia nuôi đã trở thành mốt, ánh mắt của sinh viên cũng như giáo viên nhìn cực kỳ sắc nhọn.
Mộc Mộc cẩn thận dém chiếc khăn lụa trên cổ, tránh để mọi người nhìn thấy bằng chứng gian tình.
Công tác nhập học đã xong, Trác Siêu Việt đưa cô đến phòng ở, giúp cô sắp xếp mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, còn thuận tay giúp cô gấp chăn thành một đệp vuông như khối đậu hũ.
"Không tưởng tượng được anh còn có tay nghề này." Cô tuyệt đối là ca ngợi tự đáy lòng, bởi vì hắn gấp chăn cực kỳ thành thạo gọn gàng, ánh mắt cũng vô cùng chăm chú.
"Nói gì đi nữa thì tôi cũng đã từng bốn năm sống trong quân ngũ." Hắn đột nhiên cảm thán, "Chỉ chớp mắt, mười hai năm, thời gian trôi thật nhanh."
Đám bạn cùng phòng mới của cô, mắt nhìn hắn sáng lên.
Mộc Mộc nhìn hắn, mười hai năm trước, lúc hắn trong quân ngũ không biết trông thế nào? Nhất định rất lạnh lùng, rất chỉn chu.
"Em..." Hắn quay sang, vừa định nói chuyện, Mộc Mộc lập tức gật đầu, "Anh không cần phải nói, em biết anh muốn nói cái gì, em không nhìn nữa!"
Xử lý tốt chuyện trường học, hắn chở cô đến bệnh viện thăm Trác Siêu Nhiên. Lúc bọn họ vừa đến cửa phòng bệnh, di động Trác Siêu Việt vang lên, hắn lấy ra, thấy Trác Siêu Nhiên gọi tới liền tắt máy, đẩy cửa phòng bệnh.
Trác Siêu Nhiên tựa trên giường, đang truyền dịch.
Trên ghế sô pha, một người phụ nữ ngồi ngay ngắn, bộ váy công sở tô đậm khí thế bức người toát ra từ bà.
Trác Siêu Việt vừa nhìn thấy người này, cơ thể đột nhiên cứng lại. Mộc Mộc tò mò nhìn đến, người phụ nữ đó tuổi chừng ngoài bốn mươi, bề ngoài không tính là đẹp, nhưng lại vô vùng khí chất, uy nghi làm cho cô tưởng tượng đến Võ Tắc Thiên.
Cô vụng trộm quan sát người phụ nữ, trong lúc đó, bà ta cũng đồng thời đánh giá cô, ánh mắt sắc sảo đảo lại hai lần, sau đó dừng lại trên cổ nơi chiếc khăn lụa không che được, cuối cùng nhìn về phía Trác Siêu Việt ngẫm nghĩ.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Một câu của Trác Siêu Việt làm cả người Mộc Mộc toát mồ hôi lạnh.
"Anh nói xem?" Ngữ khí Trác phu nhân không nóng giận nhưng rất uy nghiêm, "Siêu Nhiên xảy ra chuyện như vậy mà dám gạt tôi."
"Chúng con chỉ sợ mẹ lo lắng." Trác Siêu Việt vừa nói vừa, hướng Mộc Mộc phía sau nhìn như ra hiệu.
Mộc Mộc lập tức nhận ra, lễ phép cúi đầu chào Trác phu nhân, lặng lẽ đưa bữa sáng trong tay cho Trác Siêu Việt.
Vốn định lặng lẽ chuồn êm, ai ngờ cô vừa bước đến cửa, giọng nói Trác Siêu Nhiên bất ngờ vang đến, "Mộc Mộc?"
Cô vò đầu, cứng ngắc quay lại, thấy Trác Siêu Nhiên giơ tay, đành phải đi đến, đưa tay cho anh.
"Em đã đến trường báo danh chưa?" Anh thân thiết hỏi.
"Đã đi, thủ tục đều làm xong, Siêu Việt đã sắp xếp cho em tất cả." Nói xong, cô không tự giác quay đầu liếc nhìn Trác Siêu Việt, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm bàn tay mình bị Trác Siêu Nhiên cầm, vội vàng rút trở về, giấu phía sau.
Chỉ một động tác nho nhỏ, nhưng sao tránh được một đôi mắt sắc sảo.
"Mộc Mộc, giới thiệu với em, đây là mẹ anh." Trác Siêu Nhiên nói.
Cô trịnh trọng cúi đầu chào, "Cháu chào cô!"
"Mẹ, cô ấy là Mộc Mộc, là bạn gái của con."
Lời tác giả:
Nếu ta tính toán không sai, bắt đầu từ chương này, giai đoạn JQ chính thức bắt đầu.
Về sau mọi người không cần ầm ỹ muốn ăn thịt, cam đoan ăn ngấy thì thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK