Ba ngày sau, Du Mặc Niên một lần nữa mời Tô Di đến phòng làm việc.
Không giống lần gặp trước, lần này, trông anh ta có vẻ u buồn. Vừa thấy Tô Di, Du Mặc Niên liền mỉm cười hiền hậu. “Tôi gọi cô qua đây là để cho cô gặp một người.”
Tô Di thoáng chút giật mình, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tiểu Di!”
Cô ngập ngừng một chút rồi mới quay đầu nhìn, nụ cười trên môi trở nên cứng đờ. “… Lý đại ca?”
Nếu có thể đặt trong lòng cô một chiếc máy thăm dò thì sẽ dễ dàng phát hiện ra, dưới vẻ ngoài bình tĩnh đến có phần đờ đẫn, tâm trạng cô lúc này đang hết sức căng thẳng.
Tại sao Lý Tích Trung lại xuất hiện ở phủ Thị trưởng?
Lẽ nào anh ta là gián điệp hai mang?
Nghĩ lại, bản thân chưa từng nói rõ với anh ta ý đồ của mình, trong lòng cô bất giác cảm thấy vững tâm hơn. Lý Tích Trung vẫn vậy, vẻ mặt vô cùng thật thà, thiện lương, chỉ là ánh mắt đen sâu thẳm hơn bình thường, vẻ mặt thì uể oải. Anh ta tiến lên phía trước, ôm cô vào lòng, khẽ thở dài một tiếng. Tiếng thở dài này vô cùng xúc động, ngay cả Du Mặc Niên nhìn cảnh hai người ôm nhau, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vài phần ôn hòa.
Tô Di nhìn Lý Tích Trung, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Vẻ mặt Lý Tích Trung cứng đờ, đáp: “Chiến hạm xảy ra chuyện rồi.”
Ba người ngồi xuống, Lý Tích Trung nói vài ba câu nguyên do, Du Mặc Niên sơ lược bổ sung giải thích. Tô Di nghe xong liền hãi hùng khiếp vía, vẻ mặt thoáng chốc chấn động. Nghe nói, Lý Tích Trung là tâm phúc của Hạm trưởng Liên Đạc, dạo gần đây, anh ta phát hiện Liên Đạc có những hành vi rất mờ ám, thường sử dụng băng tần bảo mật để liên lạc với một nơi nào đó. Trong một lần tình cờ, anh ta nghe thấy Liên Đạc liên lạc với đội quân Lính đánh thuê bên ngoài vũ trụ xa xôi, bàn tính nghĩ cách cứu viện Mạnh Hi Tông đang bị giam cầm tại thành phố Hy Vọng.
Thân là một quân nhân luôn hết mực trung thành với loài người, trung thành với quân đội Liên minh, Lý Tích Trung đứng giữa hai bên, bên trung bên nghĩa khó vẹn đôi đường. Sau khi đau khổ suy đi tính lại, anh ta đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn – mật báo với Thị trưởng. Nhưng lúc mượn danh diễn tập ở quân đội Liên minh, định lên lại Chiến Hoàng để bắt Liên Đạc thì lại để lộ tin tức. Liên Đạc đã cùng mấy người tâm phúc của anh ta phản bội Chiến Hoàng, lái Báo Săn, nhảy siêu quang tốc trốn đi. Trước khi bỏ trốn, anh ta còn để lại một bức thư gửi cho Liên minh, tuyên bố: “Các người bất nhân, tôi bất nghĩa. Liên Đạc từ nay về sau sẽ tận tâm cống hiến hết sức lực cho Mạnh Hi Tông.”
“Vậy bây giờ…” Tô Di liếc nhìn ánh mắt không mấy dễ chịu của Lý Tích Trung, nói: “Tin tức Mạnh Hi Tông bị bắt đã truyền ra ngoài, phải làm thế nào đây?”
Vẻ mặt Du Mặc Niên hết sức kiên nghị. “Cho dù phải đắc tội với tất thảy Lính đánh thuê trên toàn vũ trụ này, tôi cũng sẽ để anh ta phải nhận án xử công khai.”
Ba người cùng im lặng.
Lúc này, Tô Di có thể quả quyết được rằng, Du Mặc Niên đúng là một trong số những người chính trực, tốt bụng còn sót lại trên thế giới này. Trong con người anh ta hội tụ tất cả những phẩm chất tốt đẹp nhất của nhân loại. Ý nghĩ này khiến Tô Di cảm thấy bất an. Cô không rõ những lời Lý Tích Trung vừa nói có bao nhiêu là thật và bao nhiêu là giả. Nếu Liên Đạc trung thành với Mạnh Hi Tông thì phải cùng phe với Lý Tích Trung mới phải. Tại sao anh ta lại bị bán đứng? Mà nếu quả thực Lý Tích Trung phản bội Mạnh Hi Tông thì tại sao còn mất công cùng cô diễn kịch?
Nhớ lại thái độ đối nhân xử thế của Liên Đạc, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra những manh mối xâu chuỗi. Liên Đạc năm đó vì người thân mà phải rút khỏi đội quân Lính đánh thuê, gia nhập quân đội Liên minh. Anh ta mặc dù là người thô lỗ, bạo ngược nhưng nói một là một, hai là hai. Nếu thực sự muốn nghĩ cách cứu Mạnh Hi Tông, anh ta sẽ thẳng thắn xin từ chức rồi nêu ý kiến của mình với Liên minh, chứ tuyệt đối không làm những việc gì mà “trên kênh bảo mật, trù tính mưu phản.”
Thế nên…
Liên Đạc là bị Lý Tích Trung gài bẫy, ép phải làm phản ư?
Cô nhìn về phía Lý Tích Trung “bởi vì phản bội Liên Đạc mà trong lòng áy náy”, rồi lại nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Du Mặc Niên. Lần này thì hay rồi, Du Mặc Niên đã hoàn toàn tin tưởng hai người họ là những kẻ tâm hồn độc địa, nham hiểm rồi. Nhưng Lý Tích Trung gài bẫy Liên Đạc đã đành một nhẽ, vì sao còn tự đưa mình vào hang hổ mà chạy tới nơi này gặp Du Mặc Niên? Không phải anh ta định cướp ngục đó chứ?
Cô chỉ biết rõ câu trả lời khi quay trở lại khách sạn.
Hai người như đôi tình nhân dắt díu nhau trở lại khách sạn Tô Di đang trọ. Vừa vào đến phòng, Tô Di đã hất tay anh ta ra. Anh ta cũng lập tức đi quanh phòng kiểm tra một vòng, sau khi chắc chắn không có bất cứ thiết bị nghe trộm nào, cơ mặt mới giãn ra đôi chút.
“Anh cũng thực sự trung thành với anh ta đó chứ!” Cô nói
Lý Tích Trung cười cười. “Sĩ quan chỉ huy muốn ép Liên Đạc làm phản vốn chỉ là vấn đề thời gian.”
Tô Di hơi sửng sốt, một lúc sau mới hiểu vị “Sĩ quan chỉ huy” mà anh ta vừa nói chính là Mạnh Hi Tông.
“Anh tới đây làm gì?” Cô đưa cho anh ta một túi đồ ăn. “Anh sẽ không định cướp ngục đó chứ?”
Anh ta liếc nhìn cô một cái, nói: “Cô vẫn rất thú vị!”
Cô không hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của anh ta.
Anh ta ngấu nghiến ăn hết túi đồ, “ợ” một tiếng rồi mới chậm rãi nói: “Ngay ngày đầu tiên sếp bị bắt, chúng tôi đã nhận được tin rồi. Việc này không cần cô quan tâm. Tôi tới đây là để cứu cô.”
“Cứu tôi?”
“Cô gọi điện thoại như thế, Du Mặc Niên sao có thể buông tha cho cô đây? Nếu tôi không tới một chuyến, chỉ sợ cô vĩnh viễn không thoát được cảnh bị tình nghi.” Anh ta nói. “Đừng hỏi nhiều nữa, mười hai giờ trưa ngày mai, đi với tôi đến bến tàu quân dụng, chúng ta sẽ lái Báo Săn rời đi.”
“… Đi đâu?”
“Quay về pháo đài vũ trụ của chúng ta.”
Mấy ngày sau đó, Tô Di cảm thấy vô cùng lo sợ, bất an. Cô hiểu rõ Mạnh Hi Tông nhất định sẽ tìm cách trốn thoát, đến lúc đó, chỉ sợ lại có chiến tranh đẫm máu xảy ra. Mà thân phận của cô lại đặc thù như vậy, rốt cuộc nên đi theo Lý Tích Trung hay ở lại Liên minh đây?
Lý Tích Trung thì tỏ ra hết sức bình tĩnh, ngoài việc mỗi đêm nằm dài trên mặt sàn trong phòng cô ngủ khò khò, còn ban ngày thì ở lì trong phòng chơi game, tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về việc Mạnh Hi Tông sẽ làm cách nào để vượt ngục.
Ai ngờ, sáng sớm hôm đó, Du Mặc Niên lại phái người đến tìm Tô Di.
“Mười hai giờ trưa gặp nhau ở bến tàu.” Tô Di bỏ lại những lời này rồi vội vã rời đi.
Khi đến văn phòng làm việc của Thị trưởng, cô thấy Du Mặc Niên đang xem lại tài liệu buộc tội Mạnh Hi Tông. Anh ta hỏi Tô Di có muốn khởi tố Mạnh Hi Tông không. Tô Di suy tính một hồi rồi trả lời không muốn.
“Tuy tôi rất hận anh ta.” Cô thản nhiên nói. “Thế nhưng, chẳng ai muốn lôi chuyện đó ra công khai xét xử cả.”
Du Mặc Niên bình tĩnh nhìn cô, nói: “Trước giờ, cô vẫn luôn tỏ ra khẳng khái, thoải mái, không ngờ suy nghĩ cũng truyền thống như vậy!”
Đúng lúc này, chuông điện thoại trên bàn làm việc của Du Mặc Niên reo vang. Anh ta ra hiệu cho cô không cần tránh đi rồi cứ thế nhấc máy.
“Bố ạ?” Giọng nói của anh ta bỗng trầm xuống.
Trong lòng Tô Di lập tức căng thẳng. Tổng thống Liên minh? Ngài Du Lân Cử sao?
Lúc này, Du Mặc Niên vẫn im lặng, chỉ có hàng mày đen rậm chau lại càng lúc càng sâu, cuối cùng, anh ta nói với giọng chắc như đinh đóng cột: “Anh ta phạm pháp, phải nghiêm phạt. Con đã từng tuyên thệ, quyết gìn giữ quyền uy của luật pháp Liên minh. Bố à, con sẽ không bao giờ tha cho anh ta đâu.”
Sau khi gác máy, Du Mặc Niên trầm mặc rất lâu rồi mới quay sang nhìn Tô Di. “Đây là lần đầu tiên bố mắng tôi.” Anh ta cười cười. “Ông ấy nói tôi không nên động vào Lính đánh thuê, đừng gây thêm phiền phức cho ông ấy nữa, nhưng tôi từ chối.”
“Thị trưởng, tôi cũng muốn hỏi ngài một câu, tại sao ngài lại kiên trì như vậy?”
Anh ta nhìn cô, vẻ mặt hết sức kiên định. “Cô biết không, từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện đã chỉ thấy tài nguyên của Liên minh luôn trong tình trạng cạn kiệt, rất nhiều người nghèo ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Mà tài nguyên quan trọng ở những Tinh hệ lân cận đều bị bọn Lính đánh thuê chiếm giữ. Trước đây, Lính đánh thuê phạm pháp, đả thương người khác, tòa án đều xét xử một cách không minh bạch. Tô Di, nếu như người người đều tự ý làm loạn như vậy thì chính nghĩa ở đâu? Luật pháp của Liên minh ở đâu?”
Tô Di nửa thật nửa giả nói: “Ngài nói đúng!”
Ngài là anh hùng chính nghĩa, thuần khiết, còn anh ta chỉ là giặc cỏ làm vô vàn điều ác.
Tới gần mười một giờ trưa, cô từ biệt Du Mặc Niên, lẳng lặng rời khỏi phòng làm việc của anh ta. Dọc theo lối hành lang hẹp dài trong phủ Thị trưởng, cô bước nhanh ra phía cửa. Vừa đi được mấy bước, cô đã nhanh chóng phát hiện ra điểm đáng ngờ. Tô Di quay đầu, nhìn thấy đám cảnh vệ trên một trạm canh gác cách đó ba thước đang ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bầu trời.
Cô tò mò ngẩng lên theo, lập tức như hít phải một luồng khí lạnh. Bầu trời màu xanh lam, không một gợn mây, quang đãng, sáng sủa. Chỉ có điều, nhìn về phía xa xa, trên nền trời bỗng xuất hiện hơn tám cái chấm đen. Ở một cự ly khá xa nhưng cảnh tượng đó lại vô cùng bắt mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là tám chiếc chiến thuyền của pháo đài vũ trụ Chiến Hoàng, cùng lúc xuất hiện ở tầng khí quyển của tinh cầu Hy Vọng. Toàn bộ pháo đài vũ trụ của quân Liên minh có không quá mười chiếc chiến thuyền. Mà lúc này, chỉ ở trên một tinh cầu lại tập kết những tám chiếc?
Những chấm đen đó có vẻ yên tĩnh nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy bị uy hiếp khủng khiếp. Tim cô đập như trống dồn, một ý nghĩ khó tin bỗng nảy lên trong đầu. Để chứng thực suy đoán này, cô xoay người, chạy một mạch vào phòng làm việc của Du Mặc Niên. Đám cảnh vệ thấy cô đột ngột quay lại cũng không ngăn cản. Cô vừa bước vào trong, liền thấy Du Mặc Niên đang ngồi bất động trên ghế. Màn hình tinh thể lỏng treo trên tường không biết từ lúc nào đã mở ra. Cô có thể nhận ra đoạn mã hóa phía dưới màn hình, nó đại diện cho lực lượng quân đội vũ trụ.
Chỉ thấy hiện lên giữa vách tường rộng lớn là một pháo đài vũ trụ màu đen khổng lồ. Mỗi một chiến thuyền đều được trang bị những khẩu pháo lớn, đen tối u ám, biểu hiện cho lực sát thương hùng mạnh. Bên trong những chiếc chiến thuyền khổng lồ này không biết cất giấu bao nhiêu máy bay chiến đấu Báo Săn và Tuyết Phong. Trên thân chúng đều in một chữ thập lớn màu xám tro, dưới ánh mặt trời, lấp lánh ánh sáng âm trầm.
Cô kinh ngạc đi tới trước màn hình, chỉ vào hoa văn rất giống cây thánh giá đó, run giọng hỏi: “Đây là ký hiệu gì vậy?”
Du Mặc Niên hít sâu một hơi, nói chậm rãi từng từ: “Lính đánh thuê.”
“Binh lực của anh ta…” Lớn mạnh như vậy ư? Tô Di quả thực không thể tin vào mắt mình.
Du Mặc Niên gật đầu, trong giọng nói thoáng vẻ bất lực. “Những tinh cầu khác thuộc Liên minh từ chối dấy binh. Chúng ta chỉ có ba chiến thuyền ở pháo đài vũ trụ.”
“Mau thả anh ta ra đi!” Tô Di nói.
“Cô cho là mọi việc đơn giản thế thôi sao?” Du Mặc Niên ngừng lại một lát rồi nói. “Năm, sáu năm qua, Lính đánh thuê không xuất hiện ở tinh hệ Vĩnh Hằng. Lần này lại gióng trống khua chiêng như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha được chứ?”
Đúng lúc này, cửa phòng chợt mở ra. Một đội cảnh vệ bước vào, nhanh chóng vây quanh Du Mặc Niên, sắc mặt anh ta trong nháy mắt trầm hẳn xuống, Tô Di cảnh giác nhìn chằm chằm đám người mới đến. Đám người này đều là cảnh vệ của phủ Thị trưởng, tại sao lại bao vây Du Mặc Niên, muốn tạo phản sao? Hoặc có lẽ, bọn họ đã nhận mệnh lệnh của một người…
Người đứng đầu mặc âu phục, đi giày da bóng lộn khẽ cúi mình trước Du Mặc Niên rồi nói: “Thưa ngài!”
Du Mặc Niên nhìn hắn, hỏi: “Thư ký Tạ, ông tới đây làm gì?”
Vẻ mặt thư ký Tạ vẫn rất cung kính, nói: “Tổng thống phái tôi đến đây toàn quyền tiếp quản vụ án của Mạnh Hi Tông,”
Du Mặc Niên trầm mặc giây lát, hạ thấp giọng nói: “Xin ông hãy chuyển lời tới Tổng thống, chuyện này tôi sẽ có cách xử lý thích đáng, không dám phiền thư ký Tạ nhọc công!”
Thư ký Tạ hết nhìn Du Mặc Niên lại nhìn Tô Di đứng bên cạnh. Du Mặc Niên nhíu mày, nói: “Có chuyện gì, ông cứ nói!”
Thư ký Tạ khẽ thở dài. “Mặc Niên, cậu đúng là… điếc không sợ súng.”