Tôi kích động không sao kìm chế được như đứa trẻ bất ngờ nhận được món quà mình thích, vội vàng bảo trưởng phòng hỏi bạn gái xem cô ấy tải bức tranh này ở đâu. Trưởng phòng không nghĩ gì nhiều, tưởng là tôi có ý tưởng gì với chuyện của anh ấy nên lập tức gửi voice cho bạn gái khéo léo hỏi vấn đề này.
Tôi bảo trưởng phòng gửi ảnh sang cho tôi, nhìn nét chữ dưới bức tranh xong tôi càng chắc chắn đây là một người.
Nhãi ranh, cuối cùng tôi cũng bắt được anh rồi. Ta muốn xem xem nhà ngươi là người như thế nào mà lại có thể khiến ta mất nhiều con cháu đến vậy chỉ vì quyển nhật ký của mi.
Bạn gái của trưởng phòng đang chơi bên ngoài nên chưa trả lời anh ấy, tôi cũng không sốt ruột, đằng nào cũng có manh mối rồi, sao phải xoắn.
Vương Nghị nhắn Wechat cho tôi nói hôm nay không về, tôi liền dọn dẹp qua rồi về phòng thuê, trên đường còn nhận được một bức ảnh Lâm Dung gửi cho. Tôi mở ra xem, không ngờ lại là một bức chụp tôi đang tập dụng cụ.
[Lâm Dung: Tiếp tục cố gắng.]
Tôi nhìn mình trong anh, không nhịn được chép miệng khen: Đúng là người đẹp dáng ngon, đẹp trai không biên giới.
[Tôi: Được, cảm ơn.]
Sau đó tiện tay lưu ảnh lại.
Tôi hơi muốn hỏi anh ta câu anh ta chưa nói hết ở ký túc, nhưng nghĩ lại thì anh ta thích ai có liên quan gì đến tôi? Tôi biết mình thích ai là đủ rồi mà, vì vậy không thèm để ý đến Lâm Dung nữa. Đang định tắt điện thoại thì lại có âm thanh báo tin nhắn Wechat.
Tôi mở cửa phòng thuê, mở Wechat lên, Lâm Dung lại gửi cho tôi một bức anh, là ảnh cơ bụng anh ta.
[Lâm Dung: Cố gắng tiến tới mục tiêu.]
Trên ảnh là Lâm Dung dùng một tay vén áo lên, một tay cầm điện thoại hướng về phía gương chụp lại, đường cong cơ thể rõ ràng, chỉ lộ nửa khuôn mặt góc cạnh…
Thôi được, đây mới gọi là đẹp trai không biên giới đcm…
Tôi thầm chửi thề, Lâm Dung đang gián tiếp khoe khoang đúng không?! Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, có nhất thiết phải gửi cả ảnh nữa không?
Tôi vừa oán thầm vừa gửi đi một icon cười giả lả.
Lâm Dung nhìn điện thoại, thấy icon Tô Đống gửi, trong đầu hiện lên biểu cảm không cam lòng của cậu khi gửi tin nhắn này, trái tim lập tức mềm nhũn, đồng thời lại hơi nhoi nhói.
Còn phải chờ bao lâu nữa đây, mình thực sự…không nhịn được nữa rồi.
Sau khi về đến phòng thuê, tôi dựa theo thực đơn Lâm Dung gửi nấu một bữa đơn giản, có thể nói là không có tí cảm giác ngon miệng nào, chẳng hiểu sao Lâm Dung ăn được hẳn hơn một năm.
Chắc Lâm Dung đoán được suy nghĩ của tôi lúc này, anh ta lại gửi mấy bức ảnh nữa qua Wechat, đều là ảnh những món cho người tập gym.
[Lâm Dung: Đây là thực đơn những ngày tiếp theo.]
[Tôi: Được.]
[Lâm Dung: Có mấy món tôi không nấu được ở ký túc.]
