Lúc đi cạnh Tạ Thời Quân Hướng Sơ luôn nảy sinh vô vàn ảo tưởng không thiết thực, ví như ánh nắng miễn phí, ánh trăng giảm giá. Tất thảy những điều tuyệt vời đều có thể dễ dàng nắm vào trong tay, ngay cả những con quái vật xi măng cốt thép xung quanh cũng sẽ khom lưng trước mặt cậu, thoả mãn độ cong mềm mại mà cậu mong muốn.
Cả hai cùng nhau đón gió đêm, nắm tay dạo bước về nhà và có thể dừng chân hôn nhau bất cứ lúc nào. Cậu đoán chừng cảnh tượng này nhất định đã diễn đi diễn lại vô số lần trong giấc mơ của cậu rồi nên giờ đây mới thực hiện tự nhiên được như thế.
Lúc vào nhà thế mà Hướng Sơ vẫn có hơi chưa bõ thèm. Hướng Sơ thay dép, hỏi Tạ Thời Quân: “An An lại ở nhà bà nội nữa à anh?”
“Đừng nhắc đến nó nữa, dạo này con nhóc đó chê anh, đi du lịch do nhà trẻ tổ chức với bà nội nó rồi, tuần sau mới về.”
Hướng Sơ bị biểu cảm cô đơn của anh chọc cười, bèn bước đến ôm lấy cổ anh: “Không sao, nó chê anh thì còn có em mà, em mê anh còn không kịp.”
“Ồ?” Tạ Thời Quân nắm sau eo cậu, trêu cậu rằng: “Mê cỡ nào nhỉ?”
Hướng Sơ ngẫm nghĩ đoạn đáp: “Mê đến muốn gặp anh mỗi ngày, hôn anh mỗi ngày, ngủ với anh mỗi ngày.”
“Nghe có vẻ không khó lắm,” Tạ Thời Quân bật cười, cúi đầu cụng chóp mũi cậu, xà nẹo đủ rồi bèn bế bổng cậu lên đi tới phòng ngủ, “có thể thực hiện được. Bây giờ trước tiên chúng ta đi ngủ.”
Trêu đùa thì trêu đùa vậy chứ thú thật khi hay tin mấy ngày nay Tạ Di An sẽ không ở nhà Hướng Sơ đã thầm thở phào. Bởi lẽ từ đây cậu phải làm mẹ kế của người ta thật rồi, vả lại còn chưa biết bà nội của cô bé có chấp nhận hay không nữa, thành thử trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Cơ mà tạm thời cậu quyết định sẽ không băn khoăn về vấn đề này.
Tắm rửa sơ qua xong, Hướng Sơ mặc đồ ngủ của Tạ Thời Quân khoanh chân ngồi trên giường trong phòng ngủ chính, chốc thì nằm xuống lăn lộn chốc thì ngồi bật dậy. Trong lòng dâng lên một cảm giác rất không chân thật, từ lần đầu tiên qua đêm ở nhà Tạ Thời Quân đến nay còn chưa tới năm tháng mà cậu đã không cần câu nệ như khách, cũng không cần e thẹn như tình nhân ngoài luồng nữa. Dường như cậu đã sở hữu trong tay giấy chứng nhận do đích thân Tạ Thời Quân đóng dấu vậy.
Vừa hay Tạ Thời Quân vệ sinh xong ra khỏi phòng tắm, cậu bèn vẫy tay gọi Tạ Thời Quân lại đây: “Thầy Tạ véo em một cái đi.”
Tạ Thời Quân mặc đồ ngủ cùng kiểu nhưng không cùng màu với cậu. Anh ngồi vào cạnh giường, buồn cười nhìn cậu: “Véo chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng được hết.”
Tạ Thời Quân mỉm cười không đáp. Sau giây lát, anh giữ cằm cậu, bóng dáng chầm chậm hoà thành một. Anh vừa hôn m út vừa dần đẩy Hướng Sơ nằm ngửa ra giường, ngay khi đầu Hướng Sơ vừa chạm phải gối anh bèn duỗi tay tắt đèn ngủ đi.
Xung quanh sa vào tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng áo quần cọ xát và tiếng môi lưỡi quấn quýt. Tạ Thời Quân cứ như thể muốn ăn bù vị ngọt trước đó hãy chưa bõ thèm trong vòng một lần, khiến cho Hướng Sơ không thở nổi. Nụ hôn chưa kết thúc Hướng Sơ đã rỉ ra tiếng ưm ư kháng cự. Cậu phải đẩy vai anh mới chịu dừng lại.
Hướng Sơ chậm chạp phản ứng lại: “Ơ không phải, em bảo anh véo em cơ mà?”
“Hôn cũng như thế thôi mà, phải cho em biết đây không phải mơ.” Tạ Thời Quân nằm kế bên cậu, nhịp nhàng vỗ cậu cách chăn bông cứ như chẳng thể bỏ được thói quen dỗ trẻ con vậy. “Với cả không chỉ mỗi em cần xác nhận, anh cũng cần nữa, anh sợ sáng mai thức dậy Trân Trân của anh chẳng thấy đâu mất. Thế nên cho anh hôn nhiều một chút, đừng chê anh phiền mà, nhé?”
Hướng Sơ nhìn anh hồi lâu trong bóng tối, đột nhiên kéo chăn lên trùm kín mặt, nói với giọng lùng bùng: “Thầy đừng nói nữa… Em tiêu hoá một lần không hết.”
Trái tim sẽ quá tải mất.
Qua chốc lát sau, Tạ Thời Quân đào cậu ra khỏi chăn, chải vuốt tóc mái rối bù cho cậu. Nhìn đôi mắt cậu nhắm tịt vẫn khẽ rung, anh không vạch trần mà chỉ khẽ bảo: “Ngủ ngon nhé, Trân Trân.”
Ba giờ đêm, Hướng Sơ vẫn trằn trọc không sao ngủ được, nhịp tim vẫn không sao khôi phục về tốc độ bình thường vì quá đỗi hưng phấn. Cậu ôm chăn nghĩ, tất cả là tại Tạ Thời Quân, sao lại nói nhiều lời tình tứ như thế trước khi ngủ chứ, chắc chắn là rắp tâm muốn làm cậu mất ngủ chứ gì.
“Không ngủ được à?” Tạ Thời Quân ôm chầm cậu từ phía sau, khẽ ngửi hương trà của sữa tắm nơi cổ cậu, “Có muốn uống sữa nóng không?”
Hướng Sơ bị anh làm hơi nhột, khẽ rụt cổ, lẩm bẩm đáp: “Không cần, em có phải An An đâu mà cũng uống sữa trước khi ngủ…”
Tạ Thời Quân ôm cậu cười một lúc, sau đó bèn đứng dậy bật đèn, đến nhà bếp hâm sữa bằng nồi sữa chuyên dụng của Tạ Di An, chẳng mấy chốc sau đã bưng một li sữa với độ ấm vừa phải vào phòng ngủ.
“Cả Trân Trân và An An đều là bảo bối của anh, không thể phân biệt đối xử được.”
Hướng Sơ nhận lấy li thuỷ tinh bằng hai tay, nhấp thử một hớp sữa, đoạn ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Quân hỏi: “Anh, anh thật sự tính gọi em… là Trân Trân luôn đó à?”
Tạ Thời Quân đứng ở cạnh giường, đáp: “Hửm? Em không thích ư?”
“Em…” Hướng Sơ có hơi ngại ngùng, do dự chốc lát bèn ngửa đầu uống hết li sữa, nom hệt dáng vẻ uống cạn rượu vứt chén trước khi lên đường. Cậu đặt cái li rỗng xuống rồi bước đến ôm eo Tạ Thời Quân, úp mặt vào trước ngực người đàn ông, thì thầm: “Em thích lắm.”
Giọt sữa vương nơi khoé miệng bị đầu lưỡi Tạ Thời Quân li3m đi. Dấu chấm kết thúc của ngày đầu tiên yêu nhau là một nụ hôn thơm mùi sữa.
