Theo sự tự quay của các hành tinh, đại lục rộng lớn lần nữa nghênh đón thứ ánh sáng huy hoàng, rực rỡ. Nhìn từ ngoài không gian, một nửa tinh cầu vẫn chìm trong bóng tối, nửa còn lại sáng rỡ tựa ban ngày, cũng giống như loài người trên tinh cầu này luôn khiến người ta có cảm giác nhu nhược mà quỷ dị khác thường.
Mạnh Hi Tông không tiếp tục nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ nữa, ánh mắt anh chuyển dời sang thân thể người phụ nữ đang nằm trên giường. Tối hôm qua, sau khi đưa cô và Báo Săn trở về, anh còn chưa kịp bày tỏ bất cứ thái độ gì thì cô đã chìm sâu vào hôn mê. Kết quả chẩn đoán của quân y cho thấy: “Từng bị va đập mạnh, toàn thân bị trọng thương, nhiều chỗ xuất huyết trong. Mặc dù đã được dày công điều trị nhưng chí ít vẫn cần phải nghỉ ngơi trong vòng một tháng, may ra mới hoàn toàn hồi phục được sức khỏe. Không có dấu hiệu bị xâm phạm.”
Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết, cô gái nằm bất động ở đó với mái tóc đen dài, làn da mịn màng, trơn nhẵn như đồ sứ, vẻ mặt có phần tái nhợt. Bờ vai nhỏ bé, yếu ớt, khuôn mặt trông có vẻ hốc hác đi nhiều, cho dù đang ngủ mê man nhưng hai tay cô vẫn nắm chặt, làm thành một tư thế phòng bị.
Sau khi viên quân y rời đi, Mạnh Hi Tông đích thân lau rửa những chỗ bẩn thỉu khắp cơ thể cô. Khắp người cô dày đặc vết hôn xanh tím cùng mùi của gã đàn ông khác khiến Mạnh Hi Tông trầm lặng rất lâu.
Anh không hề cảm thấy bản thân mình yêu thích Tô Di quá nhiều nhưng cũng không hẳn là không quan tâm, không để mắt tới. Cô gái này rõ ràng có ý nghĩa vô vùng đặc biệt đối với anh. Mỗi lần trước mặt anh, cô lại ngoan ngoãn như một chú mèo con, cố sức lấy lòng anh. Cho dù biết thừa cô chỉ là đang lợi dụng sự sủng ái của anh để cứu lấy chính mình nhưng anh lại tuyệt không ghét bỏ, thậm chí còn cảm thấy hơi thinh thích tính cách của cô.
Anh cũng thích cả cơ thể cô. Cơ thể cô không hề giống với lời nói và hành động của cô chút nào, luôn không thể che giấu được bất cứ điều gì. Ở trên giường, cô ngây ngô cự tuyệt, nhưng cuối cùng, dưới sự tấn công dồn dập của anh, cơ thể ấy lại không thể kiềm chế mà cùng anh chìm đắm. Quá trình chinh phục một trinh tiết liệt nữ như vậy không thể nói là không vui sướng cho được. Hơn nữa, dáng người cô thuộc loại nhỏ nhắn, trắng trẻo, mền mại mà Mạnh Hi Tông yêu thích, ôm vào lòng cũng rất dễ chịu.
Cái đêm ở thành phố Tự Do kia, nếu không xảy ra hỏa hoạn, cô rõ ràng là đã rung động trước anh… Giờ lại dùng một cách thức quyết liệt khác để giằng co với anh sao?
Điều này khiến Mạnh Hi Tông giận đến tái mặt. Mặc dù hành động của cô thực sự đúng với kỳ vọng của anh. Mặc dù anh đã sớm biết, nơi này căn bản không phải là Trái đất, không phải là quê hương của cô… Mạnh Hi Tông nhớ lại cái ngày ở thủ phủ của Cục trưởng cục An ninh tinh cầu Hy Vọng, quản gia đã báo cáo tình hình với anh: “Tô tiểu thư đã sử dụng internet… tìm tòi những thứ kỳ quái… “Trái đất”, “Trung Hoa”, “Trung Quốc”…”
Đồng thời, quản gia còn đưa cho anh xem băng ghi hình giám sát ở phòng cô. Chỉ thấy hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn, kinh ngạc ngồi trước màn hình máy tính, đôi môi run rẩy. Khi chỉnh âm thanh to hơn, Mạnh Hi Tông chợt nghe thấy một loại ngôn ngữ vừa quen thuộc vừa xa lạ thốt ra từ miệng cô. Anh rõ ràng nghe thấy cô dùng thứ ngôn ngữ của một quốc gia khác để nói: “Mẹ… Con muốn về nhà!”
Không thể nghi ngờ gì nữa, anh đã từng nghe thấy ngôn ngữ này ở đâu rồi, thậm chí, anh còn có thể nói được nữa. Nhưng trong đầu anh là một mảng trống rỗng. Anh từng lưu lạc nhiều nơi, hiểu rõ cái quá khứ mơ hồ này ẩn giấu nhiều loại khả năng và nguy hiểm. Anh đương nhiên sẽ không để cho Tô Di biết tất cả những điều này, nhưng Tô Di và anh cũng vì thế mà có với nhau hàng trăm mối liên hệ, anh đành phải đưa cô vào phạm vi thế lực của mình.
Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn tấm thẻ kim loại trên cổ mình. Mười năm trước, chữ viết khắc trên đó còn có thể nhận ra, mọi người xung quanh không một ai biết nó có ý nghĩa là gì, vậy mà anh lại có thể đọc được rõ ràng ba từ: “Mạnh Hi Tông”. Mà nay, sau mười năm chinh chiến, nét chữ khắc trên đó gần như đã bị mài mòn. Nhưng nhờ có thứ ngôn ngữ kỳ quái ấy của Tô Di mà tấm thẻ kim loại trên tay anh lần nữa trở nên nóng rực.
Nghĩ tới đây, bàn tay của Mạnh Hi Tông chậm rãi thò vào chăn. Cơ thể cô gái trong chăn mền mại, nhẵn mịn. Anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da, nơi đầy đặn, nơi tư mật của cô, tựa như muốn xác định, mỗi tấc trên cơ thể người phụ nữ này đều thuộc quyền sở hữu của mình.
Cô thông minh, nhu nhược mà thần bí. Cô giống như đã từng tồn tại trong tâm trí anh nhưng lại bị xóa bỏ triệt để, tựa như giấc mộng về một thế giới khác, khiến anh vừa đề phòng vừa cảm thấy không đành lòng. Cô như vậy, chỉ để một mình anh cưng chiều, bất luận kẻ nào cũng không thể động tới.
Có lẽ anh đã cho cô quá nhiều tự do, nhiều đến mức suýt chút nữa thân thể cô đã bị gã đàn ông khác chiếm đoạt. Sẽ không bao giờ có chuyện như thế xảy ra nữa. Anh hôn mạnh lên trán cô, chợt thấy cô khẽ cau mày khó chịu. Anh chăm chú nhìn cô trong giây lát rồi đứng dậy, rời khỏi khoang nghỉ ngơi.
Một phòng tra hỏi tội phạm được thiết lập ngay tại một góc khuất của pháo đài vũ trụ. Lúc Mạnh Hi Tông bước vào bên trong căn phòng có tường bằng kim loại ấy thì thấy Lý Tích Trung đanh nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đó chính là “công chúa”, lúc này chỉ còn là một cơ thể với toàn xương và máu thịt bầy nhầy, từ trên xuống dưới có rất nhiều vết thương bị đạn bắn chưa được xử lý, máu khô thành một vệt đỏ đen, chảy xuống đất. Mái tóc dài bù xù xõa tung, che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Rõ ràng là có rất nhiều vết thương trí mạng do bị súng bắn nhưng cô ta vẫn chưa chết. Cô ta bị đóng đinh hình chữ thập trên giá thụ hình, một sợi xích bằng hợp kim siêu bền vắt ngang qua tứ chi và phần eo của cô ta. Có lẽ đã tiêu hao quá nhiều sức lực nên người phụ nữ mạnh mẽ, phi nhân loại này chỉ biết cúi thấp đầu, thoi thóp thở.
Nhìn thấy Mạnh Hi Tông, đám quân cảnh lập tức đứng lên hành lễ. Lý Tích Trung nhìn anh, lắc đầu, nói: “Cô ta không chịu nói bất cứ thứ gì. Hơn nữa, ngôn ngữ cũng bất đồng.”
