Nếu thế giới này không có ánh sáng, anh vẫn có thể sống như một người bình thường.
“Vô Yên chúng ta kết hôn đi.” Tô Niệm Khâm đột nhiên nói.
“Hả?” Tang Vô Yên giật mình.
“Em suy nghĩ một chút, không cần lập tức trả lời anh.” Tô Niệm Khâm nhanh chóng nói như sợ Tang Vô Yên nói đáp án trong miệng cô.
Lúc này là giữa hè, Tô Niệm Khâm muốn dẫn Tang Vô Yên về nhà.
“Thật sự nguyện ý?” Tô Niệm Khâm muốn xác định.
“Thật.” Tang Vô Yên nói.
Lúc này, Tang Vô Yên không dám lại ngỗ nghịch anh, thật cẩn thận đáp ứng.
“Ngày mai em nên mặc cái gì đi?
“sau khi tan tầm phải đi mua quần áo mới, hình như mặt em lại nổi mụn.”
“Đi cắt tóc không đây, nhìn hơi loạn?”
“Em nên xưng hô họ như thế nào?”
…
Tang Vô Yên ríu ra ríu rít chuẩn bị nửa ngày, dường như rất áp lực.
Tô Niệm Khâm mỉm cười, “ Tùy ý một chút là tốt rồi, chỉ đi ăn cơm thôi, không cần khẩn trương như vậy? Cứ đi bên anh là được rồi.”
Tang Vô Yên nhíu mày, “ Họ là người nhà của anh, có quan hệ huyết thống đó, nếu họ không thích em, anh sẽ rất khó xử, cho nên em muốn lấy lòng bọn họ.”
Tô Niệm Khâm thoáng ngẩn ra, sờ sờ đầu cô, suy nghĩ một chút.
“Ui chao bị muộn giờ làm rồi.” Tang Vô Yên không dám chậm trễ nữa, cầm túi xách mang giày chạy vội ra cửa.
Giữa trưa cô và Vương Lam đi ăn mì hải sản. Trong nhà hàng Nhật gặp được một đồng nghiệp của ba.
“Chú Triệu.” Tang Vô Yên mở tiếng chào hỏi trước.
“Vô Yên?” Ông thấy Tang Vô Yên có điểm cao hứng.
“Cả nhà chú đều chuyển về đây?”
“Đúng vậy nghe nói con đi làm ở chỗ này, ba con đỡ bệnh chưa?”
“Ba con bệnh? Khi nào vậy?” Tang Vô Yên nghi ngờ.
“Tháng trước chú trở về một chuyến vừa vặn có gặp ông ấy, nghe nói não xuất huyết ah hình như rất nguy hiểm?”
Tang Vô Yên hoảng sợ.
“Vương Lam, tớ không ăn cơm nữa.” Tang Vô Yên cáo từ chạy ra khỏi quán.
Vương Lam đuổi theo, cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cô: “Cố gắng đừng suy nghĩ gì nữa, cậu nên xác nhận lại.”
Tang Vô Yên hoang mang lo sợ gọi về nhà.
Trong nhà không ai tiếp, sau đó gọi di động bà Tang.
“Alô?”
“Mẹ.”
“Vô Yên a, nhận được ảnh của con rồi, chụp không tệ.” Giọng má Tang như không có chuyện gì.
“Ba đâu?”
“Ông ấy đi công tác rồi.”
“Mẹ, vì sao muốn gạt con?” Tang Vô Yên hỏi.
Bà Tang có điểm ngoài ý muốn, trầm mặc một lát: “Vô Yên, sao con biết?”
“Vì sao không nói?”
“Con có chuyện của con, ba con nói ông ấy không muốn bởi vì ông không khỏe mạnh mà bắt buộc con về nhà, huống hồ thời kỳ nguy hiểm nhất đã qua đi, lúc ấy cũng không kịp thông báo cho con.”
“Mẹ–” Tang Vô Yên trên đường rơi lệ,“ Có phải hay không ba mẹ không cần con nữa? Có phải hay không bởi vì con tùy hứng cho nên ba mẹ bắt đầu trừng phạt con? Không muốn lo lắng con, cũng không muốn cho con biết tin tức của ba mẹ.”
“Vô Yên……”
“Chúng ta chỉ không muốn ràng buộc bước chân của con. Con lớn rồi cuối cùng cũng phải rời đi.”
Tang Vô Yên cúp điện thoại, nói với Vương Lam: “Lam lam, giúp tớ xin phép, tớ muốn về.”
“Về đâu?”
“Nhà cũ.”
“Nhưng cậu không phải nói cậu đáp ứng ngày mai muốn đi thăm cha anh ấy.”
“Ba tớ quan trọng hơn.”
Trên taxi, Tang Vô Yên nghĩ: Có phải mình đã sai rồi không.
Ấn chuông cửa là Dư Vi Lan.
Tô Niệm Khâm có điểm giật mình, “ Tiểu Lộ đã ra ngoài.”
“Tôi không phải đến tìm cô ấy.” Dư Vi Lan mỉm cười. “ Không mời tôi vào nhà?”
Tô Niệm Khâm cứng ngắc nghiêng người cho cô vào nhà.
“Nghe nói ngày mai anh muốn dẫn bạn gái về nhà.”
“Đúng vậy.”
“Hôm nay sau khi cha anh nhận được điện thoại, có thể tự mình ngồi xuống ăn cơm. Có thể thấy được ông ấy rất cao hứng.”
Tô Niệm Khâm khóe miệng cười lạnh.
“Anh vẫn cố chấp như vậy.”
“Không. Tôi đối với chuyện của mình cũng không cố chấp.”
“Niệm Khâm,” Dư Vi Lan theo thói quen định ngồi cạnh Tô Niệm Khâm, vỗ vỗ tay anh, “ Nếu Tô phu nhân còn trên đời khẳng định rất vui mừng.” nhiều năm rồi, cô vẫn gọi mẹ Tô Niệm Khâm như vậy.
“Bây giờ ngài chính là tô phu nhân.” Tô Niệm Khâm lấy tay ra, chế nhạo.
Với châm chọc của Tô Niệm Khâm, Dư Vi Lan không để ý, hiền lành nói: “Tôi cũng vì anh mà vui mừng.”
Tô Niệm Khâm đột nhiên giận dỗi,“ Cô đương nhiên là cao hứng nhất rồi. Bởi vì không có chuyện làm cô rầu nữa. ruốt cục ông ấy cũng từ bỏ tình yêu của mình, cô cũng không còn gì lo lắng nữa ! Tô phu nhân hoàn toàn không cần đa tình như vậy, con riêng của cô cũng chưa bao giờ thích cô!”
Sắc mặt Dư Vi Lan trắng bệch, hồi lâu mới khôi phục huyết sắc,“ Nhiều năm như vậy, anh rốt cục cũng đem những lời này nói ra. Có thể thấy được anh thật tình thíchcô Tang.”
“Tôi thích cô ấy hay không cùng cô không có quan hệ.”
“Ngày mai người một nhà hòa hòa bình ăn bữa cơm, miễn cho cô Tang chê cười. Tôi về đây, Niệm Khâm.”
Dư Vi Lan vừa lên xe liền nhìn thấy một cô gái tóc ngắn vào nhà Tô Niệm Khâm, từ trong túi lấy chìa khóa, nghĩ cả nửa ngày đành phải ấn chuông cửa.
Cô ấy là Tang Vô Yên đi, cô gái nhỏ người miền nam. Vi Lan đóng cửa xe, mệt mỏi tựa vào ghế,kêu xe chạy.
Tang Vô Yên có chút gấp, cô không có mang chìa khóa, chỉ mong Tô Niệm Khâm có ở nhà. Nghĩ lại liền nhấn chuông cửa.
“Cô đủ rồi! Dư Vi Lan!” Cô thấy cửa mở, liền nghe Tô Niệm Khâm hét lớn.
Cô thấy vẻ mặt giận dữ của Tô Niệm Khâm, giật mình, “Em quên mang chìa khóa.”
Sau đó không để ý Tô Niệm Khâm đang xấu hổ, vội vàng vào phòng thu dọn hành lý.
“Em làm sao vậy?” Tô Niệm Khâm phát hiện khác thường.
“Thu dọn này nọ.” Cô nói, “Xin lỗi cha anh dùm em, ngày mai em không đi được.”
Tô Niệm Khâm gắt gao cầm lấy tay cô, “ Đi đâu?”
“Về nhà…….” cô không biết giải thích với anh như thế nào nữa. Tang Vô Yên cảm thấy anh thực khó hiểu, cổ tay muốn giãy, lại bị nắm đến rất đau.
Tức giận của Tô Niệm Khâm càng thêm nhiều. Vì sao mỗi lần anh nói muốn mang cô về Tô gia, cô sẽ chạy trốn. Lần này cư nhiên về nhà, lại đến chỗ anh không thể tìm thấy.
Cô hối hận? Hối hận vì yêu phải người mù như anh? Hay là đợi đến ngày này?
“Ba em, thân thể……” Tang Vô Yên chịu đựng đau, lại không biết giải thích như thế nào.
“Anh biết!” Tô Niệm Khâm thô bạo cắt ngang. “Bất quá anh chỉ là một người mù! Họ khinh thường anh, cho rằng anh không tiền đồ, cho rằng anh sẽ liên lụy em. Nay còn muốn dùng thủ đoạn để em về!”
“Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên trừng mắt nhìn anh, “ Anh không thể chửi họ.”
“Khinh bỉ như vậy, trong mắt Tô Niệm Khâm, cũng không giá trị!” Tô Niệm Khâm lửa giận càng ngày càng tăng.
“Tô Niệm Khâm, anh không cần gây sự được không. Buông!”
“Trừ phi em không đi.” Hai mắt Tô Niệm Khâm không có tiêu cự tràn đầy vẻ lo lắng.
“Em phải về.”
“Anh sẽ giữ em lại!”
“Anh làm không được!”
Lần thứ hai, Tô Niệm Khâm nghe nói như thế, giận tới cực điểm, đem điện thoại trong tay hất văng ra. Di động đụng tới tường, bắn ngược về vừa vặn đụng trúng khung ảnh trên đầu giường. Ảnh chụp hai người trong lễ tốt nghiệp của Tang Vô Yên.
Hai vật cùng rơi xuống. Thảm rất dầy, cho nên chỉ phát ra một tiếng động nhỏ.
Trầm mặc.
Tô Niệm Khâm mở miệng nói: “Trừ phi em muốn vĩnh viễn không trở về.” Tiếp theo buông ra tay Tang Vô Yên.
“Tô Niệm Khâm nếu anh nguyện ý…, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.” Tang Vô Yên có chút bất đắc dĩ nói ra lời này rồi suy sụp ngồi vào trên giường, giật giật cổ tay phải bị anh bóp.
“Người mù như tôi không cần thương hại của các người.” Tô Niệm Khâm châm chọc.
Tang Vô Yên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn anh, sau đó cầm lấy hành lý rời đi.