Dung Thiển mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ đó Thẩm Kỳ 12 tuổi ngồi trên sàn nhà ôm đầu gối, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cửa tủ quần áo, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Cô nhìn thấy Phó quản gia tiến đến gọi cậu nhưng cậu đều thờ ơ, không ăn không uống, thức ăn đã nguội được bưng đi, cậu cứ ngồi như vậy hai ngày nay, thẳng đến khi Phó quản gia tới vỗ vai, cậu mới phát hiện cậu đã khóc đỏ hoe hai mắt.
Dung Thiển nhìn thấy cậu thật thần lạnh lẽo nói: “Chị ấy đi rồi, chị ấy không cần tôi nữa rồi, tôi thật sự xấu xí như vậy sao? Cho đến chị ấy cũng không cần”
“Chị ấy thật sự không cần tôi…”
Cậu vùi đầu vào đầu gối, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, lặp đi lặp lại câu nói đau lòng kia hết lần này đến lần khác.
Thẩm Kỳ để mình rơi xuống vực sâu thăm thẳm, thậm chí cậu còn không chút giãy dụa, bởi người duy nhất có thể bắt lấy tay cậu kéo lên đã bỏ rơi cậu rồi.
Lúc Dung Thiển tỉnh lại phát hiện mặt mình đầy nước mắt, Dung Thiển đi rửa mặt, nhìn trong gương vẻ mặt sầu não, Dung Thiển thở dài thật sâu: “Thẩm Kỳ sẽ thật sự nghĩ là mình không cần cậu ta chứ?”
Dung Thiển rất muốn tự nhủ với lòng đó chỉ là một giấc mơ, không phải là sự thật, không cần suy nghĩ nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác lại cảm thấy giấc mơ kia sao lại chân thực như vậy?”
Hơn nữa hành vi không ăn uống, cố chấp ngồi trước tủ quần áo chờ cô đúng là việc Thẩm Kỳ có thể làm ra.
Một loại cảm xúc áy náy cùng tự trách dâng lên trong lòng Dung Thiển, cô muốn ngay lập tức xông tới nói cho cậu biết mọi chuyện không phải như cậu nghĩ.
Dung Thiển càng nghĩ càng phiền lòng, cô thang lên một tiếng: “A! Phiền chết đi được, mình không cần cậu ta khi nào chứ?”
Cuối cùng một bụng u sầu, ngàn lời khó nói dồn nén thành một tiếng thở dài mệt mỏi.
Dung Thiển bảy giờ sáng liền ra ngoài, đeo một túi xách đơn giản, cô cũng không muốn làm phiền người nhà, cô định bắt một chiếc taxi để đến sân bay. Vừa ra khỏi tòa nhà liền có một chiếc hơi trùng hợp dừng ngay chỗ cô.
Dung Thiển định xem người tài xế ra sao, vừa lúc đó cửa sổ phía sau xe từ từ hạ xuống, Trương Hạo diện một bộ trang phục giản dị mỉm cười chào côi: “Chị Dung, chào buổi sáng!”
Dung Thiển nhíu mày, sau khi lên xe mới biết Trương Hạo cũng đặt vé máy bay cùng cô đi Bắc Kinh.
“Chị Dung, không phải đã nói chị không nên hành động một mình sao? Không nói với tôi và Trần Giai lời nào, lỡ có chuyện gì xảy ra biết đi đâu tìm chị đây?” Trương Hạo ai oán nói.
Dung Thiển suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: “Là nghe từ Dì Trần sao?”
“Đúng vậy, không phải chị muốn đến Bắc Kinh gặp giáo sư Trần và giáo sư Lục sao? Giáo sư Trần Thi Ý chính là dì Trần của tôi, về phần quan hệ họ hàng này khá là phức tạp”Điều này nằm ngoài dự đoán của Dung Thiển, không nghĩ tới Trương Hạo lại có quan hệ với người cô cần tìm như vậy.
“Chị Dung, chị cứ yên tâm đi, tôi rất quen thuộc Bắc Kinh, sau khi đáp máy bay chị đừng đến khách sạn nữa, tôi đã hỏi chú tôi, anh ấy có rất nhiều nhà, có một căn nhà trống có thể cho chúng ta mượn ở trong vài ngày” Trương Hạo vỗ ngực cam đoan.
Dung Thiển nghe xong trợn tròn mắt: “tốt thật, tiểu tử này ngày thường nhìn cũng bình thường mà sau lưng lại quan hệ rộng như vậy. Họ hàng của cậu ta đều là thần tiên gì vậy?”
Trương Hạo nhanh nhảu trả lời: “Gia tộc chúng tôi nhiều người, các mối quan hệ lại rất tốt, gia đình chúng tôi mà đi du lịch thì không cần lo không có nơi để ở”
“Được được, đã hiểu, đã chua, im lặng”
Từ Thượng Hải đến Bắc Kinh mất hơn hai tiếng, cộng với sự chậm trễ của máy bay, khi đến Bắc Kinh đã 11 giờ sáng.
Trương Hạo bắt một chiếc taxi, đưa cho tài xế địa chỉ, liền đến căn nhà không có người ở của chú Trương Hạo.
Dung Thiển vốn không muốn phiền phức như vậy, cô dự định trực tiếp đến gặp hai vợ chồng giáo sư Trần Thi Ý và Lục Tuyên xong liền bay trở về Thượng Hải.
Trương Hạo nhất định không đồng ý với cô, nói cái gì mà muốn gặp được dì Trần cũng không dễ dàng, phải hẹn trước hơn nữa phải đợi bà đồng ý mới có thể gặp, ít nhất cũng phải ở lại Bắc Kinh hai ngày.
Danh Sách Chương: