— Giản trinh < tháng tư xé vải >
Tô Nam hoàn toàn sửng sốt, đến một lúc sau, mới phản ứng ra được là phải đẩy anh ra.
Không có đẩy ra được.
Mùi thuốc lá bao trùm hô hấp của cô, ngực vừa đau vừa tức, cũng không còn muốn tiếp tục, há mồm khẽ cắn.
Trần Tri Ngộ “A” lên một tiếng, cúi đầu nhìn cô.
Đôi mắt của cô đỏ một vòng.
Hai bả vai gầy yếu nhẹ run, “Như thế nào không kịp đợi, mà đã bắt đầu lớn lối ở trên đường cái… ”
Giọng nói vẫn giống như trước, y nguyên không thay đổi nện lên đầu anh.
Trần Tri Ngộ sửng sốt, bừng tỉnh thấy cô nắm lấy cánh tay anh, phát cáu muốn đẩy anh ra. Anh dùng chút lực, vòng tay gắt gao ôm cô lại, “Tô Nam… ”
Anh như tường đồng vách sắt không có chỗ cho cô trốn chạy, Tô Nam tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, nước mắt lại lách tách chảy xuống, “thầy buông ra! ”
Anh không dám trêu chọc cô, bàn tay nhẹ nhàng áp chế cô chỉ để cô không giãy dụa nữa. Có một chuyện muốn nói với cô lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng suy nghĩ một chút, dành ra một tay sờ điện thoại trong túi, mở ra tấm hình nhét vào trong tay Tô Nam.
Hai mắt Tô Nam đầy nước mắt tầm nhìn mông lung, chỉ nhìn thấy hai quyển giấy chứng nhận đặt cùng một chỗ, ba chữ “Giấy li hôn ” thật to.
Cô ấp úng nói: “Vì… em?”
“đúng… ” Trần Tri Ngộ thấy sắc mặt cô lại biến đổi, biết cô càng hiểu lầm thêm, đem một câu chửi thô tục nuốt xuống, “Đi qua chỗ khác, anh chậm rãi kể cho em nghe… ”
Xe taxi lái vào trong dòng xe cộ.
Tô Nam cảm thấy đầu óc giống như sắc bị gỉ, lời nói ở bên mép cứ lần lượt từng chữ bật ra bên ngoài.
“Em muốn kể chuyện xưa… thầy đi qua Vũ Hán chưa? em ở chỗ đó học đại học chính quy. Xung quanh khắp nơi sửa đường, đi chỗ nào cũng đều bị chận. Có một buổi tối cùng câu lạc bộ đi liên hoan suốt đêm. Lúc hừng đông mọi người từ bờ hồ đi dạo đến thôn làng… Đi qua cái cổng, học trưởng quản lý câu lạc bộ kéo em lại kế bê xe cần cẩu ở bên hồ… Anh ấy nói, thực sự thích em. Ảnh là hội viên của hội học sinh, một người rất… Rất tài giỏi, nữ sinh theo đuổi cũng nhiều. Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ anh ấy chú ý tới em. Có thật là thích không? Kỳ thực cũng không thể nói rõ, em chỉ là không ghét anh ấy. Khi đó 18 tuổi, thích cùng ghét không có giới hạn, cũng không có rõ ràng… Anh ấy là một người có lòng tự trọng rất cao, có đôi khi tự quyết định mọi việc, chưa bao giờ cho phép người khác xen vào quyết định của mình… Sau nửa năm sau, cũng là ở cùng một chỗ, em gặp được anh ấy cùng một nữ sinh khác… ”
Tô Nam ngẩng đầu, ánh mắt có chút lạnh lẽo, cứ như vậy nhìn anh, như là đang phán quyết xét xử anh.
Trái tim Trần Tri Ngộ căng thẳng, nhất thời có chút chán ghét chính mình tự cho là thông minh.
Cô rõ ràng rất là thấu hiểu lòng người, phải nói có đôi khi quá mức thấu hiểu, thế nên tiêu cực ngăn cách người khác tới gần. Nhưng mà trong lòng cô có giới hạn, dùng giới hạn này nghiêm khắc đánh giá mỗi người. Cô chấp nhận cho bọn họ muốn làm gì thì làm bên trong giới hạn, nhưng nếu có một ngày, những người này vượt qua giới hạn, cô sẽ thẳng thừng đem bọn họ loại trừ, thậm chí còn lười biếng giữ gìn mối quan hệ với những người đó.
Trần Tri Ngộ nắm lấy tay cô, cô giãy ra một cái, rồi không có cử động nữa.
“Anh còn nợ em một câu chuyện, hơi dài, nhưng không thích hợp nói ở chỗ này. Em cho anh chút thời gian. ”
Nửa tiếng sau, xe dừng ở khách sạn.
Trần Tri Ngộ trả tiền, siết lấy tay cô, kéo vào thang máy khách sạn.
Ngừng ở trước cửa phòng, một tay anh lấy thẻ phòng trong ví tiền ra mở cửa – tay kia vẫn không buông tay cô ra, như là sợ buông tay cô sẽ chạy trốn.
Đi vào cửa, anh cuối cùng cũng buông cô ra.
Cửa để hở một chút, không có đóng kín – lúc cô ở phòng làm việc của anh, anh cũng chưa bao giờ đóng cửa lại. Nhiều khi chỉ cần giáo viên đi ngang đẩy cửa một cái, là có thể thấy rõ ràng tình cảnh ở trong phòng làm việc.
Cho đến lúc này, Tô Nam mới mơ hồ hiểu được. Mỗi lần cô vào phòng làm việc của anh, anh cố ý dặn “Không phải đóng cửa” là vì sao.
Anh muốn cùng cô tiến xa hơn, nhưng không muốn có một chút mập mờ để người khác chê cười.
Trần Tri Ngộ đi vào phòng tắm, vốc nước lạnh lên mặt, cầm khăn lau mặt rồi mới đi ra.
Tô Nam đứng ở trên ban công, cửa kiếng chắn thân hình của cô.
Lúc anh đẩy cửa, cô xoay đầu lại, liếc anh một cái,”Trần… ”
Trần Tri Ngộ nhìn cô, tự giễu: “Anh muốn làm quá trớn cũng sẽ không chọn trên đường cái.”
Anh lấy ra điếu thuốc, cúi đầu châm lửa. Trong gió nóng mùa hè, một luồng khói chậm rãi bốc lên.
Khuỷu tay chống vào lan can sân thượng, anh nhìn xe cộ lui tới lui, cách bóng đêm đen này, làm nổi bật lên cảm giác cuộc đời là ảo giác phù du.
“Anh học khoa chính quy kiến trúc ở Sùng Thành. Nhảy một lớp ở tiểu học và cấp hai nên vào đại học khi tuổi còn nhỏ, 16 tuổi… ”
Mới vừa vào trường, người đầu tiên anh gặp là học sinh đang học đại học năm thứ hai, Dương Lạc. Ngày đó trời lất phất mưa, cô ấy bận áo trắng, quần jean tối màu cùng giày thể thao, trong tay cầm cán ô dài, đầu ô chạm đất, xoay vòng vòng cây dù chơi đùa.
Anh là người đầu tiên đến, cô ấy thấy anh tới, ngừng động tác, có chút ngượng ngùng, cũng có chút tự nhiên hào phóng nở nụ cười với anh.
Khi đó anh vẫn là một học sinh cấp ba hận đời đen bạc hận kẻ bạc tình, nhưng lúc Dương Lạc nở nụ cười, anh đột nhiên cảm thấy mình là một người đàn ông trưởng thành. Dương Lạc chê anh còn nhỏ tuổi, chưa bao giờ coi trọng những lời anh nói. Cho đến năm sau đó, anh ra nước ngoài tham gia một cuộc thi thiết lập mô hình, được hạng nhất. Trở về tới trường học là ba giờ sáng, không dám đánh thức người quản lý ký trúc xá, cũng không muốn đánh thức cô ấy, cắm đầu cắm cổ đợi từ bốn giờ đến hơn bảy giờ sáng, cô ấy xuống lầu ăn sáng. Anh đứng dậy ôm lấy cô ấy, đem giấy khen nhét vào trong tay cô ấy, “Dương Lạc, anh yêu em. Hai mươi tiếng không ngủ rồi, anh trở về nhắm mắt một chút. Chờ anh tỉnh dậy, em trả lời anh” sau đó liền ngáp ngắn ngáp dài rời đi.
Sau đó, Dương Lạc nói đó là lần đầu tiên cô ấy nghe qua một lời tỏ tình không ai có thể sánh bằng: Em cho anh câu trả lời thuyết phục mà còn phải chờ anh tỉnh lại?
Trong hai năm, thời gian hai người ở chung không nhiều lắm. Nhiều lúc là ra đi du lịch bên ngoài, quan sát những kiến trúc nổi tiếng thế giới, sau đó trở về thử vẽ lại. So sánh với nhau ai dùng thời gian ít nhất để vẽ toàn bộ.
Lúc anh muốn nói vài lời thề hốt, Dương Lạc ngăn anh lại: “Em kể cho anh nghe câu chuyện!” Rồi cô ấy kể câu chuyện hai người yêu nhau hẹn thề gặp nhau kiếp sau, mà lại biến thành hai người cùng giới. Lời thề có sức mạnh, nhưng mà lúc thất hứa sẽ bị tổn thương nhiều hơn. Vì vậy anh cũng sẽ không đơn giản hứa hẹn.
Lúc Dương Lạc làm dự án, anh cũng bị cô kéo vào làm chung, theo giáo sư Chu Quan Uyên, cùng tham dự công trình kiến trúc kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường đại học S, nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật đại học S. Khi đó trăm ngàn người tài giỏi trong ngành muốn tranh dành dự án, nên mỗi ngày mỗi đêm hai người ráng làm, chỉ sợ bôi nhọa danh dự trường. Lúc làm xong bản thảo, anh cắm đầu cắm cổ ngủ bù. Lúc tỉnh dậy xuống dưới lầu đi ăn, Dương Lạc đang chờ ở dưới lầu, giống như lần đầu mới gặp vậy, hướng anh cười: “Lần trước anh chờ em bốn giờ đồng hồ, lúc này em chờ anh.”
Sau đó… Sau đó thời gian liền quay về cái ngày như ở địa ngục đó. Ký ức ngày hôm đó rất mơ hồ, lúc hồi tưởng lại mọi thứ đều trở nên lộn xộn, giống như bị người ta đánh nát, cố gắng nhớ nhưng không nhớ mạch lạc. Anh thậm chí không có nhìn thấy thi thể của Dương Lạc, không có dự tang lễ của cô ấy. Đến thật lâu về sau, anh suốt ngày sống trong yên lặng, rồi đột nhiên nhận ra đây là hiện thực. Sau đó khó có thể kiềm chế ý muốn rời khỏi Sùng Thành — chờ đến nước Mỹ, cảm giác đau đớn đến chậm rãi hơn.
Tô Nam im lặng nghe, nhìn anh chậm rãi hút xong điếu thuốc trong tay, lại lấy tiếp điếu thứ hai. Lúc anh hồi thuật ký ức, giọng nói rất bình tĩnh — nhưng mà cô không dám chắc trong lòng anh bình tĩnh.
Trình Uyển chăm sóc anh một năm, đa số là lôi kéo anh vượt qua từng khoảng thời gian. Mà ngày anh tốt nghiệp, Trình Uyển nhận được tin tức, Chu Oánh từ nhỏ cùng cô ấy lớn lên, hai người tan rồi lại hợp, đã quyết định ngày thành hôn. Sau khi về nước, vị trí hai người khi ở Mỹ trao đổi cho nhau, biến thành anh lôi kéo cô ấy đi về phía trước. Có một bữa tối Trình Uyển uống say, chạy đi tìm Chu Oánh, tìm không thấy, nhưng mà thấy ba má Chu Oánh.
Ánh mắt của ba Chu Oánh nhìn cô như nhìn trúng một con rện rệp: “Về sau đừng đến tìm Chu Óanh, con tao là một người phụ nữ tốt, mày đừng làm hư nó.” Lúc Chu Oánh kết hôn, Trình Uyển không có tham dự, lôi kéo anh đi núi Jiuhua — là nơi cô ấy đã tỏ tình với Chu Oánh, lúc cô ấy 15 tuổi. Cô ấy nói, Trần Tri Ngộ, hai người chúng ta không ai muốn cả, nên chúng ta đăng ký kết hôn đi! ba mẹ cậu ba mẹ tớ đều bớt lo. Anh nói được.
Sau đó, chính là một thời gian dài hận tâm không tĩnh lặng được như nước.
“Thầy… thầy còn nhớ Dương Lạc sao?”
Trần Tri Ngộ vô thức bóp dẹp bao thuốc lá ở trong tay. Anh hút quá nhiều, cách thật xa còn có thể ngửi được múi thuốc lá nồng nặc – cũng giống như chuyện cũ luôn luôn làm người ta sặc sụa nước mắt dàn dụa.
“Anh và Trình Uyển hay dùng một câu. Một chiếc đèn sáng lâu, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là đã quên tắt; đột nhiên tắt, cũng không còn nguyên nhân nào khác, chỉ là bị đứt bóng rồi.” Trần Tri Ngộ nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, “Câu chuyện này đã qua.”
Nhưng mà…
Dường như có vô số “Nhưng mà”, nhưng một cái cũng nói không nên lời.
Cô cúi đầu nhìn đầu ngón chân của chính mình, cảm thấy chính mình tựa như biến thành một hạt bụi, nhỏ bé. Mới quen biết nhau sao lại so sánh được với tình cảm bị ” cái chết ngăn cách”.
“Anh biết em đang suy nghĩ gì. Người đứng trước mắt em đã khác. Chuyện cũ không sao xóa mất — trước đây anh thật ra từng có ý niệm này, nhưng bây giờ đã không còn. Tô Nam, biết từ khi nào thì anh đã bắt đầu nghĩ đem em giữ ở bên người không? Ngày đó em ôm bó hoa, đứng tại chỗ nhìn theo xe anh rời đi. Anh bị kích động, cũng không có suy nghĩ cẩn thận. Muốn dừng xe, mang em theo ”
Anh tiến lên một bước, duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, kéo vào trong lòng ngực mình, “Mấy năm nay, anh phòng bị quá nhiều người, nhưng không có phòng bị em.” môi anh nhẹ nhàng cọ xát trên trán cô, “Ngày đó cõng em, cuối cùng cũng hiểu rõ — anh thật không muốn sống trọn đời trong ký ức, chỉ là… ”
Trong lòng Tô Nam hỗn loạn, giống như là có người đem một tô thức ăn ngon lành bày ở trước mặt cô, mà không có muỗng đũa, không có cách nào để ăn.
Trần Tri Ngộ cúi đầu, đặt một nụ hôn có chút lạnh lẽo lên môi cô.
“… Lúc trước không tìm được nguyên nhân để sống tiếp. ”
lông mi Tô Nam run lên một cái, không có đáp lời anh, tay tự níu lấy vạt áo sơ của anh.
Môi anh có chút khô ráo, rất dịu dàng mà hôn cô như sợ dọa cô chạy mất.
Cô nhắm mắt lại, cuối cùng cũng nghe ra nhịp dập của tim mình, có một chút vui mừng không biết làm sao.
“… Tô Nam.” Trần Tri Ngộ ngừng một chút.
Tô Nam mờ mịt mở mắt ra.
Trần Tri Ngộ xoi mói, mang the một chút ý cười, “Đừng khóc nữa em. Lớn như vậy rồi, hai lần hôn hai lần em đều khóc.”
Tô Nam giơ tay tính sờ mắt của mình, ngón tay lại bị anh nắm lấy.
Nụ hôn lúc này không còn ôn nhu, có chút thô bạo cấp bách, nhưng vẫn như cũ đơn thuần — đơn thuần là dục vọng của nam nữ.
Anh đẩy cô đến lan can. Lưng Tô Nam bị cấn trên một cái thanh lan can, có một chút đau, mạch suy nghĩ lại tỉnh táo.
Ôm anh như là cầm cố, gió thổi không lọt, nụ hôn mang theo vội vàng cùng khao khát, muốn đem những lời anh còn chưa có nói rõ ràng khắc vào trong lòng cô.