Từ Mặc thấy anh không vui bèn lên tiếng trước: "Cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Đào Tử Khí nhìn sang Trần Lục Diên, ngu ngơ hỏi: "Tâm trạng cậu ấy không tốt sao?"
Từ Mặc là bác sĩ nên anh ấy không thiếu sự tinh tế, liếc mắc một cái cũng có thể nhận ra, còn Đào Tử Khí thì cà lơ phất phơ, vô tâm thì không phải nhưng lại không biết nhìn sắc mặt của người khác, thậm chí có thể nói là EQ thấp.
Trần Lục Diên thở dài, một lúc sau mới nói: "Hôm nay ba tôi nhắc đến chuyện hôn nhân, muốn tôi kết hôn với Đào Chỉ Nhiên."
Từ Mặc nâng ly rượu lên uống, về chuyện này thì anh ấy không biết phải nói gì.
Còn Đào Tử Khí nghe đến em gái mình thì liền cau mày đặt ly rượu xuống: "Chậc! Tôi không hiểu, em gái tôi có gì không tốt chứ. Tuy tính khí không tốt một chút nhưng mà nó yêu cậu thật lòng, không phải sao?"
"Nhưng tôi không thích em gái cậu, đâu phải là cậu không biết." Anh cả giận nói, lại rót thêm rượu.
Đào Tử Khí nâng ly rượu lên uống cạn, bắt đầu càu nhàu: "Thế mấy cô tình nhân của cậu có gì hơn em gái của tôi?"
Từ Mặc lúc này mới chen vào: "Cậu bị ngáo à? Sao có thể so sánh khập khiễng như vậy? Chơi đùa là một chuyện, hôn nhân là một chuyện, không có tình cảm thì làm sao mà có thể sống cùng nhau cả đời được."
Đào Tử Khí châm một điếu thuốc, suy nghĩ một lát: "Nhưng em gái tôi rất thích Lục Diên, nếu Lục Diên mà từ hôn, nó không làm loạn mới lạ."
"Nói chung là tôi sẽ không bao giờ kết hôn với em gái của cậu đâu, cậu có cơ hội thì nói chuyện với cô ấy đi." Anh dứt khoát nói.
Đào Tử Khí phả ra làn khói trắng, tay day day trán: "Chậc! Tôi thì nói được gì. Dù sao quyết định vẫn là nằm ở cha mẹ chúng ta, chuyện phiền phức như này tôi không muốn xen vào."
Từ Mặc thở dài, vỗ vỗ vào vai Trần Lục Diên: "Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, uống rượu đi."
Một lúc sau, Đào Tử Khí dường như nghĩ ra được chuyện gì đó, dùng giọng giễu cợt nói: "Dạo này tôi thấy cậu rất lạ nha, cũng không tìm em gái nào tâm sự. Có phải là cậu lén lút giấu bọn này yêu đương không?" Rồi anh ta lại a lên một tiếng như đúng rồi: "Vậy nên cậu mới nóng lòng hủy hôn với em gái tôi?"
Từ Mặc vừa uống rượu vừa tò mò nhìn sang Trần Lục Diên với ánh mắt hóng chuyện.
Trần Lục Diên trợn mắt, giọng lạnh lẽo như băng: "Cậu bị điên à?!"
Đào Tử Khí chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt anh, bĩu môi: "Chậc! Chậc! Chậc! Rõ ràng là đang chột dạ."
Anh bắt lấy ngón tay anh ta, bực bội nói: "Tôi thì có gì chột dạ, chỉ là tìm được một thú vui mới thôi, là một cô gái câm, cũng khá thú vị."
Từ Mặc ồ một tiếng: "Là cô gái lần trước?"
Đào Tử Khí mở to mắt tức giận: "Gì? Từ Mặc cũng biết mà tôi không biết?" Anh ta chợt cau mày: "Ủa khoan đã. Gì chứ? Cậu nói cô ta bị câm? Khẩu vị của cậu cũng lạ quá rồi đó. Bình thường, xinh đẹp lại không thích lại thích một con câm?"
Từ Mặc rót thêm rượu cho anh ta bảo anh ta câm miệng: "Tôi thấy cô gái đó không phải là loại gái lẳng lơ, cậu đừng nên chơi đùa với người ta như vậy."
"Ha! Vậy thì làm sao?" Anh đùa cợt, không nghiêm túc, lại nâng ly rượu lên uống.
Đào Tử Khí khẩy khẩy tàn thuốc, nói: "Chỉ là một con câm, có gì thú vị. Nhưng mà không nói được cũng đỡ ồn ào thật, chứa trong nhà cũng không cảm thấy phiền, giống như nuôi một con thú cưng, lại có thể phát tiết, ha ha ha."
Trần Lục Diên không nghe lọt tay những lời này cho lắm, thậm chí còn cảm thấy phản cảm khi Đào Tử Khí gọi cô là con câm này, con câm nọ. Nhưng anh chỉ cau mày uống rượu chứ không nói gì, cũng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy khó chịu.
...
Tối hôm đó anh đã uống rất nhiều, sau đó còn cùng hai người bọn họ đi tăng hai, tụ tập với đám cậu ấm cô chiêu, khi trở về đã là một giờ ba mươi phút sáng.
Là Đào Tử Khí đưa anh về, nhưng thật ra chính anh ta cũng đứng không vững.
Nghe thấy tiếng động Noãn Thanh liền đi xuống lầu, thấy anh uống say cô vội vàng đi đến giúp Đào Chỉ Nhiên đỡ anh lên lầu, trở về phòng.
"Đào Tử Khí, cậu đưa tôi đi đâu vậy?"
Đào Tử Khí đỡ anh lên giường, cười nói: "Về nhà, cậu nghĩ cậu còn uống nổi sao?"
Lúc này anh ta mới để ý đến Noãn Thanh, anh ta nhìn sang cô, khinh bỉ ra mặt.
Anh ta đột nhiên bước đến, khoé miệng nhếch lên, anh ta nắm lấy cằm của cô: "Cô là thú cưng mà Lục Diên nuôi đây sao?" Sau đó anh ta hất cằm cô ra: "Xấu xí chết mất."
Noãn Thanh run rẩy, cô cúi đầu lùi về sau, không dám nhìn thẳng vào Đào Tử Khí.
Trước khi ra về, anh ta lại nói: "Tôi biết cô đang suy nghĩ gì trong đầu, nhưng mà cô nên nhớ một điều, trèo cao té đau. Đừng có mà ngu ngốc."