• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Diệp, bác sĩ Diệp, thực xin lỗi." Trần An An ngồi ở trên ghế phụ, bất an cúi đầu, mười ngón tay trắng nõn xoắn vào nhau, "Tôi không ngờ bác gái lại bảo anh đến chỗ tôi, thực xin lỗi."
Diệp Lương Nhất một tay đặt lên tay lái, một tay đẩy kính mắt, "À? Vậy cô nói hiện tại nên làm sao?"
Trần An An ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn sắc mặt Diệp Lương Nhất, thấy hắn không có xu hướng tức giận, lúc này mới nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Tôi cũng không biết, tôi thấy anh không có chỗ ăn sáng nên mới như vậy, ai ngờ....."
"Tôi sẽ đến chỗ cô ở." Diệp Lương Nhất bỗng nhiên ngắt lời Trần An An.
Trần An An giật mình trừng mắt, "Như vậy sao được?"
"Sao lại không được?" Sắc mặt Diệp Lương Nhất càng thêm lạnh như băng, "Lý do?"
Trần An An bối rối khoát tay, nói năng có chút lộn xộn, "Chúng ta, chúng ta sao có thể ở cùng một chỗ! Chúng ta không có quan hệ gì....."
Diệp Lương Nhất hừ lạnh một tiếng, đưa tay nâng cằm Trần An An, trong mắt đều là ý lạnh, "Bằng không thì ở đâu? Cô muốn tôi đi ở khách sạn sao?"
"Không, không phải?"
"Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc cô muốn như thế nào?" Diệp Lương Nhất không kiên nhẫn gõ gõ tay lái, "Nghĩ xong hãy nói!"
Trần An An cắn môi, chuyện này là do cô gây ra, cô phải tự giải quyết. Hơn nữa hiện tại cô ở phòng của bác sĩ Diệp, nếu người ta muốn ở cô cũng không có quyền ngăn cản.
Chỉ là bọn họ cứ ở chung như vậy, dù sao vẫn cảm thấy có điểm không ổn.....
Cô trộm liếc mắt Diệp Lương Nhất, thấy hắn đang nhìn chằm chằm cô chờ đáp án, đột nhiên quyết tâm, "Vậy đi thôi!"
Phòng là của bác sĩ Diệp, hiện tại cô ở lại đây khoa tay múa chân không cho người ta vào, cũng quá ích kỷ đi.
Diệp Lương Nhất nghe vậy, lập tức đạp chân ga, khởi động xe, "Nghĩ kỹ chưa?"
"Rồi." Trần An An đang ngồi ghế yên lặng gật đầu.
Trong mắt Diệp Lương Nhất hiện lên nét cười, trên mặt lại lạnh như băng, "Thế bữa sáng của tôi....."
"Tôi phụ trách!" Trần An An vội vàng cướp lời. Bởi vì chính câu nói đầu tiên của mình làm cho bác sĩ Diệp chuyển nhà, trong lòng cô áy náy vô cùng, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Cũng còn thông minh đấy, Diệp Lương Nhất cực kì hài lòng. "Sáng mai tôi muốn ăn dưa leo trộn, cháo trắng nữa."
Trần An An gật đầu như giã gạo, "Được."
Diệp Lương Nhất không có nhiều hành lý, phòng cũng được Trần An An bình thường lau dọn sạch sẽ, bởi vậy chuyển vào ở cũng không rắc rối.
Diệp Lương Nhất thoải mái đứng trước mặt Trần An An. Nhìn Trần An An không được tự nhiên xoay người đi tắm rửa, lại không được tự nhiên quay vào phòng ngủ, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Lương Nhất dậy, Trần An An đã đi dạy cho Quý Cửu Thành.
Hắn rửa xong mặt đi đến phòng bếp, chỉ thấy trên bàn tròn bày mấy món ăn sáng nhìn không tệ. Mở nồi cơm điện, bên trong cháo gạo trắng vẫn còn ấm, thỉnh thoảng còn tỏa hơi nóng.
Diệp Lương Nhất đi đến tủ bát lấy ra một cái bát, múc một bát cháo rồi ngồi ăn một mạch. Hương vị thật không tồi, người ngốc như vậy mà nấu ăn lại rất ngon.
Hiếm khi thấy được ưu điểm của Trần An An, Diệp Lương Nhất không khỏi có chút tươi cười, cảm thấy việc chuyển nhà thực sự là đáng giá! Hiện tại hắn đã bắt đầu chờ mong cơm trưa rồi!
Lần này Trần An An đi Quý gi không gặp Chung Vận, cô thở phào nhẹ nhõm. Dạy Quý Cửu Thành xong liền gọi điện cho Chu Tề.
Mấy hôm trước họ đã hẹn, cuối tuần cùng nhau đi ăn món điểm tâm ngọt.
Chu Tề đến rất nhanh, nhanh đến nỗi làm cho Trần An An cảm thấy cô vừa mới ngắt ddienj thoại, Chu Tề đã đến.
"Chúng ta đi chỗ nào?" Trần An An thắt dây an toàn xong quay đầu hỏi Chu Tề.
"Tôi biết có một Private Kitchen làm đồ ăn không tệ, món tráng miệng cũng được lắm." Chu Tề vừa khởi động xe vừa nói với cô.
* Private Kitchen là nhà hàng tư nhân, gia đình, chủ nhà có sở trường làm đồ ăn, bình thường không làm mặt tiền bảng hiệu, không có thực đơn cố định, không có nhân viên phục vụ chuyên trách, nhưng ở đây kĩ xảo chế biến thức ăn thường là tổ truyền, có hương vị độc đáo, hơn nữa hạn chế số lượng, ở chợ hay nhà hàng thông thường không thể có.
Private Kitchen? Trần An An kinh ngạc, "Chu Tề, tôi không đi đâu! Nơi đó, nơi đó rất đắt....."
Mặt cô đỏ bừng, vẫn không thể đem câu tôi không có tiền nói ra.
"Tôi mời cô." Chu Tề nhẹ giọng nói, "Coi như là cảm ơn cô đã đi cùng tôi."
"Như vậy sao được!" Trần An An vội vàng lắc đầu, "Sao tôi có thể để anh mời, huống chi tôi không phải đi cùng anh, tôi cũng muốn ăn mà."
"Để tôi mời đi!" Chu Tề thừa dịp đèn đỏ xoa đầu cô, "Nếu không tôi sẽ cảm thấy rất ngại." Hắn vội vàng cướp lời trước khi Trần An An cự tuyệt, "Tôi cam đoan chỉ lần này thôi! Cho tôi chút thể diện được không."
Trần An An xì một tiếng nở nụ cười, "Được, lần này anh mời, nhưng mà lần sau đến lượt tôi mời anh!"
Lần sau? Ý cười trên mặt Chu Tề càng sâu, trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Được."
Bọn họ đi tới Private Kitchen tốt nhất thành phố A, Chu Tề rất quen nơi này nhưng Trần An An là lần đầu tiên đến, nên quy củ đi theo Chu Tề, trực tiếp đi vào một gian ghế lô.
Ghế lô phối hợp màu sắc thật vui tai vui mắt, tường màu vàng tươi, sàn nhà màu ấm, bàn ăn đặt ngay dưới tán cây cao to xanh biếc hé ra nụ hoa vàng xinh đẹp.
Ở dưới còn khéo léo thiết kế hòn non bộ, bể nước tảng đá xanh rêu, bên trong là dòng nước nhỏ chảy róc rách
. Chu Tề kéo ghế dựa để Trần An An ngồi xuống, vừa đem thực đơn đưa cho cô, đã bị Trần An An cản lại.
"Tôi chưa từng đến đây, anh xem rồi chọn đi, món gì tôi cũng ăn được."
Chu Tề bị cô chọc cười, buông thực đơn, gọi người phục vụ, thuần thục gọi liên tiếp các món, "Lần này tôi chọn trước, lần sau lại đến lượt cô."
Còn đến nữa sao! Trần An An ngắm một lượt khung cảnh xung quanh, có chút thấp thỏm nghĩ ngợi. Nhưng mà cô không đem lời này nói với Chu Tề, tránh làm Chu Tề mất hứng.
Cơm trưa thực đa dạng, thịt cừu nướng vàng giòn trong lại thơm mềm, cà tím xào, cần tây xanh biếc giòn giòn, ớt chuông đỏ xào thịt cua tươi ngọt.....
Trần An An ăn một bụng tròn xoe, gần như không thể dừng được.
Ăn xong lại đến món tráng miệng đầy một bàn, bánh phô mai dâu tây, bánh chocolate, bánh cupcake...... thậm chí còn có cả bánh nho nướng vàng nữa.
Trần An An gần như hoa mắt, căn bản không biết nên ăn món nào trước mới được. Liếc mắt thấy Chu Tề đang tủm tỉm cười nhìn cô, không hề đụng đến món nào, liền đem một cái bánh quả mâm xôi mê ngươi nhét vào trong tay Chu Tề,"Ăn cái này đi! Đây là món tôi thích nhất, anh thích không?"
"Thích," Chu Tề cười gật đầu, vừa nhìn cô, vừa đem bánh ngọt đưa vào trong miệng.
Nhiều món ngon xinh đẹp như vậy, Trần An An quả thực hận không thể mọc thêm một cái miệng nữa.
Nhưng mà cơm trưa cô ăn nhiều lắm rồi, căn bản không ăn nổi nữa. Cuối cùng đáng thương hề hề đi đến bên cạnh Chu Tề, chỉ chỉ một bàn đầy món tráng miệng,"Chu Tề, tôi có thể mang về không?"
Chu Tề sửng sốt, lập tức cười nói,"Có thể." nói xong vẫy tay với phục vụ, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn phân phó vài câu.
Bữa cơm này hai người ăn phải mất ba giờ, đợi đến lúc Trần An An và Chu Tề đi ra ngoài thì đã sắp bước không nổi nữa, cho dù như vậy, tay cô vẫn nắm chặt hộp bánh ngọt tinh xảo kia.
