Kể ra thì tầm này năm ngoái tôi vẫn chỉ là một thằng con trai ngáo ngơ nhà ở huyện mới thi lên đại học mà thôi. Hồi cấp ba cũng ham chơi đấy nhưng dù sao cũng ở thị trấn nhỏ, tài nguyên hữu hạn, từ ngày lên đại học, dần dần quen với thành phố này rồi, tôi cứ như là tìm đúng sân nhà của mình vậy.
Khi ra ngoài quẩy, thông thường tôi sẽ chịu trách nhiệm quẩy và hầu hạ Vương Nghị, Vương Nghị chịu trách nhiệm thanh toán. Nhưng hôm nay thì hơi khác, để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc vì sự giúp đỡ miệt mài của Vương Nghị đối với sự học của tôi, tôi nhất định phải mời kèo này.
Nhân viên phục vụ đeo nơ tím giơ iPad lên bằng cả hai tay cho tôi xem, nhìn giá rượu trên đó, ngón tay tôi bắt đầu run. Não bộ lập tức tính toán khoản thu và số dư của tháng này, sinh hoạt phí cơ bản cộng với trợ cấp của trường, phí đăng ký hộ tín chỉ, trừ đi tiền thuê nhà, trừ đi sinh hoạt phí đã tiêu tháng này và tiền áo T-shirt đàn chị khen đáng yêu mới mặc sáng nay thì còn chưa đến một nghìn.
Tôi nhìn sườn mặt Vương Nghị, cầm iPad trong tay phục vụ, quyết tâm gọi cho mỗi thằng một ly rượu lòe loẹt mà Vương Nghị thích uống nhất.
“Vâng, anh còn cần gì nữa không?”
Cô muốn bảy tám ngày tới tôi cạp đất ăn hả? Tôi cau có đẩy iPad đi nhưng nghĩ thế nào lại gọi phục vụ lại.
“Thêm một đĩa hoa quả đi.” Tôi nhớ là hình như lần nào Vương Nghị cũng gọi một đĩa hoa quả bày biện rất tỉ mỉ.
“Vâng ạ, anh thấy loại này được không?”
“…”
Số dư ơi, tạm biệt.
Tiêu Đi, Vay Đi (*), thẻ tín dụng ơi, xin chào.
(*) Tiêu Đi, Vay Đi: tên app vay tiền.
“Không cần.” Không biết Vương Nghị quay lại từ lúc nào, nghe cậu ta nói vậy nhân viên phục vụ liền cúi người rời đi.
Ngay sau đó quán bar bỗng hoan hô ầm lên, tôi ngoảnh ra nhìn, thì ra là ban nhạc của quán lên diễn rồi. Một cô gái xinh đẹp trang điểm nhạt buộc tóc đuôi ngựa bước lên sân khấu, tao nhã ngồi lên chiếc ghế cao ở ở chính giữa. Theo tiếng hát du dương truyền đến, tôi cũng hơi lâng lâng.
Phục vụ mang rượu lên, tôi nhìn ánh sáng ngũ sắc tản ra dưới ánh đèn quán bar, đẹp thì đẹp thật nhưng tôi lại không thích uống. Tôi thích uống loại bia dân dã hơn, rót ra bên trên phủ một lớp bọt, uống một ngụm mát vào tận tim.
Tôi lại nhìn cô gái trên sân khấu, ánh đèn chiếu lên người cô ấy thật là chói mắt.
“Nghị Nghị, ông nghĩ mấy cô gái này thích kiểu con trai như thế nào?”
Vương Nghị cầm ly rượu lên lắc lắc: “Con nhà giàu vừa học giỏi vừa đẹp trai.”
Tôi phì cười. Quả thực Vương Nghị tổng kết rất chuẩn.
“Hoặc là đẹp trai dáng ngon chịch giỏi.”
Tôi đặt chén rượu xuống xoa xoa cằm: “Thì ra là thế, bảo sao con nhà giàu vừa học giỏi vừa đẹp trai như Nghị Nghị đây vẫn chưa có bạn gái, ra là vẫn kém một chút.”
Vương Nghị nhìn tôi: “Ông bao lâu?”
Tôi: “?”
Vương Nghị hỏi lại tôi lần nữa: “Một lần ông bao lâu?”
Lần này thì tôi nghe rõ, thế nhưng mà hơi hoảng.
“Ông hỏi trước thì có phải ông nên khai trước không?”
“Bốn mươi phút.”
Tuy ngoài mặt tôi trông bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã dậy sóng. Tận bốn mươi phút?! Lâu thế…
Vợ tương lai của Vương Nghị tốt số quá!
“Ông thì sao?” Vương Nghị hỏi.
“Không biết.” Tôi lẩm bẩm trong miệng, cầm chén rượu lên uống.
Vương Nghị bật cười: “Vì vậy có lẽ đây là lý do ông chưa tìm được bạn gái đấy.”
Khóe mắt tôi giật giật, kỳ lạ thật, một thẳng mồm mép nhanh nhảu như tôi mà gần đây cứ bị Vương Nghị chặn họng là sao nhỉ? Sau khi bất cẩn bại lộ chuyện mình còn zin, tôi nhìn cô gái trên sân khấu hát xong câu cuối cùng bèn chuyển chủ đề.
“Ông nghĩ cô ấy thích dạng con trai như thế nào?”
Vương Nghị nhìn cô ta, đột nhiên hỏi: “Làm sao ông chắc chắn cô ta thích con trai?”
Tôi ngây người. Câu hỏi này là sao? Không thích con trai chẳng lẽ thích con gái.
Dường như Vương Nghị nhìn thấu nghi vấn của tôi, cậu ta nhìn tôi nói: “Trên thế giới này không phải cứ là dị tính mới có thể ở bên nhau.”
Cô gái trên sân khấu mỉm cười quyến rũ, chuẩn bị hát bài tiếp theo. Tưởng tượng cảnh cô gái này hôn một cô gái khác, tôi cảm thấy hơi kì kì.
Vương Nghị gọi tôi một tiếng, sau đó hất cằm chỉ chỉ phía sau tôi. Tôi ngoảnh lại nhìn.
Trên ghế sô pha có một đôi tình nhân đang hôn nhau, người đàn ông ngồi ngoài ôm eo người trong lòng, tôi chỉ nhìn thấy cằm và xương quai xanh duyên dáng của người đó. Họ hôn nhau khoảng hai phút mới tách nhau ra, lúc này tôi mới nhìn rõ người trong lòng gã, là một thằng con trai không lẫn vào đâu được, bởi vì yết hầu của cậu ta vẫn đang trượt lên trượt xuống.
Tôi đơ người tại chỗ, mãi đến khi người đàn ông kia nhìn lại rồi nâng ly rượu trong tay lên về phía mình tôi mới quay phắt người lại.
Tôi biết trong cuộc sống có những cặp đồng tính luyến ái, thậm chí tôi còn từng xem một số bộ phim nữ nữ hôn nhau, tôi không bài xích, chỉ là chưa từng tiếp xúc ngoài đời bao giờ nên tự quy nó vào trường hợp hiếm chứ không phải trường hợp thường gặp.
Tim tôi cứ đập thình thịch, không biết cảm giác lúc này là gì nữa.
“Nhóc đẹp trai, có vinh hạnh mời cậu uống một ly không?”
Da đầu tôi tê rần, chậm chạp quay đầu lại, là người đàn ông vừa rồi, vậy mà gã lại ngồi lên chiếc ghế bên cạnh tôi, nghiêng đầu cười lộ đúng tám cái răng tiêu chuẩn. Khi tôi còn đang bận sắp xếp từ ngữ thì Vương Nghị đã nhìn gã nói: “Không có.”
Gã ta đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi uống hết một ly rượu, tôi càng nghĩ càng giận, trông tôi thế này mà lại bị đàn ông đến bắt chuyện? Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, nếu là hiện tại tôi đã đấm cho gã một phát rồi. Đang vui thì bị gã làm cho bực cả mình, tôi đòi về ký túc xá, vừa ra khỏi cửa đã phanh áo sơ mi ra.
“Tại ông cứ bắt tôi mặc như sinh viên ngoan đấy, kết quả thế nào? Tôi mà lại bị đàn ông bắt chuyện!” Tôi vừa trách Vương Nghị vừa chửi thề.
Sau này không bao giờ đến cái chỗ chết tiệt này nữa. Cả rượu cũng vậy, chẳng uống mấy mà cũng ngất ngây thế này.
Tôi dựa vào tường, bỗng nhiên muốn hút thuốc.
Tôi không nghiện thuốc nhưng thỉnh thoảng cũng thích hút một hai điếu, Vương Nghị không thích mùi thuốc lá, tôi sẽ không hút lâu để cậu ta đỡ dùng ánh mắt giết tôi. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy cần hút ngay một điếu để thể hiện sự nam tính và sức hút của mình, thấy bên đường có người đang hút thuốc, tôi bèn mặc kệ ánh mắt ngăn cản của Vương Nghị mà đi qua đó.
“Người anh em, cho xin điếu nào.”
Tên đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi, rút một điếu từ trong bao ra đưa cho tôi.
“Có lửa không?”
Gã sững lại, sau đó móc bật lửa từ túi quần ra. Nhìn nhãn hiệu thuốc và bật lửa, tôi thầm nghĩ mình đụng trúng người có tiền rồi.
Vương Nghị ở xa nhìn tôi, không đến gần.
Tôi dựa vào thân cây, ngửa đầu phả ra từng làn khói thuốc màu xám trắng, sau đó lại hít vào bằng mũi.
“Kiểu hút này của cậu hại phổi lắm.”
Tôi cười: “Còn kiểu hút nào khác à?”
Gã làm mẫu cho tôi xem, thì ra là thở từ miệng ra.
Tôi gẩy tàn thuốc, không đánh giá gì mà hỏi gã: “Đang chờ ai à?”
“Ừ, xe màu trắng kia kìa.”
Tôi nhìn chiếc xe trắng đang lái đến gần mà gã chỉ, không nhìn rõ thương hiệu, nó dừng lại ở vệ đường, là một chiếc SUV phổ thông.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống.
Tôi không ngờ ở đây mà cũng gặp được anh ta, nhìn sắc mặt anh ta cũng có thể đoán được, anh ta cũng không ngờ sẽ gặp tôi ở đây.
“Chào buổi tối, Lâm Dung.” Chất cồn xông lên não khiến tôi hơi váng vất.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu mà không nói gì, chắc là phát hiện ra trông tôi không giống lúc ở cùng đàn chị.
“Hai người quen nhau à?” Người bên cạnh hỏi.
Lâm Dung gật đầu: “Học cùng trường, gặp vài lần.”
Tôi lắc đầu, rượu khiến thần trí tôi mê muội, ngôn ngữ không được não bộ xử lý đã thoát ra khỏi miệng: “Bọn tôi không chỉ gặp vài lần, bọn tôi…”
Còn là tình địch nữa!
Khóe miệng tôi nhếch lên, nói: “Còn từng cùng đi ăn, anh còn quét dọn phòng ngủ cho tôi mà.”
Tôi gẩy nhẹ tàn thuốc, nheo mắt nhìn anh ta.
Tôi thấy anh ta miết đầu ngón tay trong bóng tối.
“Cậu uống rượu à?” Lâm Dung đi tới trước mặt tôi.
Tôi không quan tâm anh ta nói gì mà ghé sát vào tai anh ta nói nhỏ: “Tôi biết anh thích ai…”
Nhìn Lâm Dung biến sắc, tôi mỉm cười hài lòng.
“Nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu.”
Hút xong một hơi cuối cùng, tôi dụi đầu thuốc vào thân cây.
“Tạm biệt nhé, đàn anh Lâm.”
Easter egg:
Vương Nghị: Tôi phụ trách đóng cúc áo cho cậu ấy.
Lâm Dung: Tôi phụ trách cởi cúc áo của cậu ấy.