Thẳng đến khi lưỡi ấm áp của hắn bắt đầu cạy mở hàm răng của cô, ý đồ dây dưa thêm một bước nữa, lúc này Trần An An mới bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng đẩy Diệp Lương Nhất ra.
Nhưng mà Diệp Lương Nhất lại căn bản không thèm để ý đến chống cự của cô, chỉ nghĩ là cô thẹn thùng, một tay vẫn gắt gao cố định tấm lưng mảnh khảnh của cô, đem cô ôm sát vào ngực mình, tay kia thì giữ cằm cô, thay đổi góc độ hôn tiếp.
Môi cô thực mềm mại ướt át, hương vị tươi mát, so với trong tưởng tượng tuyệt hơn rất nhiều, hôn lên rồi sẽ không muốn buông ra. Diệp Lương Nhất càng hôn càng nghiện, thậm chí còn không thể dừng được.
Tay kia đặt trên lưng Trần An An cũng bắt đầu dao động, ở eo Trần An An sờ soạng, động tác càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng sắc * tình.
"Ưm......" Trần An An lần đầu tiên bị hôn, nhưng lại là cường hôn, hai chân mềm nhũn giống như sợi mì, ngay cả thân thể mình cũng nhanh chóng không chống đỡ được, hai tay không tự chủ nắm lấy áo Diệp Lương Nhất, dựa vào hắn mới miễn cưỡng không trượt xuống.
Diệp Lương Nhất là người vô cùng lạnh lùng, nhưng nụ hôn của hắn lại như là ngọn lửa cháy hừng hực, nháy mắt khiến cho thân thể Trần An An nóng hầm hập, ý thức cũng dần mơ hồ.
Thẳng đến khi bị hôn sắp hít thở không thông mới khôi phục được chút lý trí, liều mạng lắc đầu muốn thoát khỏi môi Diệp Lương Nhất đang thân mật như bóng với hình.
Diệp Lương Nhất cũng không cho cô lùi bước, đã nếm qua vị ngọt như vậy đàn ông sao có thể buông tha.
Lưỡi hắn không ngừng cuốn lấy cái lưỡi đang né tránh của cô, chậc chậc mút vào một tiếng, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn lướt xẹt qua khoang miệng mẫn cảm cô, đưa tới cho Trần An An một trận run rẩy.
Khí lực phản kháng tích góp từng tí một lúc trước thoáng cái liền sụp đổ hoàn toàn, chỉ có thể giương ánh mắt ướt át mặc cho Diệp Lương Nhất hôn trong hôn ngoài.
Cho đến khi Diệp Lương Nhất dừng lại để thở, lúc này Trần An An mới nhắm đúng cơ hội đẩy hắn ra.
"Diệp, bác sĩ Diệp, anh muốn làm gì?" Tim Trần An An đập thình thịch, quả thực giống như con thỏ ở trong lồng một phát định nhảy ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi cũng hơi hơi sưng đỏ. Tuy rằng trong lời nói mang theo khẩu khí chất vấn, nhưng lại mềm nhũn, một chút uy hiếp cũng không có.
Ánh mắt Diệp Lương Nhất sau khi tháo kính có chút mơ hồ, hắn nheo cặp mắt hẹp dài, đưa tay bắt đầu cởi nút áo của mình, thanh âm vẫn lạnh như băng,"Làm như em muốn."
hắn ném áo ngủ trên sàn, lộ ra lồng ngực trần trụi, bước tới gần Trần An An.
cô muốn anh ấy làm cái gì? Trần An An nghĩ không ra, thấy Diệp Lương Nhất đã thoát nửa quần áo trên người, lập tức hoảng sợ trừng mắt, từ từ lùi lại sau sô pha.
"Bác sĩ Diệp, anh, anh bình tĩnh một chút!"