Sau khi ăn xong, Chu Tề đưa Trần An An về nhà, trên đường Trần An An đem hộp bánh ngọt thật cẩn thận ôm trong ngực, giống như bảo bối vậy, Chu Tề thấy cô như vậy, trong lòng thực vui vẻ, ngay cả tốc độ xe cũng phối hợp với cô chậm lại.
Nhà hàng cách nhà Diệp Lương Nhất cũng không xa, Chu Tề chỉ mất hai mươi phút là lái xe đến.
"Hôm nay rất vui, cám ơn anh." Trần An An xuống xe còn nghiêm túc nói với Chu Tề:"Lần sau tôi mời anh ăn cơm, tôi biết có một chỗ bán mì thịt bò được lắm, anh đừng chê, thật sự rất ngon đấy."
"Được." Chu Tề mỉm cười gật đầu,"Lần sau có thời gian cô hãy gọi điện thoại cho tôi."
Trần An An nghe vậy mới mỉm cười, gật đầu, vẫy tay với Chu Tề rồi đi vào.
cô ôm hộp bánh ngọt lên lầu, trong lòng vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô được thấy nhiều món bánh ngọt như vậy, lát trở về nhất định phải đếm lại mới được! Còn phải chụp ảnh làm kỷ niệm nữa!
Trần An An ra khỏi thang máy, dùng chìa khóa mở cửa, mới vừa vào đã thấy Diệp Lương Nhất đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt đen sì, một bộ dáng ta thực khó chịu.
cô rùng mình một cái, nhỏ giọng chào Diệp Lương Nhất, liền rón ra rón rén muốn vào phòng mình.
Vừa được nửa bước đã bị Diệp Lương Nhất gọi lại,"Lại đây!"
"Bác sĩ Diệp, có việc gì sao?" Trần An An từng bước đến bên người Diệp Lương Nhất, khẩn trương nuốt nước miếng.
"đi đâu?" trên người Diệp Lương Nhất phả ra hàn khí bức người, đúng một bộ dáng thẩm vấn phạm nhân.
Trần An An thành thành thật thật đáp:"đi làm."
"Xong việc đi đâu?"
"Ăn cơm."
"Ăn cơm?" Diệp Lương Nhất nhìn lướt qua thấy cô ôm hộp bánh ngọt, ánh mắt nhất thời ngưng lại,"đi cùng ai?"
"Bạn." Trần An An trả lời chung chung.
đi ăn cơm với người khác? đi Private Kitchen? Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính, ánh mắt càng lạnh hơn.
Bạn kiểu gì mới có thể đưa cô đi Private Kitchen, đáp án liếc qua đã hiểu ngay.
hắn đợi cô đến tận trưa, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn! cô không quan tâm, còn cùng người đàn ông khác đi Private Kitchen! Điều này coi được sao?
Trần An An thấy sắc mặt Diệp Lương Nhất càng ngày càng đen, trong lòng vô cùng sợ hãi. Nghĩ một chút, đành đau lòng đem hộp bánh ngọt đặt lên bàn, mở trước mặt Diệp Lương Nhất,"Bác sĩ Diệp, anh muốn ăn bánh ngọt không?"
Diệp Lương Nhất đang một bụng tức giận, giờ lại thấy cô mở to hai mắt một bộ dáng ủy khuất, không hiểu sao tức giận trong lòng lại tăng vọt.
"Đem đi! Tôi không ăn!" hắn lạnh như băng nhìn lướt qua những món bánh ngọt màu sắc rực rỡ, không biết tại sao lại sinh ra một loại kích động muốn ném toàn bộ những thứ này vào thùng rác.
"thật sự không ăn sao?" Trần An An tiếc hận nhìn hắn một cái, bác sĩ Diệp thực không có lộc ăn, đồ ngon như vậy cũng chê!
"Vậy, tôi về phòng đây."
"Trần An An," Diệp Lương Nhất gọi cô lại,"cô thích ăn bánh ngọt?"
Trần An An gật đầu, vui vẻ nói:"Đúng vậy!"
"À," Diệp Lương Nhất bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô,"Tôi đã nói với cô chưa, một ngày một người chỉ có thể ăn hai trăm gam đường lactose, nếu vượt qua lượng này......"
Trần An An bị hắn làm cho căng thẳng,"sẽ như thế nào?"
"Có khả năng sẽ đột ngột tăng huyết áp mà đột tử!"
Trần An An bị hắn dọa lui về sau,"thật, thật vậy chăng?"
"cô nói xem?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Trần An An gấp đến phát khóc,"Hôm nay khẳng định tôi đã ăn quá hai trăm gam!"
Diệp Lương Nhất đẩy kính mắt,"Vậy không được ăn nữa."
"Nhưng chỗ bánh ngọt ngày làm sao bây giờ?" Trần An An khó xử nhìn một loạt bánh ngọt tinh xảo kia, đồ ăn vừa đắt vừa ngon như vậy sao có thể lãng phí!
"Dễ thôi." Diệp Lương Nhất lạnh lùng nhướn mày, kiên quyết đoạt lấy hộp bánh ngọt trên tay Trần An An, quăng ngay vào thùng rác trong phòng khách,"Vậy là xong."


0
Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK