• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên Hướng Sơ vào bếp phụ giúp cho Tạ Thời Quân thì đã bại lộ kĩ năng nát nhừ của mình, thường thức nấu cơm cơ bản không có, các loại gia vị cũng chẳng phân biệt được, đứng trong bếp thật sự chỉ tổ vướng chân vướng tay.

Từ đầu đến cuối cậu chỉ làm được một chuyện có ý nghĩa – làm Tạ Thời Quân cương.

Sườn xào chua ngọt trong nồi dần dà cạn nước, Hướng Sơ ôm lấy eo Tạ Thời Quân từ phía sau, gác cằm trên vai anh dụi tới dụi lui. Tay cũng không chịu nằm yên, nó đã sớm kéo khoá quần của Tạ Thời Quân xuống từ lúc sườn vừa vào nồi, ngang ngược khiêu khích cách lớp vải mỏng manh khiến thứ đang im lìm ngủ say nọ dựng dậy. Đoạn cậu lại x0a nắn lỗ nhỏ trên đỉnh làm nó há mồm mấp máy rỉ dịch nhầy, thấm ướt chiếc qu@n lót tối màu.

“To lắm rồi đó.”

Ngón tay khéo léo len lỏi vào mép qu@n lót, cảm nhận kích thước sau khi cương của d**ng v*t một cách trực quan. Hướng Sơ lẩm bẩm một câu như thể tự độc thoại lại như thể đang than phiền với chủ nhân của nó.

Người vẫn luôn dung túng cậu suốt nãy giờ rốt cuộc đã không chịu được phải lên tiếng. Tạ Thời Quân tóm lấy bàn tay táy máy nọ, trầm giọng rầy la: “Không được nghịch nữa, có muốn ăn cơm nữa không?”

Thế nhưng lúc kéo bàn tay nọ ra khỏi qu@n lót, đầu nấm lại bị bàn tay nọ tận dụng sơ hở nắn mạnh một phát.

Kh0ái cảm tê dại vọt thẳng l3n đỉnh đầu hệt như điện giật. Gân xanh trên thái dương Tạ Thời Quân giật nảy, nếu không nhờ anh cật lực kiềm chế thì khéo đã ngay lập tức bắn t1nh. May sao anh đã kiềm chế được, chứ nếu tận hai lần bị bé hư trêu đến bắn trong quần thì cái mặt này của anh chẳng biết phải giấu vào đâu cho vừa nữa.

Anh càng ngày càng không cưỡng được sức cám dỗ của bé hư rồi. Đây không phải dấu hiệu tốt, nhưng anh lại cầm lòng chẳng đặng mà hưởng thụ cảm giác bị bé hư khống chế.

Mà bé hư cũng đang cẩn thận quan sát biểu cảm của anh.

Nhân lúc Tạ Thời Quân ngẩn người, Hướng Sơ bèn kéo anh xoay người lại đối diện với mình. Ngón trỏ khẽ chạm vào chỗ ướt đẫm trên qu@n lót, đoạn cậu ngồi sụp xuống, tầm mắt trực diện với bụng dưới của anh.

“Nhưng mà em muốn ăn cái này trước cơ.”

Cậu chỉ ngẩng đầu thoáng liếc nhìn Tạ Thời Quân rồi lại chuyển tầm mắt về lại chiếc qu@n lót căng phồng, ngó chăm chú dấu vết ướt át ngày một đậm nét trên lớp vải. Dẫu cho đang bị dị ứng giày vò, khứu giác không còn nhạy bén song cậu vẫn có thể nắm bắt được mùi hương toả ra từ d**ng v*t. Thứ mùi hormone nam tính hơi tanh ấy khiến cậu mê mẩn, khoang miệng bỗng tiết ra một lượng lớn nước bọt như thể thật sự đang thèm khát một thứ nào đó.

“Em ăn được không ạ?” Cậu nuốt nước miếng đánh ực.

Ánh mắt cậu ngó đăm đăm vào nơi ấy không rời, dường như chẳng phải cậu đang năn nỉ Tạ Thời Quân mà là đang thương lượng trực tiếp với d**ng v*t của anh.

Mắt Hướng Sơ đã tiêu sưng đi nhiều, mi trên mi dưới không còn đánh nhau nữa, chẳng qua vành mắt vẫn ửng đỏ kéo dài đến khoé mắt hơi xếch lên, mi dưới vẫn hơi tấy tạo thành một cặp bọng mắt đầy đặn long lanh nước mắt. Tạ Thời Quân nhìn xuống cậu từ trên cao, bị đôi mắt này hớp đi linh hồn chông chênh.

Bé hư của lúc này đây giống hệt như lúc trên giường bị anh ức hiếp đến bật khóc.

“Em ăn được không ạ?” Anh nghe bé hư hỏi lại thêm lần nữa.

D@m d*c và thơ ngây chẳng hề mâu thuẫn trên người bé hư, trái lại pha trộn đến là khéo léo. Giọng điệu của bé hư rất ư vô tội, tưởng chừng như chỉ đang vòi vĩnh một món đồ ăn mà cậu thèm, nhưng chóp mũi rõ ràng lại gí sát vào một cây d**ng v*t c**ng cứng.

Hơi thở nóng rẫy phả vào bụng dưới Tạ Thời Quân lại có vẻ như gãi không đúng chỗ ngứa vì còn cách qu@n lót, khiến anh càng cảm thấy cổ họng khát khô, giọng nói trầm hơn hẳn bình thường.

“Không được.”

Hướng Sơ khẽ liếc nhìn anh, hiển nhiên đang nghi ngờ độ chân thực của câu trả lời này.

“Thật sự không muốn sao?” Cậu cất lời, tái hiện màn cám dỗ ăn vụng trái cấm, “Sẽ sướng lắm đó, hồi trước lúc em làm với anh ta, em cũng… ưm…”

Hồi ức hoa mĩ đột ngột bị cắt ngang. Tạ Thời Quân kéo phăng qu@n lót xuống, d**ng v*t bị ghìm giữ hồi lâu nhảy xổ ra, dịch nhầy trên lỗ sáo dính trong qu@n lót kéo ra thành sợi. Ngay sau đó, quy đ@u to tròn chống lên môi Hướng Sơ một cách còn ngang ngược hơn cả dùng hôn bịt miệng, không những ngang ngược mà còn hết sức lưu manh.

Nhưng Hướng Sơ thích thế.

Thích đến độ đôi môi không kìm được run rẩy.

Thậm chí cậu chẳng lần rõ rốt cuộc là đôi môi của mình đang run hay mạch máu trên d**ng v*t của Tạ Thời Quân đang đập.

Loạn rồi, điên rồi, quá trớn rồi.

Chất nhờn rỉ ra vì hứng tình trên đầu nấm bị bôi lên cánh môi Hướng Sơ nom ướt át lấp loáng dưới ánh đèn. Hướng Sơ ngầm chấp nhận hành vi thô bạo của người đàn ông, chỉ giương mắt nhìn dáng vẻ cau mày kiềm chế của anh. Bẵng đến khi quy đ@u căng phồng thúc nhẹ vào giữa kẽ môi ẩm ướt của mình, Hướng Sơ tức khắc hiểu rõ, ngậm lấy nó li3m m út bằng tư thế phục tùng.

Lần này đùa hơi lố rồi. Đúng là cậu muốn khiêu khích Tạ Thời Quân thật, nhưng đâu ngờ tác dụng lại mạnh thế này.

Tuy nhiên điều này lại chứng tỏ Tạ Thời Quân rất để bụng, để bụng quá khứ của cậu, để bụng chuyện cậu từng có Hứa Hoài Tinh, cũng giống như cậu để bụng chuyện Tạ Thời Quân từng có Nhiễm Thu Ý vậy.

Chủ đề về người yêu cũ vốn dĩ là trò tình thú giữa hai người họ, là trò chơi dùng để trợ hứng. Chẳng hay từ bao giờ, chẳng hay do ai khởi đầu mà cả hai đều đã bắt đầu nghiêm túc.

Tạ Thời Quân cũng sẽ giận, cũng sẽ nảy sinh cảm xúc, cũng sẽ nghĩ cách trừng phạt trò đùa dai của cậu. Mà cậu thì luôn thích nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của quý ông hoàn hảo này. Nguyên tắc của quý ông hoàn hảo là dung túng trước rồi mới chứng minh uy nghiêm của bản thân sau, thế mà lần sau quý ông lại vẫn sẽ ngầm cho phép trò chơi này tiếp diễn.

Ngoài cửa sổ là màn đêm ồn ã, trong cửa sổ ánh đèn sáng rọi, ta có thể nghe thấy tiếng nước thịt ùng ục trong nồi, hai chuỗi tiếng hít thở nặng nhẹ không đồng nhất, thi thoảng xen lẫn tiếng r3n rỉ khàn khàn, và cả tiếng nước nhóp nhép từ đôi môi bú li3m v@t cứng. Người đàn ông cao lớn dựa lưng vào kệ bếp, cởi hai viên khuy áo sơ mi trên cùng một cách trầy trật. Cái bóng của anh bao phủ một người đang quỳ một gối trên sàn nhà, thoạt trông như đang trong tư thế thuần phục, song nào có ai ngờ cậu mới là người nắm quyền kiểm soát.

Tình d*c chiếm giữ lí trí, Tạ Thời Quân khó khăn dời sự chú ý nhớ tới thịt sườn trong nồi, kịp thời tắt bếp trước khi cháy.

Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi ấy, Hướng Sơ ngậm lấy m út mạnh lỗ sáo hơi dãn ra khiến eo Tạ Thời Quân tê rần lên, yết hầu rỉ ra tiếng gằn khó kìm nén. Anh bóp chặt cằm cậu, dùng lực tàn bạo.

“Lúc em ở bên cậu ta cũng lẳng lơ thế này à?”

Hướng Sơ chẳng nói chẳng rằng, một tay xoa nhẹ tinh h0àn căng tròn, một tay cầm lấy thân d**ng v*t tiếp tục nhét sâu vào trong khoang miệng, liên tục làm vài lần deepthroat, lúc sắp ngạt thở mới nhả cây hàng dính đầy nước miếng của mình ra, đầu lưỡi li3m láp dọc theo thân trụ rồi thọc ngoáy vào lỗ nhỏ không ngừng rỉ nước trên đỉnh, nếm được một tí vị t1nh dịch. Cậu biết Tạ Thời Quân đã sắp bị cậu li3m đến bắn t1nh rồi.

Cậu để d**ng v*t kề bên khoé miệng đỏ hồng, đoạn ngước đầu ngó Tạ Thời Quân, hơi thở loạn nhịp, giọng mũi đặc sệt: “Nhiễm Thu Ý đã từng ngậm cho thầy như vầy chưa?”

Tạ Thời Quân không đáp, bàn tay đặt trên gáy Hướng Sơ, đỡ d**ng v*t xâm chiếm khoang miệng cậu, đè đầu cậu làm deepthroat thêm lần nữa như thể đang đòi thù lao cho đáp án của câu hỏi này. Anh th ở dốc chốc lát mới nói với âm giọng khản đặc: “Chưa từng.”

Đạt được đáp án ngoài dự đoán, Hướng Sơ mỉm cười ranh mãnh: “Vậy là lần đầu của thầy Tạ đã thuộc về em rồi.”

Đôi mắt vốn đã sưng đỏ lại đậm thêm sắc đỏ của tình d*c, và nhất là khoé mắt, tựa đong đầy một vũng nước xuân.

Chỉ một thoáng liếc nhìn là Tạ Thời Quân lập tức muốn bắn hết tất cả vào trong miệng cậu, sau đó ép cậu nuốt xuống; hoặc là bôi t1nh dịch trên đôi môi cậu, nhấc cằm cậu lên khen dáng vẻ này của cậu đẹp mê hồn; hoặc là bắn tung toé lên kính mắt của cậu, khiến cậu không nhìn rõ đường để rồi chỉ có thể đi theo anh thôi.

Anh có vô vàn ảo tưởng lưu manh cợt nhả muốn thực hiện lên người Hướng Sơ, song khi anh nghe tiếng Hướng Sơ ngạt thở khó chịu thì lại chỉ đành nghiến răng rút d**ng v*t sắp sửa chạm ngưỡng cao trào ra.

Khoang miệng bị nhét đầy ắp bỗng chốc trống rỗng, Hướng Sơ hãy còn vô thức há miệng, duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra, nước bọt tràn ra từ khoé miệng trộn lẫn với thứ dịch nhầy trong suốt men theo cằm chảy xuống yết hầu. Một giây sau, Tạ Thời Quân kéo cậu dậy, quỳ lâu quá nên chân cậu nhũn ra đứng không vững thế là lảo đảo ngã vào lòng Tạ Thời Quân.

“Bé hư thiếu dạy dỗ,” Tạ Thời Quân cắn vành tai cậu, đưa d**ng v*t cương đến hết cỡ vào trong tay cậu, “nắm chặt vào.”

Hướng Sơ ngoan ngoãn nắm chặt lại, tuốt lên xuống theo nhịp hô hấp của anh. Khoé miệng cậu đau nhói, hai má ngậm đến mỏi nhừ, bỗng cậu lại ngửi thấy mùi thơm của sườn xào chua ngọt, và rồi kiên nhẫn cạn kiệt, ấm ức sản sinh, thậm chí còn hối hận vì đã chủ động dụ dỗ anh. Cậu bèn không khỏi giục Tạ Thời Quân: “Thầy nhanh lên chút đi, em muốn ăn sườn xào chua ngọt, đói bụng lắm rồi.”

“Mới nãy là ai nói muốn ăn cái này trước? Hửm?” Tạ Thời Quân vừa nói vừa nhanh chóng nhấp hông đâm rút, “Bụng không to mà tham ăn gớm.”

Anh vẫn không dám chạm vào mắt Hướng Sơ vì sợ sẽ gây ra vấn đề không lường trước được, thành thử chỉ dám vươn đầu lưỡi ra cẩn thận li3m nốt ruồi lệ dưới khoé mắt cậu. Vị ướt mặn k1ch thích chồi vị giác trên bề mặt lưỡi, anh như thể đã bị mở khoá xúc cảm bí ẩn nào đó, cảm giác muốn bắn leo l3n đỉnh điểm, tinh h0àn chứa đầy t1nh dịch chực chờ phun trào.

Hướng Sơ tự biết mình đuối lí, không dám ho he gì nữa bèn lười nhác ngả lên vai Tạ Thời Quân, nghiêng đầu hôn tai anh, đầu ngón tay cào nhẹ vào lỗ sáo.

Tạ Thời Quân gằn mạnh một tiếng, cơ bắp toàn thân căng chặt, lỗ sáo xuất t1nh từng đợt liên tiếp. Hướng Sơ ngơ ngẩn đón lấy t1nh dịch của anh, góc áo bất cẩn cọ phải, chẳng rõ phải do ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy lần này nhiều hơn hẳn những lần trước. Nhớ lại hồi trưa Tạ Thời Quân bắn trong bao hình như cũng chẳng nhiều như bây giờ.

H@m muốn tính d*c của anh già đúng là không thể khinh thường mà…

Tạ Thời Quân cho thứ đã nửa mềm của mình trở lại qu@n lót, sau đó chỉnh sửa lại thắt lưng, xong xuôi thấy Hướng Sơ vẫn đang ngẩn người, đôi môi ướt át và đỏ rực đầy quyến rũ thoáng hé mở, chẳng biết do bị anh ch1ch đến không khép được hay đang kinh ngạc vì điều gì. Anh kéo tay phải dính đầy t1nh dịch của Hướng Sơ đến dưới vòi nước rửa sạch cho cậu.

Nước sạch cuốn lấy dịch trắng chảy vào bồn nước men theo ngón tay thon dài của Hướng Sơ. Tạ Thời Quân bỗng dưng tiếc nuối vì ban nãy đã không nỡ lòng, bèn buột miệng nói không suy nghĩ: “Lần sau đút thẳng cho em ăn.”

Vừa dứt lời bản thân đã tự bị doạ sợ trước. Anh đã lấp đầy đường chỉ tay trong lòng bàn tay của người này và làm bẩn áo sơ mi đen của cậu bằng t1nh dịch đặc sệt rồi, vậy mà anh còn muốn làm điều quá đáng hơn nữa với cậu.

Hoá ra, khe rãnh d*c vọng có lấp bao nhiêu cũng chẳng đầy.



Người bên gối là người trong lòng.

Hướng Sơ nằm nghiêng trên giường ở phòng ngủ chính, vươn tay gảy một nhúm tóc vểnh lên của Tạ Thời Quân, trong đầu bỗng dưng nảy ra câu này.

Tạ Thời Quân giảm độ sáng của cây đèn ngủ, đoạn tựa người vào đầu giường trả lời email của sinh viên. Đến khi anh tháo kính ra đặt lên tủ đầu giường, tắt đèn nằm xuống, chuẩn bị nói chúc ngủ ngon thì một bàn tay lành lạnh bỗng thò vào quần ngủ của anh đặt lên d**ng v*t mềm oặt.

Chỉ có thể nói rằng, sức chịu đựng của con người là có giới hạn, Tạ Thời Quân cũng nào có phải thần tiên gì.

“Chậc, em vẫn chưa chịu thôi đúng không?” Tạ Thời Quân hất cái tay đó ra, đoạn trở người đè Hướng Sơ, lấy gậy ông đập lưng ông, lập tức lột qu@n lót cậu ra tét liền hai phát mạnh, để lại mấy dấu tay trên hai cánh mông. Sau đó anh ấn vào lỗ nhỏ đang sưng lên giữa kẽ mông: “Chỗ này hết đau rồi hửm?”

Đau thì đương nhiên đau, Hướng Sơ rụt mông, ấm ức nói: “Em đâu có muốn làm, em chỉ sờ một chút, chúc nó ngủ ngon thôi mà.”

Không giải thích còn ổn, nói như vậy thì hiềm nghi khiêu khích lại càng phủi không sạch, buộc phần tử trí thức cao cấp như thầy Tạ phải chửi tục trong lòng: Đm em chúc ai ngủ ngon cơ, nó là nó nào?

Tạ Thời Quân kéo qu@n lót của Hướng Sơ lên, ngữ khí bất giác đanh lại: “Tôi cảnh cáo em, ngoan ngoãn vào cho tôi.”

Hướng Sơ phụng phịu “ò” một tiếng, rụt hai tay vào chăn, ngoan ngoãn nằm nghiêng.

Mỗi người đắp một chiếc chăn quay lưng vào nhau nằm một lúc, chẳng ai nói năng gì, chính giữa như vắt ngang ranh giới Sở Hán. Tạ Thời Quân mở mắt suy tư, bắt đầu xem xét lại ngữ khí vừa nãy của mình. Anh băn khoăn chốc lát bèn trở mình kéo người đang quay lưng về phía anh vào lòng, môi khẽ chạm vào đốt xương cổ gồ lên, chóp mũi kề vào cổ áo khẽ ngửi.

Hiện giờ người này mặc quần áo của anh, trên quần áo là hương nước giặt do chính tay anh chọn. Điều này làm tâm hồn quá đỗi vui sướng. Tạ Thời Quân khép chặt cánh tay, khép lại đôi mi.

“Ngoan nào, không nạt em nữa, ngủ thôi.”

Ôi trời ơi, phạm quy quá rồi đấy…!

Hướng Sơ siết chặt chăn, tim đập như nổi trống. Cậu thật sự rất muốn nói với Tạ Thời Quân rằng, nếu như thế này mà cũng gọi là nạt thì thầy cứ nạt em thêm mấy lần nữa đi, em thích chết đi được.

Chăn vang lên sột soạt, Hướng Sơ lén lút duỗi một ngón chân ra chui vào trong chiếc chăn ấm hơn của Tạ Thời Quân, kề lên mu bàn chân anh dụi dụi.

Căng thẳng, hoảng loạn, thậm chí lòng thầm cầu mong Tạ Thời Quân đừng tránh ra. Song Tạ Thời Quân không những không tránh mà còn kéo chân cậu vào sâu trong chăn, để mắt cá chân lộ bên ngoài cũng được hơi ấm bao bọc. Tiếp sau đó, cánh tay vắt trước người cậu thoáng siết chặt lại, cậu nghe Tạ Thời Quân hỏi cậu có lạnh không.

“Có xíu xíu.”

Cậu đang nói dối, chỉ hòng để Tạ Thời Quân không đẩy cậu ra.

Tạ Thời Quân hiền lành, dịu dàng và tốt đẹp dường ấy, chắc hẳn anh không nỡ lòng nào đẩy một người sợ lạnh ra đâu.

Thực tế chứng minh cậu đoán không sai mà cậu cũng cầu được ước thấy, cả người rúc trong chăn của Tạ Thời Quân được anh ôm từ phía sau và san sẻ hơi ấm. Bốn chân trong chăn xen kẽ thoải mái, đầu gối người sau lưng chống sau khuỷu chân cậu, cằm gác lên vai cậu.

Trái tim Hướng Sơ phút chốc bỏng cháy. Cậu nghĩ, hôm nay họ đã làm ba lần, có thể cho đó là sự giải toả h@m muốn giữa người trưởng thành. Song chỉ có giây phút này đây mới là khoảnh khắc thân mật chân chính.

Đêm càng về khuya, Hướng Sơ nhắm mắt lại, thả một like cho bản thân hôm nay vì đã chủ động tranh giành.

Tiềm năng của con người quả nhiên là vô hạn. Gặp được Tạ Thời Quân, cậu dường như đã tự thông thạo được các trò tán tỉnh mà chẳng cần ai chỉ dạy. Cậu của trước kia nào có thể ngờ được rằng mình cũng có ngày sẽ hư hỏng đến thế này, quả tình là bất chấp mọi thủ đoạn.

Cậu không biết có phải vì mới quen biết Tạ Thời Quân không lâu nên mới có thể hoan lạc ngày đêm không mỏi mệt, muốn thực thi mọi ý tưởng lãng mạn mới mẻ lên người đối phương mà chẳng màng giữa hai người họ sẽ có ngày hết hạn hay không.

Cậu như thể bị nghiện cài cắm những trò thăm dò dị hợm vào trong tình sự nhiều lần mất kiểm soát. Ngoài mặt là dò xét thái độ thực hư của Tạ Thời Quân, thực chất là muốn dâng trái tim của mình cho anh nhìn xem, ám chỉ anh rằng: Em thông minh và em ngu ngốc, em nhiệt tình và em lạnh lùng, tất thảy đều trao cho anh chiếm hữu, anh có muốn yêu hay chăng?

Em biết tình yêu của anh dịu dàng và bao la đến dường nào, một khi sở hữu, em thề sẽ không chuyển nhượng cho người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK