Khi Nhan Thanh Dao tỉnh lại, phát hiện ga giường đã được thay nhưng phòng vẫn một đống lộn xộn, buổi sáng người giúp việc muốn tới dọn dẹp nhưng bị bà đuổi đi.
Nhan Thanh Dao xuất thần một lúc lâu, sau đó mới gọi giúp việc vào
“Phu nhân, người cần gì ạ?” người giúp việc cúi đầu nơm nớp lo sợ.
Nhan Thanh Dao hỏi cô: “Phòng tiểu thiếu gia có một người phụ nữ phải không?”
Người giúp việc cảm thấy lạ đáp: “Phụ nữ? không, không có ạ”
Nhan Thanh Dao trầm mặc không nói gì nữa ngày sau mới đuổi người giúp việc đi.
Nhan Thanh Dao vẫn nhớ rõ ánh mắt của nữ nhân kia, trong suốt sáng ngời, sạch sẽ lại kiên cường, tâm hồn mạnh mẽ, lớn lên lại rất xinh đẹp không qua dao kéo, không nhiễm một hạt bụi trần nào, con người trong sạch này rốt cuộc là ai?
Thẩm Trì mấy ngày nay đi sớm về khuya, số lần Dung Thiển nhìn thấy anh không nhiều, mấy ngày nay Thẩm Kỳ cũng như bình thường ở trong phòng học tập.
Ngay khi Dung Thiển nghĩ mình chỉ có thể luôn ở trong phòng không có cơ hội ra ngoài thì tối đó Thẩm Kỳ nói với cô cậu sẽ ra ngoài cùng ba tối nay để tham dự một bữa tiệc.
“Buổi tiệc? vậy chúng ta có thể ra ngoài sao?” Ánh mắt Dung Thiển thoáng cái sáng lên, vui vẻ tươi vui, hơn hai tháng nay cô không được ra ngoài rồi.
Thẩm Kỳ nhìn cô nói: “Không phải chúng ta chỉ có tôi thôi”
“Ai nói vậy, chị cũng có thể đi với em”
“Đi bằng cách nào?”
“Cái này em không cần biết, chị sẽ tự có biện pháp” Dung Thiển cười đắc ý với ánh mắt sáng ngời.
Thẩm Kỳ nhìn cô, không tự chủ thất thần, cậu suy nghĩ cô nhất định là mặt trời nêm mới có thể nói mắt như vậy.
Nhan Thanh Dao tự nhốt mình trong phòng, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy hai ba con lên xe rời khỏi trang viên, lúc này cô mới ra ngoài đến phòng Thẩm Kỳ.
Từ gầm giường, tủ quần áo đều kiểm tra hết nhưng không phát hiện gì bất thường, Nhan Thanh Dao đóng cửa tủ quần áo trên mặt không có biểu tình gì xoay người rời đi.
Ngồi trong xe, Thẩm Kỳ đều im lặng không lên tiếng, cậu rất lo lắng cho Dung Thiển không biết cô đang trốn ở đâu, có thuận lợi đi theo cậu hay không.
Thẩm Kỳ không giấu được tâm sự, Thẩm Trì nhìn qua mở miệng nói: “Ngươi đang lo lắng cái gì?”
Bàn tay siết chặt của Thẩm Kỳ chậm rãi buông ra, cậu cúi đầu sợ hãi nói một câu: “Sợ ông”
“Thật mắt mặt” Ánh mắt Thẩm Trì không vui, mở cửa số xe ra hút xong một điếu thuốc mới nói tiếp: “Lát nữa đừng làm tôi mất mặt, nếu không sau khi trở về tôi sẽ cho một trận”
Nắm đấm Thẩm Kỳ lại siết chặt lần nữa, hồi lâu mới phát ra một âm: “Ừm”
Bữa tiệc được tổ chức trong một tòa lâu đài lớn, lối vào được trải thảm đỏ dài, có rất nhiều phóng viên nhà báo đứng đợi từ sớm để ghi hình. Một chiếc xe thể thao Lamborghini Muira chói mắt lái đến lối vào, tất cả máy ảnh lập tức hướng về đó.
Tài xế mở cửa xe, Thẩm Trì nắm tay Thẩm Kỳ xuống xe, đèn flash rất chói mắt Thẩm Tự tuy không thích nhưng ánh mắt nhìn về phía trước vẫn thờ ơ rất trầm ổn.
Hai ba con giống như từ một khuôn đúc ra, một lớn một nhỏ biểu tình lãnh khốc như nhau, vừa bước xuống liền được vạn người chú ý.
Bữa tiệc bắt đầu, Thẩm Kỳ được đưa đi chơi cùng những đứa trẻ khác, những đưa trẻ này đều bằng tuổi cậu, ăn mặc sang trọng như công chúa và hoàng tử.
Thẩm Kỳ không hợp với bọn họ, một mình ngồi ở góc, cậu nhìn quanh bốn phía muốn tìm bóng dáng Dung Thiển ở đâu, nhưng trong các vị khách lui tới vẫn không thấy bóng dáng người cậu muốn gặp. Ánh mắt Thẩm Kỳ ảm đạm, có lẽ cô căn bản không đến.
Ngay lúc cậu suy nghĩ như vậy, một người mặc trang phục giúp việc đi đến đưa cho cậu một ly nước ép trái cây, Thẩm Kỳ không thèm liếc mắt dù một cái nói: “Tôi không uống, mang đi đi”
“Chị tự mình đem cho em, em dám không uống sao?”
Nghe được thanh âm quen thuộc, Thẩm Kỳ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dung Thiển giả bộ làm vẻ mặt hung dữ tay chống hông ra lệnh cho cậu. Thẩm Kỳ chớp chớp mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó thu hồi tầm mắt giống như đang xác định gì đó, lại nhìn cô một cái.
Danh Sách Chương: