• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ding dong! Dinh dong!

- Tới đây!

Diệp Vân Sam kêu to, vừa cột tóc lên cao vừa chạy về phía cửa. Rốt cuộc là kẻ nào mới sáng sớm đã đến quấy rầy giấc ngủ của mẹ con cô vậy?

- A!

Mở cửa ra, khuôn mặt phóng đại của Châu Á Luân chình ình ngay trước mắt dọa cô nhảy dựng.

- Anh... anh... Sao anh lại ở đây hả?

Không phải tối qua đã nói rõ ràng rồi sao? Còn chưa được mấy tiếng đồng hồ mà kẻ nào đó đã lại xuất hiện như thể âm hồn bất tán vậy.

- Tôi muốn trả lời lại.

- Hả?

- Nếu ngày đó đến, tôi sẽ đứng ở vị trí trung lập.

- Trung lập cái gì cơ?

Diệp Vân Sam ngơ ngơ ngác ngác hỏi lại khiến Châu Á Luân tức giận. Trong khi hắn cân nhắc đắn đo cả đêm thì cô gái này lại quẳng hết mọi thứ ra sau đầu, yên tâm ôm cục cưng ngủ ngon lành. Hắn không nhịn được mà gõ lên trán cô một cái.

- Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi. Diệp Vân Sam, cô chính thức được tôi công nhận!

oOo

Diệp Vân Sam rời nhà hàng vào lúc chiều muộn. Cô chào mấy chị đồng nghiệp rồi rảo bước về phía bến xe bus. Đột nhiên, một chiếc Lamborghini vọt lên sát bên cạnh cô. Khi cửa xe hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc của Châu Á Luân hiện ra.

- Tan làm rồi?

- Ừ!

- Vậy lên xe đi! Hôm nay tôi sẽ đưa cô về.

Diệp Vân Sam đảo mắt trắng dã. Ngày nào cũng nói cùng một câu anh không thấy chán sao? Tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà cứ ngồi xe anh mãi được.

- Hôm nay tôi đi xe bus.

- Sao vậy?

Châu Á Luân nhíu mày hỏi lí do. Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, chẳng lẽ cô đột nhiên muốn cảm nhận cảm giác mới mẻ.

Dường như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, Diệp Vân Sam vô cùng nghiêm túc đính chính:

- Này, Á Luân, trước khi anh ở đây, tôi vẫn luôn đi xe bus đấy.

- À...ừ...

Châu Á Luân không được tự nhiên cười cười, còn có chút chột dạ vì bị cô nói trúng.

- Nhưng mà sao không đi xe tôi?

Hắn vội chuyển đề tài. Còn Diệp Vân Sam chỉ có thể chán nản nhìn trời.

- Cho tôi xin! Tuy rằng tôi với anh hiện tại là bạn bè nhưng quan hệ chưa tốt đến mức cần anh ngày nào cũng đưa đón. Nếu anh rảnh rỗi như vậy, sao không kiếm một cô bạn gái đi!

Thực ra, Diệp Vân Sam rất muốn nói thẳng rằng anh đi tìm nữ chính mà chơi, nữ phụ cô đây còn bận rất nhiều việc. Châu đại thiếu gia quen yêu cầu người khác, quen sống không cần nhìn mặt người khác thì cũng thôi, chỉ khổ cô suốt ngày bị đồng nghiệp và khách quen trêu ghẹo. Bạn trai? Còn lâu nhé, hừ!

- Nói cũng đúng! Vậy tôi sẽ đi xe bus với cô.

- Hả?

Diệp Vân Sam ngớ người trước phản ứng quá đột ngột của Châu Á Luân. Cô và hắn có phải đang cùng nói về một vấn đề không vậy?

- Này này này, anh đang làm gì thế?

Thấy Châu Á Luân dứt khoát tắt máy, khóa xe rồi đi đến kéo cô hướng về phía bến xe bus, Diệp Vân Sam kêu lên.

- Đi trải nghiệm cảm giác mới mẻ thôi. Tôi hiện giờ đúng là rất rảnh. Không có cô gái nào chịu đi cùng tôi, thế nên phải phiền đến cô rồi.

Diệp Vân Sam nghe xong thì há hốc mồm. Từ khi nào mà chàng trai dịu dàng và ấm áp nhất truyện lại trở nên mặt dày và lưu manh như vậy. Chắc không phải do con bướm [1] là cô đây gây ra đâu. Không phải đâu!

Diệp Vân Sam, chị cũng không ngẫm lại, nếu chỉ có dịu dàng và ân cần đứng bên cạnh, người ta đã thành nam phụ luôn rồi, làm sao còn có thể lừa nữ chính về tay nha. Thế nên, đây không phải lỗi của chị đâu, ha ha ha...

oOo

- Đại thiếu gia, anh muốn đi xe bus thật đấy hả? Hiện tại đang là giờ cao điểm, trên xe sẽ có rất nhiều người. Hơn nữa anh quẳng xe mình ở đằng kia là không ổn đâu.

Diệp Vân Sam cố sức thuyết phục kẻ nào đó trước khi xe bus đến.

- Không sao. Tôi không sợ đông. Mà xe của tôi sẽ có người đến mang đi. Cô không cần lo!

Diệp Vân Sam trợn trắng mắt. Cô thèm vào mà lo lắng cho cái xe của hắn, cô chỉ mong hắn mau mau biến khỏi tầm mắt cô thôi. Từ ngày hắn nói hắn công nhận cô, hai người chính thức trở thành bạn bè. Người đàn ông này nhìn ôn hòa như vậy, nhưng khắc trong khung là sự kiêu ngạo của một trong những người đứng đầu giới hắc đạo, không phải ai cũng lọt được vào mắt hắn. Được hắn công nhận và hứa hẹn, cô cũng không có ý làm căng thêm nữa. Cô biết hắn nói được thì làm được.Vậy nên cô thay đổi kế hoạch, không trốn tránh, cũng không bài xích, chỉ cần cô không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, cô tin cuộc sống của mình sẽ an toàn.

Nhưng mà...

Hắn có cần ngày nào cũng lắc lư trước mặt cô vậy không. Cô bực rồi nha!

- Xe bus đến rồi. Chúng ta đi thôi!

Giọng nói ấm áp của Châu Á Luân kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Hắn đẩy cô lên xe rồi lên theo. Chỉ là lúc chưa lên vui vẻ bao nhiêu thì lúc ở trên xe khó chịu bấy nhiêu. Hàng chục con người nhồi nhét trên một chiếc xe. Người này ép vào người kia, chen chen đẩy đẩy đến mức không thở được. Đủ các loại mùi hỗn tạp trộn vào nhau, mùi xe, mùi mồ hôi, mùi cơ thể của mỗi người, nó khiến ta khó chịu, thậm chí muốn nôn tất cả ruột gan ra ngoài.

Diệp Vân Sam buồn cười nhìn vẻ mặt nhăn nhó của kẻ nào đó. Ai nha, cô đã cảnh cáo hắn rồi mà hắn có thèm nghe đâu. Cho chừa cái tật tự cho mình là đúng, he he.

- Cười đủ chưa vậy?

- Chưa đủ!

Diệp Vân Sam cười càng thêm vui vẻ. Mắt hạnh cong cong như hai mảnh trăng nhỏ. Cánh môi anh đào hé mở, để lộ hàm răng trắng noãn xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bừng sáng, rực rỡ tựa như mặt trời.

Châu Á Luân ngây ngốc ngắm nhìn. Trong một chốc, trái tim hắn rung động trước nụ cười đơn thuần không chút tạp niệm kia. Hắn thốt ra mà chẳng kịp suy nghĩ:

- Vân Sam, ngoài tôi ra, cô không được cười như vậy trước mặt bất kì ai khác!

- Hả?

Tươi cười cứng lại trên mặt, Diệp Vân Sam mở to mắt kinh ngạc. Đến khi hiểu rõ lời người đối diện vừa mới nói, hai má cô dần dần nóng lên. Anh ta có cần nói mấy câu dễ gây hiểu lầm vậy không?

Nhìn sắc hồng kiều diễm trên khuôn mặt cô hiện giờ , Châu Á Luân bất đắc dĩ quay đầu đi hướng khác. Hắn sợ mình sẽ lại không tự chủ được mà tiếp tục thốt ra lời kì quặc. Còn nữa, cô ngốc này có ý thức được rằng mình rất đẹp không. Tại sao lại cứ bày ra mấy biểu tình đáng yêu như vậy, khiến người khác không kiềm chế được bị hấp dẫn, không kiềm chế được mà sa vào.

- Tôi…

Két!

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp khiến Châu Á Luân đang muốn mở miếng ngã dúi về phía trước. Cả người hắn áp sát vào Diệp Vân Sam. Đúng lúc này lại có thêm vài người lên xe, Châu Á Luân không thể cựa quậy nổi, đành mặc kệ luôn. Mà Diệp Vân Sam hiện giờ đang tựa lưng vào thùng xe, căn bản không có đường thoát. Cô bối rối cúi đầu xuống, vì thế cũng bỏ lỡ cảm xúc kì lạ xẹt qua đáy mắt người đàn ông kia.

Để cô gái nhỏ không bị ép vào thêm, Châu Á Luân vừa nắm lấy thanh cầm vừa chống tay vào thùng xe, ngăn cách cô với sự hỗn loạn bên cạnh. Cho dù cố gắng lờ đi, hắn vẫn cảm nhận được thân thể mềm mại của cô, nghe thấy được mùi hương dịu nhẹ trên người cô. Hình như… hắn đang say.

- Vân Sam!

- Ừ?

- Ngẩng đầu lên!

- Không muốn!

Diệp Vân Sam tùy hứng trả lời, lại không nhận ra trong đó mang theo chút thân mật không rõ. Châu Á Luân hơi cúi xuống. Hắn không nhìn được vẻ mặt của cô, chỉ thấy hai hàng mi dài cong vút chớp chớp rung động, giống như đang cọ vào lòng hắn.

- Sắp đến điểm dừng rồi. Cô không định xuống sao?

- A, thật hả?

Diệp Vân Sam vội ngẩng đầu lên, rồi hoảng sợ khi khuôn mặt điển trai của Châu Á Luân gần ngay trước mặt. Gần lắm. Gần đến nỗi hắn có thể thấy được ảnh ngược của mình trong đôi mắt trong suốt của cô. Gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở trầm thấp của hắn. Hắn tiếp tục cúi xuống, thêm một chút nữa, chút nữa…

“Điểm dừng tiếp theo…”

Tiếng loa phóng thanh đột nhiên vang lên phá tan không khí ái muội giữa hai người. Diệp Vân Sam giật mình bừng tỉnh. Cô luống cuống đẩy Châu Á Luân để len ra.

- Chúng… chúng ta xuống thôi!

Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng làm theo lời cô.

oOo

Từ điểm dừng xe bus đến khu chung cư cần phải đi bộ một đoạn. Diệp Vân Sam đi đằng trước. Châu Á Luân chầm chậm bước theo sau. Cả hai người đều không nói gì. Họ cần có thời gian để bình tĩnh lại.

Diệp Vân Sam cảm thấy trong đầu mình lúc này vô cùng hỗn loạn. Trái tim không nghe lời mà đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ cần nhớ lại lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bắt đầu nóng bừng lên. Một câu trả lời mơ hồ hiện ra trong trí óc, nhưng lập tức bị chủ nhân của nó gạt phăng đi. Ở phía sau, Châu Á Luân cũng có chút rối rắm. Lần đầu tiên hắn tự hỏi, rốt cuộc hắn có cảm giác gì với Diệp Vân Sam? Khoảnh khắc ấy, hắn thật sự muốn…

Hai con người, hai ý nghĩ. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, hai bóng mờ đan vào nhau. Quấn quýt…

**************

[1] : Ở đây chỉ hiệu ứng cánh bướm: "Con bướm đập cánh ở Brasil có thể gây ra cơn bão lớn ở Texas". Ý của Diệp Vân Sam là sự xuất hiện của bản thân dẫn đến rất nhiều việc sẽ thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK