• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A!

Vừa bước vào cửa, Lục Tử Cao liền nghe thấy tiếng kêu của Diệp Vân Sam ở trong bếp. Anh vội chạy vào:

- Vân Sam, làm sao vậy?

- Tử Cao?

Diệp Vân Sam ngơ ngác nhìn người con trai vừa xuất hiện. Dưới chân cô lúc này đầy mảnh thủy tinh sắc nhọn. Cô cười gượng:

- Ha ha, tôi lỡ tay làm rơi cái cốc.

Lục Tử Cao thở hắt ra một hơi. Anh tiến lên đẩy cô ngồi xuống ghế:

- Ngồi đây đi! Để tôi dọn cho!

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì cả! Cứ để đấy cho tôi.

Lục Tử Cao nhanh nhẹn dọn dẹp những mảnh vỡ. Xong đâu đó, anh kéo ghế lại gần cô bạn của mình.

- Vân Sam, mấy ngày nay cô sao vậy? Cô cứ luôn đờ đẫn như người mất hồn. Đã xảy ra chuyện gì à?

Diệp Vân Sam im lặng cúi đầu. Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

- Tôi ổn mà! Anh đừng lo.

Lục Tử Cao liếc cô một cái. Anh đây là lo cho đống đồ dễ vỡ trong nhà thôi.

- Vân Sam, mắt tôi không dùng để trang trí. Chẳng lẽ tôi không nhìn ra được cô ổn hay không ổn sao? Cô cứ như vậy sẽ làm những người quan tâm đến cô lo lắng.

- ...

- Cô nói chúng ta là bạn mà. Nếu cô gặp vấn đề gì có thể nói cho tôi biết, cho dù không giúp đỡ được thì cũng coi như có cái thùng rác để xả.

Diệp Vân Sam phì cười. Cô cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều. Đúng vậy, cô không thể đểnhững người quan tâm cô lo lắng được. Xuyên vào trong sách, cô đột nhiên có một cậu con trai đáng yêu, có bạn bè ở bên chăm sóc, có những đồng nghiệp dễ mến thân thiện. Cuộc sống nữ phụ của cô so với những nữ phụ khác xem ra đã quá may mắn rồi. Cô còn đòi hỏi gì thêm nữa?

Cô thừa nhận, tâm tình cô không tốt đều là vì một người đàn ông tên Châu Á Luân. Cô luôn lơ đãng nhớ hắn, rối rắm không biết sau này sẽ phải đối mặt hắn ra sao, đau lòng khi nghĩ đến việc hắn sẽ về bên người con gái khác. Châu Á Luân rời đi khiến cuộc sống của cô bị xáo trộn. Nhưng Lục Tử Cao đã giúp cô tỉnh táo lại. Tình yêu không phải tất cả đối với cô. Cô chỉ đang thất tình mà thôi. Đời người có bao nhiêu cuộc tình, có bao nhiêu lần sẽ thất vọng đau khổ? Có lẽ cô quá vội vàng, càng muốn quên thì càng nhớ tới. Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi, cô tin thời gian sẽ giúp cô cân bằng lại tất cả.

Diệp Vân Sam nghĩ thông suốt, cô vui vẻ đập vào vai Lục Tử Cao một cái thật lực.

- Tử Cao, cám ơn anh! Tôi không sao nữa rồi! Anh cũng không cần làm thùng rác đâu. Đừng nhìn tôi thành mấy nữ chính mong manh như thủy tinh trong phim thần tượng!

Tử Cao thấy tâm trạng Diệp Vân Sam ổn định lại cũng yên tâm hơn rất nhiều. Anh trêu chọc:

- Không dám đâu! Cô không nhận ra mấy ngày qua cô đã trở thành khắc tinh của mấy thứ đồ dễ vỡ đó rồi sao? Cô nói vậy tội cho chúng nó quá!

- Này!

- Ha ha…

oOo



Cuộc sống của Diệp Vân Sam lại trở về như trước đây, cho đến một ngày, một bưu phẩm được gửi đến căn hộ của cô.

- Gì vậy Vân Sam?

Lục Tử Cao vừa khoác áo vừa gặm nốt miếng bánh mì trong miệng. Bên cạnh, Diệp Đằng cũng tò mò nhìn mẹ mình.

- Ừm, tôi cũng không rõ lắm!

Diệp Vân Sam mơ hồ nói. Cô mở gói bưu phẩm ra. Đôi mắt màu đất non mở to kinh ngạc.

- A a a a, tôi được nhận rồi!

Diệp Vân Sam nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Cô vui sướng ôm chặt lấy Lục Tử Cao.

Thịch!

Trái tim ai đó lỡ mất một nhịp. Lục Tử Cao có chút ngơ ngẩn nhìn cô gái nhỏ ôm hôn con trai xoay vài vòng. Nơi chóp mũi vẫn vấn vít mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng. Vòng tay vẫn vương lại hơi ấm mềm mại. Nếu Diệp Vân Sam để ý, có lẽ… cô đã thấy được vành tai của người thanh niên trẻ đang đỏ ửng.

oOo



Hôm nay Lâm Mộ Thiên có một cuộc họp quan trọng. Nhưng báo cáo đưa lên từ các phòng ban khiến vẻ mặt của vị tổng giám đốc trẻ tuổi càng ngày càng đen. Nhận ra áp suất trong phòng đang có xu hướng xuống thấp, mọi người âm thầm khóc ròng, chỉ hi vọng biến thành người vô hình.

Tít! Tít!

Toát mồ hôi hột! Tất cả đều mặc niệm cho tên nào to gan dám để chuông điện thoại trong giờ họp. Thế nhưng cả đám suýt ngã ngửa khi người đó lại chính là tổng giám đốc “thân yêu” của bọn họ. 

???

Ai nha, bọn họ nhìn nhầm phải không? Hình như tổng giám đốc của bọn họ vừa mỉm cười!

- Cuộc họp tạm dừng tại đây! Ngày mai tôi muốn thấy một bản kế hoạch chi tiết đặt trên bàn làm việc của tôi!

Lâm Mộ Thiên dứt lời liền xoay người ra khỏi phòng họp. Đám người ở lại thực sự muốn tung hô “Vạn tuế!” Rốt cuộc thì mùa xuân của tổng giám đốc cũng đến rồi! Ngày lành của bọn họ cũng đến rồi!

Trợ lí Mã và thư kí Hà đứng ở bên cạnh mà khóe mắt giật liên tục. Đám người ngu ngốc này, mùa xuân của tổng giám đốc đến lâu rồi! Hiện tượng lạ mấy người vừa thấy còn chưa xác định được là “bão” hay là “sóng thần” đâu!

Thư kí Hà kéo tay trợ lí Mã:

- Này, ông nói xem, có phải người nhắn tin cho ông chủ nhà mình là Diệp nhị tiểu thư không?

- Làm sao tôi biết được! Tôi có phải là thánh đâu.

- Thật kì lạ! Đám người kia không biết mối quan hệ giữa tổng giám đốc và Diệp nhị tiểu thư nên nhìn lầm mùa xuân của tổng giám đốc đã về. Tại sao tôi biết rồi mà vẫn cảm thấy y như họ?

- Bà hoa mắt!

- Ông muốn ăn đấm phải không?

- Được rồi, không đùa bà nữa! Thực ra, tôi nghĩ người nhắn tin cho tổng giám đốc là Diệp Tam tiểu thư Diệp Vân Sam.

- Giề?!!

Thư kí Hà trợn tròn mắt.

- Tôi kể cho bà nghe, mấy hôm trước, tổng giám đốc bảo tôi điều tra…

Hai người vừa đi vừa thủ thỉ to nhỏ. Cùng lúc đó, trong văn phòng, một tảng băng di động vì nhận được tin nhắn của ai đó mà vui vẻ. Dạo gần đây Diệp Vân Sam rất ít khi nhắn tin cho anh. Cho dù anh chủ động nhắn trước thì cũng chỉ nhận lại được những câu trả lời lơ đãng hoặc vội vàng.

“Anh rể, tôi được nhận rồi \(≧▽≦)/”

Nhìn tin nhắn vẫn còn nhấp nháy trên màn hình, Lâm Mộ Thiên quyết đoán bỏ qua hai chữ đầu vô cùng chói mắt kia.

“Được nhận?”

“Tôi được nhận vào tòa soạn Ela rồi (≧◡≦)”

“Cô thích nghề báo? Hình như chưa bao giờ thấy cô nhắc tới.”

Lâm Mộ Thiên chỉ muốn tìm đề tài tiếp tục câu chuyện. Nhưng đến khi gửi tin nhắn rồi, anh mới nhận ra có gì đó không ổn. Một lúc lâu sau, tin nhắn hồi âm xuất hiện trên màn hình điện thoại.

“Sẽ có người quan tâm sao?”

Hàng chữ ngắn ngủi kia giống như đâm vào mắt anh. Đúng vậy! Nếu là ngày trước, ai là người nghe cô nói đây. Họ chỉ nghĩ cô lại tìm ra cách gì đó để làm hại Vân Nhu. Họ dường như quên mất, cô khi đó mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi. Một thiếu nữ còn chưa trưởng thành sống trong một gia đình gia giáo có thể nghĩ ra bao nhiêu âm mưu quỷ kế? Ngay cảnhững người thân thiết nhất còn đề phòng cô, vậy làm sao người ngoài không có định kiến với cô được? Sai lầm của cô khiến cô trở nên cô độc. Mà bọn họ lại vô tình khiến cho sự cô độc đó càng sâu thêm.

Có lẽ, trước khi bị tổn thương, người con gái bé nhỏ đó từng hi vọng về một tương lai tươi sáng và tốt đẹp như thế! Gỡ bỏ quá khứ, làm lại từ đầu, cô ấy mong muốn được thực hiện ước mơ của mình sao?

Lâm Mộ Thiên đột nhiên cảm thấy, giúp Diệp Vân Sam là quyết định đúng đắn nhất của anh. Lần trước, anh để thư kí Mã đi điều tra xem Vân Sam đang gặp khó khăn gì, không ngờ lại biết được cô có ý định xin vào tòa soạn. Suy nghĩ hồi lâu, anh cũng đoán ra ít nhiều. Hẳn là tình hình của cô hiện tại đã tương đối ổn định, thế nên cô mới muốn được làm công việc mà bản thân yêu thích đi! Giống như Vân Nhu, cho dù biết rõ mình không hợp với giới giải trí, cô ấy vẫn luôn cố gắng để trở thành một diễn viên tài năng. Bởi vì đó là ước mơ mà cô ấy đã theo đuổi từ khi còn thơ bé. Quả là chị em! Đôi lúc hai người cũng thật giống nhau.

Nếu chuyện này đem lại niềm vui cho Vân Sam, anh nhúng tay một chút cũng không có gì không tốt.

Lâm Mộ Thiên nâng lên khóe miệng.

Một tin nhắn được gửi đi...

"Vậy từ giờ cứ để tôi quan tâm cô."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK