Gió đêm hiu hiu thổi, mặt trăng tản ra ánh sáng bàng bạc trên tán lá.
Tôi ngồi trên giường, thân dưới đắp một tấm chăn mỏng màu vàng ôm lấy cặp chân thon dài.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bất tri bất giác mùa thu đã đến rồi, ánh trăng xanh hơn, gió cũng lạnh hơn.
Tôi muốn xuống giường lấy điếu thuốc nhưng toàn thân đau nhức, đứng trên mặt đất mà hai chân run rẩy, tôi chửi thầm một câu rồi lại ngồi về giường.
Trong cuộc làm tình này, Lâm Dung đã đạt được mục đích của anh ta, anh ta bắn hai lần mà làm tôi bắn tận năm lần, cuối cùng tôi không bắn được gì nữa, đến âm thanh xin tha cũng không phát ra nổi, chỉ biết chết lặng mở chân ra cho anh ta đâm rút.
Tôi đã từng xem không biết bao nhiêu phim, cứ tưởng xin tha chỉ là thú vui trên giường, nhưng Lâm Dung đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của tôi, có một kiểu xin tha là thực sự đang xin đối phương tha, đồng thời bày tỏ khát khao dừng cuộc chơi một cách mãnh liệt, nếu không ông mày sắp bị mày chịch chết mẹ nó ra đây này.
Lâm Dung từ phòng khách đi vào, trong tay bưng một cốc nước xanh lét. Nó làm tôi nhớ đến cốc nước mật ong cách đây không lâu, tôi rất muốn cầm lấy rồi tạt vào mặt anh ta, nhưng mà tôi không dám.
Lâm Dung nhìn tôi uống mấy ngịm mới cho phép tôi để cốc xuống tủ đầu giường bên cạnh. Anh ta ngồi bên giường vươn tay xoa mặt tôi, bàn tay anh ta dịu dàng nhưng chạm vào mặt lại khiến tôi phát đau.
“Sao không nói gì?” Lâm Dung hỏi.
Tôi sợ mình mở mồm ra là chửi.
Lâm Dung nhìn tôi nở nụ cười có phần hèn hạ, tôi gọi đó là hèn hạ bởi vì chỉ nhìn nụ cười thôi thì rất là tình tứ, nhưng ở trên mặt Lâm Dung thì lại hoàn toàn biến thành một cảm giác khác.
Tôi bỗng nhớ đến một bộ tiểu thuyết tên là “Vương gia tà mị cười vương phi”.
Tôi cúi đầu, cảm nhận nỗi bi thương mà những người đẹp trai mang lại.
“Tôi về lấy mấy bộ đồ, em ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, khi nào quay lại tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tôi miễn cưỡng gật đầu, anh vừa nói gì? Anh bị trĩ hay là viêm tuyến tiền liệt hay là bất lực cả đời?
Lâm Dung hôn lên trán tôi một cái rồi khoác ba lô ra ngoài. Ba phút sau, tôi nhịn đau nhảy xuống giường, cấp tốc mặc quần áo, đội mũ đeo khẩu trang, cầm điện thoại rồi cũng đi ra cửa.
Xin tạm biệt, Lâm Dung ngu ngốc.
Tôi đi trên đường, dù chân nặng trĩu nhưng bước đi cứ nhẹ bẫng như giẫm trên bông. Hoa cúc sưng rồi, lúc đi bộ rất khó chịu, cảm giác như có thêm một miếng thịt, eo cũng đau nhức, tôi thậm chí còn không thể thẳng lưng lên nổi.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình, tôi hắng giọng bấm nhận cuộc gọi.
“Chào anh.” Ặc, giọng khàn quá.
“Em đang ở đâu?”
Tôi ấn tắt luôn, sao Lâm Dung lại có số của tôi nhỉ?! Tôi nhanh chóng chặn ngay số này, xem ra chỉ chặn Wechat thôi vẫn chưa đủ, tôi thở dài một hơi, trước khi nghĩ ra cách xử lý thỏa đáng nhất, tránh xa Lâm Dung là kết quả tốt nhất đối với tôi hiện giờ.
Tôi tìm bừa một nhà nghỉ ven đường, quét thẻ mở cửa xong đi vào nằm vật ra giường, điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, chưa đầy một phút tôi đã ngủ thiếp đi.
Lúc mơ màng tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng. Vừa mở điện thoại lên nhìn đã thấy hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ. Tôi hú hồn, có hai cuộc là của Vương Nghị, còn hơn năm mươi cuộc kia đều là số lạ, không cần đoán cũng biết là ai.
Từng dãy số đỏ lòe nhìn mà phát hoảng.
Tôi chọn xóa toàn bộ, sau đó đi vào nhà tắm, dấu hôn trên mặt và người đã gần như tan hết, tôi cảm thấy vui mừng vì khả năng hồi phục mạnh mẽ của mình, chỉ là vết bầm ở bụng do hôm qua bị đấm chắc phải vài ngày mới biến mất hẳn.
Tôi đứng dưới vòi sen trong phòng tắm cảm nhận dòng nước xối xuống, đáng tiếc là nước sạch đến mấy cũng không cuốn đi được đoạn ký ức hoang đường kia của tôi. Ai mà ngờ, tôi, Tô Đống, kẻ hồi đi học kéo bè kéo lũ đi đánh nhau còn rén bây giờ lại trở thành một chàng trai có tâm sự.
Tôi rũ rũ tóc đi ra khỏi phòng tắm, vài lọn tóc ướt dính trên trán làm nổi bật làn da trắng và đôi môi hồng của tôi, trông quá non, nhìn chính mình trong gương, tôi liền ném khăn lau tóc lên che đi.
Vừa ra ngoài nhà nghỉ tôi liền tìm một cửa tiệm cắt tóc ở gần đó.
Anh trai trong tiệm nhiệt tình đón tiếp tôi: “Chào anh đẹp trai, muốn uốn xù hả?”
“…Không phải.”
Anh trai tiệm cắt tóc dẫn tôi đến trước một cái ghế, sờ sờ tóc tôi nói: “Cậu đẹp trai thế này, uốn tóc chắc còn đẹp nữa.”
Tôi kiên quyết lắc đầu: “Tôi muốn cắt tóc.”
Anh trai tiệm cắt tóc đi ra đằng sau nhìn tôi trong gương: “Cậu muốn cắt kiểu gì?”
Tôi đang nghĩ thì bỗng thấy ti vi trong tiệm đang chiếu một đoạn quảng cáo.
“Như anh ta.”
Anh trai tiệm cắt tóc nhìn ti vi, chần chừ nói: “Kiểu này…kiểu này hơi ngắn đấy…”
“Không ngắn.” Tôi nhìn vào gương, “Làm phiền anh.”
Từ cửa tiệm cắt tóc đi ra, tôi đưa tay lên sờ đầu, tròn tròn gai gai, cảm giác không tệ.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông, tôi nhìn qua, ấn nhận.
“Ông chạy đâu vậy? Gọi ông hai cuộc đều không nghe máy.”
Hai cuộc đã là gì, tôi còn tận năm mươi cuộc chưa nhận đây này.
Tôi xin lỗi Vương Nghị, nghe thấy giọng tôi, cậu ấy hỏi sao khàn thế, tôi bảo bị cảm rồi chuyển chủ đề, hỏi cậu ấy tìm tôi có việc gì.
“Buổi chiều là môn lớp nhỏ, tôi không tìm được người học thay cho ông đâu, ông có thể nói bạn ông một câu, nghỉ ngơi một lát rồi chiều đến học không?”
“Cậu ấy đi rồi.”
“Đã đi rồi? Nhanh thế á?”
“Ừ, bệnh trĩ và viêm tuyến tiền liệt của cậu ấy tái phát.”
Vương Nghị ở bên kia im lặng vài giây rồi “ồ” lên một tiếng.
“À, mấy ngày này tôi muốn về ký túc xá ở, lại phải chen chúc một giường với ông rồi.”
Vương Nghị vẫn trả lời ngắn gọn như cũ: “Ừ.”
Tôi gọi một chiếc taxi quay về trường, lúc gần đến cổng trường đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, tôi vội vàng cúi thấp đầu.
“Bác tài ơi, làm phiền bác chở cháu đến ký túc xá số năm, vào trong trường không quá mười lăm phút không bị thu phí đỗ xe đâu ạ.”
Tài xế lái xe vào, lúc xe dừng ở cổng trường đầu tôi sắp rúc xuống dưới ghế trước đến nơi, tim đập thình thịch, sợ đến nỗi tay ướt đẫm mồ hôi. Khi xe đến dưới ký túc xá tôi mới yên tâm, dù tay còn đang run run nhưng không kịp ngạc nhiên trước sức ảnh hưởng của Lâm Dung đối với mình tôi đã phải vội chạy lên lầu.
Trong phòng ký túc vẫn chỉ có một mình Vương Nghị, tôi vừa mở cửa, Vương Nghị liền đặt sách xuống nhíu mày hỏi: “Sao ông trùm kín mít thế?”
Tôi cởi mũ tháo khẩu trang, Vương Nghị tròn mắt nhìn tôi: “Ông…”
Tôi sờ sờ đầu: “Ngầu không.”
Vương Nghị đột nhiên cúi đầu: “Trông như du côn.”