–
Lúc Hướng Sơ thức dậy ngày đã gần trưa, nửa bên giường trống không, nhưng hơi ấm hãy vấn vương trong chăn. Vết lún trên cái gối bên cạnh vẫn chưa biến mất, Hướng Sơ úp mặt lên trên đó, nghe thấy tiếng nước vẳng ra từ phòng tắm, bỗng bất giác cười ngô nghê.
Tiếng nước dừng lại, cậu chắc mẩm ngay sau đó mình sẽ đón nhận một nụ hôn chào buổi sáng, bèn nhắm mắt lại âm thầm chờ mong.
Ngờ đâu Tạ Thời Quân mãi chẳng đi ra, trong phòng tắm vẫn vang lên tiếng lục đục loảng xoảng. Hướng Sơ lấy làm lạ bèn xuống giường đi tới phòng tắm.
Hai phút sau, hai người trong phòng tắm hai mặt nhìn nhau. Hướng Sơ nhìn cơ thể tr@n truồng của Tạ Thời Quân, ánh mắt lướt qua cơ ngực cơ bụng rồi chầm chậm dịch xuống phía dưới. Cậu chớp mắt liên tục, lắp bắp hỏi: “Chỗ đó của anh… nó… sao, sao lại thế này?”
Nguyên cây d**ng v*t sưng đỏ một cách bất thường, phần gốc còn nổi một lớp mẩn, nom hết sức đáng sợ.
Tạ Thời Quân khó xử tột độ, quấn khăn tắm quanh hông, tay che lên mắt bình tĩnh chốc lát rồi mới nói: “Anh nghĩ tại bao cao su tối qua dùng hết hạn rồi, lúc đó anh đã cảm thấy có gì đó là lạ, có lẽ là bị kích ứng da.”
“A… Lỗi tại em.” Hướng Sơ vỡ lẽ, cúi đầu tự trách mình, “Cái đó quả thật đã mua từ rất nhiều năm trước rồi, em không nên cho anh dùng mới phải.”
Tạ Thời Quân x0a nắn gáy cậu, an ủi rằng: “Anh không trách em, là tại anh không chú ý hạn sử dụng.”
“Vậy chúng ta đi bệnh viện khám đi?”
Sắc mặt Tạ Thời Quân cứng đờ: “Hay là… thôi đi.”
Hai người lặng thinh nhìn nhau một phút trong phòng tắm chưa tan hơi nước. Hướng Sơ nhìn vẻ mặt lúng túng của Tạ Thời Quân, bỗng dưng vịn tường cười ra thành tiếng, càng cười càng không kìm được.
Cậu sực nhớ lần trước cậu lấy cớ bao cao du sắp hết hạn dụ dỗ Tạ Thời Quân điên cuồng với cậu trong nhà kho, kết quả cậu dị ứng bụi, bị Tạ Thời Quân xách đến bệnh viện khám từ nội khoa đến nhãn khoa như trẻ nhỏ. Nào ngờ quanh đi quẩn lại hai người họ lại quay trở về vấn đề “hạn sử dụng của bao cao su”, lần này rốt cuộc cũng đến lượt cậu răn bảo đứa trẻ to xác sợ khám bác sĩ này rồi.
Hướng Sơ chẳng sao nhịn được cười, Tạ Thời Quân im lặng nhìn cậu hồi lâu, sau đó mặt không cảm xúc lướt qua người cậu đẩy cửa ra khỏi phòng tắm. Hướng Sơ thấy tình hình có vẻ không ổn bèn vội đi theo, ôm chầm lấy eo anh từ phía sau, dụi dụi lên tấm lưng rắn rỏi của anh.
“Thầy Tạ ngượng đó à?”
Tạ Thời Quân chẳng hé lời, Hướng Sơ ngả lên lưng anh cười, ngón tay cuốn nhúm lông phía dưới của anh: “Được rồi được rồi, chúng ta không đi bệnh viện, để em tra xem nên thoa thuốc gì.”
“Thiếu dạy dỗ.” Tạ Thời Quân lôi cậu đến trước người mình, tét bép một phát vào mông. Anh bực bội cắn cái má phình lên vì không nhịn được cười của cậu, doạ nạt: “Cười thêm tiếng nữa là anh quăng em ra đường bây giờ.”
Hướng Sơ ngó anh có vẻ không thật sự giận, bèn tiếp tục trêu đùa vô tri: “Ông chủ Cua muốn đuổi em ra khỏi Bikini Bottom* ư? Em khốn khổ quá đi.”
Hướng Sơ tra xong lập tức đặt hàng online, chẳng mấy chốc tiệm thuốc đã giao thuốc tới. Cậu bác bỏ ý định tự mình thoa thuốc của Tạ Thời Quân, đè người đàn ông ngồi yên ở cạnh giường, sau đó cậu ngồi sụp giữa hai ch@n anh đối diện trực tiếp với thứ ấy, biểu cảm nghiêm túc như thể đang làm nghiên cứu vậy.
“Có ngứa không?”
Tạ Thời Quân thoáng nghẹn lại, gượng trả lời: “… Không ngứa.”
“Có đau không?”
Tạ Thời Quân vẫn đáp một cách gượng gạo: “… Không đau.”
Toàn thân Tạ Thời Quân cứng cờ, chân dang ra mặc cho Hướng Sơ vần vò thứ đó của anh. Lúc Hướng Sơ hỏi anh hơi thở sẽ phả lên thứ đó, dẫu anh có cố gắng dời sự chú ý thế nào cũng chẳng ăn thua. Cậu chà nóng ngón tay rồi mới đắp thuốc mỡ lên, nhẹ nhàng xoa bóp thoa đều, lại còn thường xuyên ngước mắt quan sát phản ứng của anh, gợi cho anh liên tưởng đến một số hình ảnh muồi mẫn, đâm ra khó lòng không nảy sinh phản ứng.
Tuy nhiên ở góc nhìn khác, Hướng Sơ cẩn thận và tập trung từ đầu chí cuối, chẳng dám suy nghĩ chuyện gì khác, sợ lỡ chạm hỏng chỗ nào thì toi. Lúc thoa đến phần da ở gốc d**ng v*t, cậu bỗng nhận thấy quy đ@u căng tròn đang toả ra hơi nóng tình d*c chĩa thẳng vào mặt, suýt tí nữa là chạm lên môi mình. Bởi bị kích ứng nên nom nó đáng sợ hơn hẳn bình thường, Hướng Sơ phút chốc ngơ ngác.
“Ấy, anh đừng cương chứ, em còn chưa thoa thuốc xong mà.”
Mà rồi cậu chợt nghĩ lại, bồi một câu: “Xem ra kích ứng không nghiêm trọng lắm, chí ít không ảnh hưởng đến chức năng…”
Hướng Sơ chưa nói dứt lời đã bị Tạ Thời Quân xách lên bằng một tay đè lên giường, quần ngủ rộng thùng thình bị lột xuống một nửa, ngay kế đó là tiếng cầu xin vang vọng khắp phòng ngủ: “Em sai rồi em xin lỗi, đừng tét mông mà… ưm… Đau!”
Mười lăm phút sau.
Tạ Thời Quân mặc quần áo ngay ngắn, thần thái sáng láng hỏi Hướng Sơ trưa nay muốn ăn gì.
Hướng Sơ nằm rạp trên giường gọi một đống món ăn. Sau khi Tạ Thời Quân đi nấu cơm cậu mới bò dậy, vừa vui vẻ ngâm nga vừa sửa sang lại chiếc giường bừa bộn. Cậu không cưỡng được hồi tưởng lại sự việc ban nãy, hình như đó là lần đầu tiên Tạ Thời Quân bộc lộ dáng vẻ ngượng ngùng trước mặt cậu thì phải, tai còn đỏ hết cả lên.
Hoá ra lớp vỏ bọc của quý ông hoàn hảo thi thoảng cũng sẽ có tì vết, song những tì vết ấy rất chân thật, rất cuốn hút, thậm chí còn rất đáng yêu.
Và, chúng chỉ thuộc về mỗi Hướng Sơ mà thôi.
–
May mà Tạ Thời Quân bị kích ứng thật sự không nghiêm trọng, thoa thuốc mấy ngày đã đỡ đi nhiều rồi.
Sáng thứ Bảy Hướng Sơ thức dậy, chuyện đầu tiên phải làm là với tay lấy tuýp thuốc mỡ trên tủ đầu giường, hào hứng toan tuột quần Tạ Thời Quân ra. Kết quả lại bị anh nhéo mạnh một phát vào mông.
“Không cần thoa nữa, đã khỏi rồi.” Tạ Thời Quân thúc hông vào cậu cách lớp quần, d**ng v*t chào cờ hừng hực khí thế, “Trân Trân không ngoan, chờ bị dạy dỗ đi.”
Ngày nào bé hư cũng thừa dịp thoa thuốc cố ý vờn anh, viện cớ thuốc mỡ phải thoa đều mới có tác dụng, vuốt v e d**ng v*t lên xuống, chốc chốc lại xoa bóp quy đ@u, ngón tay tựa vô tình tựa cố ý chạm vào tinh h0àn, ngoài miệng còn thủ thỉ gì mà “Cậu phải chóng khoẻ lại nha, mình vẫn đang chờ được dùng đó”. Thế mà bé hư vờn anh cương xong lại không chịu trách nhiệm, còn bày vẻ mặt “Em chỉ thoa thuốc thôi mà sao anh lại suy nghĩ đen tối vậy chứ”, khiến anh cay đến nghiến răng.
Hướng Sơ đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị hành quyết ngay tại chỗ, không ngờ Tạ Thời Quân chỉ đè cậu ra hôn một lát rồi đứng dậy đi nấu cơm, để cậu nằm chỏng chơ trong chăn ngớ người.
Buổi chiều, hai người qua phòng trọ của Hướng Sơ thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của Hướng Sơ không nhiều nhặn lắm, khi ấy dọn ra khỏi nhà Hứa Hoài Tinh cậu chỉ đem theo những thứ hoàn toàn thuộc về mình, còn bất cứ những thứ gì dính líu với mối quan hệ ấy cậu đều bỏ lại. Thành thử cuối cùng đồ đạc cậu mang đi ít ỏi đến thảm thương.
Chẳng qua nhờ vậy cũng dễ bề thu dọn. Chẳng mấy chốc họ đã xếp được mấy thùng, chỉ còn lại bình hoa và chiếc túi trên tủ TV là tuyết mai khô và quà năm mới mà Tạ Thời Quân tặng cậu. Hướng Sơ nói rằng muốn tự tay ôm chúng đi.
“Phù…” Hướng Sơ nhìn hành lí đã được thu xếp đâu vào đó, duỗi người, cảm thán rằng: “Bây giờ nhìn lại mấy năm từng ở đây với anh ta đúng là đẹp thật.”
“Chủ yếu là tuổi trẻ thật đẹp, không sợ trời không sợ đất.”
Tạ Thời Quân vốn đang kiểm tra bếp ga nghe thế im lặng ra khỏi nhà bếp. Anh nghiêng người về trước siết chặt eo Hướng Sơ đến độ khiến cậu có hơi khó chịu, sau đó còn nắm tay trái cậu lên cắn ngón áp út. Cậu ngoảnh đầu nhìn Tạ Thời Quân, ấm ức bảo: “Sao anh cắn em, đau lắm đó.”
Tạ Thời Quân sầm mặt, đôi môi mỏng mím chặt: “Không được nhớ cậu ta.”
“Em đâu có… ư, ưm…”
Hướng Sơ toan giải thích rằng mình chỉ cảm thán tuổi trẻ cuồng nhiệt thôi, không có ý gì khác cả. Ngặt nỗi Tạ Thời Quân chẳng hề cho cậu cơ hội phân bua, anh vứt thẳng cậu lên xô pha, chặn miệng cậu bằng nụ hôn hung bạo.
Hướng Sơ lo phòng ốc vừa dọn dẹp xong, nếu làm bẩn sẽ phải dọn lại lần nữa, vậy nên áo bị xốc lên tới ngực cả rồi mà cậu vẫn còn cố gắng mặc cả với Tạ Thời Quân: “Đừng làm ở đây, chúng ta về nhà rồi hẵng làm được không? Không thì tới khách sạn nào gần cũng được…”
“Làm ngay tại đây.” Tạ Thời Quân nhanh chóng tháo thắt lưng ra, cầm tay Hướng Sơ đặt lên qu@n lót, “Em nói em nhớ nó lắm mà?”
Hướng Sơ rốt cuộc đã hiểu sâu sắc thế nào là gậy ông đập lưng ông. Mấy hôm trước cậu cố ý nằm trên đùi Tạ Thời Quân “tâm tình” với cây hàng vừa thoa thuốc xong đang nửa cương hóng gió giữa hai ch@n anh. Cậu vừa chọt nhẹ quy đ@u vừa nói với giọng tha thở: “Sao cậu vẫn còn chưa khỏi vậy, mình nhớ cậu rồi nè.”
Hướng Sơ rón rén quan sát sắc mặt của Tạ Thời Quân, thấy rõ ràng anh đang kìm nén điều gì, bèn hỏi dò: “Anh ghen ạ?”
Tạ Thời Quân không đáp.
“Em sai rồi.” Hướng Sơ nói đoạn quỳ xuống sàn, kéo qu@n lót của Tạ Thời Quân xuống, kề gò má vào thân d**ng v*t dụi nhẹ như thể lấy lòng. Kế tiếp cậu ngậm quy đ@u căng tròn vào miệng, đầu lưỡi li3m láp men theo cổ quy đ@u, cảm nhận quy đ@u phồng to hơn trong cổ họng cậu. Lúc lui ra khoé miệng, dịch tiền xuất tinh không ngừng rỉ ra thấm ướt kẽ môi. Cậu ngước mắt dòm Tạ Thời Quân: “Anh muốn bắn vào đâu? Vào miệng được không ạ?”
Tạ Thời Quân vẫn chẳng hé một lời, chỉ đưa tay giữ chặt gáy cậu.
Hướng Sơ tức thì thấu tỏ, tiếp tục ngậm lấy d**ng v*t, tay không quên vỗ về hai viên tinh h0àn đã tích tụ đầy t1nh dịch mấy hôm nay, châm lửa từ khắp mọi hướng. Khi Tạ Thời Quân ngửa cổ th ở dốc, cậu ngậm thứ đó của anh ưm ư r3n rỉ nhằm cho anh cảm nhận được rằng mình cũng n*ng tình như anh.
Cậu những tưởng Tạ Thời Quân sẽ bắn vào trong miệng cậu, thế nhưng làm đến giữa chừng Tạ Thời Quân bỗng dưng rút ra và lạnh lùng bảo: “Vào nhà bếp.”
Hướng Sơ chả hiểu ra làm sao, chỉ đành nghe lời đi theo anh, vừa bước chân vào thì lập tức bị anh đè lên kệ bếp.
Tạ Thời Quân không muốn thừa nhận rằng mình nhỏ nhen. Khi nãy lúc anh đang kiểm tra van khí ga thì phát hiện trong tủ chén có một chai gel bôi trơn, ngày sản xuất là năm năm trước. Có thể đoán được rằng hai người từng sống ở đây đã phóng túng đến dường nào, ngay cả nhà bếp cũng phải chuẩn bị sẵn thứ này.
Anh đè nén cảm xúc trong lòng, song khi nghe Hướng Sơ hoài niệm về những năm tháng ấy, anh phút chốc đã bùng nổ.
“Kẹp chặt đùi lại.”
Tạ Thời Quân đỡ d**ng v*t, thúc hông ra vào ở kẽ đùi Hướng Sơ. Cơ mà đùi trong của Hướng Sơ thật sự chẳng được bao nhiêu thịt, anh cọ xát một hồi chẳng những không được giải toả mà trái lại càng thêm nôn nóng và bực bội. Thành thử anh bèn nắm cánh mông Hướng Sơ, nhét d**ng v*t vào kẽ mông cọ xát lên xuống, cuối cùng cũng nếm được một tí ngon ngọt.
“Trân Trân gầy quá, đùi cũng chẳng kẹp được anh.” Tạ Thời Quân li3m hôn mang tai cậu, “Từ nay có chịu ăn cơm đầy đủ không, hửm?”
Nhằm thuận tiện thu dọn phòng, Hướng Sơ chỉ mặc một chiếc áo phông trắng cũ. Lúc này cậu bị Tạ Thời Quân xoa bóp ngực cách lớp áo mỏng tang, không tiếp xúc trực tiếp, cố ý khiến núm v* dựng đứng cọ xát với áo, cảm giác ngứa ngáy tích tụ dày đặc.
“Em luôn ăn cơm đầy đủ mà… Ưm, đừng bóp như thế… Với lại dạo này em cũng tâng cân lên nhiều lắm.”
Tạ Thời Quân khẽ khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng. Anh tha cho núm v* của cậu, khép chặt hai cánh mông đầy đặn, chăm chú cày cấy trong kẽ mông chật hẹp. Lỗ sáo mấp máy, chất lỏng nhỏ giọt thấm ướt qu@n lót sáng màu mắc trên đùi Hướng Sơ.
Tạ Thời Quân không cầm được hành động ngày một hung dữ, lại đồng thời không ngừng giằng co với cảm giác tội lỗi. Lần này Tạ Thời Quân chọn nghe theo tiếng lòng mình, hậu quả là anh sắp không nhận ra mình nữa rồi. Kẻ chiếm đóng cơ thể anh ngay lúc bây giờ nhỏ nhen, tham lam, lòng mang h@m muốn chiếm hữu không dám nói ra đối với Hướng Sơ. Anh sợ sẽ doạ Hướng Sơ, sợ rằng có một ngày cậu sẽ phát hiện hoá ra Tạ Thời Quân chẳng hề dịu dàng, chẳng hề tốt đẹp như cậu hằng tưởng.
Anh cũng chẳng ngờ vừa bước vào căn nhà này anh đã đánh mất bình tĩnh, thậm chí còn khiến phen ái @n này mang tính chất trừng phạt, song thật sự anh chẳng tài nào phớt lờ cho đặng.
Hướng Sơ tất nhiên cảm nhận được cảm xúc bất thường của Tạ Thời Quân, chẳng qua cậu đã giả ngoan trước mặt Tạ Thời Quân thành quen, chắc chắn anh sẽ không nỡ quá mạnh tay với mình. Cậu bèn ngoái đầu nhìn anh với ánh mắt đáng thương, kéo một tay anh chạm vào d**ng v*t dựng thẳng giữa hai ch@n mình, năn nỉ anh: “Anh cũng vuốt v e em đi, em khó chịu…”
May mà Tạ Thời Quân không cố ý làm khó cậu, ngay sau đó Hướng Sơ đã đạt được sự an ủi như mong muốn. Cậu cầm lòng chẳng đặng hạ eo xuống, mông ưỡn ra sau cho Tạ Thời Quân tiện hành động hơn.
Tạ Thời Quân cắn đốt sống cổ gồ lên trước mắt. Khoảnh khắc Hướng Sơ run rẩy bắn trong lòng bàn tay anh, anh cũng bắn vào kẽ mông đã ướt nhẹp của cậu. Ngữ khí anh vừa lạnh lùng vừa nặng nề, hơi thở hãy chưa khôi phục ổn định phả vào mang tai Hướng Sơ.
Anh bảo: “Từ nay chỉ được phép nhớ anh.”
Hướng Sơ vẫn luôn mông lung chẳng biết đường nào mà lần, rốt cuộc đã vỡ lẽ thông qua câu cầu khiến dạng mệnh lệnh này.
T1nh dịch tích tụ suốt một tuần vừa nhiều vừa đặc sệt, chầm chậm từ trên háng chảy xuống. Hướng Sơ chẳng buồn bận tâm, nghĩ đến việc hoá ra Tạ Thời Quân cũng không có cảm giác an toàn và cũng không phớt lờ được quá khứ của cả hai như cậu là cậu chợt muốn khóc. Cậu xoay người lại ôm chầm Tạ Thời Quân, rúc vào hõm cổ anh sụt sùi: “Rõ ràng em chỉ nhớ mình anh từ lâu rồi.”
“Thế em có biết không?” Thần kinh căng chặt của Tạ Thời Quân chùng xuống, linh hồn như vừa lìa khỏi xác đã quay trở về thể xác dịu dàng. Anh cúi đầu thơm lên tóc Hướng Sơ, khe khẽ thở dài: “Anh cũng vậy.”
“Vậy chúng ta đừng ghen tuông nhau nữa nhé em?”
Hướng Sơ âm thầm dụi nước mắt đi. Cậu bắt chước hành động lúc thường Tạ Thời Quân hay an ủi mình, ôm lấy anh và nhẹ nhàng vuốt lưng anh.
“Vâng.” Lần đầu tiên Tạ Thời Quân được bé bạn trai nhà mình dỗ, nào còn giận dỗi gì nữa. Anh gật đầu liên hồi, đoạn bồi thêm một câu xin lỗi: “Anh xin lỗi, vừa nãy anh hơi dữ.”
Hướng Sơ tinh ranh chớp chớp mắt: “Không sao đâu, thật ra em thích anh dữ với em một xíu vậy đó, gợi cảm lắm.”
Tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, Tạ Thời Quân mặc áo sơ mi vào, không cài khuy, xách ghế đẩu qua cho Hướng Sơ ngồi, anh đứng đằng sau sấy tóc cho cậu. Chỗ tóc lưa thưa ở cổ chẳng thể che được đoá hồng được trồng bằng môi răng cách đó không lâu, Tạ Thời Quân rất lấy làm thích ý. Ngón tay anh dịu nhẹ luồn vào mái tóc Hướng Sơ, nom cậu hệt như chú mèo con được chủ nhân vuốt v e thoải mái.
Tóc đã sấy hơi khô, Tạ Thời Quân sực nhớ điều gì đó bèn bóp nhẹ vành tai Hướng Sơ, hỏi: “Vòng tay anh tặng cho em sao em không mang?”
“Vòng tay?” Hướng Sơ không hiểu, hoang mang ngửa đầu nhìn anh, “Vòng tay gì cơ?”
Tạ Thời Quân cười bất lực. Anh ngó chiếc túi giấy đặt cạnh bình hoa, chỉ vào nó: “Quà năm mới anh tặng em, em chưa mở ra xem lần nào à?”
Hướng Sơ nghe vậy mặt đầy kinh ngạc: “Em… em tưởng quà là tờ giấy chữ phúc kia, em dán xong chỉ mải ngắm không để ý trong túi còn có thứ khác.”
Hướng Sơ nói đoạn toan đứng dậy. Tạ Thời Quân đè vai cậu lại không cho cậu nhúc nhích, kiên nhẫn sấy khô tóc cho cậu xong mới cầm túi giấy qua đưa cho cậu. Hướng Sơ ngó vào, đúng là dưới đáy túi có một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, mỗi tội nhỏ quá nên khi đó cậu hoàn toàn chẳng để ý thấy.
Trong hộp là một sợi dây đỏ, chính giữa xỏ một viên cúc bình an xinh xắn, màu sắc trắng ngần tươi sáng.
“Thật ra vốn anh cũng không tin mấy thứ này lắm, chẳng qua hồi tết anh đi chùa thắp hương với mẹ, có một sư thầy nói sợi dây này đã được khai quang, có linh khí. Chẳng hiểu sao anh bỗng nhiên muốn mua một chiếc tặng cho em.”
Tạ Thời Quân đeo sợi dây đỏ lên cổ tay trái Hướng Sơ, kiểu dáng rất giản dị song lại vô cùng đẹp.
Hướng Sơ giơ cổ tay lên ngắm nghía hồi lâu, đoạn bổ nhào tới ôm cổ Tạ Thời Quân, dụi dụi vào hõm cổ anh như mèo con: “Tạ Thời Quân, không ngờ anh lại thích em vậy luôn đó, nhanh thế đã muốn lấy tơ hồng buộc em lại rồi. Thế anh tính buộc em bao lâu đây?”
Tạ Thời Quân lần đến cổ tay cậu, nhẹ nhàng khoanh lại, rằng: “Tạm thời cứ đặt một kiếp trước đã.”
“Đến lúc đó rồi chúng ta hẵng tính xem có nên gia hạn không.”
Danh Sách Chương: