Nàng chẳng mấy bận tâm đến vài cái tin mà Hoa nhi vẫn đang luyên thuyên nói với nàng. Nhưng xem ra vị thái tử kia rất biết cách đánh bóng tên tuổi của mình.
Miệng lưỡi của bàn dân thiên hạ chính là lưỡi dao hai lưỡi, nếu bàn dân thiên hạ nói tốt thì nó đương nhiên là tốt không cần bàn cãi, nhưng nếu bàn dân thiên hạ đã phán nó là sai là phế phẩm thì dù có trăm cái miệng, hay là chứng tỏ thế nào nó vẫn là sai vẫn là thứ đồ phế phẩm.
Nói cách khác miệng lưỡi của thiên hạ chính là thứ vũ khí lợi hại cũng là thứ vũ khí có thể quay lại chém chính người sử dụng nó.
- Vương phi... Sứ thần của Hàn Gia Quốc hôm qua vừa vào cung, nghe bảo họ đem theo một vị quận chúa!- Hoa nhi thấy nàng không mấy quan tâm đến việc làm của thái tử nên chuyển sang chủ đề mà ám vệ trong cung vừa truyền ra.
Hoa nhi cũng đã thích nghi được với cái gọi là tính cách mới của nàng rồi, tuy nàng bây giờ không hay cười như trước cũng không cởi mở hay náo loạn như trước nữa, nhưng cách nàng đối xử với bọn họ vẫn là hảo tốt.
- Ồ... Sứ thần đi nước lại mang theo nữ nhân? Là ý gì đây?- Nàng một thân lười biếng nằm trên nhuyễn tháp nhếch miệng cười.
Sứ thần vốn dĩ là người được hoàng thượng cử đi để giao hảo với các nước láng giềng, nếu xét về lãnh thổ cũng như binh lực của Tần Quốc và Hàn Gia Quốc quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng nước nào thua nước nào.
Lần này sứ thần Hàn Gia Quốc đến Tần Quốc cũng không có gì lạ, theo nàng biết thì mỗi năm Tần Quốc cũng sẽ cử một đoàn sứ thần sang thăm viếng Hàn Gia Quốc và tất nhiên Hàn Gia Quốc cũng dùng cách tương tự để đáp lễ.
Không những Hàn Gia Quốc mà cả hai nước còn lại cũng lần lượt dùng cách này, điều đáng chú ý là họ không chỉ dựa vào việc cử sứ thần sang thăm viếng mà có thể giữ mối quan hệ giao hảo giữa hai nước mà còn phải dựa vào một thứ được gọi là liên hôn.
Đối với việc sứ thần đưa theo vương gia, hoàng tử, công chúa, quận chúa theo mỗi khi đi thăm viếng các nước khác thì cũng đủ nói lên ý tứ của việc họ muốn cầu thân, muốn dựa vào việc liên hôn này trở nên thân hơn nữa.
Cầu thân với các nước có thể xem là chuyện tốt, nhưng cũng có thể là chuyện xấu đến cùng cực. Mỗi lần có nước khác cầu thân liền phải chọn ra người thích hợp để ban hôn, lại nói nếu là hoàng tử hay vương gia thì có thể đưa ra một vài vị công chúa nếu như thấy ai vừa phù hợp với chức vụ địa vị và nhân phẩm tốt thì liền được chỉ hôn, nhưng nếu đối tượng cầu thân là công chúa hay quận chúa thì theo như nàng thấy sẽ là vị công chúa lẫn quận chúa thích nam nhân nào trong triều liền có thể tùy ý muốn cầu thần, chỉ là cần địa vị có thể tôn quý không kém công chúa, quận chúa mới được chỉ hôn.
Trong triều bây giờ chỉ có tổng cộng có một thái tử và bốn vị vương gia, phải nói là hoàng thượng đang trị vị thật sự vô phúc, ông có đến mười một đưa con trai nhưng đến giờ chỉ có sáu người là sống sót đến giờ, tam hoàng tử thì chết yểu, ngũ hoàng tử thì năm 14 tuổi chuẩn bị đến tuổi phong vương thì lại nhiễm bệnh lạ chết, mấy vị hoàng tử cùng vương gia kia cũng là đồng như tam hoàng tử cùng ngũ hoàng tử.
Chết yểu, nhiễm bệnh lạ? Nàng không khỏi cười lạnh trong lòng, nếu thật sự cái chết của bọn họ đơn giản như vậy thì làm gì có chuyện ân oán tình thù trong hậu cung.
Nếu không phải anh em tàn sát lẫn nhau thì cũng do những phi tần trong cung muốn giúp con mình chiếm vị trí hạ thủ.
Qua nhiều năm như vậy lại nói thái tử trụ vững vì có hoàng hậu làm chỗ dựa, có Trần gia làm hẫu thuẫn, còn Hắn và thập vương gia có thể nói là tự mình đấu tranh kiên trì trong cung mà sống cho đến lúc được phong vương phía sau có thể nói là có Khải gia hẫu thuẫn một phần.
Bốn vị vương gia phía sau cũng có gia thế lẫn mẫu phi cùng ngoại tộc bảo vệ nên mới có thể đứng đến bây giờ, nhưng có mẫu phi lẫn ngoại tộc cũng chỉ là một phần nhỏ, có thể thấy được bốn vị vương gia này cũng không dễ đối đầu.
Thật nếu như Hoa nhi nói, lần này Hàn Gia Quốc lần đầu tiên chủ động cầu thân với Tần Quốc thì việc chỉ hôn cho thế tử của các Thân vương gia là điều không thể, nghĩ đến đây đôi mày liễu của nàng bỗng dưng nhíu lại như vừa nghĩ ra gì đấy.
Hiện tại Thái tử đã được chỉ hôn với nữ nhi của Mặc tướng quân, Tần vương gia là hắn cũng đã có thân chính phi là nàng.
Thất vương gia cũng đã có chính phi là nữ nhi của Hiền bộ thương thư, Cửu vương gia cũng đã có chính phi là nữ nhi của Hầu thân vương.
Vậy đối tượng lần này có thể chỉ hôn chỉ có thể là thập vương cùng lục vương.
Lần này tên thập vương ngốc kia có trách khỏi một kiếp hay không nàng chính là lắc đầu.
- Vương phi! Nàng ta có phải sẽ gả cho Thập vương?- Hoa nhi một bên châm trà cho nàng, lại thấy đôi mày nàng sau một hồi liền nhíu lại cùng thấy động tác lắc đầu ngán ngẫm của nàng liền ít phần nào đoán được những gì nàng nghĩ.
Suy đoán tâm tư chủ nhân là tội chết, nhưng ba năm nay Hoa nhi theo nàng như hình với bóng, lại hưởng được sự giao hoạt của nàng, nên dù nàng ấy suy diễn được một phần diễn biến như nàng cũng không có gì là lẫm, nếu nói hắn là người nhìn rõ suy nghĩ của nàng, thì có thể nói Hoa nhi là người có phúc khí hưởng được một phần suy nghĩ đơn giản của nàng.
- Thập vương gia? Không hẳn còn có một Lục vương gia ở trước!- Nàng đưa tay nâng chén trà Hoa nhi vừa châm đưa lên miệng nhấp nhẹ, vị trà vừa ngọt vừa chát của trà hoa lài với hương thơm khiến nàng không ngừng cảm thấy thoải mái.
Lục vương gia là nhi tử của Liên phi, tuy nói thập vương gia không tránh khỏi việc làm đối tượng liên hôn vì địa vị lẫn nhà ngoại của Hoàng Diệu đều hơn, nhưng nàng không tin Liên phi cùng ngoại tộc của bà ta bỏ qua miếng mồi ngon như quận chúa.
Nói không chưng vị Liên phi kia đã động thủ muốn giành vị quận chúa kia để lôi kéo sự hẫu thuẫn của Hàn Gia Quốc.
- Chúng ta ra ngoài dạo một chút!- Nàng đặt chén trà trong tay xuống, đưa tay chỉnh lại y phục một lượt rồi đứng dậy đưa theo Hoa nhi hướng cửa lớn của Tần vương phủ mà tiến.
Cơn ác mộng kia đúng là bám nàng dai như đỉa nhưng cứ ở trong phủ thế này cung không ổn, vẫn nên là ra ngoài dạo chợ hít thở không khí trong lành một chút.
Nàng cùng Hoa nhi đi dọc bên đường phố kinh thành Tần Quốc, nói Tần Quốc phồn vinh cũng không là nói điêu, hai bên đường đều là những cửa tiệm lớn, nào là tiệm vải, tiệm may, còn có tiệm trang sức, đồ cổ, đàn cùng các loại nhạc khí, tất cả các cửa hàng dài đều được xây dựng trải dài khắp cả đường, cuối đường là khu chợ của những nhà buôn nhỏ và vài người dân thuộc tầng lớp nghèo hoặc bình dân trong kinh thành.
Nàng ghé vào Hương Lâu một quán ăn được cho là lớn ở gần đấy, tiểu nhị nhìn thấy hai cô nương vừa bước vào trên người vận y phục được may bằng vải tốt liền nhiệt liệt chào đón.
Tiểu nhị đưa nàng đến một bàn ăn gần sát bên cửa sổ có thể quan sát được bên dưới lầu.
- Tiểu thư người muốn dùng gì?- Tiểu nhị niềm nở lau sơ mặt bàn rồi quay sang nhìn nàng.
Nàng nhìn khuôn mặt niềm nở của tiểu nhị bỗng nở nụ cười khổ, nếu nàng mở tấm mạn che mặt ra liệu khuôn mặt kia có niềm nở với nàng nữa không? Nàng rột cuộc vẫn không hiểu tại sao trên mặt nàng lại xuất hiện cái bớt máu lớn như vậy.
Hoa nhi thấy nàng như quên mất tiểu nhị thì liền quay qua phân phó tiểu nhị chuẩn bị vài món rồi hướng nàng nhẹ giọng hỏi.
- Tiểu thư... Người làm sao vậy?
Tiếng hỏi của Hoa nhi làm nàng thoát khỏi cái suy nghĩ kia, nàng hướng Hoa nhi cười nhẹ.
- Ta đang tự hỏi với dung nhan này sao hắn lại thích ta được!- Nàng cười nửa đùa nửa thật nói.
Để lại Hoa nhi với câu nói của mình nàng phóng tầm mắt xuống đường phố bên dưới, nếu hắn không phải vương gia, nếu nàng không phải là vương phi. Thì có phải tốt biết bao?
Không cần suy nghĩ cách hạ đối phương, lại càng không phải phòng bị đôi phương, càng tất nhiên không phải sống trong cuộc sống tranh giành quyền lực kia.
Sau một lúc tiểu nhị liên bưng thức ăn ra bày đầy bàn, Hoa nhi lấy hà bao trả tiền cho tiểu nhi xong liền quay qua gắp đồ ăn cho nàng.
Nàng nhìn Hoa nhi một mực gắp đồ ăn cho mình mà không gắp cho bản thân thì phì cười.
- Ngươi ăn đi! Cả bàn thức ăn vậy ta ăn cũng không hết!- Nàng động đũa với tay gắp thức ăn bỏ vào bát của Hoa nhi.
- Cảm ơn tiểu thư!- Hoa nhi cười cười đưa tay gắp miếng thức ăn nàng vừa bỏ vào bát cho vào miệng nhai ngon lành.
Hoa nhi đối với nàng là trung thành tuyệt đối, nếu người ngoài kia thấy vết bớt trên mặt nàng liền muốn xách dép bỏ chạy thì Hoa nhi ngược lại thấy nàng rất dễ nhìn.
Hoa nhi thấy mấy tiểu thư kia đều một bộ dạng xinh đẹp nhưng lòng dạ lại nham hiểm đến cực điểm.
Chỉ có vương phi nhà Tần vương tuy bề ngoài xấu xí nhưng nàng là một mảnh không giả tạo dịu dàng.
Bữa ăn của nàng cùng Hoa nhi liêng diễn ra một cách rất bình thường, đôi lúc nàng đưa ra bình phẩm về món ăn đều khiến Hoa nhi bật cười.
- Tiểu nhị người xem món canh này của các người mặn quá!- Một giọng nữ tuy mềm mại nhưng lại mang theo vài phần chanh chua vang lên lọt vào tai nàng.
- Tiểu thư... Người đừng tức giận, ta liền thay ngay món canh khác cho người được không?- Vị tiểu nhị trẻ kia liền vội vã gập người xin lỗi nữ nhân một thân hoa phục kia.
- Nhìn đi Hương Lâu của các người làm ăn kiểu gì thế? Món canh này bị mặn thì không nói đi, cả về món gà hầm này nữa, cũng bị rục đi rồi, món xào thì lại quá nhạt! Vậy mà cũng được gọi là đệ nhất lâu sao? Ta phỉ!- Nữ nhân kia đưa đũa chỉ khắp bàn thức ăn mà bình phẩm.
- Cái này... - Vị tiểu nhị kia thật sự lâm vào thế bí liền quay qua nhìn nam nhân mang thân thanh bào đang ngồi đối diện với nữ nhân kia.
Món canh này mặn, gà này hầm như, món xào nhạt kia sao có thể trách hắn được? Đây đều là do người Tần Quốc có thói quen ăn canh có hương vị đậm đà, ăn gà đều là gà hầm đến mức ăn có thể liền lấy ra xương.
Nam tử thấy tiểu nhị đưa ánh mắt qua mình liền mở lời nói. Chất giọng của hắn cũng có vẻ trầm ổn lên.
- Hàn tiểu thư nếu thấy thức ăn ở đây không ngon chúng ta liền đi nới khác thưởng thức đồ ngon được không?
Nữ nhân kia nghe nam nhân đối diện nói liền thu liễm lại vẻ khó chịu của mình quay qua cười nhẹ với nam nhân.
- Phúc công tử nói đúng! Ta là thấy Hương Lâu này là hữu danh vô thực.
Nàng ngồi bên kia đưa mọi chuyện này thu vào tầm mặt, hai người kia một người xướng một người họa quả là xứng đôi.
Lại nói nhìn nữ nhân kia không giống người Tần Quốc không trách được nếu nàng ấy thấy thức ăn không hợp, nhưng nam nhân kia rõ là người Tần Quốc lại nói thức ăn Tần Quốc không ngon, thật đúng là kẻ không có ý thức dân tộc.
Khi nữ nhân cùng nam nhân kia sắp rời đi vị tiểu nhị kia chặn trước mặt nữ nhân kia mà nhìn sau một hồi bất động vị tiểu nhị kia cũng mở lời.
- Tiểu thư! Thỉnh người thanh toán!
Tuy rất muốn cười nhưng tuyệt đối nàng đã nhịn chỉ nở một nụ cười nhẹ, nhưng Hoa nhi đã nhịn không được mà cười rộ lên một tiếng.
Tiếng cười của Hoa nhi dương như thu hút ánh mắt quan sát của mấy người trong Hương Lâu, Một màn vừa rồi khách quan đều thấy nhưng tiếc thay bộ dạng của hai người đấy ăn mặc lẫn trang sức trên người nữ nhân kia đều là thuộc dạng cực phẩm, nên vừa nãy xảy ra sự tình kia khiến họ không dám lên tiếng bênh vực tiểu nhị, sợ thật sự hai người kia là nhân vật không thể đụng tới thì họ quả là thập phần xui xẻo.
- Nha đầu kia! Ai cho ngươi cười?- Nữ nhân kia đưa mắt liếc Hoa nhi đang cười rộ thì khuôn mặt xinh đẹp liên nhăn nhó lại.
Hoa nhi đang cười thì liền nghe câu nói của nữ nhân kia liền cố gắng nhịn cười lại.
- Quốc quy nước nào cấm ta không được cười?- Hoa nhi chẳng vừa liền đáp lại câu hỏi của nữ nhân kia.
Đối với Hoa nhi người đáng để nàng tôn trọng chỉ có hai người, một là chủ tử, hai chính là nàng, còn những người khác còn lâu Hoa nhi mới thèm đặt họ vào mắt.
Nư nhân kia ngang ngược như thế, lại thêm hành vi vừa rồi đúng là đáng ghét.
Cũng may vị tiểu nhị kia can đảm dám đòi thánh toán, nữ nhân kia cùng nam nhân ấy đi rồi chỉ tổ khiến tiểu nhị kia chịu hết cả bàn thức ăn, xem ra vị tiểu nhị kia cũng được xem như có lòng can đảm.
- Người... Bổn tiểu thư ta trước giờ đi ăn chưa bao giờ phải thanh toán!- Nữ nhân nhìn Hoa nhi bằng ánh mắt oán hận nhưng lại xẹt qua tia do dự khi thấy kế bên Hoa nhi còn có một nữ nhân vận trên mình bộ y phục làm bằng chật liệu thượng hạn liền quay qua trách móc vị tiểu nhị kia.
- Ta chưa từng nghe trên đời này có người đi ăn liền không phải thanh toán!- Từ trên lầu nam nhân vận y phục hồng y yêu mị đi hướng phía dưới lầu mà đi xuống.
Nàng lúc này vẫn ngồi yên lặng quan sát tình hình liền thấy nam nhân vận hồng y liền nở nụ cười tựa phi tiêu, vừa bước ra khỏi cửa vương phủ liền gặp ngay tiểu vương gia này, đúng là oan gia.
Hoàng Diệu từ lúc nàng bước vào Hương Lâu hắn đã thấy nàng nhưng vẫn là giữ im lặng ở trên lầu ba nhìn xuống, chỉ là không ngờ nàng lại cứ thế mang bộ dang nữ nhân ra ngoài, từ lần trước Hoàng Diệu luôn nghĩ vị hoàng tẩu này của hắn chỉ thích nữ phẫn nam trang để ra ngoài.
Lại thấy thêm một màn mà nữ nhân kia gây ra bây giờ thấy nha đầu bên người nàng sắp gặp rắc rối nên Hoàng Diệu mới xuất đầu lộ diện.
- Thập đệ! Không lẽ đến cả ta đệ cũng muốn làm khó?- Nam nhân đi cùng nữ nhân kia thấy Hoàng Diệu từ trên lầu đi xuống thì cười ngượng nhưng rất nhanh lại phục hồi dáng vẻ như không có chuyện gì.
Nàng ở bên kia khóe miệng nâng lên thật cao, nam nhân kia gọi Hoàng Diệu là thập đệ có thể thấy hắn chính là người của hoàng tộc, Tần gia duy chỉ có sáu vị vương gia sống sót qua những tranh đấu, Hoàng Diệu là nhỏ nhất nên người ta xưng là thập đệ cũng khá dễ hiểu.
Nếu nàng đoán không sai nam nhân kia chính là lục vương gia. Mà nữ nhân bên kia chính là quận chúa Hàn Gia Quốc, lần này có thể thấy rõ lục vương và Hiền phi tựa hồ đã ra tay lấy lòng nàng quận chúa đanh đá kia để mượn sức của nàng ta mà nhận sự hẫu thuẫn của Hàn Gia Quốc.
- Lục ca! Ta nào có làm khó huynh! Là do vị tiểu thư kia thật là không biết đối nhân xử thế a!- Hoàng Diệu đưa mắt liếc xem như đánh giá nữ nhân đứng gần lục vương. Trong đáy mắt của Hoàng Diệu xẹt qua một tia khỉnh bỉ không thấy rõ.
Lục vương gia mặt hơi biến sắc, nhưng tay chân hắn ta cũng nhanh chóng tiến về phía của Hoàng Diệu cúi xuống thấp giọng nói gì đấy với Hoàng Diệu. Không rõ vị lục vương gia nói gì nhưng sau đấy Hoàng Diệu liền cười nhẹ mở thiết phiến bên hông ra che lại ý cưới ở môi.
- Ồ... - Hoàng Diệu liếc mắt qua nàng xong lại di chuyển tầm mắt sang nhìn nữ nhân kia.
Riêng nữ nhân kia nãy giờ vẫn đứng bật động tại chỗ phóng tầm mắt của mình ở trên người Hoa nhi.
Nàng ta rõ từ nhỏ đến lớn đều là người ta cung phụng, chưa từng phải tự mình thanh toán tiền trang sức hay bất cứ thứ gì, nay lại ở ngay đất khách quê người lại bị một tiểu nhị chặn đường đòi thanh toán, chưa nói đến lại bị một nha đầu cười chê trước mặt mọi người. Ấm ức này sao một vị quận chúa cao cao tại thượng như nàng chịu nổi chứ.
- Hoa nhi! Nơi này thật ồn ào chúng ta liền rời đi!- Nàng thấy tất cả mọi người đang tụ họp xem chuyện náo nhiệt, xong lại nghe thấy từ ồ của Hoàng Diệu, lại thêm ánh mắt muốn giết Hoa nhi của nữ nhân kia.
Thì liền khẳng định những gì nàng nghĩ, một chút cũng không sai.
Nàng không thích phiền phức, càng không có hứng thú can thiệp vào việc tranh đoạt tân nương tử của người ta, chỉ cần không gây bất lợi cho hắn và nàng thì nàng đều xem những chuyện ấy là hạt cát không cần chú ý đến.
- Vâng tiểu thư!- Hoa nhi nghe nàng nói liền quay sang đỡ nàng đứng dậy, hai người cứ thế một chủ một tớ hướng cửa chính của Hương Lâu mà đi, không ai để ý đến tất cả những ánh mắt đang tập trung ở họ.
Hoàng Diệu thấy nàng sắp đi thì liền cười khổ trong lòng, nữ nhân này đúng là tránh phiền phức như tránh tà, nhưng tiếc thay phiền phức lần này có thể không muốn tha cho nàng.
- Đứng lại cho ta!- Hàn quận chúa liền ở cửa ra chắn đường đi của nàng.
Nàng như không nhìn thấy Hàn quận chúa cứ thế mà tiến bước chân của mình, và không hề có ý định đứng lại theo lời nàng ta.
- Ta bảo các ngươi đứng lại! Các người điếc à? Hồ Kỹ chặn hai ả lại cho ta!- Hàn quận chúa thấy nàng đi qua mình như hễ sự tồn tại của mình là không khí thì càng tức giận.
Ngay lập tức có một hộ vệ thân hình cao to đứng chắn trước mặt nàng và Hoa nhi, thân hình hộ vệ vạm vỡ, trong mắt hộ vệ không phải là sự đề cao cảnh giác mà là sát khí, nàng lướt mắt qua hộ vệ nhìn từ trên xuống dưới liền phát hiện, hộ vệ này là tử sĩ ngụy trang thành hộ vệ.
Phản ứng đầu tiên của Hoa nhi đứng chắn trước mặt nàng và rút chủy thủ bên hông hướng vị " hộ vệ " kia, không chỉ nàng ý thức được người kia không phải là hộ vệ bình thường mà cả Hoa nhi trải qua huấn luyện tử sĩ liền phát hiện ra, cả Hoàng Diệu và lục vương phía sau xem ra cũng nhìn thấy.
- Vị tiểu thư đây không biết là đang có ý gì?- Nàng chậm rãi quay người nhìn về Hàn quận chúa ở phía sau.
- Ý gì? Ngươi có thể đi nhưng... Nàng ta không thể đi!- Hàn quận chúa lạnh lùng khinh thường liếc mắt nhìn nàng xong lại chỉ tay về phía Hoa nhi vẫn giữ nguyên chủy thủ bảo hộ nàng phía sau.
- Nàng ấy là người của ta tại sao lại phải nghe lời của vị tiểu thư đây?- Nàng nở nụ cười như không dùng chất giọng có chút không hiểu nhìn về phía của Hàn quận chúa, - Lại nói tiểu thư trên người vận y phục có thể xem như thượng hạn, vậy mà lại không đủ ngân lượng để thanh toán một bữa ăn! Thì làm sao đủ tiền để mua người của ta!- Nàng vừa nói vừa làm động tác vuốt ve cánh tay thon thả của mình.
Sau câu nói của nàng thì gương mặt xinh đẹp của Hàn quận chúa liền trở nên vô cùng xấu xí.
Nghe qua câu nói của nàng ai ai ở đây lại không biết nàng đang ám chỉ vị Hàn quận chúa này đúng là ngạo mạn không biết cách ứng xử, rõ ràng Hoa nhi là nha đầu bên cạnh nàng vậy và Hàn quận chúa lại muốn nàng để nàng ta lại, có phải là đang muốn bức nàng tặng Hoa nhi cho nàng ta hay không?
Lại nói thêm vị Hàn quận chúa này đi ăn một bữa cơm còn không thanh toán nổi ngân lượng vậy mà lại có ý định muốn nàng tặng hoa nhi, bảo là tặng nhưng thật sự là bán, giá cả của nha đầu tùy thân tuy không lớn, nhưng với người không trả nổi một bữa cơm thì làm sao đủ ngân lượng để mua một nha đầu. Đến đây không phải chê vị tiểu thư kia bề ngoài dù ăn mặc đẹp đẽ nhưng bên trong rỗng không sao?
Mọi người ở đây sau khi xong câu nói của nàng liền hướng Hàn quận chúa mà chỉ trích cười chê, nên thành ra khuôn mặt của Hàn quận chúa kia làm sao dễ coi cho được.
____ Cửu Vĩ Hồ ____