Cái chính là một người con gái sống tha hương nơi đất khách quê người khó tránh khỏi cảm thấy cô độc, may mắn tính cách cô vốn rất mạnh mẽ, nên mới chống đỡ nổi. Tuy rằng bằng hữu không nhiều lắm, cuộc sống cũng coi như tạm ổn, không gặp rắc rối.
Lần đầu gặp mặt, theo Chung Vận nhớ là lúc trường đại học Stanford và đại học Trung Quốc cùng tổ chức buổi giao lưu họp mặt. Khi đó là đầu mùa hạ, thời tiết tuy khô ráo, nhưng không quá nóng bức, thực thích hợp đi chơi, vì vậy Chung Vận cũng tham gia buổi giao lưu họp mặt đó.
một nhóm mười ba người, lại chỉ có ba cô gái, mọi người sống xa quê hương khó có dịp tụ tập, rất nhanh đều có cùng một loại cảm giác vô cùng thân thiết, bởi vậy tuy mới quen biết nhau chưa lâu, những đối với nhau rất tốt, nói chuyện, giúp đỡ lẫn nhau khi đó cũng rất quan tâm chiếu cố.
Chung Vận trưởng thành xinh đẹp, tính cách lại phóng khoáng, hoạt bát, hòa đồng, trên đường đi, mau chóng đã có hai anh con trai để ý tới cô, nịnh nọt săn đón ra mặt, các anh nam còn lại dù chưa có biểu hiện gì rõ rệt như hai người kia nhưng rõ ràng đối với cô cũng rất quan tâm.
Duy chỉ có hai người, một người lạnh như băng, coi tất cả những người như trong suốt không hề tồn tại, người còn lại thì trên mặt lúc nào cũng có ý vui vẻ hòa nhã nhưng lại cư xử với mọi người ai cũng giống nhau, thái độ khách khí không xa không gần.
Chung Vận lúc ấy cũng không biết thân phận của bọn họ, mãi đến khi tới nơi, mọi người cùng giao lưu, tự giới thiệu, cô mới biết, người luôn mang bộ mặt ôn hòa là Chu Tề, mà người luôn có thấy độ lạnh lùng như băng giá tên gọi là Diệp Lương Nhất, khó tin hơn là Diệp Lương Nhất hóa ra lại học cùng chỗ với cô.
Đại khái là trời sinh con người ta ai cũng bệnh chung là tính hiếu thắng, càng thấy khó lại càng cảm thấy hứng thú. Chung Vận từ sau bữa đó đối với anh Diệp lạnh lùng là để tâm muốn chinh phục.
Về phần Chu Tề, sau khi biết anh có chướng ngại về tâm lý, Chung Vận đối với anh chỉ có thể là kính nhi viễn chi , bởi vì có một đạo lý mọi người đều biết rõ đó là: đừng trêu vào những người mắc bệnh tâm lý, họ đều là những kẻ điên.
Đại học Stanford nằm tại trung tâm Thung lũng Silicon, do Thung lũng Silicon là một trung tâm công nghệ cao, hằng năm tạo ra một lượng lớn kỹ sư, mà những kỹ sư muốn thành danh trụ lại được ở đây cũng phải trải qua quá trình cạnh tranh khốc liệt, bởi thế, rất nhiều kỹ sư vì không chịu nổi áp lực mà phải tới gặp các bác sĩ tâm lí. Điều này khiến cho các sinh viên ngành tâm lý học càng thêm nổi tiếng, đồng thời cũng vì thế mà ngày càng có nhiều người theo đuổi ngành học này, tâm lý cũng trở nên biến thái điên cuồng.
không nói không rằng, ngẫn nhiên gặp trên đường mà bị một người xa lạ lôi vào phân tích trạng thái tâm lý, chỉ mới nghe nói thôi cũng đã đủ kinh sợ rồi.
Chung Vận tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không thích mọi hành động suy nghĩ của mình đều bị người khác âm thầm nghiền ngẫm, vì vậy mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào Diệp Lương Nhất.
không nghĩ tới trong lúc để ý đánh giá xem xét, Chung Vận nhận ra anh không giống những người xung quanh. Ví dụ như, lúc bọn họ cùng nhau nấu cơm, anh thế mà lại là một trông số ít các bạn nam có thể nấu ăn ngon, hơn thế anh cũng không có thói trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không ra sức lấy lòng các cô gái, sau khi tới nơi, liền vào nhà nghỉ cẩn thận cất hành lý của mình, rồi cùng Chu Tề, hai người đi dạo tản bộ ngắm cảnh, mọi cử chỉ hành động đều để lộ ra thái độ trầm ổn.
