Hôm đó anh trở về nhà sớm, hối thúc cô, đưa cô đến chỗ stylist trong khi cô vẫn còn ngơ ngác chưa biết gì, cũng chưa kịp hỏi là anh sẽ đưa mình đi đâu.
Đến nơi, anh mới nhàn nhạt nói: "Không cần sợ, tôi cũng đâu phải đem cô đi bán, chỉ là đi đến một buổi tiệc bình thường thôi."
Nghe anh nói xong, Noãn Thanh liền cuống cuồng lên, sao tự nhiên anh lại muốn đưa cô đến một nơi như vậy? Cô làm sao có thể đến đó?
Noãn Thanh lắc đầu, cô kéo ống tay áo anh, cô muốn trở về nhà. Nhưng Trần Lục Diên lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong: "Không sao, có tôi, ai dám bắt nạt cô?"
Noãn Thanh một mực không chịu, cô gấp đến mức cổ họng phát ra âm thanh ú ớ, cô chưa bao giờ đến một nơi như vậy, cô sợ mình sẽ khiến anh mất mặt, lại càng sợ những người ở đó, bọn họ đều là người trong giới thượng lưu, rất có thể bọn họ sẽ không để cô vào mắt, liếc nhìn một cái cũng sợ bẩn mắt, cơ mà... cô thật sự rất để tâm.
Trần Lục Diên bắt đầu mất kiên nhẫn, anh lạnh giọng: "Nghe lời một chút."
Cô mím môi, cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Anh ở bên ngoài chờ, định sẽ cùng cô đi đến bữa tiệc, nhưng không ngờ công ty lại có chút chuyện, anh phải lập tức trở về xử lý.
Anh cau mày, do dự vào giây, cuối cùng vẫn bỏ đi.
Hơn hai tiếng sau, khi cô bước ra, cứ nghĩ sẽ được nhìn thấy Trần Lục Diên, cô mỉm cười, không biết anh có cảm thấy đẹp không, vì đây là lần đầu tiên cô được mặc váy và trang điểm đẹp như này.
Cô khoác lên người một bộ váy hồng nhạt, để lộ ra bờ vai xinh đẹp và xương quay xanh quyến rũ. Mái tóc dài của cô được uống xoăn, cộng thêm lớp trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đỏ với lớp son bóng, không khác nào một nàng công chúa bước ra từ cổ tích.
Nhưng mà... cô lại phải thất vọng, ghế sofa trống không, không người, anh đã rời đi từ lâu.
Tuy là hụt hẫng nhưng cô lại mỉm cười, cô cũng biết là anh bận, sao có thể chờ lâu như vậy được.
Nhân viên lúc bày mới đi đến, cô ấy nở nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, giọng nói cũng rất hay: "Xin tiểu thư đợi thêm một lúc, Trần tiên sinh nói sẽ cho tài xế đến đón cô sau."
Noãn Thanh mỉm cười, vui vẻ gật đầu, hoàn hảo che giấu đi tâm trạng của mình.
...
Lúc này Trần Lục Diên đã đến bữa tiệc, anh vừa bước ra đã gây sự chú ý của mọi người và đám phóng viên, đó là một luồng hào quan choáng ngợp của tiền tài, địa vị và tài năng, mà cho dù người khác cho ghen tị, có cố tình bôi đen cũng không thể nào khiến anh bị lu mờ.
Anh vừa cày cúc áo vest lại vừa nhìn ngó xung quanh, đúng lúc, tài xế của anh đã đưa Noãn Thanh đến.
Anh hướng mắt về phía chiếc xe đó, có chút mong chờ cũng có chút thản nhiên.
Đến khi người con gái trong xe bước ra, anh mới phải choáng ngợp mà tròn mắt nhìn, dáng vẻ cứng đờ, vô cùng bất ngờ.
Người con gái đó cứ như một nàng công chúa kiều diễm, ở trong mắt anh, cô chính là người con gái xinh đẹp nhất và đặc biệt nhất. Tuy anh biết rõ cô chắc chắn sẽ vô cùng rực rỡ, nhưng không ngờ, còn quyến rũ và xinh đẹp hơn cả tưởng tượng của anh.
Từ khi cô xuất hiện, tim anh có chút loạn nhịp. Đối với một người lúc nào cũng điềm tĩnh, gặp chuyện không hoảng như anh, thì đây chính là một chuyện rất kì lạ.