Tôi cười he he, cởi giày nằm lên giường Vương Nghị.
“Tôi ngủ một giấc, khi nào đi thì gọi tôi nhá.”
“Ừ.”
Thời gian trong mơ luôn trôi qua rất nhanh, tôi cảm thấy mới vừa nhắm mắt lại đã có người nhẹ nhàng vỗ vai mình gọi dậy rồi. Tôi vươn tay xin Vương Nghị nước vì khô họng, uống xong thấy tỉnh táo hơn không ít.
“Sách tôi chuẩn bị cho ông rồi, đi thôi.”
Tôi cười với cậu ta: “Vẫn là Nghị Nghị tốt.”
Vương Nghị đi nhanh phía trước tôi, chỉ lộ ra đôi tai ửng đỏ. Chúng tôi sóng vai nhau đi tới tòa nhà số một, bây giờ đang là giờ đi học, rất nhiều học sinh túm năm tụm ba đi về phía giảng đường. Tôi và Vương Nghị trò chuyện câu được câu không, đột nhiên tôi phát hiện phía trước có người đi chéo sang, là Lâm Dung!
Tôi vội trốn sang bên cạnh Vương Nghị xong ló mắt ra nhìn trộm, người kia không còn ở đó nữa, tôi nhìn xung quanh, phù, thì ra là nhìn nhầm.
“Ông đang làm gì vậy?”
Tôi cúi đầu, nhận ra mình đang bấu chặt áo Vương Nghị.
“À, không có gì đâu.”
Vương Nghị nhìn tôi như có điều suy nghĩ.
Thầy giáo ở trên bục giảng hăng say giảng bài, nước miếng văng tung tóe, Vương Nghị thì chăm chú ghi chép. Điện thoại của tôi chợt rung lên, tôi nhìn qua, lại là số 151 kia, tôi ngắt máy luôn, bận quá quên không chặn số này.
Vương Nghị hỏi nhỏ: “Ai thế?”
“Người môi giới bất động sản.” Tôi ấn chặn số.
Cuối cùng cũng tan học, tôi đứng dậy, phía sau vừa xót vừa căng như bị lửa thiêu.
Tôi nói với Vương Nghị một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh. Mấy nhà vệ sinh gần đều khá nhiều người, vì vậy lần nào tôi cũng thích vào nhà vệ sinh ở khúc quanh hành lang. Tuy phải đi xa hơn nhưng được cái yên tĩnh, khi nào muốn hút thuốc cũng có thể tiện thể làm một điếu.
Tôi vào nhà vệ sinh xả nước, sau đó nhìn kiểu tóc mới của mình trong gương. Hôm nay thế mà lại có đứa khen tóc tôi ngầu, tôi cười hềnh hệch, nhìn trái nhìn phải trong gương, đột nhiên liếc thấy một buồng vệ sinh để cửa hé, thì ra bên trong vẫn luôn có người?
Tôi nhìn mấy lần, sau đó lập tức quay người bỏ chạy, thế nhưng lại bị một bàn tay cực kì khỏe giữ lại lôi vào buồng vệ sinh.
“Chạy nhanh quá nhỉ?”
Tôi sợ hãi nhìn người trước mặt: “Lâm Dung, sao anh lại ở đây?”
Tóc của Lâm Dung không gọn gàng như ngày thường, trông có vẻ rối hơn, bên dưới đôi mắt đẹp còn có quầng thâm, nhìn khá là tiều tụy.
“Tóc cắt ngắn thế này là muốn xuất gia làm hòa thượng à?”
Tôi dùng sức đẩy anh ta ra: “Tôi muốn làm hòa thượng đấy, không mượn anh lo, thả tôi ra, tôi phải lên lớp rồi.”
Lâm Dung giữ tay tôi: “Kể cả em có làm hòa thượng thật thì tôi cũng có thể ** em hoàn tục. Sao hôm qua lại bỏ đi? Còn dám chặn tôi nữa, em có biết tôi lo cho em thế nào không?”
Nếu đoạn hội thoại này không xảy ra khi tôi bị chặn trong nhà vệ sinh thì suýt nữa tôi đã tin lời anh rồi.
“Lâm Dung.” Tôi nói với giọng bất lực, “Rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”
Lâm Dung cúi đầu đáp: “Tôi không biết giữa con trai với nhau có nên nói thế này không…”
Tôi nhìn vẻ mặt chần chừ của anh ta, có cả câu anh ta không dám nói ra miệng hả? Tôi xì một tiếng, thế thì không biết phải kinh tởm đến mức nào.
Lâm Dung nhìn tôi, nói rõ ràng từng chữ một: “Tô Đống, tôi muốn hẹn hò với em.”