• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 5 tháng 3, trời có mưa nhỏ.


Thứ Bảy.


Ngày thanh niên tình nguyện Trung Quốc.


Ngày kỷ niệm chú Lôi Phong.


Nhưng, hoàng lịch* nói: Mọi việc không nên. (*sách nói về thời tiết của Trung Quốc, giống như sách bói vậy, nhưng nhiều người Hoa rất tin.)


9h50, Tang Vô Yên vừa đến cửa viện mồ côi, đã thấy Tô Niệm Khâm đứng đàng kia. Hôm nay, Tiểu Vi rất dễ thương. Mi tâm còn điểm chấm đỏ.


Tô Niệm Khâm ngồi xổm nói chuyện với cô bé, hình như là nghe Tiểu Vi hát. Anh khẽ gật đầu, hết sức chuyên chú. Nghe thấy chỗ nào không đúng, anh mở miệng sửa lại.


Không nghĩ tới anh lại thích trẻ con như vậy, hơn nữa vẻ mặt kia lại làm cho người ta cảm thấy anh thực — ôn nhu.


Tang Vô Yên ngẩng đầu, thấy tờ quảng cáo ở cửa lớn: chào đón đoàn thanh niên tình nguyện đến viện chúng ta biểu diễn. Nhìn xong cô không khỏi choáng váng, thì ra là có chuyện như vậy khó trách muốn tìm người đến cổ động.


Bọn họ đều thành diễn viên quần chúng.


Viện mồ côi có hai dãy nhà, một dãy là phòng quản lý, còn dãy kia là ký túc xá và căn tin, ở giữa có một khoảng không nhỏ.


Hiện tại khoảng không trở thành sân khấu, bên dưới sắp ghế nhựa. Hàng đầu tiên là khách quý, trên bàn có trải khăn và chung trà, chỗ ngồi còn có tên, chức vụ.


Phía sau sân khấu là trẻ em trong viện, giáo viên và “nhóm khách quý đã quan tâm và duy trì viện mồ côi”. Viện trưởng từng nói dù họ có thật tâm hay không cũng được miễn là họ có giúp đỡ.


Cô ngồi cùng Tô Niệm Khâm.


“Thật khéo.” Tang Vô Yên nói.


“Phải không?” Tô Niệm Khâm hơi trầm mặc, hỏi lại.


Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy giống như bị anh nhìn rõ, đỏ mặt cúi đầu xuống. Nhớ lại, anh cũng không nhìn thấy biểu tình của cô, vì sao phải ngại.


Chưa tới 10h, người xem, diễn viên cũng đã chuẩn bị xong hết.


Nhưng mãi tới 10h30, nhóm lãnh đạo trên ới đến, còn có một đám phóng viên và nhà báo theo sau.


Ngay lập tức, bí thư trong đoàn lên bục nói chuyện.


“Chào các đồng chí, thanh niên, các bạn nhỏ, đúng ngày này năm 1963 chủ tịch Mao từng nói: phải theo đồng chí Lôi Phong học tập……”


Phóng viên dưới đài không ngừng chụp ảnh, đủ loại camera đặt phía dưới.


Sau đó, nhóm lãnh đạo mang theo văn phòng phẩm, dụng cụ thể dục tặng cho các bạn nhỏ trong viện.


Trước ống kính của ký giả, nhóm lãnh đạo xoa mặt đứa nhỏ, sau đó còn bế lên chụp ảnh chung.


Không khí vui vẻ, có phóng viên còn phỏng vấn vài đứa nhỏ.


Tiểu Vi vừa mới thoát khỏi phóng viên, tay ôm một hộp bút màu sắc rực rỡ, được một người bạn dẫn đến hậu trường, nhưng miệng cứ kêu: “Cô Tang! Thầy Tô!”


“Chúng ta ở chỗ này.” Tang Vô Yên ngoắc.


Bạn của Tiểu Vi đưa cô bé tới chỗ hai người.


“Wow, bút đẹp quá ta.” Tang Vô Yên trêu chọc cô bé.


“Họ nói em có thể dùng chúng để vẽ tranh.”


Tô Niệm Khâm sờ sờ đầu bé.