Chung Vận trong lòng dần dần đối với Diệp lạnh lùng nảy sinh cảm xúc muốn cùng anh bầu bạn cả đời.
Sau này, khi bọn họ bốn người một nhóm chơi đấu bóng chuyền bãi biển, cô cùng Diệp lạnh lùng được xếp vào cùng một phe. Hai người kỹ thuật cũng không quá cách biệt, đánh bại từng cặp đấu một, đến cuối cùng thành ra phối hợp ăn ý, còn khiến mọi người được dịp huýt sáo trêu chọc ghép đôi.
Chung Vận tuy ngoài mặt lộ vẻ không vui trước tình huống này, nhưng kỳ thực sâu trong lòng có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn Diệp Lương Nhất có ý khẩn trương trông chờ. Nhưng ngay lúc cô đang phân tâm, vì không chú ý nên không kịp phát hiện quả bóng chuyền từ phía đối diện đang bay thẳng về phía mình, lúc Chung Vận nhận ra thì đã muộn không kịp tránh đành đứng chịu trận.
Ngay lúc cô nhắm mắt, dùng khuỷu tay ngăn đỡ trước mặt, chuẩn bị chấp nhận chịu cú va đập mạnh này thì Diệp Lương Nhất bỗng nhiên lao tới, dùng tay nhanh chóng đỡ gạt quả bóng chuyển hướng, cứu cô thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Đầu hè, cạnh biển rộng mênh mông, nước xanh ngăn ngắt, cây cối mọc xanh um tươi tốt, bên bờ cát mịn, ánh nắng chiếu xuống tạo thành quầng sáng bao lấy khuôn mặt vốn lạnh lùng băng giá của Diệp Lương Nhất, ngay thời điểm ấy khóe miệng thoáng nhếch lên thành một đường cong khiến khuôn mặt trở nên mềm mại, ôn hòa. một thoáng ấy, khiến Chung Vận bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt thoáng ửng hồng.
Bọn họ ở khu nghỉ dưỡng vui chơi tổng cộng ba ngày, mười ba người cùng nhau di chuyển có chút bất tiện, bởi thế liền chia làm ba tổ, cô dùng chút thủ đoạn nhỏ, khiến cho mình cùng Diệp lạnh lùng được xếp chung một tổ.
Bọn họ cùng nhau lái mô tô nước, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau trượt tuyết . . . Ba ngày, thời gian trôi qua cực nhanh, tình cảm trong lòng Chung Vận ngày càng tăng lên.
Lúc giao lưu cùng trường Stanford, cô cùng Diệp Lương Nhất trao đổi số điện thoại, theo đó biến quen biết sơ sơ thành bằng hữu. Chung Vận tính toán mọi chuyện thực kỹ, cô để tâm nghiền ngẫm tính cách Diệp Lương Nhất, sao cho có thể kết giao cùng Diệp Lương Nhất đúng thời điểm, vừa không khiến Diệp Lương Nhất phản cảm vừa không khiến cho anh cảm thấy khó chịu.
Bởi vậy hai người càng ngày càng thân thiết hơn, tới kỳ nghỉ hè năm ấy Chung Vận đã thành công đem chính mình thành bạn đồng môn thân thiết của Diệp Lương Nhất. mà Diệp lạnh lùng cũng coi cô là bạn thân đối đãi giống như Chu Tề.
Chính là cô, vẫn không thay đổi, không dám thổ lộ tình cảm, mặc dù đã sống ở Mĩ được một thời gian dài, cũng có thay đổi trở nên phóng khoáng hơn song Chung Vận về bản chất vẫn nhút nhát ngại ngùng, cô căn bản không dám tiến tơis phá hỏng quan hệ hiện có với Diệp lạnh lùng.
Khi không còn là người yêu nữa thì cũng có thể làm bằng, chuyện như vậy cô không tin chút nào, chưa nói tới chuyện đến lúc đó mọi người gặp mặt nhau chỉ còn là xấu hổ khó xử, chi bằng ngay từ đầu đừng nói gì.
Ở Mĩ vài năm, cũng có rất nhiều người cạnh họ trêu đùa nói vun vào, nói bọn họ là trời sinh một đôi. Dù sao Diệp lạnh lùng ra ngoài lâu như vậy mà cho tới giờ cũng chỉ có cô là bạn gái ở bên cạnh.
Mỗi lần bị trêu ghẹo như vậy, Chung Vận đều vụng trộm quan sát phản ứng của Diệp Lương Nhất, nhưng anh chàng Diệp lạnh lùng này từ đầu đến cuối vẫn một bộ dạng không đổi, ngay cả trong mắt cũng chẳng có chút dấu hiệu dao động nào, bởi thế nên tới lúc Diệp Lương Nhất về nước cô cũng vẫn chỉ là thầm thương trộm nhớ, tự mình đa tình, trừ Chu Tề ra không ai hay biết.
Sau này, bọn họ tuy rằng thường xuyên liên hệ, nhưng vẫn là không bằng gặp mặt, Chung Vận trong lòng âm thầm sốt ruột, sợ Diệp Lương Nhất có bạn gái, nhưng mà ông trời dường như đặc biệt chiếu cố cô, về nước nhiều năm như vậy, Diệp Lương Nhất ngoại trừ chuyện đi làm ở bệnh viện càng ngày càng nổi tiếng, chức vụ cũng theo đó lên cao thì vẫn là chưa có bạn gái.
Chung Vận trong lòng âm thầm tự an ủi chỉ cần cô rốt cục cố gắng thế nào cũng sẽ được điều đến làm cùng bệnh viện với Diệp Lương Nhất, cô vẫn còn cơ hội.
Lần này cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tấn công dồn dập cũng được, đeo đuổi bám dai cũng thế, nhất định phải cưa đổ Diệp Lương Nhất! Anh là người duy nhất khiến cô vui vẻ trong đời, sao có thể bỏ lỡ!
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần An An, Chung Vận trong lòng thoạt dâng lên cảm giác thấy trước nguy cơ, cô chưa từng thấy Diệp Lương Nhất thân mật với cô gái nào như thế, kể cả cô, vậy mà giờ lại dùng mọi cách tranh thủ tình cảm, lấy lòng cô ấy, mà cách làm thì giống hệt cách cô lúc trước dùng để lấy lòng anh, nhưng cô gái này vừa thoáng nhìn đã biết là cô ngốc so với các cô gái khác quả là ngốc không thể ngốc hơn, cô ấy chỉ mới hơi đau đầu một chút, hơi rơm rớm một chút mà trong văn phòng cả hai anh con trai đều đã lo lắng cuống cả lên.
Chung Vận dám nói, trên thế giới này không ai có thể hiểu rõ hơn Diệp Lương Nhất hơn cô, cô thấy anh trong lúc mát xa đầu cho Trần An An trong đáy mắt hiện rõ xót xa!
Sau đó khi cô biết bọn họ đang kết giao với nhau, chuyện này với cô mà nói quả thực chính là chuyện khiến cô choáng váng bất ngờ nhất , nhiều năm như vậy, cô cẩn thận tính toán, thận trọng cẩn thận tiến từng bước một, kết quả cuối cùng lại là vẽ đường cho Diệp lạnh lùng, tới lúc có cơ hội thân cận anh thì lại phát hiện ra anh đã có người bên cạnh.
Điều này sao có thể khiến cô cam lòng? Hơn nữa Diệp lạnh lùng lại còn vui vẻ với cô gái chẳng ra dáng cô nương nữa chứ!
Cái gì cũng đều không hiểu, toàn mạng lại cho anh phiền toái, cô gái như vậy rõ ràng chính là trẻ ranh chưa lớn mà! Sao có thể xứng với sư huynh của cô chứ!
Chung Vận vì thế đối với Diệp Lương Nhất càng thêm cố chấp, không từ bỏ được. cô vốn có lòng tự trọng rất mạnh, vốn khinh bỉ nhất là chuyện phụ nữ không từ thủ đoạn tranh giành một người đàn ông.
Nhưng đến lượt mình, cô mới phát hiện ra có một số người thật sự không thể từ bỏ, dẫu cho chuyện có được khiến đầu rơi máu chảy, mang tiếng xấu cả đời, cô cũng không nề hà!
cô vốn định lợi dụng chuyện từng có vài năm ở Mĩ cạnh nhau để thúc đẩy tình cảm, nhưng Diệp Lương Nhất tuy thái độ đối với cô vẫn thân thiện như cũ song chỉ đối đãi như bằng hữu, mà cô gái đó, anh thật lòng để ý, làm gì cũng nghĩ tới cô ấy, tới ngay cả khi ăn cơm cùng với cô cũng nhắc tới cô ấy.
cô ngốc kia hóa ra là ngốc có phúc của ngốc, là người dị úng với chất cồn, không uống được rượu nhưng lại biết nấu ăn, cơm nấu ăn rất ngon. . . .Diệp lạnh lùng mỗi lời nhắc đến cô ấy tuy khẩu khí có vẻ lạnh nhạt, nhưng cô rõ ràng nghe ra trong giọng nói đó là vui vẻ chấp nhận xen lẫn tự hào.
Chung Vận trong lòng đau khổ, ngoài mặt tuy hưởng ứng tỏ ra vui vẻ cùng Diệp Lương Nhất, trong lòng rối như tơ vò. Muốn tranh thủ tình cảm để nên đôi thật khó, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng muốn phá hỏng có lẽ sẽ đơn giản hơn.
cô tuy trong lòng có chút ý xấu nhưng rốt cuộc cũng không thể đánh mất lòng tự trọng, nên ngày đó đành để mặc, giương mắt nhìn người đàn ông mình thích nhất hôn cô gái khác, chỉ là ngay lúc đó, cô không chịu nổi mà hạ quyết tâm.
Cái gì mà tự tôn, cái gì mà kiêu ngạo, có chúng cũng chẳng thể giúp cô có được trái tim Diệp Lương Nhất. cô cũng chẳng phải là kẻ thứ ba, cô vốn dĩ là người gặp Diệp Lương Nhất trước, xét cho cùng, Trần An An mới là kẻ đến sau.
Chỉ là do cô không ở cạnh Diệp lạnh lùng nên mới khiến cho cô ấy có cơ hội xem vào chỗ trống, nay cô đã trở lại, tất nhiên sẽ không giương mắt đứng nhìn cô ta tiếp tục thân cận ở cạnh Diệp Lương Nhất.
không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải dứt khoát, ngăn ngừa hậu họa. Mà ông trời rốt cục cũng cho cô có cơ hội một lần: đi dự hội thảo y học ở San Francisco chính là cơ hội đó.
cô cũng biết có khả năng Diệp lạnh lùng sẽ không đi, thế nên liền nhờ cậy viện trưởng nói giúp, hi vọng ông chiếu cô giúp cô có cơ hội này. cô giấu chuyện Diệp Lương Nhất đã có bạn gái, trong lời nói lại ra sức ám chỉ với viện trưởng rằng mình chính là người đang cùng Diệp Lương Nhất bồi dưỡng cảm tình, cuối cùng thành công thuyết phục viện trưởng bỏ sức thuyết phục Diệp Lương Nhất cùng đi tới San Francisco với mình.
Nhưng cô trăm tính cũng không ngờ Trần An An cũng đi cùng Diệp lạnh lùng! Đây là hội thảo về y học, cô ta đi theo làm gì? Chung Vận giận điên người, mắt muốn tóe lửa, càng thấy Trần An An là người chẳng không biết xấu hổ, cả ngày chỉ biết dây dưa dính lấy Diệp Lương Nhất, trong lòng càng thêm khinh thường.
Trong lòng cho rằng Trần An An là người thấy Diệp Lương Nhất là dính ngay vào, cố sống cố chết bám lấy, nên đối với Trần An An dù xuất hiện ngoài ý muốn nhưng cô cũng không tỏ thái độ ra mặt.
Bất quá mất đi cơ hội có anh ngay từ đầu, dù cô ta có theo cùng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch của cô. Chung Vận khinh miệt liếc nhìn Trần An An đang ngồi cạnh Diệp Lương Nhất, trước mắt cứ để cô ta đắc ý vài ngày, sau chuyến đi này, cô mới là người có đủ tư cách nhất theo bên người sư huynh!
cô bưng lên tách cà phê, uống một ngụm, ánh mắt nhìn Diệp Lương Nhất lộ ra si mê.
Sư huynh là của cô, là người của cô! cô lần này đi là muốn nắm lấy, đem người nhiều năm trước mình bỏ lỡ trói chặt bên mình! Ai cũng không thể ngăn trở!
52C^
Đọc nhanh tại Vietwriter.com