“Ra ngoài hết đi!” Mạnh Hi Tông nói với giọng nhàn nhạt. Lý Tích Trung hơi do dự, nói: “Ngài chỉ huy, cô ta rất nguy hiểm.” Mạnh Hi Tông gật đầu, đi tới trước mặt cô ta, cách chừng nửa mét thì dừng lại.
Những người không có phận sự đều lui ra ngoài, người phụ nữ kia vẫn giữ nguyên tư thế bất lực, tựa như người đã chết. Mạnh Hi Tông chắp tay đứng nhìn cô ta hồi lâu, chợt thốt lên: “Hóa ra cô đúng là người máy.”
Đầu cô ta giật giật rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Dung nhan thanh lệ xuất chúng ngày nào hôm nay lại như quỷ dị, nhuốm đầy vết máu, làn da tái nhợt như người sắp chết.
“Là anh? Anh biết nói Hán ngữ?” Cô ta nghi hoặc nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh là ai?Anh cũng giống như Tô Di, là người Trái đất ư? Tự nhiên ta lại tình cờ gặp được hai người Trái đất sao?”
Mạnh Hi Tông mặt không đổi sắc, nói: “Cô đã đến Trái đất rồi à?”
Cô ta lắc đầu, trong giọng nói có chút thành kính khác thường: “Không… Ta không biết đó là nơi nào, đó là vùng đất mộng tưởng của ta.” Cô ta tựa hồ rơi vào trầm tư, hai mắt hõm sâu dần trở nên sáng rỡ.
Tựa như nhớ ra điều gì đó, cô ta thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm Mạnh Hi Tông. “A, đã nhiều năm như vậy, lại là một người Trái đất tới thức tỉnh ta, một người Trái đất khác nhận ra chủng tộc của ta. Anh biết ta là người máy từ khi nào vậy?”
Mạnh Hi Tông trầm giọng nói: “Từ ngày cô bước lên chiến hạm này.”
“Ngày đó, ý thức của ta còn chưa thức tỉnh…” Công chúa tựa hồ suy nghĩ một lát rồi cười nói. “Hóa ra, lúc đó anh… là muốn xác nhận trái tim ta có đập hay không? Có phải anh đã rất thất vọng?”
Mạnh Hi Tông chợt nhớ lại ngày hôm đó, ngay giây phút đầu tiên công chúa bước vào khoang thuyền, trong lòng anh đã dấy lên cảm giác khác thường. Anh thậm chí còn cảm nhận được mùi kim loại kỳ dị trong không khí, thứ mùi đó rất nhẹ nhưng lại khiến anh liên tưởng tới người máy trong truyền thuyết. Chỉ là nghe đồn văn minh Người máy đã bị hủy diệt từ mấy nghìn năm trước, nếu đúng như những gì anh phỏng đoán thì tại sao tên người máy này lại có dáng dấp của một con người? Thế nhưng anh vẫn đưa tay ra, muốn xác định nhịp tim của cô ta. Nhưng công chúa đúng thật là có nhịp tim. Song…
“So với tận mắt nhìn thấy…” Mạnh Hi Tông thản nhiên nói. “Tôi càng tin tưởng trực giác của mình hơn.”
“Đúng là một người đàn ông kiêu ngạo…” Công chúa thở dài một tiếng.
“Phán đoán sai lầm duy nhất của tôi chính là… hóa ra cô còn có một đội phi cơ chiến đấu của riêng mình. Nhưng đáng tiếc, hiện giờ chúng chỉ còn là một đống sắt vụn.” Mạnh Hi Tông giơ tay, nắm chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta, mạnh tới nỗi khiến cô ta phải khẽ thở dốc.
Mắt công chúa bỗng nhiên mở to, tựa như đau lòng khôn cùng, nói: “Anh đã khiến Huyết Ưng…”
“Nói đi!” Mạnh Hi Tông chợt buông bàn tay đang nắm chặt cơ hội sống của cô ta, xoay người đi tới trước bàn, ngồi xuống. “Tại sao các người lại xuất hiện ở nơi này? Nếu như không nói, mười ba nghìn bốn trăm hai mươi ba người dưới mặt đất kia sẽ chết sạch, không còn một mống.”
Công chúa nói: “Nếu như ta nói, anh sẽ tha cho bọn họ chứ?”
“Chưa chắc!”
Trong mắt công chúa ánh lên tia tàn khốc, cô ta trầm mặc hồi lâu.
“Mà thôi.” Cô ta buông tiếng thở dài. “Ta cũng sắp chết rồi, mà bọn họ… Ta khẩn cầu anh hãy tha cho một số ít bọn họ. Bởi nếu như bọn họ chết hết, vũ trụ này sẽ không còn chủng tộc Người máy nữa. Không biết sẽ phải mất bao nhiêu cái nghìn năm, văn minh Người máy mới được phục hồi.”
Mạnh Hi Tông không đáp lại lời thỉnh cầu của công chúa, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, nhấn mạnh: “Nói đi!”
Cô ta cắn môi, thần sắc trên khuôn mặt hết sức chân thành và dịu dàng. Hồi lâu sau, cô ta mới cất tiếng. Dường như lập tức thay đổi thành một người hoàn toàn khác, giọng nói của cô ta không còn là giọng nữ nhỏ nhẹ như trước mà là một giọng nam trầm thấp, khàn khàn. Vì trầm khàn như vậy nên nghe qua có vẻ máy móc, cứng nhắc.
“Ta là Hình Thương, đến từ văn minh Người máy thế hệ đầu, nhưng điều này đã không còn ý nghĩ gì nữa…
Cách đây rất lâu, thỉnh thoảng ta lại nhận được một vài tư liệu về Trái đất cổ xưa của các ngươi. Có lẽ trong mắt đồng tộc, ta chỉ là một kẻ điên. Ta không thích chiến tranh… Ta dày công tìm tòi trong suốt ba trăm năm mới thấu hiểu được hết những tư liệu kia, cả văn tự, ngôn ngữ và lịch sử. Trên đó miêu tả các triều đại, đặc biệt là thời Đại Đường hưng thịnh, khiến ta tò mò và ngưỡng mộ không ngớt. Những câu chuyện về phong lưu, hiệp khách nghĩa đảm trung can, còn cả chuyện về nữ hoàng đế khuynh quốc khuynh thành, tài ba xuất chúng…
Năm nghìn năm trước, ta mang theo một đội cảnh vệ, rời khỏi tinh hệ của mình. Ta tìm kiếm suốt hai nghìn năm, nhưng không thể tìm thấy Trái đất trong truyền thuyết. Sau đó, nghe nói thủ đô Đế quốc người máy vĩ đại đã bị hủy diệt bởi chiến tranh, ta chính là kẻ cuối cùng còn sống sót trong tộc, nhưng ta đã tìm kiếm suốt hơn vạn năm ánh sáng, lại chỉ tìm được một hành tinh hoang vu.
Ta không có hứng thú và năng lực đi phục hưng lại chủng tộc, nhưng ta nghĩ, ít nhiều gì ta cũng đã thực hiện được mộng tưởng của mình. Để sáng lập ra “Trái đất[1]” trong mơ này, năng lượng của ta sớm đã cạn kiệt. Bây giờ, ta chết trên tay một người Trái đất cũng chính là phần thưởng và lời khẳng định mà thần linh ban cho ta. Bởi rốt cuộc thì ta cũng đã biết, mộng tưởng của mình không hề vô căn cứ, Trái đất thực sự tồn tại. Chỉ tiếc rằng, ta không thể tận mắt nhìn thấy tinh cầu của anh…”
[1] Trong thực tế, Vị Ương cung là cung điện thuộc triều đại nhà Hán không phải nhà Đường. Người máy Hình Thương đã sáng tạo ra “Trái đất” theo sự tưởng tượng và sở thích cá nhân. Những chi tiết xuất hiện trong “thế giới” này chưa chắc đã đúng với lịch sử thực tế, ví dụ như chi tiết Vị Ương cung.
Ánh mắt công chúa rất mực nhu hòa, bình thản. Cô ta nhìn Mạnh Hi Tông, lại tựa như thông qua anh để nhìn sang thế giới của mấy nghìn năm trước. Những lời cố chấp và đơn thuần cô ta vừa thốt ra đủ để khiến người ta phải kinh ngạc, tắt tiếng. Nhưng Mạnh Hi Tông lại nhìn cô ta chằm chằm với vẻ mặt lạnh lùng, tuyệt không có chút thương xót và đồng tình.
Cô ta cũng không thèm để tâm, chỉ biết lẩm bẩm, cứ như đang chìm sâu trong thế giới của riêng mình: “Trong mắt chủng tộc Người máy, ta chỉ là một kẻ điên, trong mắt các ngươi cũng thế. Nhưng cả cuộc đời ta đều vì mục đích tìm kiếm Trái đất xinh đẹp đó mà tồn tại đến tận giờ, ta đã sống như một con người thực thụ… Ta đã đạt được sự nghiệp mà không có bất cứ người máy nào đạt được… Ta… cho dù phải chết cũng không hối tiếc!”
Khi cô ta nói xong những lời này, trong đôi mắt đen láy chợt hiện lên một tia vằn đỏ mong manh, khuôn mặt tái nhợt như quỷ dị trong nháy mắt cũng sáng lên. Như để chứng minh quyết tâm liều chết của mình, tia vằn đỏ chói mắt kia chỉ ánh lên trong giây lát rồi từ từ phai nhạt, khóe miệng cô ta nhếch lên, nở nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng khép đôi bờ mi lại.
Mạnh Hi Tông chăm chú nhìn thi thể của cô ta trong vài phút mới gọi gã quân cảnh đang đứng ngoài cửa vào.
“Ném vào lò thiêu.” Anh lạnh lùng hạ lệnh.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng tra khảo chợt đổ chuông. Gã quân cảnh nhấc máy, nói vài câu đơn giản rồi chuyển máy cho Mạnh Hi Tông. “Ngài chỉ huy, Thượng úy Liên Đạc đang ở băng tần mã hóa.”
Mạnh Hi Tông nhận điện thoại, trầm giọng nói: “Tình hình dưới mặt đất thế nào?”
Liên Đạc từ trước đến nay chỉ cảm thấy hứng thú với việc chiến đấu, lúc này, anh ta xung phong đảm nhận nhiệm vụ khai thác tài nguyên và xử lý những vấn đề còn lại trên mặt đất. Anh ta ở đầu dây bên kia, nói với giọng nửa nghiêm trọng nửa hưng phấn: “Ngài chỉ huy, chúng tôi đang đứng dưới phế tích của Hoàng cung, phát hiện ra một số đồ khá hay ho.”
“Nói!”
“Đây hình như là một dây chuyền sản xuất, chế tạo người máy.” Giọng nói của Liên Đạc trước còn cố kìm nén, giờ rốt cuộc cũng phấn chấn, vút lên cao: “Trời ơi, bán thành phẩm của nơi này quả thực… không khác gì với loài người, chỉ khác là trong tim có mạch điện, ồ, trên đầu còn có một loại dịch thể màu lam trong suốt, lớn nhỏ khác nhau. Tôi chưa từng thấy qua loại tinh thể khoáng thạch này.”
Mạnh Hi Tông ở đầu dây bên kia trầm mặc.
Trên mặt đất, Liên Đạc đang đứng trước Báo Săn, nắm chặt máy truyền tin, vừa ngẩng đầu chợt nhìn thấy đám người quỳ mọp đầy dưới đất. Từ chỗ quảng trường Hoàng cung nơi anh ta đang đứng kéo dài đến hết phố lớn ngõ nhỏ của thành thị, khắp nơi đều có người đang quỳ. Những người đó đều bị lính đánh thuê dùng súng đánh đuổi tập trung vào một chỗ. Vẻ mặt bọn họ có căng thẳng, lo sợ, có phẫn nộ, phản kháng, có bàng quan, chết lặng. Nhưng người nào người nấy đều có những phản ứng hết sức chân thực và sinh động.
Liên Đạc liếm liếm vành môi, thấp giọng nói: “Ngài chỉ huy, người của chúng ta đang giải phẫu mấy cái xác trên mặt đất, kiểm tra cấu tạo bên trong… Tôi nghĩ, hơn một vạn người nơi này có lẽ đều là người máy.”