Ngày hôm sau, khi bọn cô đang nghiên cứu hướng đi tiếp theo cốt truyện, thì Trịnh Nghĩa đến.
Anh ta vừa vào liền bày ra tư thái của công tử nhà giàu, vừa ngồi xuống sô pha hai chân liền vắt chéo: "Nói đi, cái công ty rách nát của mấy người, muốn mua lại cần bao nhiêu tiền?"
"....."
Cô cạn lời, Thẩm Hạ Dương cũng câm nín, nhưng anh vẫn cố gắng nói ra một câu: "Trịnh thiếu gia, công ty nhỏ của chúng tôi không bán."
Có thể nhìn ra được, Thẩm Hạ Dương quen Trịnh Nghĩa.
Cũng đúng, Trịnh Nghĩa là tên phú nhị đại có tiếng.
Trịnh Nghĩa chế nhạo cười một tiếng, chỉ vào cô: "Vậy đuổi cô ta đi, nếu cậu đã biết tôi là ai rồi, tôi tin chắc cậu cũng sẽ không ngu ngốc đến mức vì một đứa con gái hèn hạ này mà đắc tội tôi, đúng chứ?"
Sắc mặt Thẩm Hạ Dương đã không được tốt: "Trịnh thiếu gia, xin anh nói năng có chừng mực. Cô ấy không phải người hèn hạ, cô ấy là tổng tài phu nhân của chúng tôi."
Hả?
Lưng cô sao lại không tự chủ mà thẳng lên?
Trịnh Nghĩa cười to: "Tổng tài phu nhân? Vậy tổng tài của các người là ai? Gọi ra đây để tôi xem xem."
Cô nhìn thấy Thẩm Hạ Dương lấy điện thoại ra, có lẽ muốn gọi điện cho Trác Yến Thừa, nhưng không ngờ.....
"Tôi đến rồi, Trịnh thiếu gia tìm tôi có việc gì sao?" Thanh âm lười biếng của Trác Yến Thừa truyền đến, người cũng đã bước vào văn phòng.
Huhu, ông xã của cô đẹp trai quá, yêu chết mất!
Khóe môi không nhịn được giương lên.
Trác Yến Thừa hướng về cô nhếch mày, tên chết tiệt nhà anh cũng biết nhiều đấy!
Anh đi đến trước mặt Trịnh Nghĩa, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: "Nói đi."
Trịnh Nghĩa đã hơi hoảng, vội vàng đứng dậy, giọng nói cũng bắt đầu phát run: "Trác tổng, tôi không nghĩ là anh, thì ra đây là công ty mà anh đầu tư, tôi đúng là có mắt không thấy thái sơn, xin lỗi Trác tổng."
Đối với bộ dạng trong một giây liền biến thành kẻ hèn nhát của Trịnh Nghĩa, cô nhất thời không thích ứng kịp.
Trác Yến Thừa khẽ chau mày: "Bác Trịnh dạy dỗ con trai mình như thế này? Tôi thấy ông ấy cũng nên về hưu được rồi."
Trịnh Nghĩa nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt nhợt nhạt.
Trác Yến Thừa đi đến bên cạnh cô, sau đó ôm lấy eo cô: "Hôm nay tạm thời không đi làm nữa, anh đưa em ra ngoài chơi."
Cô lắc đầu: "Em không sao, còn phải nghiên cứu tình tiết tiếp theo của câu chuyện nữa."
Tác Yến Thừa trước mặt mọi người cúi thấp đầu hôn lên khóe môi cô, da mặt anh cũng dày lên rồi. Hai má cô trong nháy mắt nóng lên anh vậy mà còn có thể bất động thanh sắc nhìn về hướng Trịnh Nghĩa.
Trịnh Nghĩa hiểu ngay, lập tức xin lỗi cô: "Tổng tài phu nhân, tôi sai rồi, cô đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, tôi....tôi thật ra cũng bị chị cô xúi giục, nếu không tôi cũng không đến đây."
Trác Yến Thừa hừ lạnh: "Thì ra mắt nhìn của Trịnh thiếu gia với nhân phẩm của mình cũng chẳng khác là bao, khiến người ta chẳng dám khen ngợi."
Trịnh Nghĩa vẫn còn xin lỗi, Trác Yến Thừa chê phiền mới để hắn ta rời đi.
Sau đó anh nói với cô: "Anh sẽ để bố của hắn nghỉ hưu trước."
Cô vội vàng ngăn cản: "Đừng, anh không cần vì em mà làm vậy."
Trác Yến Thừa nhàn nhạt cười: "Thực ra cũng không hoàn toàn là vì em, lúc trước ông ta đứng về phe chú hai anh, anh đã muốn đuổi ông ta từ lâu."
Nếu đã như vậy, được rồi, cô sẽ không quản.
Thẩm Hạ Dương lúc này họ nhẹ một tiếng: "Vậy gì nhỉ.....hay là tôi đi ra trước nhé?"
Trác Yến Thừa gật đầu.
"...."
Đây là văn phòng giám đốc của người ta đấy.