Anh không đi tới cửa hàng mua quần áo, nói cách khác anh không thích đi dạo phố. Quần áo mỗi quý đều do Dư Tiểu Lộ xử lý. Dư Tiểu Lộ cũng không tốn nhiều thời gian lắm, chính là dựa theo số đo kêu người ta đưa tới. Màu sắc chủ yếu là xám tro, trắng, xanh nhạt, dù có phối hợp lung tung cũng không tệ. Màu sơn trong nhà cũng chọn giống như quần áo đều trắng, xám tro, xanh nhạt. Quần áo chỉ cần sạch sẽ và sắp xếp theo màu đậm dần từ phải sang trái. Trừ phi cũ nát, bằng không cho dù giặt đến phai màu, Tô Niệm Khâm cũng không ngại.
Kiểu áo thoải mái là được.
Khi Tang Vô Yên và Vương Lam đi dạo phố, từng tìm qua nhãn hiệu áo Tô Niệm Khâm mặc. Cô cũng ít khi xem tạp chí thời trang, khi tận mắt thấy giá tiền của cái áo mới trố mắt ra. Và quần áo của Tô Niệm Khâm cũng như vậy bị phát hiện ra.
Cô bắt đầu khóc không ra nước mắt, hối hận vì sao trước kia còn thường trêu chọc anh. Cái khăn tay sọc ô vuông màu nâu của anh mà Tang Vô Yên lấy lau bàn giá trị hai ngàn.
Mà Tô Niệm Khâm dường như đối với túi da sang trọng của mình hoàn toàn không biết.
Cô hỏi Dư Tiểu Lộ.
Dư Tiểu Lộ nói: “Không thấy anh ấy mặc quần áo này so với người mẫu trong tạp chí còn mê người hơn sao, hằng ngày được nhìn cảnh đẹp không tốt sao? Hơn nữa,” Dư Tiểu Lộ cười, “Hơn nữa anh ta nhiều tiền như vậy, lại không biết tiêu tiền, tôi không tận lực giúp anh ta xài xa xỉ một chút thì cuộc sống còn gì lạc thú.”
Tang Vô Yên nghĩ, khó trách Diệp Lệ nói anh có hơi thở quý tộc, thì ra là được xây dựng từ những vật dụng xa xỉ này.
Cô mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy thú vị.
Thay đổi tư thế ngồi, cảm thấy chân có chút tê, xoay người kéo ống quần lên xem, hình như hơi sưng lên. Ngồi hoài một chỗ đúng là chuyện không dễ dàng gì.
Đứa bé phía sau vất vả lằm mới ngừng khóc được, bên tai lại nghe thấy tiếng ngáy. Mùi trong cực kỳ khó chịu, quần áo sớm bị mồ hôi làm ướt, như dán chặt vào người vậy. Cô muốn mở cửa kính ra một chút, lại dùng sức quá, mở hơi lớn. Không khí thổi vào rất mạnh khiến cô khó thở, người phia sau cũng bị thổi mạnh, lập tức oán giận. Tang Vô Yên vội vàng khép cửa sổ lại, chừa lại một khe hở.
Cô giống như tìm được cam tuyền đưa mũi tới khe hở hô hấp như đói, hưởng thụ một chút gió lạnh. Trừ bỏ tiền trên người, cô cũng không kịp lấy này nọ. Tang Vô Yên muốn biết mấy giờ, vì thế sờ đồng hồ. Đó là vật chuyên dụng của người mù, mở ra có thể nhìn thấy giờ, cô tìm rất lâu mới mua được một cái giống y hết của Tô Niệm Khâm mang. Cô lấy cái của anh mang vào tay mình, cái mới đưa cho Tô Niệm Khâm.
“Bây giờ đồng hồ bảo bối của anh thuộc về em.” Tang Vô Yên cười mang vào tay mình, bên ngoài còn mới nhưng dây đồng hồ đã có vết trầy.“ Lấy cũ đổi mới, anh có lời.”
Tô Niệm Khâm có chút lưu luyến chạm vào đồng hồ cũ trên tay Tang Vô Yên, “Mang trên tay em nhìn không đẹp lắm.”
“Bây giờ rất lưu hành con gái mang đồng hồ nam, huống chi nhìn rất cá tính mà”
Tô Niệm Khâm cười mỉm, “Chỉ cần em thích là được.”
Tang Vô Yên vừa nhớ lại vừa dựa đầu vào ghế, vươn cổ tay, khuôn mặt dán vào đồng hồ, có thể cảm nhận được nhiệt độ của Tô Niệm Khâm. Cô trước giờ không phải là người mạnh mẽ, vì anh cô phải kiên cường hơn.
Nửa đêm, đột nhiên trong một phòng bệnh đặc biệt truyền đến chuông báo động.
Nhân viên y tế vội vàng lấy dụng cụ và thuốc vào, Dư Vi Lan bị đánh thức.
“Không phải anh rể.” Dư Tiểu Lộ nói, giọng hơi lớn.
Dư Vi Lan đứng bên cửa sổ im lặng nhìn người đàn ông trên giường, tóc hơi bạc, hô hấp rất yếu tạo thành một màn sương trong ống dưỡng khí, các loại dụng cụ phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Mấy giờ rồi?” Dư Vi Lan xoa xoa hai má.
“Chưa tới bình minh” Dư Tiểu Lộ đột nhiên nhớ đến bát cháo hầm đã lạnh.
Cô vội nói Dư Vi Lan ăn một ít.
Dư Vi Lan cầm lấy, nhìn bình giữ ấm, hỏi: “anh rể em cũng không thể ăn cái gì, làm nhiều như vậy làm gì?”
“Có một phần của Niệm Khâm nữa.”
Dư Vi Lan ngẩn ra, “ Đúng rồi, Niệm Khâm đâu?”
“Chị àh, cảm ơn chị vẫn còn nhớ có một người tên Tô Niệm Khâm.” Dư Tiểu Lộ nói, “Hai ngày này, chị canh giữ ở bên trong, anh ta thì ngồi ở chỗ này, khuyên thế nào cũng không đi. Anh ta không chịu đi vào xem, cũng không chịu rời đi.”
“Chị hôn mê đến đầu óc hỗn loạn luôn, cũng chẳng quan tâm đến những thứ này.” Tô Hoài Sam chỉ có một đứa con là Niệm Khâm, mà anh chưa bao giờ thừa nhận mình là người Tô gia. Toàn bộ gánh nặng Tô gia đều rơi lên vai Dư Vi Lan.“ Anh ta sao rồi?”
“Không tốt,” Dư Tiểu Lộ nói,“ Hôm đó anh ta cãi nhau với Tang Vô Yên đã chịu đả kích, lại thêm chuyện của anh rể càng khiến anh ta hỏng luôn.”
“Anh ta vẫn là người như vậy, ngoài lạnh trong nóng. Kỳ thật anh ta rất yêu Hoài Sam.”
“Giống như em thường xuyên giận dỗi với chị, nhưng vẫn như cũ rất yêu chị?”
Dư Vi Lan vỗ đầu em gái,“ Đừng ba hoa. Niệm Khâm ở đâu, chị đi xem anh ta.”
Thấy Tô Niệm Khâm đang ngủ, Dư Vi Lan có chút chua xót.
Anh gầy đi rất nhiều, râu cũng mọc ra hết, nhìn tiều tụy hơn.
Đại khái do anh vẫn không chịu ăn gì, bác sĩ sợ thể lực anh chống đỡ hết nổi, cho nên bắt truyền nước biển.
Dư Vi Lan ngồi bên giường, vuốt ve mặt anh, lẩm bẩm nói: “Niệm Khâm, nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh là lễ tang của mẹ anh, mà ba tôi vẫn là lái xe của Hoài Sam, lúc ấy anh rất nhỏ con, còn thấp hơn Tiểu Lộ, cũng gầy như vậy. Bị ngã trên đất, tôi muốn đỡ anh, anh lại không chịu……”