Noãn Thanh rụt rè ngẩng đầu nhìn về phía anh nhưng anh lại có không có phản ứng gì làm cô có chút lúng túng và tự ti. Có phải là không đẹp? Rất ngộ nghĩnh không? Hay là... rất khó coi?
Cô có chút sợ hãi, bầy không khí huyên náo xung quanh lại càng khiến cô căng thẳng, cô siết chặt tay vào váy, cẩn thẩn bước từng bước, vì coi không quen giày cao gót nên đi lại có chút khó khăn, còn đứng không vững, xém nữa thì ngã.
Một giây sau, Trần Lục Diên mới lấy lại được tinh thần và dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo, anh hít một hơi thật sâu,liếm bờ môi khô khốc, sau đó thì bước vội đến chỗ của cô, đỡ lấy tay cô.
"Đừng sợ, không sao đâu."
Noãn Thanh đưa mắt nhìn anh, có hơi nghi hoặc.
Trần Lục Diên lại bồi thêm một câu: "Hôm nay cô rất đẹp."
Cô hơi ngẩng ra, mặt có hơi đỏ, cô còn tưởng anh sẽ cảm thấy cô xấu, không hợp với những thứ đắt đỏ trên người.
Không phải cô không thích mặc đẹp, không phải cô tự hạ thấp bản thân mình, chỉ là từ nhỏ cô luôn nghe những lời nói như vậy từ người khác, bọn họ nói cô không xứng, nói cô đừng nên học đòi theo người khác, cô nghĩ mặc đẹp thì có thể thay đổi được gì, phế nhân thì vẫn là phế nhân.
Nếu là một người nói, cô có lẽ sẽ không bao giờ tin, sẽ bác bỏ, nhưng ở xóm ai ai cũng nói vậy, ngay cả ở chỗ cô làm thêm cũng có nhiều người soi mói sao lưng cô. Năm này qua năm nọ, cô đã thật sự tin rồi, cũng không có cách nào thoát ra khỏi cái bóng đen đó.
Noãn Thanh cùng Trần Lục Diên bước vào trong, nơi này là một buổi tiệc ngoài trời nhưng lại được trang trí vô cùng sang trọng và đẹp mắt.
Có cây, có hoa, có hồ bơi, có bóng bay và nhiều loại bánh kẹo xinh xắn, có cả ánh đèn nhấp nháy và bầu trời đêm làm nền, cảm giác này khiến cho người ta vô cùng thích thú.
Noãn Thanh nhìn ngó đông tây, đây là lần đầu tiên cô đến một nơi như thế này nên có rất nhiều thứ tò mò, xém nữa thì đụng trúng phải người khác, cũng may là anh đã nhanh tay kéo cô lại, khiến cô lảo đảo ngã vào lòng anh.
"Cẩn thận một chút."
Noãn Thanh đứng ngay ngắn lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Lục Diên nhìn cô một lúc lại cau này, cũng không biết là có điều gì không hài lòng.
Chợt, anh vươn tay ra, kéo dây áo của cô lên, anh cảm thấy chiếc váy này rất đẹp, rất hợp với cô nhưng tại sao cứ phải hở vai?
Noãn Thanh có hơi ngốc ra, cô không hiểu, đây là váy trễ vai, tại sao phải kéo lên?
"Như vậy đẹp hơn." Anh nhàn nhạt nói, mày vẫn cau chặt, chỉ hận không thể xé rách chiếc váy này, vừa kéo lên lại rơi xuống.
Một nhân viên phục vụ đi đến, cậu ấy đến đưa rượu cho khách mời.
Nhìn thấy Trần Lục Diên đã lấy một ly, cô cũng vươn tay ra nhưng còn chưa chạm được vào ly rượu đã bị anh khẽ vào tay: "Cô nghĩ tửu lượng của mình tốt đến đâu hả? Muốn khiến tôi mất mặt sao?"
Nói xong, anh liền lấy một ly nước cam đưa cho cô: "Cầm lấy!"
Noãn Thanh cũng không định sẽ uống rượu nên vui vẻ nhận lấy ngay.
Anh hài lòng véo má cô, môi khẽ cong lên: "Ngoan lắm!"
Anh cực kì thích cô như thế này, rất nghe lời, rất đáng yêu, thật sự chỉ muốn cắn cho một cái, muốn bắt nạt cô.