Tôi nhìn thử, có món mà nguyên liệu là ức gà.
[Lâm Dung: Nguyên liệu tôi mua, cậu nấu được không? Mèo con đáng yêu.jpg]
?
Lâm Dung đang ra vẻ đáng yêu? Anh có phải đàn chị đâu, làm vậy có tác dụng à? Thế là tôi từ chối ngay.
[Tôi: Không nấu được.]
[Lâm Dung: Vậy tôi nấu.]
[Tôi: Không có nồi.]
[Lâm Dung: Tôi có.]
Tôi: …
Tôi nghi ngờ Lâm Dung muốn mượn chuyện này để tiếp cận đàn chị, vì vậy liền hỏi ngược lại.
[Tôi: Trước đây anh nấu thế nào?]
[Lâm Dung: Hồi đầu là đàn chị cùng tập gym nấu giúp, sau đó Nhiễm Nhiễm bận, tôi không muốn làm phiền cô ấy. Nhưng nếu cậu không tiện thì tôi đành tiếp tục quấy rầy cô ấy vậy.]
[Tôi: Không phiền, cứ làm theo lời anh nói đi.]
Nhiễm Nhiễm là tên thân mật của đàn chị, vì vậy, ài, cứ vậy đi.
Ăn bữa tối healthy xong thấy bụng cũng no nhưng chẳng hạnh phúc chút nào, tôi nằm trên giường chán chết, hình như đã mấy ngày rồi không thẩm du, thế là bèn lấy quyển nhật ký ra.
[Ngày 30 tháng 10]
Hai ngày rồi không được gặp em, nhớ em quá.
Lúc gặp em, bên cạnh em đột nhiên có thêm một người. Em rất thân với cậu ta, tôi thấy em bá vai cậu ta, cười với cậu ta chẳng giữ kẽ chút nào.
Làm sao bây giờ? Hiện tại tôi vô cùng ghen tỵ.
[Ngày 31 tháng 10]
Hôm nay là Halloween.
Em và cậu ta ra ngoài trường chơi. Tôi chờ em đến tận 11 giờ đêm mới thấy em cùng cậu ta về.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được mùi vị đau lòng.
[Ngày 1 tháng 11]
Hôm nay tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ khuyên tôi nên tìm việc gì khác để làm, tôi không biết còn việc gì quan trọng hơn em. Bác sĩ nói nếu có một ngày em đón nhận tôi thì tôi hy vọng mình xuất hiện bên cạnh em với hình tượng như thế nào? Tôi chợt bừng tỉnh, tôi phải cố gắng trở nên tốt đẹp hơn, tôi phải tiếp tục cố gắng, tôi muốn xuất hiện bên cạnh em với hình tượng đẹp nhất.
Chờ tôi.
Đọc xong mấy ngày nhật ký này, tôi bỗng thấy chủ nhân quyển nhật ký hơi đáng thương. Tuy anh ta là biến thái nhưng không đi quấy rối cuộc sống của người mình thích, thậm chí còn cố gắng hoàn thiện bản thân vì người kia nữa, thế nhưng những gì anh ta nghĩ, anh ta làm, người kia đều không hay biết.
Tôi thở dài, lật tiếp trang sau.
[Ngày 2 tháng 11]
Em biết không?
Tôi đã mời một giáo viên hướng dẫn tôi tham gia cuộc thi. Đăng ký một phòng tập gym, thuê hai huấn luyện viên riêng. Những lúc mệt tôi sẽ nhớ đến em, thoắt cái liền cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.
Em chính là nguồn năng lượng của tôi.
[Ngày 3 tháng 11]
Tôi phát hiện ra dạo này số lần em đến thư viện càng ngày càng ít, số lần đi chơi càng ngày càng nhiều. Buổi tối ra ngoài em thích mặc quần dài màu đen và sơ mi sặc sỡ, em luôn thích cởi mấy cúc áo trên cùng để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
A, em quyến rũ chết mất thôi.
Mỗi lần nhìn em mặc áo sơ mi, tôi đều muốn xé toang nó ra, tôi muốn liếm đầu v* của em, liếm đến khi em run rẩy. Tôi muốn liếm từ ngực đến rốn của em, nhìn em sướng đến nỗi ưỡn eo lên, tôi sẽ lột quần của em xuống nhưng không cởi hẳn mà chỉ vừa đủ lộ mông của em ra thôi. Tôi sẽ tách nó ra, sau đó luồn lưỡi vào, đưa em lên đỉnh kích thích…
Tim tôi đập thình thịch, kích thích quá…
Đọc nhiều rồi, tôi phát hiện ra người anh em này hình như là một tên cuồng mông, lần nào cũng có những suy nghĩ dâm dục về mông của đối phương. Tôi đọc rất đã, có điều lần nào cũng chỉ là tưởng tượng nên cứ thấy thiếu thiếu gì đó, có lẽ là mơ hồ hy vọng người anh em này sẽ làm thật một lần, nếu không tôi sợ anh ta sẽ nhịn thành bệnh mất.
Hiện giờ tôi cũng không còn chướng ngại tâm lý gì nữa, nhanh nhẹn cởi quần lật sang trang tiếp theo bắt đầu thẩm du.
[Ngày 4 tháng 11]
Hôm nay tôi và em mặt đối mặt đi ngang qua, tôi hưng phấn gần chết.
Mặc dù em không chú ý đến tôi nhưng tôi mãn nguyện lắm rồi, tôi ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc em, cảm thấy mình sắp cứng đến nơi rồi… Chắc chắn em sẽ nghĩ rằng tôi là một tên biến thái, nếu tôi nói trước khi gặp em tôi chưa từng như thế này, liệu em có tin không? Nhưng những chuyện này đều không còn quan trọng nữa.
Tôi lên mạng mua mười mấy chai dầu gội đầu, cuối cùng cũng tìm được loại em dùng, tôi vặn nắp ra ngửi mùi dầu gội đó, tưởng tượng khuôn mặt của em, tưởng tượng em đang quỳ trước mặt tôi, mặc nội y tình thú tôi mua cho em, sau đó há miệng hầu hạ tôi.
Miệng em vừa nóng vừa ướt, đầu lưỡi em vừa mềm vừa linh hoạt, em nhìn tôi mê đắm, tựa như đang cầu xin tôi ** em.
Tôi ra sức chơi miệng em, thọc sâu vào cổ họng em, nước miếng của em chảy đầy cằm, tiếng nước nhóp nhép vang lên, em rất giỏi, tôi thọc sâu mấy cái đã bị em kẹp bắn ra, tôi bắn đầy mặt em, sau đó cho em ăn hết chỗ đó.
Ôi, tôi thực sự điên mất rồi.
***
Tôi sóc càng càng càng nhanh, cùng chủ nhân quyển nhật ký lên đỉnh.
Bắn lên mặt gì đó nghĩ thôi đã mê, tiếc là cuối cùng hàng họ của tôi đều dành hết cho giấy vệ sinh thuần tự nhiên rồi. Thẩm du xong, tôi vo giấy ném vào thùng rác, một nửa rác trong thùng gần như đều dính con cháu của tôi, tôi buộc túi rác lại ném ra ngoài cửa.
Tôi nằm trên giường nhìn Tiểu Tô Đống.
“Đừng gấp, tao nhất định sẽ nhanh chóng tìm được bạn gái để mày bắn lên mặt… Không khéo còn được thỏa ước nguyện bắn vào miệng nữa á ~”
Nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp đó tôi hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Lâm Dung: Không ngờ lại có một bình luận nhìn thấu âm mưu kéo duỗi của tôi, kéo ra ngoài phạt 10 trượng ~
Tôi là easter egg: Chương sau có canh thịt, nguyên liệu hơi hỗn tạp, tự gỡ mìn nhe các bạn.