Giờ phút này, Trần An An đúng là có chút sợ, cô không chán ghét Diệp Lương Nhất ôm, cũng không chán ghét anh ấy hôn môi, nhưng mà...... Giờ anh ấy ở trước mặt cô cởi quần áo, điều này nghĩa là sao?
Trần An An thấy Diệp Lương Nhất càng gần, kích động nhìn xung quanh, túm lấy gối ôm trên sô pha ném tới Diệp Lương Nhất,"Diệp Lương Nhất, tôi nói cho anh, anh, anh đừng xằng bậy!"
Trần An An bị dọa, hai mắt đỏ lên, trong thanh âm cũng mang theo chút nức nở, bộ dáng rất ủy khuất. Diệp Lương Nhất thấy thế nhất thời nhíu mày, dừng bước. Cho dù là tình * thú, điều này cũng làm quá rồi.
Nhưng mà hiện tại hắn đang sôi trào nhiệt huyết, sẽ không so đo với cô. Diệp Lương Nhất vài bước đã đến bên cạnh Trần An An, ôm lấy cô, đem cô áp đảo ở trên sô pha, môi ở bên cổ cô mút vào, hai tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng ở trên người Trần An An thăm dò.
"Đừng! Đừng như vậy!" Nước mắt Trần An An liên tục chảy xuống, cô liều mạng giãy dụa nhưng thoát không khỏi kìm hãm của Diệp Lương Nhất, chỉ có thể bất lực khóc òa lên.
Diệp Lương Nhất nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, động tác trên tay cũng ngừng lại,"Khóc cái gì?"
"Anh cút ngay!" Trần An An khóc hu hu, ánh mắt nhìn Diệp Lương Nhất giống như hắn là mãnh thú hồng thủy.
Diệp Lương Nhất bị cô nhìn như vậy, trong lòng đột nhiên phát cáu. rõ ràng là cô đưa hắn áo mưa, còn hỏi hắn có thích hay không, kết quả là lại giống như là hắn ép buộc cô!
"Trần An An, em đang làm gì hả?" Thanh âm của hắn giống hầm băng, đâm thẳng vào lòng Trần An An.
"Tránh ra!" Trần An An gom lại hơi sức toàn thân, một tay trực tiếp đẩy Diệp Lương Nhất không có phòng bị xuống sô pha, lau nước mắt trên mặt đi thẳng vào phòng ngủ,"Tôi muốn dọn đi! Tôi không muốn ở đây nữa!"
Diệp Lương Nhất không đề phòng bị cô đẩy, ngã nhào xuống đất, vừa định đứng lên, chợt nghe thấy cô nói những lời này, trong lòng nhất thời hỏa khí bùng lên,"Quay lại cho tôi!"
hắn cũng không để ý trên người còn đau, trực tiếp từ phía sau túm lấy tay Trần An An, dùng tư thế tuyệt đối cưỡng ép đem cô áp ở trên tường, nghiêm mặt trên cao nhìn xuống nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ai cho phép em đi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đầy nước mắt, vẫn ngẩng đầu nhìn Diệp Lương Nhất, trong mắt tràn đầy chán ghét và kinh hoàng,"Tôi, tôi nghĩ anh là người tốt, sao anh có thể như vậy......" nói xong nước mắt lại rớt xuống,"Tôi trả tiền thuê nhà cho anh, tôi không ở đây nữa."
"Tôi làm sao?" Hai mắt Diệp Lương Nhất bốc hỏa, trái tim giống như bị người ta dùng sức đè ép, vừa đau vừa sưng,"Tôi cường * gian em?"
hắn lạnh lùng nhìn Trần An An đang co rụt lại, nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết,"Em đưa tôi áo mưa chẳng lẽ không phải ý này?"
hắn nhìn Trần An An phút chốc trợn mắt, gằn từng tiếng giống như rít răng,"Hay là em đưa tôi cái đó để thổi bong bóng chơi, hả?"
Áo mưa? Trần An An không dám tin nhìn Diệp Lương Nhất, cô đưa cho hắn áo mưa? Sao có thể? Vì sao công ty lại đem áo mưa thành quà tặng cho nhân viên?
"Trần An An, em câm hả? nói chuyện!" Sắc mặt Diệp Lương Nhất như băng, tức giận quát Trần An An.
"Tôi...... Tôi......" Trần An An cắn môi, ngẩng đầu sợ hãi hỏi Diệp Lương Nhất,"Tôi đưa cho anh đúng là, là áo mưa?"
"Chính em tặng cái gì em cũng không biết sao?" Diệp Lương Nhất thật bị tức đến điên rồi, nói so với bình thường cũng hơn rất nhiều, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Trần An An, ánh mắt kia quả thực giống như muốn đem cô nuốt ngay vào bụng!
Trần An An nhất thời vô cùng xấu hổ, hận không thể chui đầu xuống đất.
cô bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt của đồng nghiệp lúc ấy ở phòng hội nghị khi cô giơ tay, lại nhớ đến biểu tình xem kịch vui của Lý Duyệt Nhiên. Nhất thời bừng tỉnh, thì ra bọn họ đều biết trước trong hộp là áo mưa!
"Đúng, thực xin lỗi...... Tôi không biết trong đó là gì." Hai tay nhỏ bé của Trần An An gắt gao nắm góc áo, ngại ngùng không dám nhìn vào mắt Diệp Lương Nhất,"Bác sĩ Diệp, tôi sai rồi......"
"Em không biết? Em tặng mà không biết?" Diệp Lương Nhất nhìn cô vừa tức lại thương tiếc, hắn không lưu tình chút nào nắm lấy cằm cô, bắt buộc cô đối diện với mình,"Rốt cuộc là có chuyện gì, nói!"
Trần An An chớp mắt, nhìn Diệp Lương Nhất nổi trận lôi đình, chột dạ, cũng không dám giãy dụa, thành thành thật thật nói:"Đó là công ty phát, tôi nghĩ bên trong hẳn là đồ tốt, hơn nữa mấy hôm trước anh lại tặng tôi bánh ngọt, tôi, tôi nghĩ đem quà này tặng cho anh, ai biết......"
Trần An An suy nghĩ một chút, liền nắm lấy cổ tay Diệp Lương Nhất lắc lắc, mắt to tội nghiệp nhìn hắn,"Bác sĩ Diệp, thực xin lỗi, tôi, tôi cứ nghĩ đó là thứ tốt nên mới tặng cho anh."
"Cho nên em dùng quà miễn phí của công ty tặng cho tôi ?" Diệp Lương Nhất lạnh lùng nhướn mày, từng bước ép hỏi.
"Phải, phải......" Trần An An cúi đầu nhỏ giọng trả lời, mặt đã hồng rực.
"Trần An An, được lắm! Em được lắm!" Diệp Lương Nhất buông ra cô, lạnh lùng nhìn cô một cái, nhấc chân đi thẳng trở về phòng ngủ.
Chỉ còn lại một mình Trần An An đỏ mặt đứng ở phòng khách, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Là áo mưa thật sao? Quả là món quà lớn! Công ty đúng là hại người mà! Có nên đi theo bác sĩ Diệp xin lỗi không đây? Trần An An đứng phòng khách do dự mãi cũng không hạ được quyết tâm.
cô đã có bài học rồi, lần này không dám tùy tiện quyết định nữa. Nghĩ nghĩ, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lý Duyệt Nhiên,"Duyệt Nhiên, cậu nói thật cho mình, công ty chúng ta hôm đó tặng quà có phải áo mưa không?"
"Cậu đã mở ra? Ha ha ha," Lý Duyệt Nhiên ở bên kia cười không ngừng,"Thế nào, An An, lần đầu tiên thấy áo mưa, thích không?"
"Duyệt Nhiên!" hiện tại Trần An An không có tâm trạng cùng cô nói giỡn,"Cậu đã sớm biết đúng không?"
Bên kia trầm mặc một chút, sau đó mới truyền đến thanh âm cố nín cười của Lý Duyệt Nhiên,"An An, không phải mình đã sớm biết, mà là toàn công ty trừ cậu ra, ai cũng biết hết!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An lập tức sụp xuống, cô ngắt điện thoại, áy náy nhìn về phía phòng ngủ Diệp Lương Nhất, hóa ra không phải bác sĩ Diệp xấu, tất cả đều là lỗi của mình.
Bọn họ nói đúng, mình thật là ngốc!
Trần An An yên lặng buông điện thoại, bước từng bước đến ngoài cửa phòng Diệp Lương Nhất, thấp thỏm gõ gõ cửa,"Bác sĩ Diệp, thực xin lỗi, tôi có thể vào không?"
"Cửa không khóa." Diệp Lương Nhất lên tiếng, thanh âm hơi khàn khàn.
Nghe thấy hắn nói như vậy, đáy lòng Trần An An thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ bác sĩ Diệp còn bằng lòng gặp cô, lập tức lấy lại bình tĩnh đẩy cửa đi vào. không ngờ vừa mới nhìn lên, nhất thời liền ngây ngốc tại chỗ.
Nửa người Diệp Lương Nhất tựa vào đầu giường, khuôn mặt bình thường luôn tuấn tú mà lạnh lẽo lúc này lại hơi nhiễm chút đỏ ửng, tiếng thở dốc ồ ồ, tay phải đang ở trong quần ngủ lên lên xuống xuống.
Nhìn thấy cô vào cũng không tránh, tiếp tục động tác như cũ, thậm chí còn nhếch môi nhìn cô mỉm cười, ách cổ họng nói:"Đẹp mắt không?"
Trần An An a một tiếng, toàn thân vọt đỏ bừng, rầm một phát đóng cửa phòng, thất tha thất thểu trở về phòng ngủ, nằm phịch lên giường, đem mặt chôn dưới gối.
A!! cô không muốn sống nữa! cô thế nhưng lại nhìn bác sĩ Diệp cái kia cái kia...... Tim Trần An An như muốn vọt ra khỏi cổ họng, toàn thân nóng rực, cái gì mà giải thích, áo mưa, đều không muốn dậy nữa.
Mà trong phòng, Diệp Lương Nhất rút mấy tờ khăn giấy xoa xoa lòng bàn tay, nhớ tới bộ dáng Trần An An ngơ ngác vừa rồi, lúc này mới cảm thấy trong lòng bớt hờn dỗi một chút.
Hừ, dám lấy đồ miễn phí lừa hắn! Trong đầu Diệp Lương Nhất hiện ra cặp mắt đen to tròn của Trần An An, cùng đôi môi mềm mại kia, không biết thế nào, chỉ cảm thấy bộ vị vừa mới phát tiết lại bắt đầu rục rịch đứng lên.
Chậc chậc, lần này cho cô thoát, đừng để cho hắn lại bắt được cơ hội nữa! Ánh mắt Diệp Lương Nhất sáng quắc, trong đôi mắt đen rực lên khát vọng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
yêu ca: Bác sĩ Diệp, phỏng vấn một chút, anh làm thế nào lừa được An An tới tay, không, đuổi tới tay?
Bác sĩ Diệp trầm mặc, giả bộ thâm trầm......
yêu ca: nói một chút đi mà!! Chỉ cần vài điểm chính là được rồi! Thứ tốt nên chia sẻ phải không!
Bác sĩ Diệp tiếp tục trầm mặc.....
yêu ca: Làm ơn đi mà......
Bác sĩ Diệp lạnh lùng chỉ chỉ mặt.
yêu ca:[⊙o⊙] dựa vào mặt? Anh muốn tôi đi thẩm mỹ?
Bác sĩ Diệp: không, là dựa vào không biết xấu hổ.
yêu ca......
i
Đọc nhanh tại Vietwriter.com