“Hai người đừng đi nha, sắp tới tiết mục của em rồi. Luyện một tháng lận đó, hai người nhất định phải ở lại xem nha.”


Ba người chưa nói được hai câu thì Tiểu Vi đã bị viện trưởng kêu đi.


“Đây là Tô Tiểu Vi.” Viện trưởng nói với ký giả, “lúc 6 tuổi đã đến chỗ này. Lúc ấy cha mẹ ruột mang bé đến bệnh viện trên thành phố trị viêm phổi. Sau vì bệnh tình nghiêm trọng phải nằm viện trị liệu, từ ngày hôm đó, cha mẹ không xuất hiện nữa. Sau đó, mới đưa đến chỗ này và xác định bị vứt bỏ.”


Giọng viện trưởng hơi buồn, các phóng viên lắc đầu than thở.


Nhưng không ai chú ý tới vẻ mặt mất mát của đứa bé hết.


Viện trưởng nói tiếp: “Tuy rằng, bé bị cha mẹ vứt bỏ, mất đi sự che chở của cha, tình thương của mẹ. Nhưng tình thương của xã hội sẽ mang lại hạnh phúc cho bé. Và hiện tại, Tiểu Vi học lớp ba khoa khiếm thị. Này, mọi người xem,” ý bảo mọi người nhìn qua chỗ Tang Vô Yên, “Cô ấy là chủ nhiệm lớp của cô bé.”


Ống kính đều chuyển qua chỗ Tang Vô Yên. Thậm chí có người muốn chạy tới phỏng vấn cô.


Tang Vô Yên nhất thời không biết làm sao, “Làm sao bây giờ? Bọn họ đều đang nhìn tôi.”


“Cô không nhìn là được.” Tô Niệm Khâm nói.


“Đây không phải là biện pháp?” Tang Vô Yên khóc không ra nước mắt, cô cũng không muốn lên tivi hoặc lên báo chí làm cái gì. Huống hồ nếu như bị người ta nhận ra đây chỉ là một thực tập sinh mới tới thôi sẽ thấy phiền hà.


Tô Niệm Khâm nghiêm túc nói: “Mặt hướng về phía trước, mắt nhìn thẳng, rồi nhớ lại lúc cô ép buộc tôi.”


“Hì hì –” Tang Vô Yên không nhịn được nở nụ cười. Lòng dạ người đàn ông này đúng là hẹp hòi, còn ghi hận chuyện cha đứa nhỏ.


Cười như vậy làm cho cô không còn khẩn trương nữa, trả lời qua loa vài câu coi như xong việc.


Quay đầu lại, các phóng viên đều tập trung trên người Tiểu Vi.


Tiểu Vi trả lòi rất giống người lớn: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến những đứa trẻ như chúng em, tuy rằng chúng em không có cha mẹ, nhưng xã hội này giống như một đại gia đình ấm áp vậy. Mỗi một người dì đều giống mẹ em, mỗi một người chú đều giống ba của chúng em. Họ đều yêu thương chúng em , cho nên chúng em sẽ luôn ghi nhớ công ơn này, khi trưởng thành sẽ cố gắng báo đáp xã hội.”


Tang Vô Yên thấy Tiểu Vi nói những câu này rất lưu loát. Giọng điệu rất giống ngày hôm qua cô bé mời mình vậy. Có thể thấy được là có sự chuẩn bị tỉ mỉ, hơn nữa là luyện nói qua rất nhiều lần.


Nghe cuộc nói chuyện này rất hợp tình hợp lý, nhưng Tang Vô Yên vẫn cảm thấy có chỗ không đúng cho lắm.


Mà sắc mặt của Tô Niệm Khâm cũng không vui gì mấy.


Mấy phút trôi qua, biểu diễn bắt đầu.


Vốn là toàn bộ tiết mục đều là nhóm tình nguyện viên tự biên tự diễn. Nhưng để cho chương trình cảm động hơn, tiết mục đầu tiên do bọn nhỏ trong viện biểu diễn bài (lòng biết ơn) bằng ngôn ngữ của người câm điếc.


Tiểu Vi và một đám nhỏ mập mập được dì dẫn dắt lên sân khấu, cố định vị trí xong, mới bắt đầu mở nhạc.


Bài hát còn chưa diễn đến một nửa, nhóm khách quý và lãnh đạo liền lặng lẽ đứng dậy, lái xe rời đi. Trong nhóm người đang cúi đầu khom lưng rời đi còn có viện trưởng và phó viện trưởng nữa.


Rời đi như vậy sao? Tang Vô Yên buồn bực. Hai mắt đang nhìn xung quanh chợt thấy camera quay về phía cô, Tang Vô Yên vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, hết sức chuyên chú xem diễn.


Quay một vài tiết mục đầu, người của hai đài truyền hình và một ít phóng viên cũng lần lượt rời đi.


Tang Vô Yên há hốc mồm, mới bắt đầu diễn mà.


“Sao đi hết rồi?” Tang Vô Yên thì thào nói.


Tô Niệm Khâm giống như là sớm biết được.


Một khắc kia, Tang Vô Yên bỗng nhiên nhớ tới hai chữ đọc kịch.


Lúc giới thiệu tiết mục thứ hai, một phó viện trưởng khác còn lên sân khấu nói chen vào: “Những nhà lãnh đạo còn có một hội nghị quan trọng ở nơi khác, cho nên về trước. Chúng ta hãy vỗ tay đưa tiễn lãnh đạo.” Nói xong, phó viện trưởng dẫn đầu vỗ tay.


Kỳ thật, xe lãnh đạo đã sớm rời đi rồi, làm sao còn nghe được tiếng vỗ tay này.


Tô Niệm Khâm nghiêm mặt, một chút cũng không muốn vỗ tay.


Tang Vô Yên cũng không vỗ. Cô phút chốc liền cảm thấy băng rôn đỏ trên sân khấu có chút chói mắt.


Lúc mọi người đang nhiệt liệt vỗ tay, cô nhớ tới lời nói của Tô Niệm Khâm khi thảo luận vấn đề của Tiểu Vi.


Đúng vậy. Bọn họ, thậm chí trong đó bao gồm mình, cũng không hiểu những đứa nhỏ này thật sự muốn cái gì. Có thể nói, không phải không biết, mà là chưa từng muốn biết.


Lúc hoạt động chấm dứt, có mấy phóng viên tới trễ, không chụp được cái gì, đành phải đứng đó chỉ dẫn nhân viên làm việc, tìm vài nhà hảo tâm và cô nhi phỏng vấn.


Trong đó, lại có Tiểu Vi.


Trong quá trình phỏng vấn, ký giả cứ nhắc đi nhắc lại những từ mẫn cảm như “Vứt bỏ, cô nhi, tàn tật” trước mặt bọn nhỏ. Nghe mấy từ này, có đứa nhỏ thản nhiên, còn có đứa cố tỏ ra đáng thương.


Sau đó, Tiểu Vi lại lưu loát đem một đoạn dài hồi nãy nói thêm lần nữa. Tang Vô Yên mơ hồ hiểu được cảm giác không đúng lúc nãy là cái gì rồi.


Trước khi rời đi, Tiểu Vi lưu luyến tiễn hai người ra cửa.


“Thời gian còn sớm mà, chúng ta chơi cái gì đi.” Tang Vô Yên muốn làm việc nào đó đúng với mục đích ngày hôm nay.


“Không có hứng thú.” Tô Niệm Khâm nói.


“Tô Niệm Khâm, anh phải cảm ơn tôi mới đúng. Nếu không tôi ở đây, nói không chừng người ta sẽ phỏng vấn anh. Tôi mua hai vé trò chơi, cùng đi đi, không đi thì rất đáng tiếc.”


Tiểu Tiểu Vi kéo góc áo Tô Niệm Khâm: “Thầy Tô, thầy đáp ứng cô Tang đi. Vốn là cô Tang muốn dẫn em đi, kết quả dì không đồng ý, nên hiện tại chỉ có thầy đi cùng cô thôi. Cô Tang bình thường đối xử với em rất tốt, thầy cũng thương em, cho nên cũng phải đối xử tốt với cô Tang ah.”


Tang Vô Yên cảm kích nhìn Tiểu Vi một cái. Đứa nhỏ này, bình thường đúng là không uổng công cô thương cô bé mà. Vào thời điểm mấu chốt đúng là có ý tứ.


