Diệp Vân Sam ra ngoài lần này chính là tìm một công việc tạm thời và một trường mẫu giáo phù hợp cho Diệp Đằng. Tiền nhiều thì tiêu mãi cũng hết, vậy nên có một công việc ổn định là điều cần thiết. Khổ nỗi cô nữ phụ này học hành không được tốt. Khi mang thai Diệp Đằng, cô ta mới có mười tám tuổi, lại bị đuổi ra khỏi nhà nên không có ai đốc thúc, thế là dứt khoát nghỉ học luôn. Không gia thế không bằng cấp, hiện tại cô chỉ có thể tìm công việc bán thời gian để làm thêm. Những chuyện khác có thể từ từ rồi tính.
oOo
Cô gái trẻ về nhà khi trời đã tối muộn. Tạm thời mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa khiến cô cũng an tâm phần nào. Nhìn dì Lưu đang lúi húi trong bếp, Diệp Vân Sam suy nghĩ một chút rồi quyết định nói chuyện riêng với người giúp việc tận tâm này.
- Dì Lưu, có một việc cháu muốn nói với dì nhưng không biết phải mở lời như thế nào…
Diệp Vân Sam lộ ra vẻ mặt áy náy và khó xử, cầm lấy tay dì Lưu rồi khẽ nói.
- Tiểu thư, có việc gì cô cứ nói với tôi.
Thấy cô như vậy, dì Lưu vội lên tiếng trấn an.
-Là thế này, tình hình kinh tế hiện nay của cháu có chút khó khăn, hơn nữa cháu cũng có ý định để Diệp Đằng đến trường mẫu giáo, như vậy sẽ tốt hơn cho sự phát triển của thằng bé. Thế nên…
- Ý của tiểu thư là… muốn tôi nghỉ việc.
- Dì, cháu thực sự xin lỗi. Bốn năm qua nếu không có dì chăm sóc, cháu và Diệp Đằng không biết sẽ ra sao. Lúc đó cháu tỉnh tỉnh mê mê, cả ngày chỉ biết oán trách tên đàn ông bội bạc kia mà chẳng quan tâm gì đến xung quanh. Nhưng giờ cháu tỉnh ngộ rồi ! Cháu nhất định sẽ làm lại cuộc đời, sẽ chăm sóc cho Diệp Đằng thật tốt. Cháu thật sự rất muốn dì ở lại với mẹ con cháu, chỉ là…
- Tiểu thư, đừng như vậy ! Tôi hiểu hết mà. Tôi không trách tiểu thư đâu. Không giấu gì tiểu thư, con trai tôi ở dưới quê làm ăn rất khấm khá. Nó muốn đón tôi về hưởng phúc. Chỉ là tôi vẫn lo cho hai mẹ con cô nên chưa đồng ý. Nhưng bây giờ thì tôi đã yên tâm rồi.
-Dì, cám ơn dì…
Diệp Vân Sam nghẹn ngào nắm lấy tay dì Lưu, trong lòng thầm nghĩ mình phải chuyển nghề đi làm diễn viên mới đúng. Cô không phải người đa sầu đa cảm, muốn cô chỉ trong một, hai ngày mà đã dành tấm lòng của mình để đối đãi với những nhân vật trong một cuốn truyện là điều không thể. Nhưng dù là dưới góc độ của nữ phụ hay của một độc giả, cô vẫn nghĩ dì Lưu xứng đáng nhận được thái độ tôn trọng và những lời nói chân thành nhất. Người giúp việc tận tâm này vốn rất thương hai mẹ con Diệp Vân Sam. Chỉ là cách sống và sự đối đãi của nữ phụ dành cho đứa con khiến bà dần dần thất vọng. Cuối cùng, khi nữ phụ phải vào trại cai nghiện, bà đã đưa Diệp Đằng về quê nuôi dưỡng. Tuy rằng sau đó bé con bị Diệp Vân Nhu và mấy nam chính cưỡng ép mang đi nhưng nói gì thì nói, bà cũng đã làm hết sức mình rồi. Tấm lòng của bà khiến cô rất cảm động.
Diệp Vân Sam cùng dì Lưu trò chuyện cả một buổi tối. Cô nửa giả nửa thật kể cho dì Lưu nghe về cuộc đời mình. Dì Lưu cũng khuyên cô rất nhiều điều. Cô mỉm cười chăm chú lắng nghe khiến dì Lưu vô cùng vui mừng. Bà đã không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
oOo
Những ngày sau đó, Diệp Vân Sam bắt đầu làm việc kiếm tiền. Dì Lưu muốn ở lại với hai mẹ con cô thêm mấy ngày nên phụ trách việc đưa đón Diệp Đằng đi học và nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Bà nhất quyết không nhận tiền lương tháng này khiến Diệp Vân Sam bối rối, thầm nghĩ khi nào bà rời khỏi đây cô sẽ mua tặng cho bà một món quà thật ý nghĩa.
Sau khi đi làm được ba, bốn ngày, Diệp Vân Sam bắt đầu nhận ra vấn đề. Nơi nào cô xin vào làm cũng sẽ đuổi việc cô chỉ sau một ngày dù không có bất cứ lí do gì. Đây chắc chắn là trò biến thái do Lâm Mộ Thiên nghĩ ra. Nghĩ đến khuôn mặt vênh váo của ai kia trong trí nhớ nữ phụ, Diệp Vân Sam tức đến mức muốn dựng thẳng ngón giữa :
-Lâm Mộ Thiên, anh cho anh là ai ? Đừng tưởng làm như thế sẽ chặt đứt được đường sống của Diệp Vân Sam này. Tôi nhất định sẽ sống tốt hơn, hạnh phúc hơn cả anh, hừ hừ hừ…
Cùng lúc đó, tại tập đoàn Thiên Nhất, vị tổng giám đốc nào đó không nhịn được hắt xì ba, bốn lần. Anh nhíu mày yêu cầu thư kí tăng nhiệt độ điều hòa, không hề biết rằng mình đã bị một cô gái nhỏ " nhớ thương ", từ mặt than thăng cấp thành mặt vênh váo.
oOo
Hai tháng sau.
- Cục cưng, mẹ ở đây !
- Mẹ !
Diệp Đằng hét toáng lên rồi lao về phía mẹ mình.
- U oa, con trai, con lại nặng lên rồi có phải không ? Mẹ bế một chút mà đã mỏi tay rồi nè.
Diệp Vân Sam đong đưa con trên tay, chỉnh lại quần áo cùng chiếc ba lô con ếch đáng yêu của bé. Diệp Đằng ôm lấy cổ mẹ mình, khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh cố ra vẻ nghiêm túc nói :
- Đó là do Đằng nhi đang lớn. Đằng nhi lớn rồi sẽ bảo vệ mẹ. Đằng nhi sẽ đi làm để mẹ không vất vả nữa. Mẹ chỉ cần ở nhà chơi với Đằng nhi thôi.
Nghe cậu bé nói vậy, không chỉ có Diệp Vân Sam mà những phụ huynh ở gần đó đều phì cười. Có người còn khen con trai cô thật đáng yêu.Diệp Vân Sam không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất đỗi tự hào. Với cô, con trai chính là bảo bối đáng yêu nhất thiên hạ. Đoạn cô quay sang nói với cô giáo của Diệp Đằng :
- Đã làm phiền cô giáo rồi.
- Không đâu ! Diệp Đằng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Các bạn trong lớp cũng rất quý cậu bé. Chị nuôi con thật khéo !
Cô giáo trẻ mỉm cười đáp lại. Diệp Vân Sam cũng cười, cô nhắc nhở con trai.
- Đằng nhi, mau tạm biệt cô giáo đi nào !
Diệp Đằng nghe mẹ nói vậy liền giơ hai tay vẫy vẫy :
- Tạm biệt cô giáo, Đằng nhi về nhà với mẹ đây !
- Ừ, tạm biệt con ! Hẹn gặp con ngày mai !
Cô giáo trẻ nhìn hai mẹ con cầm tay nhau dung dăng dung dẻ rời khỏi trường mẫu giáo. Ánh chiều dương ấm áp bao trùm lên bóng dáng của họ. Bình yên…
oOo
- Mẹ, mẹ, Đằng nhi giúp mẹ nấu cơm !
- Cục cưng muốn giúp mẹ thật hả ? Vậy hai mẹ con ta cùng nấu !
- Mẹ, mẹ, Đằng nhi sẽ nhặt rau.
- Cục cưng, con có biết làm không ? Để mẹ giúp con nhé !
- Mẹ, mẹ, Đằng nhi giúp mẹ " băm " con cá !
- Ấy, ấy, không được động đến dao ! Con giúp mẹ rửa rau đi ! Để mẹ xử lí con cá này, được không ?
- Mẹ, mẹ, bồn rửa cao quá à ! Đằng nhi với không tới.
Trong căn bếp nhỏ, tiếng nói chuyện tíu tít của hai mẹ con không ngừng vang lên. Từ khi dì Lưu rời đi, chuyện nhà cửa, bếp núc đều do một tay Diệp Vân Sam quán xuyến hết. Hai tháng qua, cô làm nhân viên tạp vụ 24h cùng với viết truyện trên mạng để kiếm thêm thu nhập. Tuy lúc đầu còn khó khăn nhưng mọi thứ cũng đã dần đi vào quỹ đạo. Với cô mà nói, đây là một khởi đầu không tệ chút nào.
Hơn một giờ sáng, Diệp Vân Sam mới viết xong chương mới cho cuốn tiểu thuyết mạng. Cô leo lên giường, định bụng sẽ ôm bảo bối nhà mình ngủ một mạch cho tới sáng. Nào ngờ cô vừa chạm tay vào bé con thì đã giật nảy vì cả người nhóc đều nóng bỏng. Cô vội vàng đặt tay lên trán con :
- Nóng quá !
Diệp Vân Sam thều thào. Cô hoảng sợ ôm lấy bé con, miệng không ngừng gọi :
- Diệp Đằng ! Con có nghe thấy mẹ nói gì không ? Diệp Đằng ! Diệp Đằng !