Bầu trời trong vắt như gương, đại dương như một tấm thảm nhung màu xanh nhạt, bãi cát trắng mịn tựa bột ngọc trai mềm mại trải dài.
Trên một bãi biển tư nhân chỉ có bóng dáng của hai người đàn ông cao lớn. Bọn họ ngồi xếp bằng đối diện nhau, tấm lưng thẳng tắp, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, hai mắt nhắm nghiền. Người bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy họ đang ngồi thế thôi nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, trên trán ai nấy đều rịn mồ hôi, tiết lộ sự thật không hề bình thản như vậy.
Bọn họ đang chiến đấu.
Người đàn ông mặc áo xanh ngồi bên phải tạo ra một không gian giả tưởng song song. Người đàn ông mặc áo đen ngồi bên trái lấy năng lượng tạo lực từ trường. Sóng năng lượng của hai người đấu một trận quyết liệt ở một không gian khác, còn không gian này sóng yên biển lặng như thường.
Dần dần, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông áo đen hé lộ nụ cười, còn người đàn ông áo xanh thì chau mày lại, trong nháy mắt, trên trán đã đầm đìa mồ hôi, không biết anh ta lại làm gì mà khiến sắc mặt của người đàn ông áo đen hơi thay đổi. Hai bên giằng co quyết liệt.
Sau khi Tô Di dẫn theo cô con gái nhỏ trèo đến phía sau gò núi liền thấy cảnh tượng này. Ông chồng điển trai, cường tráng của cô cùng Cố Vũ Khanh khôi ngô, tuấn tú đang ngồi đối diện nhau. Nếu như không hiểu rõ tính cách của hai người thì từ bên ngoài nhìn vào nhất định sẽ cho rằng bọn họ có gian tình.
“Ba! Ba!” Mạnh Sa í ới gọi với chất giọng non nớt.
Hai người đàn ông đồng thời mở choàng mắt, sững sờ quay lại nhìn mẹ con Tô Di, tựa như vừa rồi bọn họ không phải đang ngồi không mà đang ngao du lên tận chín tầng mây. Tô Di không hề hoài nghi về lời giải thích “ngồi thiền có lợi cho việc điều dưỡng sức khỏe” này của Mạnh Hi Tông. Dù sao, Cố Vũ Khanh cũng là Người hư thể, có anh ta giúp đỡ, có lẽ cơ thể của chồng mình sẽ hồi phục tốt hơn. Chỉ có điều, hôm nay đành phải cắt ngang bọn họ rồi.
“Khách đã tới rồi, Kỳ Lân và Rebecca cũng đến!”
Câu nói này khiến vẻ mặt Cố Vũ Khanh khẽ biến đổi, anh ta tao nhã đứng lên, còn nghiêm túc sửa sang lại quần áo của mình một chút.
Căn biệt thự làm bằng gỗ nằm dưới một gốc cây đại thụ ở lưng chừng núi. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tàng cây, chiếu xuống căn nhà lấp lánh càng tô điểm nét cổ xưa thêm phần yên tĩnh.
Vừa đi tới cánh cổng trên đường núi đã thấy vườn hoa bên ngoài căn biệt thự, có bốn người đang ngồi quanh một chiếc bàn, dáng vẻ vô cùng tập trung. Trên mặt bàn xếp một hàng dài mạt chược, Kỳ Lân thuận tay sờ sờ vào quân bài, trên gương mặt anh tuấn hiện rõ ý cười suồng sã. “Tự mò!”
Những người khác chưa kịp lên tiếng, cô gái nhỏ xinh đẹp ngồi bên phải anh ta nhất thời mặt mày nhăn tít lại, nói: “Anh, anh vừa tự mò à? Bài của em tốt như vậy kia mà!”
Những người khác nhất thời cười rộ lên, Kỳ Lân vui vẻ, ôm chầm lấy người đẹp kia, hôn một cái thật sâu rồi nói: “Anh thắng chính là em thắng, tính toán gì chứ?”
Người đẹp như thể lần đầu bị anh ta hôn, gương mặt trắng mịn như ngọc thoáng cái đã ửng hồng. Kỳ Lân liền ngẩn ngơ.
Lúc này, Mộ Tây Đình thấy đám người Tô Di đã về, lập tức đứng dậy. Anh ta không thích đánh bài cho lắm, chẳng qua là chiếu bạc thiếu chân nên mới bị Kỳ Lân kéo vào. Lúc này, thật vất vả lắm mới thoát ra được, anh ta liền chạy thẳng đến gian phòng phía sau chơi súng với Mạnh Dao.
Kỳ Lân nhìn mấy người kia đã về, không để cho cô gái nhỏ xinh đẹp kia có cơ hội phản kháng liền ôm ngang hông cô ấy, đặt ngồi lên đùi mình, nói: “Kỹ năng đánh bài kém như vật thì đừng nên chiếm chỗ.”
Tô Di và Mạnh Hi Tông cùng ngồi xuống.
Rebecca vốn đang chuyên tâm đánh bài, đôi mắt màu xanh lam sáng trong, lóng lánh tựa nước biển. Cố Vũ Khanh thản nhiên đi đến chỗ cô, khẽ khàng ngồi xuống sát bên cạnh. “Thua hay thắng?”
Rebecca ngẩng đầu nhìn anh ta, cười khổ. “Kỳ Lân thắng cả ba người bọn em.”
Cố Vũ Khanh liếc nhìn đối thủ mạnh mẽ ngồi đối diện, dịu giọng nói: “Hai chúng ta kết hợp lại, nhất định sẽ thắng.”
Tô Di nhìn Cố Vũ Khanh giả bộ điềm đạm, chính trực trước mặt Rebecca, thầm bật cười thành tiếng. Cũng không biết vì lý do gì mà vị lãnh tụ của Người hư thể không già không chết này lại để ý đến Rebecca. Rebecca xinh đẹp như vậy, nhìn qua cũng đủ biết là một người phụ nữ cá tính thế nào, thiếu gì người theo đuổi cơ chứ! Nhưng Cố Vũ Khanh cũng là một kẻ lắm mưu nhiều kế, không biết anh ta dùng cách gì mà trong một thời gian ngắn đã có thể khiến Rebecca toàn tâm toàn ý chấp thuận ở bên cạnh mình.
Tiêu diệt sạch sẽ các chướng ngại vật nhưng Rebecca vẫn một lòng theo đuổi nghề bác sĩ, đã học lên đến tiến sĩ rồi mà vẫn định tiếp tục học vào chuyên sâu, thế nên “tạm thời chưa có yêu đương”, khiến Cố Vũ Khanh nhờ Tô Di đứng sau dò hỏi tình hình xong không ngừng xoa bóp cổ tay, thở dài thườn thượt. Sau đó, Tô Di mới biết, vì theo đuổi Rebecca, Mạnh Hi Tông, Mộ Tây Đình, thậm chí cả Hình Kỳ Lân cũng bị Cố Vũ Khanh tìm đến xin trợ giúp. Ví dụ như đuổi hết những đối thủ cạnh tranh đi chỗ khác hoặc sắp xếp người theo dõi mọi lúc mọi nơi… Cũng may, ít nhiều Rebecca cũng có tình cảm với anh ra. Nhưng cô thuộc mẫu người phụ nữ truyền thống, chính trực, lại là một bác sĩ tốt, ước mơ lớn nhất trong đời không gì hơn ngoài chữa bệnh cứu người, thế nên mối quan hệ giữa họ cứ mập mờ như có như không. Song, có vẻ như Cố Vũ Khanh lại rất thích cảm giác này.
Mãi cho đến lần đó, Tô Di nói đến chuyện này với Rebecca, cô ấy mới hơi thất thần, bộc bạch: “Anh ấy là Người hư thể, không già không chết, sống hàng nghìn năm, cô nói tôi phải lấy rồi ở chung với anh ấy như thế nào đây?”
Lúc đó, Tô Di mới hiểu ra, Rebecca cũng đã thích Cố Vũ Khanh từ lâu rồi nhưng có vẻ như cô ấy suy nghĩ rất thấu đáo. Bản thân là phụ nữ, khi đối mặt với một người đàn ông có sức mạnh hơn người, mãi mãi anh tuấn, mãi mãi bất tử, liệu phải sống với nhau thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Tô Di liền đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, phát hiện ra mình đúng là người may mắn nhất. Hình Kỳ Lân và Xoa Muội – người mà anh ta mới yêu chiều gần đây – là một cặp đôi giữa người máy và loài người; Cố Vũ Khanh và Rebecca lại là cặp đôi giữa Người hư thể và loài người. Trong lòng dấy lên chút thương cảm, Tô Di vừa chơi bài vừa trêu chọc: “Trên bàn mạt chược của chúng ta có một người máy, một Người hư thể và bốn con người, đúng là chuyện xưa nay chưa từng có.”
Những người khác thấp giọng bật cười, Cố Vũ Khanh đang chuyên tâm xem bài, thờ ơ đáp một câu: “Tính sai rồi!”
Tô Di vô cùng kinh ngạc. Hình Kỳ Lân đang uống cốc nước Xoa Muội vừa đưa, liền sặc một tiếng rồi ho khù khụ. Đôi mắt đen như mực của Mạnh Hi Tông liếc qua, anh siết chặt những quân bài trên tay.
Lúc này, Cố Vũ Khanh mới ngẩng lên, vẻ mặt hết sức ôn hòa, nở nụ cười thản nhiên, nói: “Tôi là một nửa người máy thì vẫn được tính là một nửa con người mà.”
Ánh mắt của Mạnh Hi Tông và Cố Vũ Khanh âm thầm giao nhau giữa không trung. Sau đó anh ta dịu dàng nói với Tô Di: “Đến lượt em rồi!”
“Ồ…” Tô Di cúi đầu xem bài.
Bọn họ chơi đến tận lúc mặt trời khuất núi. Bởi vì Mạnh Hi Tông bị câu nói của Cố Vũ Khanh làm phân tâm, vì thế, kết quả cuối cùng là Cố Vũ Khanh thắng nhiều nhất, thứ hai mới đến Mạnh Hi Tông. Mọi người ăn cơm tối ở biệt thự rồi ngủ lại trong mấy căn phòng ở trên tầng, hẹn nhau sáng sớm mai đi ngắm mặt trời mọc trên biển. Hình Kỳ Lân và Xoa Muội ở cùng một phòng, Rebecca và Cố Vũ Khanh ở hai phòng liền nhau. Với tình hình trước mắt, Tô Di cảm thấy, Cố Vũ Khanh vẫn chưa thể ở chung phòng với Rebecca được, nhưng nửa đêm, hai người muốn tâm sự hay ngắm trăng gì đó thì vẫn rất thuận tiện.
Tô Di dỗ hai con đi ngủ, lúc tới phòng khách liền thấy Mạnh Hi Tông đang tựa vào sofa, châm điếu thuốc, lẳng lặng xem tivi. Trên màn hình là hình ảnh ngày con gái mới ra đời, khoảng ba năm trước đây, Tô Di còn nhớ rõ, lúc cô được đẩy vào phòng sinh, Mạnh Hi Tông vẫn luôn nắm chặt bàn tay cô, từ đầu đến cuối không hề buông ra. Có lẽ để bù đắp cho những tiếc nuối khi con trai sinh ra mà không có anh ở bên, lúc vợ sinh con gái, anh đã ở bên cô trong suốt cuộc hành trình vượt cạn, nhìn cô chịu đựng cơn đau tột cùng, nhìn cơ thể còn đỏ hỏn, đầy máu của con gái lúc mới chào đời. Cũng chính anh tận tay bế con gái, đưa tới trước mặt cô.
Không, như vậy vẫn chưa đủ.
Mọi ký ức về những tháng ngày trưởng thành của hai đứa con đều được anh tận tay hoặc sắp xếp chuyên gia ghi hình lại. Mỗi khi đêm khuya thanh vắng, vị Nguyên soái đã từng rong ruổi trên khắp các hành tinh này liền gác lại mọi thứ, xem đi xem lại những hình ảnh của hai đứa con mình, vô cùng thân mật và tràn ngập tình yêu thương của một người cha.
Tô Di đi tới, ngồi vào lòng anh. Nếu ai có thể khiến anh phân tâm khỏi con mình thì chỉ có thể là Tô Di. Anh không chút do dự tắt tivi đi, luồn bàn tay vào trong chiếc áo ngủ của cô, nói: “Các con ngủ rồi à?”
“Vâng.”
Anh ôm ngang người cô, đi về phía phòng ngủ.
Sau vài tiếng quấn quýt, bóng tối bao trùm bên ngoài cửa sổ càng lúc càng đặc quánh, Tô Di trách anh: “Sáng mai, nhất định em sẽ không dậy nổi, đưa mọi người đi ngắm mặt trời mọc thế nào đây?”
Anh còn chưa thỏa mãn, lưu luyến trên người cô. “Em cứ ngủ tiếp, để anh đưa mọi người đi.”
Tô Di suy nghĩ một lát rồi ngạc nhiên nói: “Sao em có cảm giác thân thể anh còn tốt hơn cả lúc trước khi bị thương nhỉ?” Thể lực này, quả thực… Có thể khẳng định, ở trên giường, không khéo cô còn oanh liệt hơn cả Xoa Muội và Hình Kỳ Lân.
Mạnh Hi Tông dừng động tác, cười nhẹ, nói: “…Không thích à?”
Mặt Tô Di nóng bừng, nghiêm giọng: “Không phải! Người ta nói, đàn ông lúc còn trẻ mà phóng túng quá, khi về già, cơ thể sẽ bị suy kiệt. Anh phải điều độ một chút!”
Mạnh Hi Tông nắm lấy hông cô, thân mật đảm bảo: “Phu nhân yên tâm, thỏa mãn một mình em không rút cạn sức lực của anh được đâu.”
Trên thực tế, không bao giờ có thể rút cạn được.
Hai giờ sáng, Tô Di mệt mỏi rã rời, ngủ thiếp đi. Mạnh Hi Tông mở choàng mắt, đứng dậy, bước xuống giường. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng như nước, bao trùm cảnh vật, chiếu lên những phiến đá đen sẫm bên đường. Mạnh Hi Tông lẳng lặng đi dọc con đường đá đến điểm cuối cùng, trèo qua gò núi, liền thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của hai gã đàn ông cao lớn. Anh bước tới gần.
“Tiến triển đến đâu rồi?”
Trong bóng đêm, Hình Kỳ Lân mỉm cười, nói: “Thực nghiệm thành công rồi!”
Cố Vũ Khanh ở bên cạnh nói với giọng nhàn nhạt: “Phải đảm bảo tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sai xót nào, cô ấy chính là sinh mệnh của Mạnh Hi Tông.”
Hình Kỳ Lân nghiêm mặt: “Cơ thể hoàn toàn dựa trên sự nhân bản vô tính từ chị dâu, gắn vào đó tinh thể khoáng thạch năng lượng cao tốt nhất có thể tìm được. Kỹ thuật rút tinh thần nguyên bản của Người hư thể các anh còn tân tiến hơn chúng tôi. Đến lúc đó, chỉ cần niêm phong cất giữ tinh thần nguyên bản của chị ấy rồi viết vào cơ thể này, như thế, chị dâu chính là người máy hình người hoàn hảo nhất.”
Hai tiếng “người máy” không khỏi khiến Mạnh Hi Tông chau mày.
Hình Kỳ Lân chuyển đề tài: “Nhưng… anh muốn giữ ký ức của chị ấy, lại muốn để cho chị ấy không già, không chết. Chị ấy nhất định sẽ biết chân tướng của sự việc.”
Mạnh Hi Tông trầm mặc, Cố Vũ Khanh lại cười, nói: “Thì biết làm thế nào? Thực ra, cho dù cô ấy có biết sự thật đi chăng nữa, cậu có nghĩ cô ấy đành lòng rời bỏ Mạnh Hi Tông à?”
“Cách đây rất lâu, tôi đã từng hứa cho cô ấy một cuộc sống bình yên.” Mạnh Hi Tông nói: “Đợi đến lúc tôi và cô ấy cùng chết già, tôi sẽ để cho cô ấy biết mọi chuyện.”
Mạnh Hi Tông xoay người rời đi, chỉ còn lại Hình Kỳ Lân và Cố Vũ Khanh.
Hình Kỳ Lân rít một hơi thuốc rồi nói: “Nhân tiện đây, tôi cũng muốn làm cho Xoa Muội một cơ thể.”
Cố Vũ Khanh có chút bất ngờ nhìn anh ta. “Cậu có vẻ rất thích cô gái đó.”
Kỳ Lân gật đầu. “Cô ấy bị bắt ép theo tôi nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm là nói dối. Đến lúc đó, tôi sẽ hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không. Nhưng cô ấy vẫn luôn miệng kêu ghét người máy, chắc cũng không muốn đâu.” Kỳ Lân lại chuyển đề tài: “Anh có muốn làm không?”
Cố Vũ Khanh trầm mặc giây lát rồi lắc đầu.
Mạnh Hi Tông trở lại căn biệt thự, đến trước cửa phòng của hai con, thấy chúng đang ngủ say sưa, anh liền bước vào, đột nhiên tụi nhỏ mở bừng mắt. Bên trong cơ thể của chúng có năng lượng của anh, có thể nói, hai đứa trẻ này là nửa người máy. Đợi khi chúng trưởng thành rồi, anh sẽ nói sự thật cho chúng biết, rồi cho chúng năng lượng tinh thể tốt hơn để cường hóa sức mạnh.
“Ngủ đi!” Giọng nói của Mạnh Hi Tông như có ma lực, hai đứa nhỏ nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ say.
Lúc này, Mạnh Hi Tông mới trở lại phòng ngủ. Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, trên chiếc giường êm ái, người phụ nữ của anh đang quấn chặt chiếc chăn quanh người, nằm co ro như một con mèo nhỏ, khuôn mặt dịu dàng, trầm tĩnh. Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, làm anh chợt nhớ ra những chuyện từ rất lâu trước đây, khi anh còn tưởng rằng mình thực sự là Mạnh Hi Tông còn cô là Trung úy Không quân xảo quyệt, ngang ngược và chẳng sợ bất cứ thứ gì. Một ngày nào đó trong kỳ nghỉ, cô vội vã chạy từ căn cứ ngoại ô về thành phố, vùi mình trong căn phòng nhỏ hai người cùng thuê, cuộn tròn như một con mèo, mặc dù tướng ngủ chẳng lấy gì làm đẹp đẽ nhưng lúc đó, trong mắt Mạnh Hi Tông lại vô cùng đáng yêu, gợi cảm.
Đó chính là tất cả những gì anh muốn.
Rốt cuộc, anh đã tìm thấy rồi!