Tang Vô Yên vội vàng phụ họa, “ Tôi mua vé rồi, không đi thì quá lãng phí. Thật sự, thật tình muốn mời anh.”


“Tôi không thích trò chơi cảm giác mạnh.”


“Cũng không có cảm giác mạnh nha.”


Giống như đu quay.


Người đàn ông cố chấp lại lần nữa thỏa hiệp với cô gái trước mặt.


Giống như Trình Nhân từng nói, Tang Vô Yên mặt quá dày.


Bọn họ hai ngồi trong đu quay, mỗi người một bên, mặt đối mặt. Vòng xoay thủy tinh một chút rời xa mặt đất.


Lúc này, trời lại mưa, từng giọt mưa rơi vào đu quay thủy tinh.


Toàn bộ thành phố như được bao phủ bởi một lớp sương mù.


Tang Vô Yên đột nhiên nghĩ đến một câu hát của Tô Niệm Khâm.


“Thành phố mịt mù, giọt mưa trong suốt.” Rất giống cảnh trong thơ nhà Tống.


Không biết ai lại có thể viết ra cảnh sắc đẹp như vậy, có lẽ so với cảnh tượng cô đang nhìn còn lãng mạn, Tang Vô Yên nghĩ.


Tô Niệm Khâm giống như hoàn toàn rơi vào trầm tư của mình, không nói câu nào. Anh ngồi thẳng lưng. Mắt anh như có thể thấy được vậy, ánh nhìn dừng lại ở cảnh thành phố phía sau Tang Vô Yên.


Tang Vô Yên tinh tế đánh giá anh.


Hình như rất khi ra ngoài, làn da trắng lại hơi nhợt nhạt. Lông mi rất dài, không khỏi làm Tang Vô Yên lo lắng, nếu như anh không mù, lông mi có thể hay không ngăn cản tầm nhìn. Cặp mắt kia không có tiêu cự thế nhưng vô cùng xinh đẹp, đen trắng rõ ràng. Tang Vô Yên lại cảm thấy may mắn vì anh bị khiếm thị. Nhờ vậy mà mình mới có thể không kiêng nể gì nhìn anh như vậy.


Môi anh vẫn mím chặt như trước, một bộ dáng hờ hững. Môi rất mỏng lại đỏ như môi con nít vậy.


Bỗng nhiên, một ý niệm cổ quái xuất hiện trong đầu cô.


Rất muốn hôn anh.


Cô cũng bị ý niệm vừa cổ quái vừa lớn mật làm cho hoảng sợ. Bất quá phải tận dụng thời cơ, cô nghĩ, có thể bắt chước một chút, dù sao không có người thấy.


Cô nhẹ nhàng nhích tới gần mặt của anh, nín thở, sợ anh nhất thời phát hiện hơi thở của mình liền tránh đi.


Khi khuôn mặt hai người chỉ còn khoảng cách hai tấc liền dừng lại, cô không thể gần thêm nữa. Giác quan khác của người mù rất nhạy cảm.


Cô nhắm mắt lại say mê một chút. Không thể hôn anh, thì để như vậy cũng giống nhau thôi, cô tự thuyết phục bản thân.


“Loại chuyện này, tựa hồ đều là đàn ông chủ động.” Tô Niệm Khâm đột nhiên mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm áp thở vào mặt Tang Vô Yên, cô bị dọa hét lên một tiếng, vội vàng quay lại chỗ mình.


Một loạt động tác làm cho cả toa tàu hơi lay động.


“Anh……” Tang Vô Yên giống kẻ trộm bị bắt tại trận, mặt đỏ lên như người say rượu. “Làm sao anh biết.”


“Cô Tang, tôi có nói qua tôi bị mù sao?”


( Đều nói, trên hoàng lịch viết: Mọi việc không nên– đầu gỗ ngữ)


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cục lại viết đến người này, lúc này đây vô luận nói cái gì chương này ta cũng không sửa lại.


Tâm của ta


mệt a.


Một chương này phía trước một nửa là bản sự thật, mặt sau một nửa là bản lãng mạn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK