Đêm Nhan Thanh Dao chết, Thẩm Trì ở trong phòng bà uống rượu đến say mèm, lảo đảo chú ý đến giá vẻ được phủ vải trắng.Ông biết Nhan Thanh Dao học mỹ thuật nhưng chưa từng vẽ sau khi gả chô ông. Thẩm Trì loạng choạng đi qua, đem vải trắng kéo xuống, ông híp mắt lại gần phát hiện bà vẽ một thiên sứ mặc váy trắng.
Thẩm Trì vốn tưởng bà sẽ vẽ mình nhưng nhìn kỹ lại là một khuôn mặt của một người phụ nữ xa lạ.
Người phụ nữ trên bức tranh cười tươi như hoa, ánh mắt trong suốt sáng ngời không nhiễm một hạt bụi, nụ cười của cô phảng phất như có năng lực chữa lành, Thẩm Trì bỗng nhiên nghĩ đến đây có thể là do Nhan Thanh Dao tưởng tượng ra. Một sự tự tin, vui vẻ và tràn ngập ánh sáng.
Ngay lúc ông nghĩ như vậy, Thẩm Trì quay đầu liền thấy một nữ nhân đứng trước mặt mình: “Thanh Giao”
Thẩm Trì uống quá nhiều ánh mắt mông lung không rõ, ông chậm một hồi mới phát hiện nữ nhân này không phải Thanh Dao, gương mặt cô rất giống người trong bức tranh.
Dung Thiển cũng nhìn thấy bức tranh trên giá vẽ, Nhan Thanh Dao thất sự xem cô là thiên sứ.
Dung Thiển rất muốn nói cho bà biết, bà sai rồi, Dung Thiển không phải thiên sứ thiện lương gì, cô luôn có thù tất báo, cô chính mà ma đầu trong mắt rất nhiều người.
“Cô là ai?” Thẩm Trì xông tới chất vấn.
Dung Thiển không né tránh, trong nháy mắt ông xông đến, Dung Thiển liền một cước đá qua, Thẩm Trì uống say như bùn nhũn không chịu nổi một cước này của cô, trực tiếp quỳ gối trước mặc Dung Thiển.
Dung Thiển túm lấy cổ áo ông nhấc lên, không nói hai lời liền cho ông mấy bạt tai. Dung Thiển nghiến răng nghiến lợi nói: “Những cái tát này là ông đã tát Thẩm Kỳ, bây giờ tôi trả lại cho ông hết”
Nói xong Dung Thiển lại đập nát một chai bia, đưa chai thủy tinh sắt bén vào mặt ông: “Một đâm này là tôi thay Nhan Thanh Dao rạch, tôi muốn mỗi lần soi gương ông đều phải nhớ tới bà”
Dứt lời, Dung Thiển liền xẹt chay rượu đã vỡ qua mặt ông, để lại một vết thương dài không sâu cũng không cạn.Ý thức Thẩm Trì đã không rõ, choáng váng mặc người chém giết, Dung Thiển nuốt không trôi cục tức này, hết đấm lại đá vào người ông một trận.
Cuối cùng, Dung Thiển nâng ông lên nặng nề đẩy vào tường bóp cổ ông, Dung Thiển hung tợn nói: “Nếu không phải giết người là phạm tội, tôi thật sự muốn bắn chết ông”
Phó quản gia ở của một hồi lâu vẫn chưa thấy Dung Thiển đi ra, ông khẩn trương đi tới đi lui, đột nhiên hối hận quyết định đồng ý cho Dung Thiển tới gặp Thẩm Trì.
Nhưng cửa bị khóa trong, Phó quản gia cho dù sốt ruột cũng vô dụng, ngay lúc Phó quản gia chuẩn bị gõ cửa thì Dung Thiển đồng thời đi ra.
“Dung tiểu thư, cô không sao chứ?” Phó quản gia vội vàng hỏi.
Dung Thiển nhìn tay mình nói một câu: “Hơi đau tay”
“Ông chủ, ông chủ đánh cô sao?” Phó quản gia trong cơn tức giận bất chấp mọi thứ tức giận xông vào muốn cho ông một trận. Kết quả vừa bước vào Phó quản gia liền trợn tròn mắt: “Cái này, đây là do cô làm sao?”
Dung Thiển không để ý đến sống chết của Thẩm Trì, Thẩm Kỳ còn nằm trên giường hôm mê bất tỉnh,, cô phải luôn ở bên chăm sóc.
Thẩm Kỳ ngất liền ngất một ngày một đêm chưa tỉnh: “Dung tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi để tôi chăm sóc thiếu gia là được rồi” Phó quản gia khuyên cô.
Dung Thiển lắc đầu: “Không sao, tôi chờ em ấy tỉnh dậy rồi nghỉ ngơi sau”
Dung Thiển hy vọng cậu tỉnh dậy liền nhìn thấy mình, hy vọng bản thân cô có thể an ủi cậu.
Trong thời gian Thẩm Kỳ hôm mê, căn phòng không còn tiếng đàn du dương nữa, Dung Thiển rất hoài niệm, cô đến trước cây đàn piano kia, mở nắp đàn tiện tay ấn mấy nút trắng, tiếng đàn vẫn êm tai như vậy.
Dung Thiển thở dài, nhìn Thẩm Kỳ lần nữa, đáy mắt không thể che dấu sự lo lắng cùng ưu sầu.Đứa trẻ này khi thức dậy phát hiện mẹ mình đã chết sẽ buồn thế nào. Đúng lúc này, Dung Thiển nghe được tiếng mở cửa, đèn flash sáng lên, Dung Thiển theo bản năng nhắm mắt lại.
Chờ khi cô mở ra liền phát hiện mình đang ngồi trên ghế nhỏ, trong tay còn bưng một hộp mì nóng hổi. Dung Thiển không kịp phản ứng cả người loạng choạng.
Sau đó, Dung Thiển quay đầu liền thấy một cô bé đang liếm liếm que kem cười ngây ngô với cô.
Danh Sách Chương: